Nhìn thấy hai người vào phòng rồi đóng cửa lại, y tá Lý lại xì xào: "Hóa ra là em trai của bác sĩ Tống, thảo nào đẹp trai như vậy!"
Có đồng nghiệp đi qua: "Tiểu Lý, đang tự nói cái gì vậy?"
"Hêy hêy, không có gì." Là em trai của bác sĩ Tống, cũng không phải bệnh nhân, trên đời lại có thêm một anh đẹp có thể đã con mắt rồi.
Trong phòng làm việc, Tống Tuy rót cho Tống Hoài cốc nước.
Không nói gì ngồi xuống đợi Tống Hoài mở lời trước.
Tống Hoài tâm trạng bỗng nhiên hồi hộp nhấc cốc lên uống một ngụm to, sau đó mới dám ngẩng đầu nhìn Tống Tuy, "Anh trai, lúc em đến đã gặp Hề Hề ở dưới sảnh."
Tống Tuy vẫn bất động: "Vì vậy?"
Vốn dĩ nghi ngờ Tống Tuy có tình ý với Lộ Ngôn Hề, nhưng thấy anh phản ứng lạnh nhạt như vậy, Tống Hoài đột nhiên mình nghĩ sai rồi.
"Cô ấy nói là mang cơm đến cho anh, cô còn nói không phải là lần đầu mang đến." Tống Hoài không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Tuy để không bỏ qua bất kì biểu cảm nào của anh.
Đáng tiếc làm anh thất vọng rồi, Tống Tuy vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó, không thay đổi chút nào.
Nghe Tống Hoài nói vậy anh chỉ nhếch mày nhìn Tống Hoài bình tĩnh nói: "Đúng vậy, Ngôn Ngôn là đến mang cơm cho anh, cũng không phải lần đầu, cho nên? Em muốn nói cái gì?"
Muốn nói gì?
Anh muốn hỏi Tống Tuy có phải có tình ý với Lộ Ngôn Hề, có phải định cướp người với anh!
Nhưng khi thấy đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của Tống Tuy anh lại sợ hãi.
"Là cảm thấy Hề Hề không được mang cơm đến cho anh?"
"Không phải.." nói không thể thì không phải chỉ là anh không muốn cô ấy mang cơm đến cho Tống Tuy. Cho dù là vì tình cảm giữa hai nhà hay vì Hề Hề không thích bị ra lệnh, với việc cô mang cơm đến cho anh trai mà dùng hai từ "Không thể" không phù hợp cho lắm.
"Anh, em không biết từ khi nào mà anh với Hề Hề thân thiết như vậy." Tống Hoài cố gắng mỉm cười để trông anh có vẻ ổn hơn, "Em nhớ anh với Hề Hề ngày trước không thân cho lắm, lúc hề hề hay ngồi với nhà chúng ta, anh với cô ấy hầu như không giao lưu với nhau."
"Em cũng nói là ngày trước mà." Tống Tuy tao nhã tháo kính ra đặt xuống bàn trà trước mặt, vắt chéo chân uể oải dựa lưng vào sofa sau đó nhìn chằm chằm Tống Hoài, "A Hoài, con người sẽ thay đổi thôi. Em cũng vậy, anh cũng vậy và Ngôn Ngôn cũng vậy."
Tống Hoài hơi ngạc nhiên.
Con người rồi sẽ thay đổi.
Anh thay đổi không hay anh trai thay đổi không thì anh không biết nhưng anh chắc chắn Hề Hề thay đổi rồi. Thích cười hơn ngày trước, thân thiết với anh trai hơn, không thích anh nữa thậm chí còn chán ghét anh.
"Anh, em nghe mẹ nói dạo này Hề Hề không về nhà, anh có biết mấy ngày nay cô ấy ở đâu không?"
"Biết."
Tống Hoài mấp máy môi, nhưng lại không dám hỏi tiếp.
Anh sợ anh nghe thấy đáp án mà anh không muốn nghe nhất.
".. Vậy là tốt, may còn có người biết cô ấy ở đâu, nếu không cô một thân một mình ở bên ngoài không về nhà rất nguy hiểm."
"Em nghe anh tăng ca liên tục mấy ngày nay rồi, hôm nay vẫn tiếp tục chứ?"
"9h tối có thể tan làm được rồi, hôm nay về nhà. Sau này nếu không có phát sinh gì thì trong thời gian ngắn sẽ không quá bận, ngày mai được nghỉ một ngày."
"Vậy thì tốt, anh bận mãi như vậy, sức khỏe yếu đi mất. Em còn phải đi thăm một người bạn nên không làm phiền anh nữa, hẹn gặp lại ở nhà."
"Ừm."
Thực ra Tống Tuy không phải tan làm lúc 9h mà khoảng 7h là anh tan làm rồi, nhưng anh nói 9h mới tan làm vì anh còn hẹn với Hề Hề đi ăn cơm nên nói vậy để Tống Hoài không đến làm phiền hai người họ.
Khi giờ trưa Lộ Ngôn Hề mang cơm đến cho anh, anh với cô đã nói buổi tối không nấu cơm nữa, bọn họ ra ngoài ăn.
Tống Hoài vừa rời đi thì cửa vang lên tiếng gõ, Thẩm Thịnh đứng ở ngoài dựa người vào cửa, "Bác sĩ Tống, công việc của cậu dạo này bận rộn quá ha, ngày nào cũng có mỹ nữ đến đưa cơm cho thì không nói, đến em trai bận như vậy mà cũng đến thăm cậu. Cậu đến bệnh viện nhiều năm như vậy rồi, em trai cậu hôm nay đến văn phòng cậu cũng là lần đầu nhỉ?"
Liếc nhìn anh một cái, Tống Tuy không đáp lại, đứng dậy sắp xếp tài liệu trên bàn.
Thẩm Thịnh cũng chẳng để ý, cứ thế đi vào phòng cũng chẳng ngồi xuống, khoang tay đứng tựa vào bàn, "A Tuy, cậu với em gái thanh mai trúc mã kia rốt cuộc là sao vậy? Cậu thực sự có ý với cô ấy?"
Tống Tuy ngước mắt lên: "Không được."
Vậy mà thật sự là có ý a!
"Không phải không được, được! Rất được!" Thẩm Thịnh cười có chút cợt nhả, "Nhìn không rõ đó, cậu cũng động lòng phàm sao, tôi cứ nghĩ cuộc sống của cậu chỉ có học với làm việc, hoàn toàn sẽ không có cái tham vọng này cơ."
"Em gái thanh mai trúc mã này của cậu khiến tôi ngạc nhiên đó, vậy mà có thể kéo cậu hạ phàm."
Tống Tuy chẳng ừ à gì cả.
"Nhưng mà A Tuy, tôi quen cậu lâu như vậy, chuyện nhà của cậu tôi cũng có nghe qua ít. Tôi nghe nói em trai cậu với em gái kia cùng tuổi, hai người từ mầm non đến cấp ba đều cùng lớp, họ mới chính là cặp đôi thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp chứ. Mấy lời nói ấy tôi vốn dĩ chẳng tin, nhưng vừa thấy em trai cậu đến tìm cậu thì tôi có tin một chút rồi đấy."
"Cậu đến bệnh viện năm năm rồi, em trai cậu chưa từng đến tìm, em gái kia mang cơm đến cho cậu mấy ngày em trai cậu liền đến tìm, haizz."
Tống Tuy cau mày: "Tình đầu ý hợp?"
Thẩm Thịnh thấy anh không thích dùng từ ngữ như vậy nói đến Lộ Ngôn Hề với Tống Hoài, anh nhún vai nói: "Được rồi, nhìn thái độ của Lộ tiểu thư với cậu như vậy thì chắc chắc là không có tình ý gì với em trai cậu rồi."
"Nhưng cô ấy không có ý với em trai cậu không có nghĩa là em trai cậu không có ý với cô ấy, gia đình cậu không giống với những gia đình giàu có khác anh em tranh giành quyền thừa kế, tôi nghe nói cậu với em trai có mối quan hệ rất tốt. Việc cậu và em trai cậu cùng yêu một người, thực sự không sao chứ?"
"Cậu cảm thấy chúng tôi sẽ có một ngày vì Ngôn Ngôn mà trở mặt?"
Thẩm Thịnh dang tay ra: "Không phải là không có khả năng, đúng không?"
"Sẽ không có chuyện này." Tống Tuy nói.
Thấy Tống Tuy chắc chắn như vậy, Thẩm Thịnh có chút không hiểu. Lẽ nào là anh đoán sai rồi, em trai cậu ấy vỗn dĩ không thích Lộ Ngôn Hề? Hay là nói, tình cảm của hai anh em cậu ấy rất sâu đậm, cho dù ra sao cũng không ảnh hưởng đến?
"Tống Hoài sẽ không có gan mà đối đầu với tôi."
Thẩm Thịnh: "..."
Được rồi, là do anh quá thiếu hiểu biết rồi.
Tuy nhiên Tống Gia cũng được coi là một trường hợp đặc biệt, người thừa kế sản nghiệp gia đình vậy mà sợ không muốn thừa kế sản nghiệp của gia đình, chỉ muốn làm một bác sĩ chuyên tâm chữa bệnh cho người khác, làm người trong tay không có chút quyền lực nào.
Đây có lẽ là vẻ đẹp lôi cuốn của Tống Tuy.
Với vẻ đẹp lôi cuốn như vậy, thì anh mới thấy lần đầu.
"Không nói cái này nữa, A Tuy, tôi rất hiếu kì là cậu thích cô Lộ tiểu thư kia từ khi nào vậy. Tôi nghe nói tốt nghiệp cấp ba xong cô ấy liền ra nước ngoài, cho đến bây giờ là năm năm rồi, với lại bọn cậu mấy năm nay chắc là không liên lạc chứ?"
"Không có gì để nói."