Bạn thân sắp xếp cho tôi và Thẩm Lâm Hi ở hai phòng khác nhau.
Mặc dù có chút sợ hãi nhưng như vậy cũng giúp tôi có cơ hội lấy được miếng ngọc bội.
Bạn thân đang muốn rời đi nhưng bị tôi kéo lại, tôi kiên quyết bảo cô ấy tối nay ngủ cùng mình.
Hiện vẫn còn hai tiếng nữa mới đến mười hai giờ, tôi và bạn thân nằm với nhau trên giường đất, tớ một câu cậu một câu, cùng hồi tưởng lại những chuyện thú vị thời đại học.
Nói một hồi bạn thân ở bên cạnh đột nhiên im bặt, tôi tự nói một mình thêm mấy câu sau đó mới từ từ mở mắt ra, mượn chút ánh sáng mờ ảo chăm chú ngắm nhìn bạn thân mình.
Trong căn phòng ngập tràn bóng tối, ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu sáng một góc phòng.
Tôi mở mắt để thích nghi với điều kiện sáng một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, gương mặt của bạn thân đang nằm bên cạnh tôi trắng bệch, ngực không hề nhấp nhô phập phồng.
Đến tận lúc này, cuối cùng tôi mới ý thức được, hoặc phải nói rằng cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận rằng, người bạn thân yêu nhất của tôi – cô ấy đã chết rồi.
Tôi hít sâu một hơi, run rẩy đưa tay tháo miếng ngọc trên cổ bạn thân xuống, vừa chạm vào cảm giác lạnh thấu xương lập tức ập tới, khiến tôi giật mình suýt chút nữa thì rụt tay về.
Nhưng vừa nghĩ đến việc cha mẹ của bạn thân muốn dùng mạng của hai người chúng tôi để đổi lấy đứa con trai vốn đã thối rữa dưới lòng đất từ lâu của họ, trong lòng tôi lập tức tràn đầy lửa giận, tôi cắn răng, giật lấy miếng ngọc trên cổ bạn thân xuống.
Tôi nắm chặt miếng ngọc trong tay, lặng lẽ quan sát phản ứng của bạn thân, sau khi nhận thấy cô ấy không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại, tôi rón rén bước xuống giường, chuẩn bị ra ngoài tìm Thẩm Lâm Hi.
Thế nhưng khi tay tôi vừa đặt trên tay nắm cửa, giọng nói yếu ớt của bạn thân đột ngột vang lên sau lưng tôi: “Dao Dao, cậu muốn đi đâu vậy…”
Tôi giật mình sợ hãi, không dám quay đầu lại, “Tớ đi vệ sinh, cậu ngủ trước đi, không cần lo cho tớ.”
Một bàn tay lạnh ngắt bất chợt đặt lên mu bàn tay tôi, cô ấy nắm lấy tay tôi rồi đẩy cửa ra.
“Nhà vệ sinh ở vùng quê bọn tớ không có đèn đâu, chẳng phải cậu sợ tối sao, tớ đi cùng cậu.”
Cô ấy đi phía trước dẫn đường, tôi rụt tay lại nói: “Không cần đâu, tớ tìm Thẩm Tây đi với tớ là được, cậu mau quay lại ngủ đi!”
Nói xong, tôi cúi đầu chạy đến phòng của Thẩm Lâm Hi.
Lúc đi ngang qua bạn thân mình, tôi chợt ngửi thấy một mùi rất hôi.
Mùi hôi đó rất khó diễn tả.
Nếu buộc phải hình dung, thì nó giống như mùi thường được miêu tả trong phim truyền hình, mùi xác chết.
Tôi âm thầm chạy đến phòng của Thẩm Lâm Hi.
Đến nơi tôi vội vàng đóng cửa phòng, đột nhiên bị một bàn tay chặn lại.
Trắng bệch, gầy gò, gân xanh trên mu bàn tay hơi gồ lên. Thậm chí khi nhìn kỹ còn có thể lờ mờ nhìn được những vết lốm đốm nhàn nhạt dưới lớp phấn phủ.
Cô ấy nắm chặt lấy khung cửa.
“Aaaaa.”
Tôi hét lên một tiếng rồi lùi về phía sau.
Bạn thân đẩy cửa bước vào.
Cô ấy buồn bã nhìn tôi nói: “Dao Dao, cậu có bạn trai rồi thì không cần tớ nữa sao?”
Tôi nói không nên lời, chỉ có thể run rẩy bước lùi lại, lưng bỗng đụng phải một bờ ngực ấm áp, cánh tay ấy đưa ra vỗ về trên vai tôi, là Thẩm Lâm Hi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng giống như một sợi dây cao su bị kéo căng đến cực điểm bỗng nhiên đứt phựt, lúc này cả người không còn chút sức lực nào nữa, tôi ngã quỵ xuống đất, thở hổn hển.
“Thôi Phán Phán, người ma khác biệt, cho dù quan hệ giữa cô và Mạnh Dao có tốt thế nào đi nữa, bây giờ cô cũng không nên quấn lấy cô ấy nữa.”
Lời của Thẩm Lâm Hi hệt như một đòn cảnh tỉnh, sự trống rỗng hiếm thấy bỗng lộ ra trên gương mặt bạn thân tôi.
Cô ấy đưa tay ra chỉ vào tôi, rồi lại chỉ chính mình, nói: “Anh nói là….tôi…tôi…chết rồi?”
Thẩm Lâm Hi nghiêm mặt gật đầu.
Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy căn phòng, tôi vô thức nín thở, không dám phát ra tiếng, mắt giật liên hồi, dường như linh cảm được có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Ngay giây tiếp theo, bạn thân tôi đột nhiên bóp chặt lấy cổ cô ấy rồi hét lên, đôi mắt vốn đang phân rõ trắng đen dường như đã bị mực đen làm nhoè đi, không còn tròng trắng nữa, gân xanh trên mặt nổi lên, cảm giác như có thể phát nổ bất cứ lúc nào vậy.
Thẩm Lâm Hi kéo tôi lùi về sau: “Cẩn thận, cô ta sắp biến thành ác linh rồi!”
Tôi trốn sau người Thẩm Lâm Hi, tay chân chập lại chống xuống đất lùi về sau, vậ.t cứng trong lòng bàn tay đột nhiên rơi bộp lên người tôi, lúc này tôi mới nhớ ra, miếng ngọc bội trên cổ bạn thân vẫn còn nằm trong tay tôi.
Tôi vội đưa miếng ngọc cho Thẩm Lâm Hi, “Có phải chỉ cần phá huỷ miếng ngọc này, bạn thân của tôi sẽ đầu thai chuyển kiếp được bình thường hay không?”
Thẩm Lâm Hi gật đầu, lúc đang định đưa tay ra nhận lấy miếng ngọc, bạn thân của tôi bỗng hét lên một tiếng rồi bổ nhào về phía anh ta.
Thẩm Lâm Hi bị tấn công thì loạng choạng ngã xuống, miếng ngọc rơi xuống đất kêu “keng” một tiếng, vỡ ra thành những mảnh nhỏ.
Nét mặt của Thẩm Lâm Hi lập tức biến sắc, anh ta kêu lên: “Hỏng rồi!”
Nhưng rất nhanh sau đó, Thẩm Lâm Hi đã chẳng còn thời gian để ý đến miếng ngọc bội nữa, bởi vì bạn thân của tôi đã cắn chặt cánh tay anh ta, xé toạt một miếng thịt.
Tôi nghĩ đến cảnh trong phim Train to Busan, ai bị zombie cắn trúng sẽ nhiễm virus và trở thành zombie, có lẽ hiện giờ bạn thân của tôi cũng không khác zombie là mấy.
Vì để cứu Thẩm Lâm Hi, tôi chỉ có thể chọn cách tấn công bạn thân mình.
Tìm kiếm khắp một vòng quanh phòng, cuối cùng tôi cầm cái xẻng ở góc tường giơ lên thật cao, rồi đập thẳng xuống đầu bạn thân.
Một âm thanh vang lên.
Tôi bị thứ chất lỏng gì đó bắn vào mặt.
Vô cùng tanh hôi.
Trong cơn hoảng loạn, tôi cảm giác bạn thân quay đầu nhìn mình, nhưng cô ấy không hề tấn công tôi mà vẫn tiếp tục đuổi theo Thẩm Lâm Hi, trông như đang muốn lôi anh ta cùng chết vậy.
Thẩm Lâm Hi nói không sai, bạn thân của tôi đã không còn là người nữa rồi!
Cái xẻng đó ở vùng nông thôn được dùng để sàng thóc và gom rác, để tiện sử dụng, phần rìa ngoài cùng của nó được làm vô cùng sắc bén, trong lúc nóng vội, tôi đã dùng hết sức đập mạnh lên đầu bạn thân, khiến nửa bên mặt của cô ấy bị tét ra, nhưng cô ấy vẫn trông như không có chuyện gì vậy.
Thẩm Lâm Hi bị bạn thân của tôi đuổi chạy khắp phòng, tôi cầm xẻng đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm sao.
Vừa mở miệng, tôi phát hiện ra giọng của mình đang run rẩy đến cực độ: “Thẩm Lâm Hi…giờ tôi nên làm gì đây?”
Thẩm Lâm Hi nhân cơ hội chộp lấy balo của mình, vừa chạy vừa móc vũ khí ra nói: “Nhặt ngọc bội dưới đất lên, ngậm vào trong miệng, sau đó chạy vào phòng của cha mẹ cô ta trốn ở đó chờ tôi.”
Ngậm vào trong miệng?
Tôi nghe mà nổi da gà khắp người, “Miếng ngọc này không phải sau khi anh trai cô ấy qua đời…”
“Hết cách rồi.”
Anh ta quay người đánh trả lại bạn thân tôi, giọng điệu gấp gáp nói: “Ngậm miếng ngọc đó có thể che giấu được mùi trên cơ thể cô, bảo đảm trong thời gian ngắn anh trai của bạn thân cô không thể tìm thấy cô được.”
“Không muốn chết thì làm theo tôi nói đi.”
Mặc dù cảm thấy rất buồn nôn nhưng vì để giữ mạng, tôi chỉ có thể làm theo.
Nhân lúc Thẩm Lâm Hi dồn bạn thân tôi vào góc tường, tôi nhanh tay nhặt miếng ngọc dưới đất lên, tuỳ tiện lấy áo lau sạch bụi trên đó rồi ngậm vào trong miệng, sau đó lập tức chui vào trong phòng của cha mẹ bạn thân tôi.
Vừa vào trong phòng tôi đã giật mình kinh hãi.
Cả căn phòng được bày trí hệt như linh đường, phía trước đặt một cái bàn thờ, bên trên có hai tấm bài vị và ba nén nhang màu trắng xám đang được đốt cháy.
Tôi không nhịn được mà bước lên phía trước để nhìn rõ hơn, nhưng lại kinh ngạc nhận ra, một tấm bài vị trong đó có viết tên của tôi.
Trong phòng bỗng vang lên tiếng động, tôi đứng đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng chọn trốn xuống dưới bàn thờ.
Không gian bên dưới bàn thờ nhỏ hẹp và chật chội, mùi tàn nhang rơi xuống đất len lỏi qua những khe hở trên khăn trải bàn xộc vào mũi tôi, tôi nín nhịn để không hắt xì trong lúc này, thời gian trôi qua dài như cả thế kỷ.
Tôi nín thở lắng nghe, nhưng bên ngoài lại vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở của mình, tôi không nghe thấy âm thanh gì khác. Cả thế giới đều chìm vào im lặng một cách kỳ lạ.
Tôi khẽ liếc nhìn đồng hồ, 12 giờ 01 phút.
Chẳng phải điều này có nghĩa là đã qua 12 giờ và nghi thức hiến tế của họ đã thất bại rồi ư?
Tôi an toàn rồi?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ thò đầu ra khỏi tấm khăn trải bàn.
Đột nhiên---
Một gương mặt bê bết máu bỗng xuất hiện trước mắt tôi.
Trên người mặc một chiếc áo màu đen viền hoa vàng khiến tôi vừa nhìn đã nhận ra, đây là anh trai của bạn thân tôi.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt không có chút tròng trắng nào, máu trên mặt chảy dọc xuống hai bên má, nhỏ xuống đất kêu tí tách, rất nhanh đã tụ lại thành một vũng máu nhỏ, toả ra mùi tanh nồng nặc.
Ánh nến trong phòng khẽ đong đưa, chiếu lên tường hình bóng như một con quái vật khổng lồ, đang trong tư thế chuẩn bị nuốt chửng lấy tôi.
Trong bóng tối, anh ta nhếch miệng cười.
“Tìm được em rồi.”
Tôi hét lên một tiếng, tiện tay ném đống tàn nhang vào người anh ta, sau đó vội vã bò ra khỏi bàn.
Có điều,
Sau khi bò ra, tôi lại nhìn thấy cha mẹ của bạn thân mình.
Bọn họ đang đứng sau lưng anh trai cô ấy.
Mẹ của bạn thân nhìn tôi cười, vẻ mặt hiền từ, nhưng bà lại quay sang anh ta nói: “Con trai ngoan, đừng nóng vội, cha mẹ sẽ lập tức đưa con dâu tới cho con ngay.”
Cảnh tượng kì dị này đã kíc.h thích dây thần kinh của tôi, tôi nào dám ở lại đây nữa, lập tức xoay người bỏ chạy.
Vừa mở cửa ra, tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Lâm Hi đang đứng trước cửa.
Thấy chỉ có mình anh ta, tôi thở phào nhẹ nhõm, vội nắm lấy cổ áo của anh ta nói: “Thẩm Lâm Hi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng phải anh đã nói trốn ở đây anh trai của bạn thân tôi sẽ không tìm ra tôi sao?”
Ấy thế nhưng,