Mấy ngày này đoàn phim bận rộn bôn ba, Ninh Thu Thu hiền hoà ở chung, hơn nữa cô có tiền lại hào khí, mời người trong đoàn phim ăn rất nhiều thứ hay ho, cho nên ấn tượng mọi người đối với cô khá tốt, nhân duyên ở đoàn phim không tồi.
Đặc biệt là nam chính Phương Cẩn Nhiên, từ sau sự kiện Weibo lần trước, hữu nghị giữa hai người bay lên rất nhanh.
Phương Cẩn Nhiên người này nhìn cao lãnh, nhưng kỳ thật là tương đối chậm nhiệt, sau khi quen hắn sẽ phát hiện người này đặc biệt thích chiếu cố người khác, mọi người đều rất thích hắn.
"Đôi K"
"Đôi hai."
"Bom, a ha ha ha, Nhiên ca, Thu Thu, tôi chỉ còn một lá thôi, các ngươi thua rồi, chuẩn bị trà buổi chiều mời khách đi!" Từ Á đắc ý mà ném con bài cuối cùng trong tay mình trong xuống, cười hì hì nói.
Đóng phim đã nhàn hạ hơn nhiều, Ninh Thu Thu, Phương Cẩn Nhiên cùng Từ Á ba người đấu địa chủ nổi lên. Từ Á lúc đầu như nước với lửa với Ninh Thu Thu, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt còn khiến cô bị phạt ba ly rượu, bất quá sau một thời gian ở chung, ấn tượng của cô đối với Ninh Thu Thu kịch liệt chuyển biến tốt đẹp. Hơn nữa lần trước cô có phân cảnh sống chết cũng không tìm được cảm giác, diễn như thế nào cũng khiến đạo diễn không hài lòng nổi. Nhưng nhờ Ninh Thu Thu chỉ điểm cô một chút, khiến cô rộng mở thông suốt, cũng bởi vậy mà mối quan hệ với Ninh Thu Thu từ chiến tranh thành tơ lụa, thành bạn tốt.
"Còn chưa thua," Phương Cẩn Nhiên bình tĩnh mà ném ra hai lá bài tẩy, nói, "Joker, tôi cũng chỉ còn một lá bài."
"...... Oa anh cái người này chơi xấu quá, rõ ràng em cùng Thu Thu đã đánh đi hai đợt bài rồi, vậy mà trên tay anh vẫn luôn giữ lại ba lá không đánh, em còn cho rằng không phải joker đâu, anh quá xấu rồi."
Nhân viên hậu trường ở bên cạnh vây xem bọn họ nói: "Chị Từ Á, Nhiên ca sớm đoán được chị có bom rồi, cho nên án binh bất động chờ chị đánh thôi, chị xem mới vừa rồi đánh lớn đánh nhỏ cũng không thấy joker đâu, cũng đoán được còn joker mà."
"Chị nào biết hắn là thần giả nhẫn quy chứ! Chị có joker là từ đầu có được mà, không mang theo, có phải không, Thu Thu."
Thu Thu buông tay: "Dù sao tôi cũng thắng."
Từ Á: ", các người khi dễ tôi."
() : là một từ thịnh hành trên internet. phát âm là /ywwuyi/, lúc đầu được biểu thị với ý "dọa người", nhưng bởi vì phát âm giống như /yôôy/ nên cũng thường được sử dụng với ý nghĩa "khóc ầm ĩ".
Đang lúc Từ Á khóc lóc lên án Phương Cẩn Nhiên phúc hắc, thì cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao. Mọi người còn đang nhìn xung quanh xem đã xảy ra chuyện gì thì phó đạo diễn vội vã chạy tới, nói: "Lão tổng bên đầu tư tới thăm, mọi người đều qua đây tiếp đi, mau cất bài đi nữa, không lại bị thấy được."
Nguyên lai là kim chủ ba ba tới, ấn tượng của Ninh Thu Thu đối với nhà đầu tư thật sự không tốt lắm, lần trước cái An tổng kia, cái gì mà quen biết Ninh phụ nhờ cô hỏi thăm chứ, sau lưng cô đã hỏi Ninh phụ rồi, Ninh phụ nói chỉ gặp qua một lần ở tiệc rượu, trao đổi một tấm danh thiếp là hết nước.
Bất quá lễ phép cơ bản vẫn phải duy trì, Ninh Thu Thu theo chân bọn họ qua đó, lúc đang nhìn đoàn người đến thăm thì khựng lại một chút.
Tới thăm trường quay chẳng những có kim chủ ba ba, còn có kim chủ gia gia —— Triển Thanh Viễn.
Bất quá mọi người chỉ biết kim chủ ba ba, cũng không biết đại kim chủ sau lưng này. Thời điểm An tổng giới thiệu Triển Thanh Viễn với mọi người, thành công khiến mọi người trong đoàn phim sáng mù mắt: hoá ra đây là người đúng đầu Triển thị trong truyền thuyết a, có tuổi trẻ có soái khí có khí chất.
"Tôi qua đây thăm bạn tốt Vi Lương ở trong đoàn, quấy rầy đến mọi người rồi." Triển Thanh Viễn được mọi người vây xung quanh, nho nhã lễ độ mà nói, hắn cùng Quý Vi Lương không công khai quan hệ, cho nên nói với bên ngoài họ là bạn tốt.
Mọi người tức khắc hâm mộ ghen ghét mà nhìn về phía Quý Vi Lương. Không cần quá miệt mài theo đuổi quan hệ hai người, chỉ riêng việc chủ tịch tập đoàn Triển thị tự mình tới thăm, cũng đủ khiến nhiều người cực kỳ hâm mộ.
"Anh qua đây cũng không nói trước một tiếng, đột ngột làm như vậy khiến mọi người bất ngờ, bọn em một chút chuẩn bị cũng không có." Quý Vi Lương oán trách nói, mạc danh khiến mọi người có thêm cái nhìn mới về quan hệ của cô cùng Triển Thanh Viễn.
—— người bình thường kết giao cùng Triển tổng, sướng còn không kịp, nơi nào dám trách tội.
"Vậy tôi liền bồi tội," Triển Thanh Viễn biết nghe lời phải mà nói, "Bữa trưa nay tôi mời khách, địa điểm các bạn chọn, thế nào?"
Mọi người đương nhiên nói được.
"Lại khiến Triển nhị thiếu bỏ hầu bao rồi," Quý Vi Lương cười nói, "Bên ngoài nắng, vào trong ngồi đi."
Ninh Thu Thu đứng một bên nhìn toàn bộ quá trình, cảm thấy có điểm buồn cười. Triển Thanh Viễn vừa xuất hiện ở đoàn phim liền ra tay rộng rãi, cấp cho Quý Vi Lương thừa thãi mặt mũi. Quý Vi Lương đối với màn này đại khái là không thể nào vui sướng hơn, lúc này rốt cuộc cũng nở mày nở mặt.
Quý Vi Lương một bên chán ghét Ninh Thu Thu chuyên dùng tiền làm việc, động một chút liền dùng tiền bức kẻ không có tiền. Mặt khác cô ta vẫn muốn dựa vào kẻ có tiền Triển Thanh Viễn để lên mặt với người khác, cũng không biết mặt cô nàng có chút cảm giác gì không.
Bất quá ở trong lòng Quý Vi Lương, cô là loại người có tiền nhưng xấu xa, hoàn toàn khác bản chất với những người như Triển Thanh Viễn đi.
Nếu là Triển Thanh Viễn đến, Ninh Thu Thu cũng lười phải đi tiếp, trực tiếp trở về phòng nghỉ của mình. Lúc sau có nhân viên đoàn phim mang một hộp lớn chery căng mọng qua, nói Triển Thanh Viễn mang đến đây đầy hai rương lớn, mời người trong đoàn phim ăn.
"Không phải chỉ là chery thôi sao, ai chả mời được," chờ khi nhân viên công tác ra ngoài, Tiểu Trì thở phì phì nói, lại bưng cái hộp kia lên, "Cái này mới không thèm!"
Ninh Thu Thu bị thái độ ghét cái ác như kẻ thù của Tiểu Trì khiến cho bật cười, nói: "Không cần khoa trương như vậy, đây là Triển Thanh Viễn mời chứ không phải cô ta mời, cứ việc ăn, không cần ngại."
Tiểu Trì đột nhiên nhớ tới nghệ sĩ nhà mình trước kia hình như thích Triển Thanh Viễn, bất giác cảm thấy cô hơi thảm. Nhưng Tiểu Trì nhìn thần sắc Ninh Thu Thu giống như không có gì không vui, hỏi dò: "Thu Thu, chị...... Không có việc gì đi."
"Chị thì có thể có chuyện gì, chị sớm bỏ rồi, cherry rm cầm đi rửa sạch, chị cũng muốn ăn."
"Nga, được."
Tiểu Trì lĩnh mệnh đi rửa sạch, trong phòng nghỉ tức khắc an tĩnh lại, Ninh Thu Thu nghĩ buổi sáng hôm nay hẳn là không thể quay phim rồi. Cô duỗi cái eo, vừa muốn nằm xuống nghỉ ngơi một hồi thì cửa phòng lại bị gõ.
"Mời vào."
Ninh Thu Thu chỉ cho là người trong đoàn phim, nên không đi mở cửa, để người tới tự mình vào là được. Nhưng khi nhìn thấy người đang tiến vào liền hối hận.
Triển Thanh Viễn thấy khó chịu trên mặt Ninh Thu Thu cũng lười phải che dấu, hòi: "Không chào đón anh như vậy sao?"
Ninh Thu Thu yên lặng mà trợn mắt, nói: "Này không phải điều hiển nhiên à."
"......"
Triển Thanh Viễn bị cô làm cho nghẹn một phen, kỳ thật, bởi vì sự tình của anh trai, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy trước kia hắn đối xử với Ninh Thu Thu xác thật tồn tại thành kiến rất lớn, chủ yếu là do tính cách vị này quá không tốt.
Nhưng hôm nay anh trai hắn đã có dấu hiệu tỉnh, hắn cần phải xem lại kỹ càng cách thức ở chung với cô lần nữa, hắn kỳ thật là có ý muốn giảng hoà với Ninh Thu Thu, hai người không có thâm cừu đại hận, không cần thiết nháo đến mức gặp mặt liền đánh như vậy, nhưng thái độ này của Ninh Thu Thu......
"Cái này là canh Phùng dì hầm, ông nội bảo tôi mang cho em." Triển Thanh Viễn hộp cơm giữ ấm trên tay đặt lên bàn, Ninh Thu Thu rất thích uống canh Phùng dì hầm, Triển lão gia biết hắn muốn qua đây thăm đoàn phim liền một hai phải bắt hắn mang cho cô.
"Nga," Ninh Thu Thu không nghĩ tới Triển lão gia lại tốt như vậy, trong lòng cảm động, ngồi máy bay không cho mang chất lỏng, cái này phỏng chừng được gửi vận chuyển đi, thái độ Ninh Thu Thu tốt hẳn lên nói, "Vất vả anh mang theo, cảm ơn a."
Triển Thanh Viễn khóe miệng kéo kéo, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, hỏi: "Ninh Thu Thu, em về sau tính làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ?"
"Anh tôi khôi phục rất tốt, phỏng chừng thực sự sắp tỉnh rồi."
Ninh Thu Thu buông tay: "Tiếp tục làm Triển phu nhân a, chẳng lẽ Triển gia các anh lợi dụng tôi xong liền muốn một cước đá văng tôi đi."
Triển Thanh Viễn nhíu mày: "Em biết rõ anh không phải cái ý tứ này."
"Tôi nào biết anh là cái ý tứ gì, tôi cũng không phải con giun trong bụng anh."
Triển Thanh Viễn: "......"
Tiểu Trì bưng hộp cherry trở về, vội vàng mà nói: "Em vừa mới nhìn thấy Triển Thanh Viễn đi ra từ bên này, sắc mặt rất kém, bọn chị......"
Ninh Thu Thu thành thật mà nói: "Bị chị làm tức chết đi."
Thật ra nhãi ranh Triển Thanh Viễn kia không cần tức khí như vậy chứ, cô cũng chưa nói cái gì mà.
Lần thăm hỏi đoàn phim này chỉ là nốt nhạc đệm, cũng không làm nổi lên bất kỳ gợn sóng, một tháng sau, toàn bộ ngoại cảnh《 Phiêu Diêu 》 cuối cùng cũng kết thúc, mọi người trở về phim trường ở ngoại ô thành phố A, ngoại cảnh bên đó vừa vặn dựng xong, hơn một tháng kế tiếp đều sẽ quay ở nơi đó.
Ninh Thu Thu kết thúc hai bên phi trạng thái, về sau cô sẽ có nhiều thời gian hơn đi bệnh viện, vừa vặn có thể cho Triển Thanh Việt uống nước bùa, còn có thể tiếp tục dưỡng thêm một chút bùa.
Từ khi Triển Thanh Việt được kiểm tra tới hiện tại bắt đầu khôi phục ý thức đã là hơn một tháng, tình huống của hắn tuy vẫn luôn chuyển biến tốt đẹp, nhưng không khác gì so với ngày trước chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ nói loại chuyện này không nhanh được, khi nào tỉnh lại còn phải xem tình trạng khôi phục của người bệnh.
Ninh Thu Thu đã hơn nửa tháng không trở về, sau khi về việc đầu tiên chính là cho Triển Thanh Việt uống nước bùa, cô hiện tại đã biết phải cho người thực vật uống nước như nào rồi, không giống như lần đầu tiên uỷ khuất Triển Thanh Việt phải uống nước miếng mình.
Cô dùng cái nhíp kẹp miếng bông thấm nước bùa mà di chuyển quanh hàm răng Triển Thanh Việt, miếng bông ngấm nước theo miệng hắn chảy vào, chờ đến khi cô cho hắn uống lần thứ ba, Triển Thanh Việt bỗng nhiên hơi hơi cử động miệng, Ninh Thu Thu nghe Tinh Tinh nói hiện tại Triển Thanh Việt sẽ có một ít động tác theo phản xạ, cũng không quá để ý ở trong lòng, duỗi tay niết cằm hắn khiến hắn mở miệng ra.
Một tay cô nắm cằm người ta, một tay đang kẹp tăm bông, thời điểm đang muốn đưa miếng bông vào miệng hắn, người trên giường trước nay không hề động tĩnh bỗng nhiên cử động người, giật mình.
Ninh Thu Thu vẫn là lần đầu tiên thấy Triển Thanh Việt cử động, sửng sốt một hồi, sau đó nhịn không được mà cười cười, Tinh Tinh đã nói qua với cô rằng Triển Thanh Việt thỉnh thoảng sẽ có một ít động tác phản xạ có điều kiện, gần đây càng ngày càng thường xuyên, không có gì quá kinh hỉ.
Cô nắm cái nhíp, đang muốn tiếp tục đút nước thì người trên giường không hề báo trước mà mở mắt, doạ Ninh Thu Thu khiếp sợ, cái nhíp kẹp miếng bông chệch một góc vừa vặn dừng lại trong lỗ mũi người ta.
Ninh Thu Thu: "......"
—————
Cuối cùng cũng tỉnh!!