Edit: Sherry
Sau khi Nghiêm Diệp bị Nghiêm Úy ghét bỏ đuổi đi, Chu Kiều Kiều mới hồi thần, vô cùng khâm phục nhìn Nghiêm Úy.
Nghiêm Úy không biết xảy ra chuyện gì nhưng được Chu Kiều Kiều sùng bái nhìn anh rất thỏa mãn trong lòng.
"Tôi đưa cô về." Nghiêm Úy đứng dậy nói với Chu KIều Kiều.
Chu Kiều Kiều thụ sủng nhược kinh nói: "Không cần đâu, Thật ngại quá!"
Nghiêm Úy trầm ngâm trong chốc lát, nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói với cô: "Tuyến xe buýt về nhà cô hẳn đã ngừng."
Chu Kiều Kiều sửng sốt, lấy điện thoại di động ra thì thấy đã muộn, ngẩng đầu cười nói với Nghiêm Úy: "Thật sự làm phiền anh rồi."
Nghiêm Úy: "..." Cô gái này lật mặt nhanh như bánh tráng vậy!
Mao Lượng chở hai người thẳng ra ngoại thành, sau đó vào một tiểu trấn, đến một tiểu khu mới dừng xe. Đoạn đường như vậy nhưng đi mất giờ.
Nghiêm Úy không khỏi nói: "Cô ở đây không phải quá xa sao?"
Chu Kiều Kiều thở dài nói: "Chỉ trách tiền thuê nhà trong nội thành quá cao, phòng đơn chung cư là tệ, tôi đi thuê phòng cùng người khác dùng chung WC là tệ. Đúng lúc tôi đang tìm việc, cho nên ở tạm đây, bên này một phòng khác một phòng ngủ một tháng tôi chỉ mất tệ, như vậy là tốt rồi."
Nghiêm Úy không cảm thấy tệ có vấn đề gì, đương nhiên anh cũng không cảm thấy ở xa như vậy có vấn đề gì. Biệt thự nội thành của anh đến ông ty cũng mất một giờ, từ biệt thự của anh đi cũng không tiện đi các tỉnh. Nghĩ như vậy, anh rất giống Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều cười mang túi xách xuống nói: "Tôi đi trước, cám ơn anh nhé."
Vì thế, Nghiêm Úy nhìn Chu Kiều Kiều cứ như vậy xuống xe, nháy mắt, vẻ mặt anh trở nên âm trầm.
Mao Lượng: "..." Không biết tại sao lão đại nhà mình lại mất hứng.
Nghiêm Úy thở dài, nhìn về phía trước, nghiêm túc hỏi: "Con gái bình thường đều rất sợ xấu hổ?"
Mao Lượng nghiêng đầu nghĩ nói: "Chắc là vậy."
Nghiêm Úy gật đầu, cảm thán nói: "Ai, bộ dạng trọc đầu của cô rất đáng yêu."
Mao Lượng: "..." Chỗ nào đáng yêu?
Tiểu khu Chu Kiều Kiều ở là một khu mới, ở huyện này cũng là một khu tốt. Chu Kiều Kiều thuê chung cư đơn, diện tích không nhỏ, khoảng m. Cô ấn thang máy, vừa xem di động vừa chờ, trong lòng suy nghĩ tại sao Nghiêm Úy chưa từng xuất hiện qua, vì lý do gì?
Chẳng lẽ là... người trong nhà không thích anh? Cho nên anh mới không tham gia các hoạt động bên ngoài giống như mình?
Có đạo lý, Chu Kiều Kiều vừa tốt nghiệp sơ trung, trung học ở lại nhà trọ của trường, cuối tuần cũng không về nhà. Sau này học đại học cũng ở lại nhà trọ của trường, tốt nghiệp công tác thì ở gần công ty.
Nói cách khác sau khi Chu Kiều Kiều tốt nghiệp sơ trung thì không ở nhà, thật ra sau sơ trung cô cũng không gặp người nhà. Trừ điểm tâm, cơm trưa và chiểu đều được mẹ kế gửi cho lão sư ở gần đó, trừ mẹ cô, mẹ kế cũng có công chăm sóc.
Chu Kiều Kiều đi làm càng không có khả năng về nhaf, lần cô bị đụng xe đó cũng tự gọi xe cứu thương. Được mang đi, cô gọi điện thoại cho người nhà, đương nhiên giống lúc nằm viện sau này, người trong nhà không đến thăm cô.
Tiền đã bị mẹ kế lấy mất, cô chỉ có thể gọi điện cho cô ruột cầu cứu. May bác cô còn nhận đứa cháu gái này, hôm đó tới bệnh viện thanh toán tiền thuốc men cho cô.
Sau bác bị vợ bắt về nhà, chú bị bác gọi tới giúp Chu Kiều Kiều xuất viện.
Lần này nằm viện, cô gửi ảnh chụp tới người trong nhà, muốn mọi người thấy Chu Hùng Hùng ngu ngốc kia đã gây ra việc gì, mẹ kế còn không biết xấu hổ đến tìm cô nhưng mọi người đều an tĩnh, không ai đến thăm cô.
Chu Kiều Kiều: "..." Bây giờ nghĩ lại việc này cô còn lấy đấy làm đắc ý?
Nếu như dân tình trên mạng biết, khẳng định sẽ nói: "Một người không để ý tới cô là người ta sai, hai người không để ý tới cô có thể là họ sai nhưng nếu tất cả mọi người đều không để ý đến cô thì cô nên ngẫm lại xem chính mình có vấn đề gì không?"bg-ssp-{height:px}
Có vấn đề gì?
Vấn đề duy nhất là người mẹ đã mất của cô ghét Chu gia. Nghe nói lúc ấy ông nội Chu làm bà nội Chu bị bệnh. Sau này bà nội Chu nằm viện, việc tang lễ được mẹ cô tùy tiện làm.
"Đinh" một tiếng, thang máy mở. Chu Kiều Kiều tiến vào bên trong, nhìn con số bên trong đến ngẩn người.
Cuộc sống của cô mới vừa bắt đầu mà thôi...
Chu Kiều Kiều nhìn chằm chằm màn hình, tay run run ấn xuống mật mã cuối cùng, chỉ thấy dòng đầu tiên: Gửi ngân hàng, kiểm tra số dư...
Chu Kiều Kiều nhắm chặt mắt, nhanh chóng nhấn vào kiểm tra số dư, mở mắt chỉ thấy trên đó ghi .
"A!!!" Chu Kiều Kiều kêu một tiếng, người xếp hàng phía sau cũng bị cô làm cho hoảng sợ.
Chu Kiều Kiều che miệng, quay đầu xin lỗi người phía sau. Cô rút đồng, sau đó vui sướng bỏ vào trong ví.
A a a a a!!!!
Cô có tiền! Cô có tiền! Cô có tiền!
Chu Kiều Kiều vô cùng kích động, đè nén âm thanh gọi: "Tôi muốn đi tiêu tiền phát tiết một chút."
Chu Kiều Kiều đi xung quanh một vòng, sau đó gửi tin nhắn cho Lương Giai Mẫn hỏi: "Mấy giờ cậu tan làm?"
Lương Giai Mẫn rất nhanh trả lời: "Hôm nay giờ tớ tan làm."
Chu Kiều Kiều đồng ý, trả lời: "Tối nay tớ mời cậu ăn cơm, ăn của cậu nhiều như vậy, lần này tôi mời khách. Cậu tùy tiện chọn chỗ ăn, không cần khách khí."
Lương Giai Mẫn gửi tin nhắn tới: "Quỷ nghèo cậu không phải vừa bị mẹ kế lừa gạt cầm hết tiền rồi sao? Vẫn muốn tớ làm thịt cậu?"
Chu Kiều Kiều ha ha cười nói: "Hai tuần trước tớ ở cửa câu lạc bộ đêm bị người ta đập chậu hoa vào đầu, được người ta bồi thường tiền."
Lương Giai Mẫn: "..."Cậu chỉ có thể bị thương để kiếm tiền bồi thường sao?
Buổi tối, Lương Giai Mẫn không kịp thay quần áo đi làm, tới chỗ hẹn với Chu Kiều Kiều.
Chỗ này là nơi cô thường xuyên mời Chu Kiều Kiều ăn lẩu hải sản, người nhà cô kết hôn ăn ở đây sau đó cô bị chinh phục bởi đồ ăn ở đây. Cho nên, cô vẫn thường mời Chu Kiều Kiều ăn ở đây.
Vào phòng ăn, Lương Giai Mẫn nhìn thấy Chu Kiều Kiều ngồi một mình ở một bàn lớn, bàn lớn có ý gì?
Chính là các cô có hai người ăn, nhưng cô bạn ngốc ngồi bàn người để làm gì?
Lương Giai Mẫn nhanh chóng chạy đến hỏi cô: "Kiều Kiều, cậu còn mời ai nữa à?"
Chu Kiều Kiều cười đắc ý với cô, nói: "Giai Mẫn, hôm nay chỉ có hai chúng ta ở bữa tối dưới nến."
Lương Giai Mẫn liền hỏi: "Vậy còn chỗ còn lại cho ai ngồi?"
Chu Kiều Kiều ngang nhiên cười một tiếng học theo bá đạo tổng tài nói: "Giai Mẫn, cậu nhìn đi, những thứ này tớ đều vì cậu mà chuẩn bị."
Lương Giai Mẫn: "..."Cô bạn ngu ngốc, không phải bị đập đến ngốc rồi đấy chứ?