Chụp xong chính là phỏng vấn, phỏng vấn xong còn có xã giao bừa bộn một đống, ứng phó xong đã chạng vạng tối, mọi người không ngừng vó ngựa đi đến khách sạn, ăn tiệc khởi quay.
Bởi vì trước khi khởi quay không có tụ họp, cho nên bây giờ giám chế, sản xuất, biên kịch gì gì đó đều tới toàn bộ, ngay cả nhà tư sản đầu tư cũng nói sẽ tham sự, cộng thêm đạo diễn, nam nữ chính, các diễn viên khác, toàn bộ bao hết một phòng, ngồi tràn đầy một bàn.
Bên ngoài là nhân viên công tác của đoàn phim và một số truyền thông không đi, cũng xiêm áo bốn năm bàn.
Ban ngày nhà tư sản không tới tham sự nghi thức bấm máy, đến tiệc rượu buổi tối mới xuất hiện, hơn nữa đại nhân vật này rất tự cao tự đại, bọn họ đợi nửa ngày trong phòng bao bụng đói kêu vang, hơn nữa vì căn bản nhiều đàn ông, muốn hút thuốc nên cả căn phòng nhỏ đều khi khói thuốc của bọn họ lượn lờ.
Ninh Thu Thu vừa mệt vừa đói, còn phải hít khói thuốc của người khác, rất khó chịu, phát hiện mình lại có chút... nhớ nhà.
Đây là một loại tâm tình rất kỳ quái... ít nhất...
Ninh Thu Thu vì là người đổi kiếp, về phương diện này nỗi lòng tương đối mờ nhạt, ngoại trừ ở giới tu chân năm đầu tiên, bởi vì không thích ứng với sinh hoạt bên kia, điên cuồng mà nhớ tới cuộc sống hiện đại, cơ bản đều không nghĩ đến cái gì là nhà.
Dù sao nhà đối với cô mà nói, không tính là nhà cô.
Cô lấy điện thoại ra, vì bận rộn một ngày nên không có thời gian xem điện thoại, trên điện thoại chất đầy các tin nhắc quan tâm, cô trả lời từng cái một, cuối cùng là Triển Thanh Việt.
Buổi sáng cô đến đoàn phim, có báo bình an với Triển Thanh Việt, Triển Thanh Việt hình như đang bận nên cũng không nói chuyện với cô, đến giờ chiều, Triển Thanh Việt mới gửi tin nhắn cho cô.
[ Hành tây xấu bụng: Cuộc sống mới đã thích ứng chưa? ]
Thấy cái tin này, Ninh Thu Thu có đầy một bụng bực tức muốn nhổ nước bọt với Triển Thanh Việt, nhưng mà gõ xong cô lại xóa đi.
[ Ninh Thu Thu: Tàm tạm, người của đoàn phim đều rất chiếu cố em ]
Triển Thanh Việt bên kia rất nhanh đã trả lời lại.
[ Hành tây xấu bụng: Người khác chiếu cố là đủ rồi, tên họ Tống kia nói anh ta bớt chiếu cố đi một chút ]
Ninh Thu Thu: "... "
Cho nên anh Triển anh bây giờ ngay cả nổi máu ghen cũng không cần phải che đậy rồi sao?
“ Cậu có thể đừng cười bằng cái dáng vẻ động đực đó không? ", Họ Tống lại gần nói.
“ Cút, cậu mới động đực ".
Người này còn trông cậy anh ấy chiếu cố cô?
Không chọc tức cô đã tốt lắm rồi.
Lúc Tống Sở đang muốn nói gì đó thì đạo diễn nhận được một cuộc điện thoại, người của phía đầu tư cuối cùng đã tới, đạo diễn và sản xuất tự mình ra đón người, tất cả mọi người thu hồi dáng vẻ lười biếng, ngồi ngay ngắn.
Rốt cuộc có thể bắt đầu ăn rồi, đó là tiếng lòng của mọi người.
Nhà tư sản này là một người đàn ông chừng , tuổi, có chút bụng bia rồi, mái tóc cũng hơi cao, trông có vẻ rất gần với nguy cơ trung niên rồi, nhưng mà toàn thân mà nói có thể là vì ở vị trí cao nên ưu nhã nhã nhặn, cộng thêm tử tế và hòa ái, mang lại cảm giác dễ gần và thoải mái.
“ Đây là giám đốc Phạm của Phạm Diệu Tinh ”.
Đạo diễn Tiếu giới thiệu với những người đang ngồi.
Nhà đầu tư lớn nhất, cũng chính là kim chủ, tất cả mọi người khách khí đứng dậy chào hỏi.
Tống Sở và Ninh Thu Thu ngồi chung, anh ấy thấy Ninh Thu Thu gần như đang sững sờ, không có bất kỳ ý tứ nào đứng dậy, không khách khí đưa chân đá cô dưới gầm bàn một cái.
Ninh Thu Thu giật mình, lấy lại tinh thần đứng dậy theo mọi người, nhưng vẻ mặt lại có vài phần cổ quái mất tự nhiên.
Cô không biết giám đốc Phạm là ai, nhưng lại biết Phạm Diệu Tinh.
Trong tiểu thuyết, nhà họ Ninh phá sản, toàn bộ tài sản đều bán lấy tiền mặt trả nợ, trong khi còn mắc nợ, Ninh Thu Thu bị ép gả cho một người đàn ông để trả lại nở nần.
Cái người này, chính là giám đốc Phạm của Phạm Diệu Tinh.
Bởi vì ở nhà họ Triển vui vẻ đến quên cả trời đất, Ninh Thu Thu sắp quên mình nằm trong một quyển sách rồi, cái nhân vật này tức thì bị cô ném ra sau ót, quên mất không còn một mảnh.
Chờ tới bây giờ cô đều không nghĩ tới, bọn họ sẽ dùng phương thức này để gặp gỡ.