Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

chương 37: 37: chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đàm Tích gõ cửa nhà Hoắc Kỳ.

Muộn như vậy ngoài cô ra thì không còn ai đến chỗ anh.

Lúc Hoắc Kỳ mở cửa, anh chỉ choàng một chiếc áo tắm, vòm ngực trắng bóc gần như lộ ra, ngọn tóc anh còn vương vài giọt nước.

Anh vừa từ phòng tắm bước ra, nhìn cơ thể còn tuyệt hơn hẳn mấy người mẫu nam trên tạp chí.

Thấy Đàm Tích cười đứng đó, Hoắc Kỳ tò mò: “Tích Tích, muộn vậy rồi sao em lại đến?”

Đàm Tích tựa vào cửa, đột nhiên nở nụ cười: “Đến tra hỏi.”

Trong lòng Đàm Tích có một cảm giác hưng phấn khó tả đang lan tỏa, cô trở nên rất bạo dạn, đáy mắt hiện đầy vẻ khẩn trương.

Hoắc Kỳ liền lùi về phía sau, tiện tay mở đèn phòng khách lên, bên khóe môi nở một nụ cười: “Hoan nghênh em.”

Đàm Tích nhướng mày, ánh mắt làm bộ làm tịch mà đảo quanh người anh một vòng.

Trong nhà bày trí rất ngăn nắp, không hề có kiểu lôi thôi của người đàn ông sống một mình, mắt nhìn cũng rất ổn, mặc dù những đồ dùng trong nhà này rất đơn giản nhưng đều phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.

Gả cho anh chắc hẳn không tệ.

Đàm Tích cong môi: “Quả nhiên không có, em yên tâm rồi.” Sau đó cô dang tay, nhón chân vòng tay quấn lấy cổ Hoắc Kỳ, giọng nói có chút nũng nịu, “Vậy em tặng bản thân mình cho anh, anh có muốn không?”

Mới đầu Hoắc Kỳ chưa kịp hiểu ra ý của Đàm Tích là gì, Đàm Tích đã chủ động hôn anh.

Đàm Tích của ngày hôm nay dường như rất nhiệt tình.

Đôi môi cô gái mềm mại lại đỏ hồng, cô chiếm thế chủ động, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cô như mê đắm mà hôn xuống cằm anh, từng chút từng chút một.

Cô tùy ý quấn lấy chiếc cằm trơn láng của anh, yết hầu của anh khẽ di chuyển cảm nhận sự ngọt ngào mê người từ cô.

Cảm xúc ngày càng khó kiểm soát, bầu không khí cũng nóng lên.

Hoắc Kỳ cắn cánh môi cô, anh hôn rất sâu, nụ hôn của anh như gió táp mưa sa, mạnh mẽ cuốn lấy Đàm Tích.

Sau đó anh hôn chóp mũi cô, giọng nói trầm khàn: “Tích Tích, em nghĩ kĩ rồi sao?”

Đàm Tích đã nghĩ kĩ từ lâu rồi, thậm chí cô không hề do dự, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, kiên định nói: “Ừm.”

Không hiểu vì sao thứ phản chiếu trước mắt Đàm Tích đều là khung cảnh yêu đương thuở mười mấy tuổi.

Đều là những chi tiết vụn vặt, những tình tiết không thể xâu chuỗi lại thành một.

Hoắc Kỳ của thời niên thiếu lạnh lùng mà anh tuấn.

Mấy năm nay cô luôn nghĩ đến gương mặt cậu thiếu niên thân yêu được tia nắng chiều ấm áp chiếu vào.

Hoắc Kỳ dựa người vào cửa sổ, Đàm Tích ngồi trước mặt anh.

Hai người chưa từng gióng trống khua chiêng công khai quan hệ tình cảm, mọi yêu thương đều là trong thầm lặng.

Mỗi lần vào phòng học cô đều đi từ cửa sau, sau đó bước chân của cô chậm lại một chút, lại chậm thêm một chút.

Nắng chiều vàng ươm như kẹo mạch nha, ánh sáng huyền ảo như bóng dáng của lâu đài trong cổ tích.

Trường học thường ngày cũng được bao trùm bởi sự lãng mạn.

Ánh mặt trời chói chang chiếu lên người Hoắc Kỳ như phủ thêm một lớp ánh kim cho anh.

Anh mặc bộ đồng phục gọn gàng sạch sẽ, yên tĩnh cúi mặt viết bài trông vừa cô độc vừa lạnh lùng.

Đàm Tích đi rất chậm, ánh mắt không giấu nổi niềm yêu thích.

Cô trở lại chỗ ngồi của mình, thấy trong hộc bàn đã có một cốc trà sữa, chạm vào vẫn thấy nóng hổi, cô nhìn ra phía sau, đúng lúc chàng trai ngước mắt, họ nhìn nhau cười.

Ấm áp và cưng chiều.

Giờ đây cô đã có thể đường đường chính chính thích anh, thậm chí còn có thể gả cho anh, trở thành người đồng hành cùng anh suốt cuộc đời.

Đàm Tích nằm yên trên giường Hoắc Kỳ, giường của anh rất lớn, cũng rất mềm mại, phía trên dường như còn vương mùi của anh, Đàm Tích bất giác hít nhẹ một hơi.

Mọi thứ thuộc về anh đều khiến người ta say mê như vậy.

Cuối cùng bọn họ cũng đã hơn hai mươi tuổi, có thể tự do kết hôn, tự do yêu đương, nhưng khi làm chuyện này Đàm Tích vẫn có cảm giác như lần đầu được ăn trái cấm.

Đàm Tích vươn tay đặt lên khuôn ngực của anh, cô mập mờ vẽ thành từng vòng tròn, sau đó nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn nóng bỏng của anh.

Cơ thể Hoắc Kỳ đè xuống, cô có thể cảm nhận được nơi khiến người khác mặt đỏ bừng tim đập nhanh đó.

Không phải Đàm Tích chưa từng nghĩ tới cảnh giây phút này thực sự đến, cô tưởng rằng mình sẽ hối hận, sẽ căng thẳng, sẽ sợ mất đi.

Nhưng không.

Trao bản thân cho người mình thích nhất một cách chân chính, trong lòng cô chỉ có cảm giác thỏa mãn sắp trào dâng, tựa như lặn lội một quãng đường dài cuối cùng cũng được thưởng thức dòng nước suối ngọt lành.

Đây chắc chắn là một đêm không ngủ.

Sau khi vệ sinh qua, trên người Đàm Tích vẫn còn một chút mồ hôi đang chảy xuống.

Có lẽ trước đó dopamine đã tiết ra quá nhiều, cũng có thể là vì cuộc tình này chẳng dễ đi đến đây, hận không thể trao mình ngay lập tức, cả quá trình cô không có cảm giác ngượng ngùng, tất cả thuận theo bản năng.

Cô nghe theo sự chỉ dẫn của anh.

Nhưng lúc này trong đầu Đàm Tích bỗng ong ong...!Trời ạ, không ngờ cô lại làm ra chuyện như vậy.

Mặc dù đã trưởng thành, nhưng đối với một cô gái ngoan ngoãn điển hình như

Đàm Tích mà nói, quả thực ngày hôm nay tương đương với một chuyện trọng đại xảy ra.

Lúc cô học cấp hai, mẹ cô nghiêm khắc yêu cầu cô phải về nhà trước khi trời tối, cũng không cho phép yêu sớm.

Trước khi lên đại học mẹ lại nói cô lớn rồi, không phải không được yêu đương, nhưng đừng làm ra chuyện vượt quá giới hạn.

Cô làm thế này...

Có tính là đứa trẻ không nghe lời không?

Không sao, cô chỉ chống đối một lần này thôi, tuân thủ phép tắc bao nhiêu năm nay lại chẳng thu được gì, chi bằng nghe theo phản xạ của cơ thể.

Đàm Tích kéo một cái chăn qua quấn lấy người mình.

Hoắc Kỳ ôm chặt lấy cô, anh vô cùng quan tâm cô.

Đàm Tích đánh giá người khác luôn xem trọng tiểu tiết.

Nhưng vẫn còn vài điểm cô chưa hài lòng.

Đàm Tích đưa tay chọc vào ngực anh, vùi đầu vào cổ anh, giọng nói bực bội:

“Hoắc Kỳ, chuyện như vậy còn muốn phụ nữ chủ động, người làm bạn trai như anh vẫn chưa đạt yêu cầu đâu.”

Nếu không phải tối nay cô bị Ôn Uyển thôi miên, đột nhiên xốc nổi thì không biết bao lâu nữa hai người mới phá giới.

“Anh sợ em cảm thấy anh vì thứ này mà...” Giọng Hoắc Kỳ khàn khàn, anh chồm người qua thì thầm, “Thật ra anh vẫn luôn kìm nén.”

“Ừm.” Đàm Tích cười, vẻ mặt cô khiêu gợi, “Em cảm nhận được nên em đã chủ động.”

Thật ra Đàm Tích nói câu này cũng có chút chột dạ, nhìn thì giống cô chủ động, nhưng thật ra người bỏ sức, người chủ động đều là anh, cô chỉ nhóm lên một đuốc lửa trong khung cảnh vắng lặng này mà thôi.

Hoắc Kỳ rất bằng lòng giữ thể diện cho cô, thỏa mãn khao khát của cô.

Anh cưng chiều vuốt mái tóc dài của cô: “Lần sau anh chủ động”

Nghĩ đến lần sau...!Đàm Tích bất giác đỏ mặt.

Lần này cô có thể chủ động như vậy đã giống như ma nhập, lần sau thì thực sự không chắc, anh chủ động thì cứ chủ động đi, cô chỉ việc nhắm mắt tận hưởng là được.

Đàm Tích giấu nửa mặt vào trong chăn, lại nghe thấy Hoắc Kỳ nói: “Anh không ngờ em sẽ chủ động như vậy.”

Thật ra trong mắt anh, Đàm Tích luôn là người khá bị động, còn anh cũng bất đắc dĩ trở thành người luôn chủ động, nhưng chỉ cần hai người có thể ở bên nhau, có kết cục tốt đẹp thì để ý đến quá trình làm gì?

Đàm Tích vừa mở mắt là có thể nhìn thấy một bên sống mũi thẳng tắp của người đàn ông, cô hơi cong môi: “Em thích anh, em bằng lòng trao bản thân cho anh.”

Yêu và được yêu đều là chuyện tốt đẹp trong đời người, dù là người bị động thích né tránh cũng có ngày chủ động.

Bởi vì xứng đáng.

Trong màn đêm yên tĩnh, Hoắc Kỳ hồi lâu không lên tiếng, cũng không biết anh đang nghĩ gì, trong đầu Đàm Tích bỗng nảy ra một từ - thời gian sau lên đỉnh, lẽ nào anh đang rơi vào khoảng thời gian sau lên đỉnh?

Không đúng, nếu là thời gian sau lên đỉnh thì phải muốn yên tĩnh ở một mình mới đúng, tay anh vẫn còn chập chờn để trên eo cô, cô cử động một chút anh đã cử động theo, không có ý muốn buông ra.

Đàm Tích lại cử động ngón tay, không cẩn thận chạm vào bụng dưới của anh, vừa chạm vào giống như bị điện giật vậy, mạch suy nghĩ loạn cả lên, bất chợt cô không biết nên đặt tay ở đâu.

Đột nhiên anh nắm chặt lấy cổ tay cô, sau đó đưa lên đặt vào lồng ngực anh.

Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ.

Hoắc Kỳ không thay đổi sắc mặt, nhưng nhìn kĩ sẽ nhận ra anh đang ngầm kim nén thứ gì đó, đáy mắt anh thấp thoáng ý cười, giọng điệu đầy vẻ nghiêm túc, khàn khàn nói: “Tích Tích, chúng ta kết hôn đi.”

Anh vừa nói ra câu này, Đàm Tích đã vô cùng kinh ngạc.

Hai người chỉ ngủ cùng nhau thôi, có cần phải nghiêm túc vậy không? Cũng không phải cô thiếu nghiêm túc trong chuyện tình cảm, chỉ là với xã hội bây giờ, cô cảm thấy ‘yêu thử trước hôn nhân là điều cần thiết.

“Anh có đường đột quá không?” Đàm Tích hơi chau mày.

Cô nhìn ra hình ảnh của chính mình trong con ngươi đen láy của anh.

Hoắc Kỳ ôm cô chặt hơn: “Đã vậy rồi em còn không gả cho anh sao?”

“Hành động mang tính trước hôn nhân là rất cần thiết, nếu không sao biết chồng tương lai của mình có được không?” Cô bỗng cảm thấy mình hơi xúc phạm anh, bèn vội vàng bổ sung một câu, “Em không có ý nói anh không được.”

Khóe môi Hoắc Kỳ nở nụ cười: “Vậy Tích Tích hài lòng về anh không?”

Cô ra vẻ không hề hấn gì: “Cũng tạm được.”

Vẻ mặt cô lại nghiêm túc thêm một chút: “Thực ra em rất bằng lòng gả cho anh, nhưng phía mẹ em và mẹ anh đều không biết chuyện của chúng ta, đợi hai bên đồng ý rồi chúng ta hẵng tính tiếp.”

“Dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, không vội.”

Bây giờ Hoắc Kỳ chỉ mới qua hai mươi sáu tuổi, người trẻ ngày nay thường cưới muộn sinh muộn, kết hôn tầm này được coi là sớm rồi, nhất là ở thành phố lớn, ba mươi mấy tuổi vẫn độc thân là chuyện bình thường.

Mà nhất là phía mẹ và anh trai của Hoắc Kỳ chắc chắn không dễ đối phó.

Giờ Đàm Tích cũng không muốn suy nghĩ đến những chuyện hóc búa đó.

Qua câu nói này Hoắc Kỳ lại hiểu ra một ý khác, anh vuốt ve khuôn mặt cô, cất giọng: “Hai bên đều không biết, em còn bằng lòng trao mình cho anh?”

Đây phải là tình yêu sâu đậm đến mức nào chứ.

Đàm Tích cười dịu dàng, giống như có ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt cô.

Giọng của cô nhỏ nhưng rất kiên định: “Ừm, em nhìn trúng anh rồi.”

Đàm Tích chỉ nhìn trúng anh.

Ngoài anh ra, cô không yêu ai khác.

“Tích Tích, anh yêu em.”

Hoắc Kỳ cười, giọng nói khàn khàn mang theo chút hài lòng, sau đó anh hôn nhẹ lên trán cô.

Hoắc Kỳ ôm cô vào trong lòng, da thịt hai người áp sát nhau, có thể cảm nhận được hơi ấm của đối phương: “Em mệt không?”

Đàm Tích nhìn quai hàm thon gầy của anh, cô nói thật lòng: “Mệt.”

Có thể không mệt sao? Không biết đã kêu dừng bao nhiêu lần, anh đang trong giai đoạn hưng phấn sao có thể dừng lại như vậy được.

Cuối cùng dừng lại thật rồi mà anh vẫn chưa thỏa mãn.

Cô có linh cảm sau này mình còn nếm mùi đau khổ dài dài.

“Vậy thì ngủ đi.” Anh hôn trán cô, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều, trầm giọng nói,

“Cục cưng, hôm nay em vất vả rồi.”

Nghe anh gọi như vậy, mặt Đàm Tích lại bất giác đỏ lên.

Trước đây cô thường thấy giữa các cặp yêu nhau bên nam gọi bên nữ là ‘cục cưng, da gà da vịt cô nổi hết cả lên, cứ cảm thấy kì cục, cô còn thảo luận vấn đề này với Ôn Uyển, Ôn Uyển cười bảo cô nghĩ nhiều quá rồi, đợi đến khi yêu thật sẽ không nghĩ vậy nữa.

Cô khăng khăng giữ quan điểm của mình, trước giờ cô vẫn luôn là người cố chấp, sao có thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ của bản thân được?

Nhưng bây giờ Hoắc Kỳ khàn khàn gọi cô là ‘cục cưng, bong bóng màu hồng trong tim cô nhiều tới mức sắp không chứa nổi, chúng rất mềm mại, cô chỉ thấy cảm giác hạnh phúc đang dâng trào.

Thì ra được người mình yêu gọi ‘cục cưng’ lại là một chuyện hạnh phúc đến vậy.

Sáng sớm hôm sau, Đàm Tích lại không tỉnh lại trong vòng tay của Hoắc Kỳ.

Không có anh là vì lúc cô tỉnh lại đã quá trễ, đã qua mười giờ, nguyên nhân có lẽ là do cô quá mệt.

Cô nghe thấy tiếng “Ping ping pang pang” truyền ra từ phòng bếp, Hoắc Kỳ đang chuẩn bị bữa sáng mà cô thích ăn, trái tim cô bỗng trở nên ấm áp.

Cuộc sống hạnh phúc của người khác là có mèo có chó, còn cô, có Hoắc Kỳ là đủ rồi.

Sao cô cảm thấy có gì đó là lạ?

Cũng không rõ đây là cảm giác gì, Đàm Tích xoa xoa mái tóc dài, tiện tay kéo rèm cửa sổ để ánh nắng chiếu vào, sau đó cô tiện tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, phát hiện tin nhắn đã lấp đầy cả màn hình, từng tin từng tin đều là của Ôn Uyển.

[Tích Tích, cậu đi đâu rồi, sáng sớm tớ thức dậy không thấy cậu?l

[Sao còn chưa trả lời tin nhắn của tớ?)

Mười phút sau.

[Trời ạ tớ biết rồi, đừng bảo cậu đi thực hành đấy nhé.

Cậu to gan thật đấy.

Tớ có tội, tớ làm cô thiếu nữ xuân xanh sa ngã rồi.

Lời hôm qua tớ nói đều là nói xằng nói bậy, cậu đừng manh động vậy chứ, con mẹ nó!

[Tớ nghĩ lại rồi, nếu người kia là bác sĩ Hoắc thì có thể! Nghe nói thể lực của bác sĩ khoa ngoại đều rất tốt, mau kể trải nghiệm cho tớ nghe đi.)

Trong đầu Đàm Tích từ từ đặt ra một dấu chấm hỏi, đây là kiểu bạn thân quái quỷ gì vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio