Liễu Ngọc Như đáp lời, sau khi tạm biệt Tô Uyển xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Ba người Cố Cửu Tư, Dương Văn Xương và Trần Tầm đứng ở cửa, đang nói thì thầm gì đó, Liễu Ngọc Như vừa ra tới, Dương Văn Xương và Trần Tầm lập tức nói: “Chào tẩu tử.”
Liễu Ngọc Như có chút ngượng ngùng, nàng cúi đầu đáp lại, sau đó đi đến sau lưng Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: “Lang quân.”
“Đi, hôm nay ta dẫn nàng ra ngoài chơi.”
Cố Cửu Tư vui vẻ nói: “Chắc chắn trước kia nàng không biết, không biết rằng trên đời này có bao nhiêu thú vui. Ta sớm nên dẫn nàng đi tiêu tiền.”
Liễu Ngọc Như hé miệng cười, Cố Cửu Tư từ trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu: “Hôm nay ta lại mang theo rất nhiều bạc, chúng ta tiêu thoải mái!”
Cố Cửu Tư dẫn đầu nhóm bốn người, đầu tiên là đi đến một bãi chọi gà. Liễu Ngọc Như đi theo sau hắn, cảm thấy có chút mới mẻ, Cố Cửu Tư nghênh ngang đi vào, nói với Liễu Ngọc Như: “Nơi này chính là nơi bình thường chọi gà đá dế, nàng mua gà hoặc dế, sau đó cùng mọi người đặt cửa. Gà của ta là vua gà ở nơi này, lúc trước ta bỏ ngàn vàng ra mua lại đó.”
Nói rồi Cố Cửu Tư dẫn nàng đến trước một cái lồng viền vàng, gã sai vặt canh giữ ở gần bên, Cố Cửu Tư cho hắn một thỏi bạc, gã sai vặt nói cảm ơn liên tục, sau đó ôm con gà trong cái lồng viền vàng ra, Cố Cửu Tư ôm gà, khoe khoang với Liễu Ngọc Như: “Nhìn thấy không, đây chính là gà của ta, Kim Nguyên soái!”
Liễu Ngọc Như nhếch cười: “Nó tên là Kim Nguyên soái?”
“Đúng,” Dương Văn Xương lập tức nói tiếp: “Ta và Trần Tầm đặt tên, lúc đầu Cửu Tư gọi nói là Thiết Tướng quân, nhưng sắt nào có sang trọng bằng vàng? Tướng quân nào có phong quang như Nguyên soái?”
“Có lý.” Liễu Ngọc Như gật gật đầu, Cố Cửu Tư ôm gà nói với nàng: “Đi, ta dẫn nàng đi chọi gà.”
Đám người bọn họ quen thuộc bãi chọi gà, Liễu Ngọc NHư nhìn thấy Cố Cửu Tư đặt Kim Nguyên soái ở bên cạnh, nghiêm túc làm sạch lông nói: “Bảo bối, hôm nay gia coi như dựa vào ngươi, ngươi phải đánh thật tốt có biết không? Trở về cho ngươi đồ ăn loại tốt nhất, ngoan.”
Nói rồi Cố Cửu Tư cúi đầu hôn nó một cái, Liễu Ngọc Như dùng quạt tròn che lại cười, chờ Cố Cửu tư đi tới, nàng nhẹ nhàng phủi người hắn: “Bẩn chết rồi.”
“Chỗ nào?” Cố Cửu Tư vội vàng nói: “Mỗi ngày Kim Nguyên soái có người xử lý cho nó, không giống gà bình thường, không bẩn.”
Kim Nguyên soái có bẩn hay không Liễu Ngọc Như không biết, nhưng nó thật sự không giống gà bình thường.
Vóc dáng của nó không tính là quá lớn, so với con gà mập ở đối diện thì cường tráng hơn nhiều, nó ra trận, tinh thần của các con gà vô cùng phấn chấn, dáng vẻ hiên ngang, bước chân ngạo mạn thong thả, thần thái coi trời bằng vung đó khiến Liễu Ngọc Như không nhịn được cười: “Lần này ta thật sự tin đây là gà do chàng nuôi.”
Cố Cửu Tư biết nàng đang oán trách hắn, hừ lạnh một tiếng, sau đó hai con gà liền đánh nhau, con gà béo đối diện nhanh chóng lao về phía Kim Nguyên soái, Kim Nguyên soái linh hoạt bắt đầu cấp tốc chạy vòng quanh bãi, Liễu Ngọc Như cau mày: “Có phải là nó sợ không?”
“Sợ cái gì mà sợ!” Cố Cửu Tư có chút kích động: “Nguyên soái, xông lên! Đừng sợ! Xông lên!”
Xung quanh hô hào tưng bừng, dưới bầu không khí này Liễu Ngọc Như không biết vì sao lại hơi kích động. Nàng bắt đầu không nhịn được mà cổ vũ cho Kim Nguyên soái, Cố Cửu Tư ở bên cạnh bỏ bạc vào tay nàng, thúc giục nói: “Nhanh, đặt cược đặt cược!”
Liễu Ngọc Như có hơi mờ mịt, Cố Cửu Tư liền kéo nàng từ sau lưng lên, “Đùng” một cái đặt lên trên một cái đài phía trước nàng cách đó không xa, sau đó Cố Cửu Tư liền dựa vào Liễu Ngọc Như, kích động nói: “Nguyên soái! Đúng! Nhanh, đánh nó! Đánh nó!”
“Đánh nó!” Thả tiền xuống, Liễu Ngọc Như lập tức cảm thấy không giống với lúc trước nữa, nàng bắt đầu mong thắng, bắt đầu sợ thua. Thế là ánh mắt nàng vẫn luôn đặt trên người con gà, cùng Cố Cửu Tư cổ vũ cho Kim Nguyên soái.
Đến lúc Kim Nguyên soái bỗng nhiên mổ một cái, hoàn toàn đánh đổ đối phương, sau đó bắt đầu thế như chẻ tre, sau khi đuổi theo con gà béo chạy khắp bãi, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư cùng nhau reo hò lên. Trước mặt bao người, Cố Cửu Tư ôm chặt nàng một cái, hai người vô cùng phấn khởi: “Thắng rồi thắng rồi thắng rồi!”
Dương Văn Xương và Trần Tầm bên cạnh cũng ôm nhau, một lúc sau, Dương Văn Xương đột nhiên nói: “Sao ta cảm thấy hơi không đúng?”
Trần Tầm quay đầu nhìn Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như một cái, động tác mười mấy năm qua bày tỏ tình huynh đệ như thế, đột nhiên cũng có chút kỳ lạ.
Hai người buông ra, ho nhẹ một tiếng, lúc này Liễu Ngọc Như mới cảm thấy không thích hợp, vội vàng lùi lại một bước, nói với Cố Cửu Tư: “Khụ, ban nãy suồng sã rồi.”
Cố Cửu Tư cũng có một chút ngượng ngùng, nhưng hắn không thể biểu hiện ra, nếu như biểu hiện ta thì càng lúng túng hơn, thế là hắn vội vàng vỗ vỗ vai Liễu Ngọc Như: “Không sao, huynh đệ chúng ta đều như vậy, nàng cứ coi bản thân là huynh đệ của ta là được rồi. Nào nào nào, mau ôm Nguyên soái của ta tới, dọa sợ tiểu bảo bối rồi.”
Dẫn Liễu Ngọc Như đá gà xong, Cố Cửu Tư dẫn nàng đến sòng bạc, một đoàn người ở trong sòng bạc đến thiên hôn địa ám, Liễu Ngọc Như kích động đặt lớn nhỏ, lắc xúc xắc, còn học chơi mạt chược, đến khi cược xong thì trời đã muộn rồi, một đoàn người đi đến tửu lâu uống rượu hát hò, sau đó Cố Cửu Tư phấn khích, dứt khoát dẫn Liễu Ngọc Như và Dương Văn Xương Trần Tầm cùng đi ra khỏi thành. (: Miêu tả bầu trời đen tối, cũng là một cụm từ ám chỉ xã hội đen tối và hỗn loạn.)
Liễu Ngọc Như không biết cưỡi ngựa, ba người Cố Cửu Tư lại phóng ngựa đã quen, Cố Cửu Tư liền để Liễu Ngọc Như ngồi phía trước, bản thân mình ôm lấy nàng, sau đó dẫn huynh đệ điều khiển ngựa đi một mạch ra khỏi thành.
Liễu Ngọc Như ngồi trên ngựa hơi xóc nảy, gió đêm pha lẫn sự lạnh lẽo, độ ấm của người phía sau lại làm cho cả ban đêm trở nên êm dịu.
Sợi tóc của nàng nhè nhẹ vỗ lên mặt, nàng nhìn thấy bầu trời đêm bát ngát, nhìn thấy đất đai rộng lớn, nghe thấy xung quanh có tiếng ếch nhái, tiếng ve kêu, còn có tiếng hát vang của Dương Văn Xương và Trần Tầm sau lưng.
Nàng cảm thấy trời cao biển rộng có một sự thoải mái không nói ra được mà muốn gào hét lên.
“Nào nào nào,” Dương Văn Xương ở phía sau đuổi theo Cố Cửu Tư, lớn tiếng nói: “Cửu Tư hát một bài.”
Cố Cửu Tư nghe thấy thì cười to lên: “Chính là muốn lừa ông nội ngươi hát vài tiếng.”
“Tẩu tử ở đây,” Trần Tầm đuổi theo, cười nhìn Liễu Ngọc Như nói: “Tẩu tử muốn nghe đúng không?”
“À, phải rồi,” Cố Cửu Tư cúi đầu xuống: “Tiểu nương tử nhà ta còn chưa từng nghe ta hát đâu, nào, hôm nay ta vì nàng mà hát một bài.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy thì mặt hơi đỏ lên, nàng cho rằng lúc này, theo tính tình của Cố Cửu Tư thì chắc là hắn sẽ hát một vài bài trêu chọc nàng, nhưng mà lại không nghĩ tới, thiếu niên chợt hét to một tiếng, mở miệng lại là ----- Quân bất kiến hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan mạc xử kim tôn không đối nguyệt.
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lai.
(Bài thơ Tương Tiến Tửu của Lý Bạch.
Dịch thơ:
Bác chẳng thấy
Sông Hoàng từ trời nước đổ xuôi
Một mạch xuống biển không hề lui?
Lại chẳng thấy
Gương sáng lầu cao buồn tóc bạc
Sớm mới xanh tơ, chiều đã tuyết?
Người sinh đắc ý vui tràn đi
Chớ để chén vàng trơ với nguyệt.
Trời đã sinh ta là có dụng
Ngàn vàng phóng sạch rồi trở lui.)
…..
Hắt cất tiếng hát rất to rõ, mang theo sự ngông cuồng của thiếu niên không nói ra được, tựa như cái gì buồn lo, cái gì phiền não trên đời này đều không có một chút liên quan đến hắn, chỉ có sự buông thả và kiêu ngạo của người thiếu niên đó khiến cho nàng thuận theo mà nhiệt huyết sôi trào.
Sau đó nghe thấy hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu!” Nói rồi hắn cúi đầu, cười nhìn nàng, trong mắt hắn lưu lại ánh sao, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng, trầm thấp mở miệng: “Dữ nhĩ đồng tiêu….. vạn cổ sầu.
(: Cùng trong bài thơ Tương Tiến Tửu của Lý Bạch.
Dịch thơ:
Ngựa năm bớt
Áo ngàn vàng
Trẻ đâu! Cho đổi rượu ngon tất,
Cùng nàng cạn muôn đời sầu thế gian!
Câu cuối ở đây là Dữ ngã đồng tiêu vạn cổ sầu: Ta cạn muôn sầu đời thế gian. Cửu Tư đã biến tấu lại bài thơ, ý chỉ muốn cùng Ngọc Như đi qua sự sầu muộn của thế gian.)
Trong lòng Liễu Ngọc Như cuồng loạn không thôi, nàng lật đật cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
Dương Văn Xương và Trần Tầm ở bên cạnh cười ha hả: “Tẩu tử thẹn thùng rồi.”
Liễu Ngọc Như cuống lên, nàng khẽ xì bọn họ một cái, thấp giọng nói: “Lỗ mãng!”
“Nghe thấy không,” Cố Cửu Tư giương mắt lên, liếc xéo hai người bên cạnh, như cười như không nói: “Nương tử ta nói các ngươi lỗ mãng đấy.”
“Cửu Tư, tẩu tử nào có nói chúng ta lỗ mãng,” Dương Văn Xương vội nói: “Nói huynh đấy!”
Một đoàn người tán dóc nói hươu nói vượn, ngựa chạy mệt rồi, bọn họ đến vùng ngoại ô bên bờ sông, Cố Cửu Tư tung mình xuống ngựa, một đám người đi dạo bờ sông một lúc, Cố Cửu Tư sợ Liễu Ngọc Như không đi được nên để nàng ngồi trên ngựa, hắn nắm dây thừng, dẫn nàng đi từ từ.
Sau khi đi được một đoạn đường, bọn họ nhìn thời gian, lúc Trần Tầm đến nhà, Dương Văn Xương cùng hắn ta rời đi. Trước khi hai người đi còn hành lễ với Liễu Ngọc Như, Trần Tầm cung kính nói: “Tẩu tử, sinh thần vui vẻ. Vị huynh trưởng này của chúng ta, mặc dù có vẻ không đứng đắn nhưng là người vô cùng tốt, tiểu đệ chúc hai người đầu bạc răng long. Cũng chúc tẩu vui vẻ phấn khởi, cả đời suôn sẻ.”
“Ta nói sao ngươi nói nhiều như vậy?” Cố Cửu Tư không vui đạp hắn ta một cái: “Đi nhanh lên, cẩn thận mẫu thân ngươi lại đánh ngươi.”
Trần Tầm cười ha hả đi mất. Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như ngồi trên ngựa, suy nghĩ một chút rồi nói: “À, chơi một chút nữa đi? Tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Nghe lang quân.”
“Vậy ta dạy nàng cưỡi ngựa?”
Cố Cửu Tư ôn hoà nói: “Cả đời người, kiểu gì cũng sẽ gặp vấn đề, không biết cưỡi ngựa thì không được. Ta dắt ngựa, nàng cảm nhận một chút.”
Liễu Ngọc Như nói được.
Sau đó hai người bọn họ, một người ngồi trên ngựa, một người dắt ngựa đi trên con đường về thành.
Cố Cửu Tư hát dẫn đường cho nàng, lần này bài hắn hát là một điệu hát dân gian, mềm mại lại nhã nhặn, phối hợp với ánh trăng, khiến cho người ta nhìn vào lại cảm thấy thế gian này sinh ra thêm mấy phần dịu dàng.
“Lang quân à,” Liễu Ngọc Như không nhịn được mở miệng: “Chờ sang năm ta còn đón sinh thần không?”
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư cười.
Hắn quay đầu: “Nàng ngốc, đương nhiên là đón.”
“Sau này hằng năm,” Cố Cửu Tư quay đầu, thuận miệng nói: “Ta đều cho nàng đón. Mỗi năm đều không giống nhau, mỗi năm đều vui vẻ, có được không?”
Liễu Ngọc Như cười nhẹ không lên tiếng.
Trong lòng nàng lại nghĩ.
Được.
Nàng vẫn luôn rất muốn cuộc sống thế này, có người đi phía trước, dắt ngựa cho nàng, hát cho nàng nghe, để nàng mỗi năm đều có hôm nay, mỗi tháng đều có hôm nay.