Edit: Min
Không biết vì sao, nghe thấy Bạch Thời Niên ôn nhu mềm giọng làm nũng, Tần Tử Hành thế nhưng còn có chút không thể thích ứng.
Trong ấn tượng của hắn, mỗi lần phát hiện mình nhớ Quý Lam, đối phương đều phải cuồng loạn đại náo một hồi.
Có lẽ là, bởi vì giờ phút này có quá nhiều người ngoài vây xem chăng?
Trong lòng âm thầm tìm một lời giải thích hợp lý, Tần Tử Hành không muốn náo loạn trên trang nhất của tạp chí giải trí nữa.
Nhanh chóng liền mượn bậc thang Bạch Thời Niên đưa tới, thuận dốc xuống lừa: "Mệt mỏi sao? Chúng ta đi về nhà."
Hai diễn viên chính của trò hề cùng nhau rời khỏi sân khấu, các đồng học xung quanh cũng dần dần tản đi.
Quý Lam Xuyên xoa xoa cổ tay đỏ bừng, nhất thời không còn tâm tư tiếp tục đi học.
"Tiết học kia." Ôm sách vở xong, cậu quen thuộc mà vỗ vỗ bả vai Vu Dương, "Nhớ giúp tôi xin nghỉ nha."
Khoa trương kêu lên một tiếng, Vu Dương nhún vai trêu chọc nói: "Lại xin nghỉ? Học bổng không muốn sao? "
"Có lẽ tương lai sẽ chuyển trường cũng nói không chừng." Nửa thật nửa giả đùa giỡn, Quý Lam Xuyên cố gắng tìm kiếm những tình tiết khác có liên quan đến trường học trong trí nhớ, "Trước tiên như vậy, chờ sóng gió tan đi, tôi sẽ trở về."
"Tôi thấy, cậu chính là muốn tìm lý do nghỉ đi!"
Phía sau truyền đến những lời phun tào không giấu được sự hâm mộ của Vu Dương.
Quý Lam Xuyên vẫy vẫy tay, giống như là không có gánh nặng mà xoay người rời đi.
Không phải cậu cảm thấy đọc sách vô dụng, chỉ là cuộc sống vườn trường thật sự không thích hợp với loại người lười biếng thuộc tính trạch như cậu.
Điện thoại di động ong ong rung không ngừng, Quý Lam Xuyên lấy ra xem, vừa vặn nhìn thấy phần trả lời tin nhắn riêng hiện lên trên tài khoản Weibo của cậu.
Nick name ở đầu khung thoại kia gọi là "Đạo Sinh Nhất ", chính là tài khoản của Hứa Đạo Sinh đã bán gỗ đào cho Dư Phỉ với giá cao.
Sau khi xem qua tư liệu chi tiết mà Phương Văn cung cấp, Quý Lam Xuyên phát hiện đối phương ở bên ngoài chính là một thanh niên lớn tuổi thất nghiệp ở nhà.
Không muốn đánh rắn động cỏ giống như lần trước đối đãi với Lý Đại Cường, cậu liền cố ý mua một acc nhỏ chân thực để tiếp cận đối phương.
Thường xuyên lên Weibo phân tích về vận thế của minh tinh thần tượng, tài khoản Hứa Đạo Sinh thoạt nhìn giống như những "đại sư bói trực tuyến" lừa tiền.
Nhưng trong mắt một người chuyên nghiệp như Quý Lam Xuyên, đối phương đối với mệnh lý tướng mạo suy luận còn coi như chính xác, chứ không chỉ học thuộc lòng sách cổ chiếu theo máy móc theo sách vở.
【 Ngay cả Truy Hồn Cốt cũng biết, cậu rốt cuộc là ai? 】
Trải qua gần một tuần tiếp xúc, Quý Lam Xuyên đã thành công cải trang hình tượng thành một tân nhân huyền học có thiên phú cực cao.
Vừa vặn hôm nay rảnh rỗi vô sự, cậu liền chậm rãi đánh chữ trả lời đối phương:【 Chính là một sinh viên đại học bình thường a, mấy thứ này đều là tôi tự mình suy nghĩ theo sách cũ trong nhà.
】
"Truy Hồn Cốt" là một loại thủ đoạn nuôi tiểu quỷ tương đối cao cấp, loại thuật pháp này là đem đứa trẻ chết non khai quan mở bụng, lại lấy ra xương sườn của đối phương chiêu hồn thi chú, như vậy, tiểu quỷ bị trói chặt kia sẽ ngoan ngoãn để cho người thi thuật sai khiến
Nam đồng lấy trái ba, nữ hài lấy hữu tứ, loại bước thao tác chi tiết này, tuyệt đối sẽ không bị người yêu huyền học bình thường tùy ý biết được.
———Để thuận lợi lừa gạt tín nhiệm của Hứa Đạo Sinh, mấy ngày nay Quý Lam Xuyên đều cố ý vô tình cùng đối phương thảo luận tà thuật.
Chẳng qua tính tình người này trời sinh cẩn thận, cho đến bây giờ mới có chút buông lỏng.
【Tự học? Mối quan hệ giữa cậu và Lý Đại Cường là gì? 】
Là tự tay đưa lão ta đến đồn cảnh sát đó.
Thầm than một tiếng, Quý Lam Xuyên cố ý lựa chọn dùng tiểu quỷ làm điểm chính, cậu nhếch khóe môi: 【Lý Đại Cường? Tôi không biết, anh ta cũng thích nghiên cứu những cái này sao? 】
【Đạo Sinh Nhất, còn có người nào khác giống như chúng ta không? 】
Liên tiếp hai tin nhắn riêng gửi qua, Hứa Đạo Sinh bên kia điện thoại lại không tiếp tục trả lời.
Nhìn dòng chữ "Đã đọc" nho nhỏ trong khung thoại, Quý Lam Xuyên biết đối phương đã vì thế mà sinh ra dao động.
Tắt màn hình đi, cậu xác định Hứa Đạo Sinh sẽ rất nhanh sẽ liên lạc với mình.
Vô luận ở thế giới nào, các "đồng loại" có cùng bí mật, luôn dễ dàng tụ tập cùng một chỗ.
Ác giả ác báo, Quý Lam Xuyên chỉ muốn xác định những người này không có đánh chủ ý với Tần Chinh.
Còn lại, cậu cũng không muốn quản bọn họ có phải đang thương thiên hại lý hay không.
Nghĩ đến đây, thiếu niên vốn định về nhà, nhất thời đổi chủ ý.
Không cho Lý Khánh có cơ hội mật báo, cậu chặn một chiếc taxi, lén lút mà đi tổng bộ Tần thị, muốn cho người nào đó một kinh hỉ.
Đáng tiếc, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của thiếu niên thật sự quá mức xuất chúng.
Hơn nữa, còn có Phương đặc trợ dặn dò, Quý Lam Xuyên vừa mới vào cửa, đã bị em gái lễ tân nhận ra.
【Bạn nhỏ nhà Tần tổng tới! 】
Tốc độ tay nhanh chóng gào thét trong nhóm bát quái, em gái lễ tân giương cao nụ cười lễ phép lại không mất đi nhiệt tình: "Chào cậu, Quý thiếu gia.
Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Không nghĩ tới đối phương cư nhiên còn nhớ rõ mình, Quý Lam Xuyên xách túi giấy hơi cúi đầu, dùng tay phải làm ra một động tác im lặng: "Không cần thông báo cho Tam gia, tôi tự mình đi lên là được.
"
Trong nháy mắt lĩnh ngộ, đây là tiểu tình | thú giữa đối phương và Tần tổng.
Cô gái lễ tân bị nụ cười tươi như hoa mắt của thiếu niên làm choáng váng gật đầu.
Sau khi nhìn theo đối phương rời đi, cô mới rảnh rỗi nhìn điện thoại di động của mình.
【Thư ký trưởng: Ngăn cậu ấy lại! Tần đại thiếu gia còn đang ở tầng trên cùng! 】
Không muốn đối mặt với Thời Niên không nói một lời trên xe.
Giống như là không có chuyện gì xảy ra, Tần Tử Hành lấy cớ tạm thời có việc cần làm, liền bảo tài xế dừng xe gần tổng bộ Tần thị.
Tuy nói hắn và Quý Lam Xuyên cơ hồ đồng thời rời khỏi Nghệ Đại, nhưng người sau đi vòng một vòng lớn mua trà bánh, hai người liền khéo léo đánh một trận chênh lệch thời gian.
Nhờ bài văn cùng tranh đẹp của nhóm account marketing ban tặng, các thành viên trong nhóm bát quái đều biết rõ "tiền duyên" của bạn nhỏ và Tần Tử Hành.
Em gái lễ tân vội vàng ngẩng đầu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên biến mất trong thang máy.
Không dám tưởng tượng sai lầm của mình sẽ mang đến cảnh cẩu huyết như thế nào, cô hữu khí vô lực mà đánh chữ trả lời: 【Chuẩn bị đón tiếp đi, bạn nhỏ đã đi lên rồi.
】
【Tầng trên cùng, không ngăn lại được.
】
Một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng, nữ thư kí nhận được tin tức này, nhất thời ngửi thấy mùi mưa gió sắp đổ bộ.
Cô nhìn về phía văn phòng tổng tài đóng chặt cửa, chỉ hận vì sao hôm nay Tần thiếu lại đột nhiên tới tìm Boss để liên lạc tình cảm.
"Đinh."
Cửa thang máy mở ra, Quý Lam Xuyên liếc mắt một cái, liền nhìn thấy nữ thư ký đang chờ cách đó không xa.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy biểu tình của đối phương lúc này có chút vặn vẹo.
"Tôi tới tìm Tam gia." Lắc lắc túi giấy trong tay, thiếu niên nhỏ giọng hỏi, "Chị còn chưa nói cho anh ấy biết chứ?"
Không có, tôi sợ nói xong sẽ phải cuốn gói về nhà.
Trong lòng hỏng mất phát điên, nhưng động tác lắc đầu của nữ thư ký vẫn thập phần ưu nhã.
Nhạy bén mà nhận thấy trạng thái đối phương khác thường, Quý Lam Xuyên thăm dò mở miệng: "Tam gia đang bận sao? "
"Một chút." Không dám vi phạm mệnh lệnh chân chính mà Tần Chinh đã ban hành, nữ thư ký mơ hồ nói, "Muốn tôi dẫn cậu đến văn phòng tìm ngài ấy không?"
Theo lý mà nói, một tình nhân nhu thuận hiểu chuyện, sau khi nghe nói như vậy đều sẽ săn sóc tỏ vẻ "Để cho anh ấy bận rộn trước đi".
Nhưng cố tình Quý Lam Xuyên từ trước đến nay không thích theo lẽ thường mà ra bài.
Đuôi lông mày nhướng lên, thiếu niên cười tủm tỉm trả lời: "Được nha, hiện tại tôi rất muốn gặp anh ấy.
"
Nữ thư ký vừa định khen ngợi bản thân cơ trí: "....." Ông chủ, bạn nhỏ nhà ngài thật khó đối phó.
"Vậy mời cậu đi theo tôi."
Cất bước đi theo phía sau thư ký, Quý Lam Xuyên rất tò mò vì sao đối phương lại mờ mịt mà ngăn trở mình như vậy.
Xa xa nhìn thấy văn phòng của tổng tài đóng chặt cửa, trong đầu cậu bỗng nhiên hiện ra rất nhiều kịch bản thường thấy trong tiểu thuyết.
Tình cảnh này, chẳng lẽ trong văn phòng của tổng tài ba ba có người khác?
Lắc lắc túi giấy đựng trà bánh một cái, tâm tình Quý Lam Xuyên cũng trở nên nôn nóng.
Nương theo tiếng gõ cửa quy luật của thư ký, trong phòng làm việc truyền đến giọng nói quen thuộc của nam nhân: "Vào."
Hít sâu một hơi thở dài, trong đầu Quý Lam Xuyên suy diễn qua các loại cẩu huyết thường gặp.
Tin tưởng mình có thể đối phó với bất kỳ cảnh tượng nào có thể xuất hiện sau cánh cửa.
Nhưng mà, khi cậu chân chính nhìn thấy hai mắt mở to vì khiếp sợ của Tần Tử Hành, trong lòng Quý Lam Xuyên có một loại cảm giác đậu má.
Người cũ người mới tề tụ một chỗ, người sau còn là ba trên danh nghĩa của người trước...
Má! Chuyện gì đây hả trời!
Bi phẫn trong lòng phun tào, nữ thư ký nơm nớp lo sợ mà mở miệng: "Tần..."
"Quý Lam? Cậu tại sao lại ở đây?! "
Đồng tử co chặt, Tần Tử Hành quá mức giật mình, còn chưa đợi thư ký nói xong, liền nhịn không được mà nâng cao giọng chất vấn thiếu niên.
Nhớ tới lời đối phương nói với mình lúc trước, trong lòng hắn bỗng dưng dâng lên một cỗ dự cảm không rõ.
"Cô đi ra ngoài đi."
Dùng ánh mắt ý bảo nữ thư ký đóng cửa rời đi, Tần Chinh buông văn kiện trong tay xuống, bình tĩnh mà vẫy vẫy tay với thiếu niên: "Hôm nay sao lại rảnh tới đây? "
"Chính là muốn cho ngài một kinh hỉ nha."
———Bất quá hiện tại xem ra, hình như là thành phần kinh hách vẫn nhiều hơn?
Lặng lẽ làm mặt quỷ với Tần Chinh.
Quý Lam Xuyên từ trong kinh ngạc hồi tinh thần, thực mau liền khôi phục tư thái tự nhiên trước kia.
Cậu đem túi giấy trong tay đặt ở trên bàn, tiếp theo liền thoải mái mà ngồi lên đùi nam nhân: "Em nhớ rõ ngài thích điểm tâm của trà đường Trường Nhạc, liền cố ý chạy đi mua đó.
"
!!!
Nhìn cảnh tượng trước mắt có thể nói là quá mức ma huyễn, Tần Tử Hành cứng đờ tại chỗ như hóa đá.
Hắn há miệng, lại phát hiện mình không nói nên lời.
Làm sao lại có thể như thế được?
Có rất nhiều nam nữ gia thế có ngoại hình tốt để mặc cho Tam gia lựa chọn, phụ thân hắn sao có thể coi trọng một nam nhân bị mình ném đi chứ?
Nhất là khuôn mặt kia, khuôn mặt giống Thời Niên........
Dấu hôn đỏ sậm sau tai thiếu niên không ngừng hiện lên trước mắt, trong nháy mắt, Tần Tử Hành lại có ảo giác lục vân bao trùm.
Chưa nói đến hắn đối với Quý Lam vẫn có chút động tâm, mà cho dù không có, hắn cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận đối phương làm "Ba kế" của mình.
Lúc trước còn giả bộ băng thanh ngọc khiết, đảo mắt liền bò lên giường phụ thân hắn!
Lửa giận cùng không cam lòng đan xen, Tần Tử Hành qua hơn nửa ngày mới tìm lại được thanh âm của mình.
Nhìn dáng vẻ kiều diễm chưa bao giờ lộ ra với mình, hắn tức giận mở miệng: "Phụ thân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Một nét viết không ra hai chữ Tần, vô luận phụ tử tình thân có bao nhiêu đạm bạc, trong thân thể hắn cùng Tần Chinh đều chảy cùng một dòng máu.
Thân là con nuôi Tần gia được pháp luật công nhận, hắn có tư cách, cũng cần phải được giải thích.
Nhưng trong giây phút chất vấn, Tần Tử Hành chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Cái loại lãnh ý đủ để thấm tận xương tủy này khiến hắn rùng mình trong phòng điều hòa.
Nhiệt huyết dâng lên nhanh chóng rút lui, Tần Tử Hành hoàn hồn, liền đối diện với đôi mắt đen khiến người ta sợ hãi của Tần Chinh.
Dịu dàng mà vuốt ve sống lưng trấn an thiếu niên, nam nhân hơi nghiêng đầu,
môi mỏng khẽ mở: "Đi ra ngoài."
.