Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

chương 10: chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Min

Do thân thể mảnh mai này của nguyên chủ làm bậy, kết quả chính là, Quý Lam Xuyên bị bác sĩ bắt nằm trên giường ngày.

Mà để tốt cho dạ dày thì mỗi ngày đều phải ăn cháo trắng không vị.

Mấy ngày nay, Quý Lam Xuyên cảm giác sống không còn gì để luyến tiếc nữa.

Điều đáng ăn mừng chính là, bởi vì đau ốm trên giường, Tần Chinh không có tìm cậu phiền toái.

Quý nhân Tần tam gia thật sự rất bận.

Cậu chỉ cần tận lực giảm bớt số lần chạm mặt đối phương, hẳn là có thể tránh đi sự chú ý của Tần Chinh đối với mình.

Ăn xong không phải tản bộ tiêu thực, mặc dù là cháo nhưng trong lòng Quý Lam Xuyên phá lệ vui sướng.

Nếu không phải Tiểu Vương ngăn cản, nói không chừng, cậu có thể ăn thêm hai bát nữa.

Hình như gần đây trong thành phố M có đại sự phát sinh.

Cho nên phụ tử Tần gia đều trở nên bận rộn vô cùng.

Bất quá, mấy việc này cũng không liên quan gì đến tiểu bạch kiểm Quý Lam Xuyên.

Mà chắc chắn Tần Tử Hành cũng không rảnh gặp lén Bạch Thời Niên.

Ngược lại, một thân một mình như cậu càng thêm tự tại.

Mặc dù đang bệnh, nhưng Quý Lam Xuyên vẫn không quên sự nghiệp lớn livestream của mình.

Cậu thường xuyên lộ mặt trên live, cho nên mỗi ngày ba quẻ đã thành chiêu bài mới của "Vân Lam."

Đếm đếm phần thưởng mỗi ngày, hiện tại cậu cũng tạm tính là thổ hào nho nhỏ rồi.

Cậu cũng không cảm thấy mình dùng đạo thuật để đầu độc mọi nhà là có cái gì không đúng.

Chỉ cần không trái pháp luật, Quý Lam Xuyên cũng không câu nệ hình thức kiếm tiền.

Chẳng qua không biết Dương Dũng nghe được từ ai, biết cậu cùng Tần Tử Hành có quan hệ, một hai thúc giục cậu phải ra ngoài sửa hợp đồng.

Liếc mắt nhìn thời gian trên di động, Quý Lam Xuyên thay đổi một bộ quần áo ra cửa.

Lúc này mới tới nguyên chủ còn không có xe: Ngày thường đều là ra cửa cùng Tần Tử Hành, người Tần gia tự nhiên sẽ không chuyển bị xe chuyên dùng cho hắn.

Ngẫm lại nguyên chủ cũng thật đáng thương.

Sinh hoạt hào môn nhìn như trải đầy hoa sắc, nhưng đối với kiểu người dựa vào người khác như Quý Lam này, sinh hoạt ngày thường giống như là bị một cái gai đâm vào người.

Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng.

Haizzzz....

Khẳng định đứa nhỏ này năm đó không chịu lắng nghe giáo sư giảng về triết học Mác Lênin.

Chậm rãi ngâm nga giai điệu, Quý Lam Xuyên không mang theo ví tiền, cũng không có trở về tìm Tiểu Vương xin giúp đỡ.

May mà vị trí khu nhà giàu này cách trung tâm thành phố không có xa, cho nên rất dễ bắt xe.

Một đường ngồi taxi đi đến quán cafe đã hẹn.

Từ xa Quý Lam nhìn thấy một người đàn ông toàn thân cơ bắp.

Như muốn giảm đi sự hung hãn của mình, cho nên đối phương đã đeo một cái kính không gọng.

Ngược lại nhìn có vẻ chả ra cái gì.

Không phải Dương Dũng.

Trí nhớ trong đầu xoay chuyển một vòng, Quý Lam Xuyên xác định nguyên chủ không có quen nam nhân này, nhưng rõ ràng đối phương đang đợi người, lại còn ngồi đúng vị trí đã hẹn.

"Chào anh?" Nhấc chân đi đến, Quý Lam Xuyên nghi hoặc nói.

Quả nhiên đã thành công khiến cho đối phương chú ý.

"Quý Lam đúng không, tôi tên là Triệu Trác." Chỉnh lại mắt kính, ngữ khí nam nhân rất tự nhiên, "Ngồi đi, tôi là nhân viên của Strawberey Live và là người phụ trách kết nối công tác với cậu."

Lông mày rậm, tính cách rất mạnh mẽ, đôi mắt đối phương sáng ngời, mũi đầy đặn và hơi khoằm.

Tổng thể nhìn lại, người này có số mệnh chông gai, nhưng lại là người thành thật, sống tình cảm.

Thoáng buông lỏng cảnh giác trong lòng, Quý Lam Xuyên theo lời ngồi xuống: "Xin hỏi Dương ca ở đâu? Anh ấy hẹn tôi đến nơi này."

"Dưới tay Dương Dũng còn một streamer khác, cậu tạm thời là do tôi quản lý." Đối với sự lễ phép của thiếu niên, Triệu Trác rất vừa lòng.

Từ trong túi văn kiện, hắn lấy ra một bản hợp đồng: "Đây là hợp đồng mới do công ty soạn cho cậu.

Cậu xem có chỗ nào không hiểu không."

Chỉ là một streamer nhỏ với lượng fans có bốn con số mà thôi, Strawberry Live sao lại dàn trận lớn như vậy?

Ngoại trừ Dương Dũng thì không ai biết thân phận của cậu.

Chẳng lẽ đây là do Tần Tử Hành đánh tiếng?

Đầu óc vận chuyển không ngừng, Quý Lam Xuyên đọc văn kiện nhanh như gió.

Phần thù lao phong phú đến nỗi làm cho người ta líu lưỡi, này chẳng khác gì in ba chữ "Đi cửa sau" trên giấy.

Nếu nói trong chuyện này không dùng mấy thủ đoạn, đánh chết Quý Lam Xuyên cũng không tin.

Nhớ tới mình đang là tiểu bạch liên thân thiện đơn thuần, thiếu niên lễ phép cười, đem văn kiện đẩy lại: "Xin lỗi, bản hợp đồng này tôi không thể ký."

"Cậu Quý có chỗ nào không hài lòng?" Đặt tách cafe xuống, trong mắt Triệu Trác hiện lên một tia kinh ngạc, "Nếu là vấn đề thù lao, chúng ta có thể bàn bạc lại."

Đại ca, anh có biết cái gì gọi là nghèo nhưng không hèn không, sự thuần khiết sao có thể khuất phục dưới dâm uy của tiền tài chứ?!

Không muốn giống như nguyên chủ bị vai chính tóm được nhược điểm, Quý Lam Xuyên quyết đoán lắc đầu: "Tôi chỉ là một streamer nhỏ không tiếng tăm, cho nên không xứng với loại đãi ngộ hậu hĩnh này."

———Lại nói, EQ của Tần Tử Hành là bị chó ăn hay sao? Thay vì đưa ra hợp đồng mới giả tạo như vậy, còn không bằng mướn thủy quân xoát xoát lễ vật đi.

Làm như vậy, cậu sẽ giả như không biết gì, mà thống thống khoái khoái tích cóp tiểu kim khố của mình.

Nhìn ánh mắt thiếu niên chân thành kiên định, Triệu Trác lại buồn bực đến tấm tắc không thôi.

Chuyện này đã làm rối tung nhiệm vụ mà ông chủ đặc biệt giao cho.

Cơ hội quay về tổng bộ công tác của hắn khẳng định là bị ngâm nước nóng.

Cái gì mà mấy tiểu bạch kiểm ham mê tiền tài đâu? Thực tế với tư liệu sao lại không giống nhau một chút gì vậy?

"Nội dung phát sóng gần đây của cậu rất đổi mới.

Đối với phương diện này, công ty rất có hứng thú." Vừa lúc có phục vụ đưa cafe đến cứu vớt, Triệu Trác lập tức sửa sang lại lời nói mới, "Khó có được cơ hội như thế, cậu Quý vẫn phải hảo hảo năm chắc."

Tôi có điên mới tin anh.

Quý Lam Xuyên lại lần nữa lắc đầu: "Vẫn là chờ sau khi tôi có danh tiếng rồi tính tiếp."

Lần đầu gặp đối tượng ký hợp đồng không theo lẽ thường, Triệu Trác nhất thời cũng không đoán ra được suy nghĩ của đối phương.

Thiếu niên biểu hiện tự nhiên khéo léo, nhưng trực giác nói cho Triệu Trác biết, người mà ông chủ để ý, tuyết đối không chỉ là thanh niên năm tốt đơn giản như vậy.

"Chờ một lát." Nghe thấy tiếng chuông, Triệu Trác cầm di dộng đứng dậy, "Tôi nghe điện thoại trước."

"Anh cứ tự nhiên."

Nhấp một ngụm cafe, Quý Lam Xuyên chớp mắt mở mắt trái, rồi nhìn nam nhân đi về phía nhà vệ sinh.

Quả nhiên, bản thân Triệu Trác ở giữa khí cơ, còn kèm theo một sợi chỉ vàng không dễ phát hiện.

Người này tuyệt đối không chỉ là một nhân viên đơn giản ở Tần thị.

Xem ra Tần Chinh vẫn không chịu từ bỏ, quanh co lòng vòng mà an bài người giám thị mình.

Thật là nhàm chán mà.

Quý Lam Xuyên cũng rất tò mò là vì cái gì mà nam nhân kia không áp dụng mấy biện pháp cứng rắn.

Cậu cũng chỉ là sinh viên không quyền không thế, có thì cũng chỉ là cái danh "bạn trai Tần Tử Hành" mà thôi.

Tần tam gia có một nghìn phương pháp để thu thập cậu.

Aiz, lòng người như một kim đáy biển.

Nếu tránh không thoát, tại sao cậu không đi tạo mối quan hệ tốt với Tần Chinh nhỉ? Hiện giờ thụ chính Bạch Thời Niên đã xuất hiện, cậu nhất định phải chiếm được sự đồng tình từ "Ba chồng"

Câu được câu không mà quấy cafe, Quý Lam Xuyên ngồi bổ não về ba chồng cười ngốc.

Sau khi Triệu Trác nói chuyện xong với ông chủ thì quay về, vừa vặn nhìn thấy thiếu niên nở nụ cười hoa lệ.

Trách không được có thể làm Tần Tử Hành đem người mang về nhà cũ.

Quý Lam này lớn lên đúng thật là họa thủy.

Chỉ bằng với mặt cùng dáng người, chỉ cần ngồi đó làm một bình hoa, cũng sẽ có vô số người nguyện ý vì cậu ta bỏ tiền.

Còn không chờ hắn tiến lên khen vài câu, thì đột nhiên bên ngoài có người đi đến bên cạnh thiếu niên.

"Quý Lam?"

Quý Lam Xuyên kinh ngạc quay đầu lại, không nghĩ tới sẽ gặp Bạch Thời Niên ở chỗ này.

Hai người lớn lên rất giống nhau, đứng chung một chỗ sẽ lập tức khiến người khác chú ý.

Chính là cậu ta, là người đã cản trở mình cùng A Hành.

Che giấu sự tối tăm trong mắt, Bạch Thời Niên lại nói: "Nghe A Hành nói gần đây cậu sinh bệnh.

Thế nào, thân thể đã tốt hơn chưa?"

Khác với kiếp trước, sau khi biết "Quý Lam" coi trọng cái gì nhất, y có thể nhẹ nhàng đem đối phương đánh đến không còn một mảnh.

Tựa như hiện tại, nhìn thấy ngón tay thiếu niên biết chặt, khoé miệng Bạch Thời Niên lập tức gợi lên một độ cung không quá rõ ràng.

Sau khi sống lại một đời, tên nay cư nhiên còn vì một nam nhân mà tranh tới cướp đi.

Liếc mắt không thấy thân ảnh Triệu Trác, Quý Lam Xuyên gỡ bỏ ngụy trang, lười biếng mà buông tay giương mắt: "Bạch thiếu gia hình như là rất chán ghét tôi thì phải?"

Kinh nghi mà nhìn về phía đối phương, Bạch Thời Niên chưa từng gặp qua Quý Lam như vậy.

Kiếp trước y cùng Quý Lam không qua lại nhiều lắm.

Nếu không phải trong lúc cãi nhau, A Hành luôn so sánh y với đối phương.

Bạch Thời Niên căn bản không để tên hề nhảy nhót lung tung này vào mắt———

Dù sao mỗi khi đối phương âm mưu nhằm vào mình, cuối cùng giống như là trò khôi hài lấy đá đập vào chân mình vậy.

Tuy nhiên, thời gian sẽ tự động làm nhạt những ký ức tốt đẹp, rõ ràng chỉ là một thế thân bò giường.

Sau khi cậu ta chết vẫn được A Hành thường xuyên nhớ tới.

Bạch Thời Niên là thiên chi kiêu tử, lại sớm có thói quen được người yêu mười mấy năm cung phủng trong lòng bàn tay.

Y sao có thể chấp nhận loại sỉ nhục này.

Huống chi, nếu không phải vì cãi nhau với A Hành, y như thế mà không chú ý đến đèn đỏ rồi để bị xe đâm chết.

"Muốn giả vờ thì làm ơn giả bộ giống một chút, không là không câu tâm A Hành về được đâu." Trọng sinh chứ không phải thay đổi người, Bạch Thời Niên vẫn là vai chính trong nguyên tác.

Quý Lam Xuyên nhìn kỹ thuật diễn của đối phương thảm không nỡ nhìn, nhịn không được liền nổi lên tâm tư trên đùa.

Lòng bàn tay non mịn bị người gãi ngứa trêu chọc, Bạch Thời Niên sững người trong chốc lát, cúi đầu nhìn thiếu niên cười khanh khách: "Thế nào? Có muốn tôi nói cho anh biết, Tần Tử Hành ở trên giường thích tư thế nào không?"

"Cậu không biết xấu hổ."

Phẫn nộ mà hất tay trái đối phương ra, sự sợ hãi vẫn luôn bị Bạch Thời Niên đè ở đáy lòng rốt cuộc cũng bùng nổ.

Tuy rằng kiếp trước A Hành luôn nói không có ôm ấp ai, nhưng sự thật thì sao? Loại tiểu bạch kiểm trong tâm cơ trước mắt này, chẳng lẽ là chưa bò lên giường A Hành sao?

Ký ức hai đời đan xen, đầu óc Bạch Thời Niên nhất lời loạn thành một mảnh.

Chờ lúc y phục hồi lại tinh thần, trước mặt Quý Lam đã xuất hiện một nam nhân cao lớn không quen biết.

Cư nhiên còn dám đội sừng A Hành!

Nhớ tới mấy việc xấu hổ của đối phương trong quá khứ, trong mắt Bạch Thời Niên hiện lên một mạt khinh miệt.

Y vừa mở miệng định tiết lộ "Chân tướng", lại phát hiện người xung quanh nhìn y với ánh mắt không quá thích hợp.

Nguyên nhân chính là, y vừa mới hất tay thiếu niên ra, đối phương đã giả vờ che tay trái bị đánh trúng.

"Đừng có mà giả vờ đánh thương.

Tôi căn bản là không dùng sức!"

Nếu được xưng là vương tử, Bạch Thời Niên tự nhiên có một tia kiêu ngạo tận xương tủy.

Ngay cả A Hành kiếp trước cũng chưa từng bắt y nhận sai trước tiện nhân này.

"Bạch thiếu gia, xin tự trọng!" Triệu Trác cau mày không vui, nắm lấy cổ tay đối phương muốn đánh thiếu niên.

Hắn chỉ làm việc cho Tần tam gia, đối với chuyện tình của hai nhà Tần Bạch hắn cũng không để ý.

"Không có việc gì, là tôi không cẩn thận thôi."

Miễn cưỡng câu lên khóe môi, vẻ mặt nhẫn nhịn của thiếu niên làm cho người ta thương tiếc.

Giống như là không chịu nổi nhục mạ cùng chỉ trích.

Thiếu niên đứng dậy muốn đi, còn vô cùng xảo quyệt mà lộ ra mu bàn tay sưng đỏ của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Gậy ông đập lưng ông, Quý đại sư tỏ vẻ chơi thực sự vui.

Đừng hỏi vì sao Bạch Thời Niên trọng sinh lại đơn xuẩn như vậy.

Trọng sinh chứ không phải thay đổi người.

Vẫn chỉ là nhân vật chính trong nguyên tác.

Hơn nữa, đời trước y còn vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Mà Tiểu Lam Lam của chúng ta, từ nhỏ đã lăn lê bò lết ở phố phường, cho nên tâm nhãn nhiều lắm..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio