Editor: Sherry
Những từ mới cô xem không hiểu, nhưng phía dướiTortellini ghi chú là cooked with cream. Nấu cùng bơ có thể là món gì? Phản ứng đầu tiên của Chu Kiều Kiều là mì Ý! Mì Ý nấu bơ, ăn ngon mà không sợ bệnh.
Nghiêm Úy thấy cô gọi một phần hoành thánh Italy, còn làm bộ dạng đắc ý, cười lắc đầu đưa thực đơn cho phục vụ nói: "Mang món đầu bếp hôm nay nấu tốt nhất ra đây."
Phục vụ xác nhận, mang thực đơn dời đi.
Chu Kiều Kiều ngồi đối hiện phát hiện ra mình có thể gọi món sau, lộ ra gương mặt buồn chán: "..."
Nghiêm Úy nhíu mi: "..." Mời cô ăn cơm như đi đưa đám.
Chu Kiều Kiều còn đang ngẩn người, trong lòng suy nghĩ có thể làm như vậy không? Chu Kiều Kiều tuy rằng ngốc nhưng tính cách không hoàn toàn yếu đuối, nếu không cô cũng không thể trưởng thành đến bây giờ.
Không thích bị người khác xem thường cũng có liên quan một chút đến tự ti, bởi vậy, khiêu khích một chút cô luôn nóng lòng thể hiện mình.
Vì chính cô xem không hiểu thực đơn, Nghiêm Úy gọi món tùy tiện làm cô nhất thời tâm đắc.
Nghiêm Úy cầm ly trên bàn, giương mắt nhìn cô, thấy bộ dạng cô suy nghĩ viển vông, thuận miệng hỏi: "Nhìn cái gì?"
Chu Kiều Kiều lắc đầu, Nghiêm Úy lắc lư cốc rượu, rượu vang bên trong theo động tác của anh xoay tròn, tản ra hương vị.
Nghiêm Úy tới gần miệng cốc ngửi hỏi cô: "Cô biết "Thưởng thức rượu tốt" là ý gì không?"
Chu Kiều Kiều trên đấu là ba dấu chấm hỏi lớn nhìn anh, Nghiêm Úy nhẹ nhàng cười, nhắm mắt thưởng thức trong chốc lát rồi nói: "Thưởng thức, nghĩa là nhấm nháp rượu vang trong thời gian dài, càng dài, chất lượng càng cao, vị ngọt, nồng độ và hương vị đều đạt đến điểm cân bằng.
Chu Kiều Kiều nghe anh nói xong, vẻ mặt bình tĩnh, mắt phượng Nghiêm Úy hẹp dài lãnh đạm, phảng phất như cả bầu trời, anh truyền đến mọi người cảm giác hạnh phúc.
"Cô có vấn đề gì không?" Nghiên Úy hỏi cô, anh không thích nói chuyện với người khác. Nhưng Chu Kiều Kiều khác biệt, hôm nay chạm mặt ở công ty, anh đã cảm thấy cô gái này rất đặc biệt.
Trên thực tế chỗ này đặc biệt anh lại không nói ra được, anh đi theo cô lên lầu. Nghiêm Úy anh là đại công tử của giải trí Ngự Dao, ăn uống vui chơi giải trí, anh chưa thiếu gì bao giờ. Muốn gió muốn mưa, đối với anh dường như cũng dễ dàng.
Người như vậy, cần gì phải áp lực với hành động của mình? Anh không biết như vậy có phạm pháp hay không nữa?
Vì thế, Nghiêm Úy đi lên theo, còn mời cô ăn cơm.
Mà kinh hỉ như đầu giường có quà tặng vào lễ Giáng Sinh, anh thậm chí còn không biết mình ngủ lúc nào.
Cô chính là một bí mật, được anh khai phá, hào quang chói mắt vây quanh, mà đằng sau hào quang này là gì, hiện tại anh muốn tìm tòi nghiên cứu.
Chu Kiều Kiều đặc biệt như vậy, Nghiêm Úy tự nhiên muốn thể hiện mình một chút. Bất luận là anh biểu hiện gì, giàu sang, nhan sắc, cách thưởng thức cao sang.
Nhưng mà...
Chu Kiều Kiều nghiêng nghiêng đầu nói: "Tôi không uống rượu vang." Không có tiền uống!
Nghiêm Úy: "..."
Chu Kiều Kiều lại tiếp tục hỏi: "Nhưng mà, anh nói nhiều như vậy tôi nghe ra anh thực sự rất thích rượu vang?"
Nghiêm Úy: "..." À, tôi vui mừng gì chứ.
Như đàn gẩy tai trâu vậy, cứ đợi đồ ăn trước vậy.
Đề tài rượu vang không gây bất kì hứng thú nào với Chu Kiều Kiều, chính Nghiêm Úy cũng không có hứng thú, anh ăn cơm cũng không ngon, rượu vang cũng không cảm nhận được gì.
Chu Kiều Kiều nghe một đoạn bình phẩm rượu vang, nghe không hiểu gì, nhưng cũng thất lễ ngắt lời. Cô vất vả chịu đựng người đối diện nói chuyện cao sang, đồ ăn cuối cùng cũng tới.bg-ssp-{height:px}
Trên bàn xuất hiện đĩa hoành thánh Italy theo phong cách đông tây màu trắng, bên trên điểm xuyết vài chiếc lá xanh, xung quanh rắc bột phấn lục sắc. Hoành thánh được bao bọc bằng cái gì màu vàng, đáy bát là nước canh trắng.
Chu Kiều Kiều: "..." Đây là mì Ý kiểu mới?
"Hoành thánh Italy."
Giọng nói du dương như tiếng dương cầm từ bên đối diện truyền đến, trực tiếp làm sáng tỏ nghi ngờ của Chu Kiều KIều.
Chu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt mờ mịt. Nghiêm Úy cắt miếng bò bít tết bỏ vào trong miệng, anh ưu nhã ăn nói với cô: "Nhân phô mai."
Chu Kiều Kiều nháy mắt mấy cái, lông mi dài cùng đồng tử chớp chớp vô cùng vô tội: "..."
Nhưng không biết nói gì lại không thể giải quyết quẫn bách trước mắt, Chu Kiều Kiều quyết định ăn nó. Cô dĩa một miếng, sau đó bỏ vào miệng, hỗn hợp bánh phô mai, hoành thánh phô mai hấp.
Cắn xuống một miếng, mùi phô mai them nước canh, tràn ngập từng góc miệng.
Quá ngon nhưng... ngán!
Buồn! Đây không phải là bom pho mai sao?
Ngon nhưng ngán tận phía chân trời!!!
Chu Kiều Kiều rưng rưng ăn hai cái, rốt cuộc buông xuống dĩa, nhìn miếng thịt bò đối diện chảy nước miếng.
Nghiêm Úy tâm tình tốt trước mặt cô ăn một miếng thịt bò, sau đó thưởng thức Cappuccino cùng canh gan bò nấu nấm, cá pecca hương liễu, tháp toan cà chua, cuối cùng còn có ít bánh bơ chanh caramel.
Chu Kiều Kiều chỉ có hoành thánh thánh Italy: "..."
Nghiêm Úy cầm khăn trắng lau khóe miệng, anh nhìn thoáng qua vẻ mặt tuyệt vọng của Chu Kiều Kiều hỏi: "Sao cô không ăn?"
Chu Kiều Kiều nhìn phục vụ giúp anh dọn bàn, lại nhìn mười chiếc hoàng thánh dư trước mắt mình, muốn nói ăn no rồi nhưng nhất thời không nhịn được ủy khuất nói: "Tôi cũng muốn ăn điểm tâm ngọt."
Thật sự là cô gái ngay thẳng.
Nghiêm Úy cười khẽ, thật ra anh ăn nhiều như vậy nhưng chẳng có mùi vị gì. Chỉ muốn trêu trọc cô thôi, muốn đùa nên ăn một chút điểm tâm, anh nói với phục vụ bên cạnh: "Giúp cô ấy mang xuống Tortellini, mang một phần cá thu hấp tương, canh gan bò nấu nấm, bánh sô cô la sữa lạnh."
Chu Kiều Kiều cắn môi dưới lắc đầu, cô xấu hổ chờ cơm, Nghiêm Úy thì vô cùng trầm mặc.
Anh vốn là người lạnh lùng, thời điểm anh không nói gì khí lạnh tỏa ra khắp người, Chu Kiều Kiều cũng không biết nói gì vì anh đột nhiên trầm mặc nên cũng không cùng anh nói chuyện.
Cảm giác xấu hổ qua đi, cô lại vui vui vẻ vẻ chờ cơm. Cô ngồi dựa ghế, mũi chân hoạt động chân mặt đất, hơi cúi đầu nhìn xuống dưới.
Cơm rất nhanh liền phục vụ lên, Chu Kiều Kiều một bụng chán ngấy đã sớm muốn ăn những thứ khác một chút, cho dù ăn mì tôm cũng tốt! Lúc này, cô nghiêm túc ăn.
Chu Kiều Kiều ăn cái gì cũng đặc biệt ngon miệng, lúc còn nằm viện mỗi ngày Triệu Khải tới thăm cô đều nói ăn với Chu Kiều Kiều muốn ăn thêm một bát nữa.
Chu Kiều Kiều ăn một miệng lớn đồ, hai má phồng lên như sóc. Nuốt xuống vẻ mặt cũng vô cùng hưởng thụ.
Nhìn quá trình cô ăn, người bên cạnh tự nhiên cảm nhận được loại hạnh phúc này.
Chu Kiều Kiều không biết Nghiêm Úy đối diện đang ngẩn người, khóe mắt dư quang nhìn cô.
Anh nuốt nước miếng một chút, lần đầu tiên có cảm giác thèm ăn.----
Tiểu Ry: Đến hẹn lại lên đã edit đến chương các tiểu thiên sứ mau vote lẹ để ta có dịp bạo chương nào