Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

chương 65: 65: chương 74

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kết hôn xong, hai người dự định đến kỳ nghỉ đông sẽ đi hưởng tuần trăng mật, chủ yếu vẫn là vì công việc của Hoắc Kỳ thật sự quá bận, trước đó bởi vì chuyện kết hôn đã xin nghỉ rất nhiều ngày, Đàm Tích ngại ngùng không muốn anh xin nghỉ thêm nữa.

Thân là bác sĩ thì phải có tinh thần trách nhiệm của bác sĩ.

“Để em tủi thân rồi.” Hoắc Kỳ cúi đầu vuốt ve mái tóc dài của cô.

“Có gì mà tủi thân, tính chất công việc không giống nhau mà.”

Thật ra Đàm Tích cảm thấy không hưởng tuần trăng mật cũng không có vấn đề gì, dù sao hai người cũng ngọt ngào nhiều rồi, không thiếu gì một tháng đi chơi này, chỉ cần vợ chồng đằm thắm là tốt rồi.

“Hoắc Kỳ, thật ra chúng ta không đi hưởng tuần trăng mật cũng không sao.” Đàm Tích nói, “Em cảm thấy ngay cả kỳ nghỉ đông anh cũng chưa chắc đã đi được.”

Số người không ngại đường xa ngàn dặm đến tìm Hoắc Kỳ khám bệnh thật sự rất nhiều, có lúc Đàm Tích đến bệnh viện đưa cơm cho Hoắc Kỳ thì thấy anh làm việc liên trục như cái máy quay trên trục vậy, bận đến nỗi ngay cả thời gian và một miếng cơm vào miệng cũng không có.

Bản thân Đàm Tích cũng là bệnh nhân, cô đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của bệnh nhân.

“Như vậy sao được?” Hoắc Kỳ cau mày, “Thứ những người chồng khác cho vợ mình, anh cũng phải cho em giống vậy.”

Thậm chí còn phải tăng thêm gấp bội, mang những thứ tốt nhất trên đời tới trước mặt cô.

Đàm Tích thẹn thùng: “Anh đã cho em quá nhiều, không thiếu cái này.”

“Vậy thế này đi!” Đàm Tích suy nghĩ một chút, nói, “Không phải trước đó đã nói sẽ hưởng tuần trăng mật một tháng sao, chúng ta đổi thành một tuần là được rồi, như vậy cũng không cần phải xin nghỉ quá lâu.”

“Một tuần?” Hoắc Kỳ nhắc lại hai chữ này, cảm thấy có chút buồn cười, “Thời gian một tuần có thể chơi cái gì?”

“Thật ra thì đối với những người thuộc tầng lớp lao động bình thường như chúng ta, du lịch một tuần đã quá xa xỉ.” Giọng Đàm Tích hơi nhỏ xuống, “Vậy một tuần đi, đi chơi trong nước vài hôm là được rồi.

Suy cho cùng anh cũng chỉ muốn ở bên cạnh em, đi nơi nào đâu có quan trọng, có đúng không?”

Hoắc Kỳ nhéo cằm cô, ừm một tiếng.

Hai người cứ như vậy đã quyết định xong.

Năm nay Đàm Tích thành luật sư chính thức, vụ án nhận được cũng càng ngày càng nhiều.

Trải qua một năm trưởng thành, cô tiếp thu được những bài học trước đây, có thể đảm đương các vụ án một mình.

Con người chính là như vậy, cần phải từ từ lớn lên, cô cũng rất biết ơn Trình Lập Tắc đã cho cô một cơ hội trưởng thành.

Cần phải nói đến việc sau khi cưới và trước khi cưới có gì khác nhau.

Đàm Tích suy nghĩ, dường như cũng không có gì khác, hai người đã sống chung với nhau từ lâu, là Đàm Tích chủ động muốn sống chung với Hoắc Kỳ, nhưng dù thế nào Đàm Tích cũng cảm thấy con người này thật sự rất cầm thú.

Anh luôn giày vò cô rất dữ dội, có lúc cô còn cảm thấy mình sắp chết, nhưng lại nhanh chóng sống lại, hơn nữa sức lực còn càng ngày càng tốt lên.

Dù sao thì cũng thật là kỳ diệu.

Cái loại cảm xúc vui vẻ khi đó cô cũng không biết phải hình dung như thế nào.

Vì để tránh buông thả quá độ, hai người thống nhất sẽ không tắm uyên ương.

Có một buổi tối, Đàm Tích tắm xong, Hoắc Kỳ đi vào tắm.

Cô nhàm chán lướt Zhihu, từ sau khi quay lại với Hoắc Kỳ, các tin tức xuất hiện trên trang Zhihu của cô phần lớn đều liên quan tới ngành y tế, thỉnh thoảng còn nhìn thấy tên của chồng cô, đương nhiên đều là khen anh.

Đàm Tích cũng cảm thấy tự hào.

Hôm nay cô lại thấy một chủ đề hấp dẫn: Lột tẩy bác sĩ Hoắc lạnh lùng cấm dục.

Phản ứng đầu tiên của Đàm Tích khi nhìn thấy tiêu đề này là: ???

Lạnh lùng cấm dục? Là người chồng ngủ với cô mỗi ngày đó sao?

Hơn nữa anh cũng không phải là người nổi tiếng, có cái gì mà lột tẩy?

Sau đó cô lại suy nghĩ cẩn thận thêm một chút, tướng mạo của chồng cô so với người nổi tiếng còn đẹp hơn nhiều, con gái đa số đều si mê, muốn lột tẩy cũng rất bình thường.

Phía dưới có mấy ngàn tương tác.

Khỏi phải nói, độ nổi tiếng rất cao.

Thân là vợ của Hoắc Kỳ, là người hiểu rõ Hoắc Kỳ nhất trên đời, Đàm Tích cũng rất tò mò mọi người nói gì trên mạng, có nội dung nào mà ngay cả cô cũng không biết hay không.

Nhưng phần lớn những lời tương tác này đều nói về việc Hoắc Kỳ có lương tâm đến cỡ nào, chữa hết bệnh cho người thân của mình ra sao, tiện đó còn khen vài ba câu về giá trị nhan sắc của anh.

【Lúc ấy ba tôi gặp tai nạn giao thông rất nặng, độ khó khi giải phẫu cũng rất lớn, nguy hiểm nhất là còn có khả năng cắt cụt, hết mấy vị bác sĩ đều không dám mạo hiểm, cuối cùng bác sĩ Hoắc đã tiếp nhận, giải phẫu rất thành công.

Ba tôi vì để cảm ơn anh ấy mà hôm xuất viện đã len lén nhét một bao lì xì ở phòng làm việc của anh ấy, ai ngờ sau đó trong thẻ của ba tôi lại nhận được khoản tiền kia, hơn nữa còn nhiều gấp đôi.

Phải nói thế nào đây? Bác sĩ Hoắc biết điều kiện của nhà tôi không tốt, tôi rất cảm ơn anh ấy.

Tôi cũng học Y, sau này muốn trở thành một người như bác sĩ Hoắc vậy.】

【Tôi bị trật khớp háng bẩm sinh, đến tìm bác sĩ Hoắc giải phẫu, anh ấy nói chuyện rất nghiêm túc cẩn trọng.

Nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng trong khoảng thời gian nằm viện đó tôi được chăm sóc rất kỹ càng.

Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cảm động.

Một bác sĩ lợi hại thế mà rất có kiên nhẫn, hy vọng những bác sĩ tốt như vậy sẽ càng ngày càng nhiều.

À, lén nói cho mọi người một bí mật, tôi thích thầm bác sĩ Hoắc từ rất lâu rồi, nhưng nghe nói bác sĩ Hoắc đã kết hôn, thôi thì chúc anh hạnh phúc.】

【Tôi thì chưa khám bệnh ở chỗ bác sĩ Hoắc, chỉ là lúc đến tìm một bác sĩ khác có đi ngang qua phòng khám của anh ấy, tình cờ nhìn thấy một bên gò má mà đã làm tôi say như điếu đổ, mọi người còn kêu bác sĩ Hoắc nên debut đi.

Ôi tâm hồn thiếu nữ như bị đốt cháy.】

Phía dưới là một loạt các bình luận.

【Đừng đừng, bác sĩ Hoắc là báu vật thì vẫn nên là báu vật thôi.】

【Không thiếu minh tinh có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng bác sĩ tốt như vậy thì rất khan hiếm.】

【Bạn sai rồi, minh tinh tài sắc vẹn toàn như bác sĩ Hoắc cũng rất thiếu hụt đấy (đội nồi chạy trốn, đừng đánh tôi).】

Có không ít người trả lời bình luận này, cộng lại cũng gần một trăm, Đàm Tích thấy vậy thì có chút buồn cười, cô không ngờ chồng mình ở trên mạng lại được hoan nghênh như vậy.

Có điều các câu trả lời khác cô có thể đồng ý, riêng cái lạnh lùng cấm dục này thì tuyệt đối không đúng.

Cũng có thể là do khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kỳ là loại trông có vẻ cấm dục, cho nên mới khiến mọi người sinh ra ảo giác.

Nói anh cầm thú là vẫn còn chưa đủ đấy.

Giống như sáng sớm hôm nay, cô thức dậy trong vòng tay của Hoắc Kỳ, mơ mơ màng màng động đậy, vô tình đánh thức anh dậy theo, sau đó anh nói gì?

Hoắc Kỳ nhướng mày, nói: “Tích Tích, sao lại thức sớm vậy? Hay là chúng ta làm ít chuyện khác đi?”

Người này tuyệt đối là một kẻ vô cùng trơ tráo, mới sáng sớm đã muốn làm chuyện này.

Không phải chỉ mới tối hôm qua không đáp ứng anh thôi sao? Vậy mà tâm tư đã trở nên bất chính rồi.

Đương nhiên là sáng nay Đàm Tích cũng không đáp ứng anh.

Không phải cô cố ý chống đối anh, mà chỉ là cảm thấy buông thả sáng sớm không được tốt cho lắm, làm tiêu hao rất nhiều tinh thần.

Công việc của Hoắc Kỳ dù có mệt đến đâu thì sức lực của anh vẫn rất tốt, còn cô thì không so được.

Người với người đâu có giống nhau.

Nhưng dù sao cô cũng đã bị anh dạy dỗ.

Nhìn thì cao quý thế thôi chứ thật ra trong xương tủy đều là cầm thú.

Nếu như mọi người vẫn chưa phát hiện thì đó nhất định là do anh che giấu quá tốt.

“Tích Tích, tại sao lại nằm xem điện thoại, ngồi dậy.” Hoắc Kỳ vừa lau tóc vừa cau mày nói.

Đàm Tích hơi cận thị, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, hơn nữa ở độ tuổi hai mươi mấy độ cận cũng tăng chậm lại.

Cô ngồi trong phòng làm việc cả ngày không khỏi bị đau thắt lưng, về đến nhà lại ngồi xem điện thoại thì cảm thấy có hơi mệt, cho nên len lén nằm một hồi.

Nào ngờ lại bị Hoắc Kỳ phát hiện.

Đàm Tích biết như vậy là không đúng, bèn vội vàng ngồi dậy, phát hiện màn hình vẫn đang ở giao diện ban nãy, cô lập tức tắt đi.

“Em vừa xem cái gì mà mặt mày vui vẻ thế?” Nước trên tóc Hoắc Kỳ nhỏ giọt xuống, uốn lượn theo đường cong cơ bắp hấp dẫn.

“Đâu có gì, chỉ là mấy câu chuyện cười thôi.” Đàm Tích nói lấp liếm cho qua, may mà Hoắc Kỳ cũng không muốn biết lắm, anh lau tóc rồi ngồi xuống mép giường.

Eo Hoắc Kỳ gầy nhưng có lực, cho dù cúi người xuống cũng không lộ một chút mỡ bụng.

Sở dĩ Đàm Tích không có mỡ bụng là bởi vì cô gầy, có điều sau khi kết hôn ăn cơm đều đặn ngày ba bữa nên cô đã mập lên, chắc không bao lâu nữa trên bụng sẽ có cục mỡ nhỏ.

Cô từng hỏi Hoắc Kỳ, nếu như cô có mỡ bụng thì anh có chê bai không, Hoắc Kỳ nói sẽ không, anh còn bóp lấy bụng của cô, nói chỉ mong cô mập thêm một chút.

Quỷ mới biết anh có nói thật hay không.

Đàm Tích nghĩ có lẽ là thật, dù sao thì vóc dáng cô thế này Hoắc Kỳ cũng không chê, lần nào động tình cũng rất say mê, theo lý thuyết thì những gì mới mẻ cũng trải qua hết rồi.

Sau khi lau khô tóc, Hoắc Kỳ cũng không cởi khăn tắm ra để thay quần áo, mà lại dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: “Tích Tích, sáng nay em không hôn anh.”

Đúng là không có.

Trước đây mỗi khi thức dậy đều sẽ có một cái hôn chào buổi sáng, hôm nay cô thức dậy hơi gấp nên đã quên chuyện này.

Bây giờ bổ sung vẫn còn kịp, cô ôm cổ Hoắc Kỳ, hơi ngửa đầu hôn lên khóe môi anh một cái.

Ở phương diện hình thức cô thiếu sót hơn rất nhiều so với Hoắc Kỳ, nên anh tương đối để ý đến cái hôn mỗi buổi sáng này.

“Chỉ hôn một cái thôi sao?” Trán hai người chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện, thân mật hết mức có thể.

Hoắc Kỳ hôn lên cánh môi non mềm của cô, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm.

Từng cái hôn nhẹ nhàng mà nóng bỏng rơi xuống cổ cô, mang đến cảm giác tê dại, giống như cả người bị chạm điện.

Hai người ăn mặc mỏng manh, da thịt dán vào nhau, chỉ một động tác nhỏ của Hoắc Kỳ cũng đủ làm cho khuôn mặt Đàm Tích đỏ tới tận mang tai.

Loại chuyện này vẫn luôn nước chảy thành sông.

Tần số Hoắc Kỳ muốn tương đối cao, nhưng Đàm Tích vẫn luôn bảo anh phải cố gắng kìm chế, mặc dù lúc này bên trong thân thể Đàm Tích cũng rất kích động.

Hoắc Kỳ không tốn chút sức ôm lấy cô, đặt cô nằm xuống gối.

Vì để phòng cô không thoải mái, Hoắc Kỳ còn đệm dưới eo cô một cái gối.

Công tác chuẩn bị còn chưa hoàn thành, Đàm Tích đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Không được… Hoắc Kỳ, anh mau dừng lại.”

Hoắc Kỳ hôn lên tai cô, đây là nơi cô rất mẫn cảm, anh khàn giọng hỏi: “Sao thế?”

“Hết áo mưa rồi, hôm nay không được.”

Lúc sáng lấy đồ cô phát hiện đã dùng hết, vốn định tan làm sẽ đi siêu thị mua mấy hộp.

Hoắc Kỳ chỉ dùng một loại nhãn hiệu kia, mà cũng chỉ có siêu thị bên cạnh văn phòng luật mới nhập hàng.

Thế mà cô lại bận rộn, quên mất chuyện này.

Ngón tay Hoắc Kỳ xuyên qua mái tóc của cô, cô nằm thẳng người, mở to hai mắt nhìn về phía anh, ánh mắt anh nóng bỏng, trên trán nổi đầy gân xanh, nhẫn nhịn rất khổ cực: “Lần trước không phải đã mua rất nhiều sao?”

“Anh còn không biết xấu hổ mà nói sao…” Đàm Tích trợn mắt nhìn anh một cái, giọng hơi nhỏ xuống: “Người khác một lần dùng một cái, anh một lần dùng ba cái, có mua nhiều đi nữa thì cũng không chống lại tần suất dùng như vậy.”

Trên đầu Hoắc Kỳ lấm tấm mồ hôi, anh bất đắc dĩ cười một tiếng, giọng hơi ngập ngừng.

“Được, sau này anh sẽ chú ý.”

Anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh, Đàm Tích đưa lưng về phía Hoắc Kỳ, không dám nhìn tới anh.

Mặc dù đã kết hôn lâu như vậy, nhưng mỗi lần thấy biểu tượng mạnh mẽ kia, trái tim cô vẫn không nhịn được mà đập thình thịch.

Đêm nay còn rất dài.

Chờ Hoắc Kỳ từ phòng vệ sinh đi ra, Đàm Tích đã thay quần áo xong: “Hoắc Kỳ, chúng ta xuống lầu mua đi.”

Mặc dù không có nhãn hiệu anh thích, nhưng dù sao cũng có máy bán tự động, mua xong có thể dùng ngay.

Hoắc Kỳ vô cùng bất ngờ: “Được.”

Vậy là vào lúc mười giờ tối đầy náo nhiệt, trong tiểu khu lại có thêm bóng dáng của hai vợ chồng họ.

Khuôn viên tiểu khu cũng có không ít người tản bộ nói chuyện phiếm, mấy cái máy bán hàng tự động lẳng lặng đứng đó, bên cạnh có mấy đứa con nít đang nghịch ngợm.

Đàm Tích sợ bị người khác nhận ra nên không đi tới, chỉ chờ ở dưới lầu, để Hoắc Kỳ đi mua một mình.

Lúc Hoắc Kỳ quay lại có xách thêm một túi nilon màu đen thật to, che lại không cho người khác thấy, bên trong phải chừng ba mươi mấy hộp.

Máy bán cũng không lớn, có lẽ đã bị Hoắc Kỳ mua hết rồi.

Đàm Tích liếc nhìn một cái, kinh ngạc nói: “Anh mua nhiều thế à?”

Hoắc Kỳ bình thản nói: “Chúng ta dùng nhanh mà.”

Mua nhiều như vậy cũng vẫn lãng phí, đây đâu phải là nhãn hiệu anh thích.

Nhưng dù sao năng lực kiếm tiền của chồng cô cũng là hạng nhất, thế nên Đàm Tích không nói gì thêm.

Lúc chờ thang máy, đúng lúc có một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi ôm một đứa trẻ sơ sinh đi vào.

Đàm Tích vốn không có hứng thú với trẻ con, nhưng có lẽ do có quá nhiều người hò hét bên tai bảo cô mau sinh em bé, cho nên lần này ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhìn đứa bé đó thêm mấy lần.

Khuôn mặt đứa bé vừa trắng vừa tròn, đôi mắt to đen láy chớp chớp giống như viên mã não, dáng vẻ khi cười lên còn rất đáng yêu.

Ánh mắt Đàm Tích trở nên dịu dàng, cô nhìn đứa bé, đứa bé cũng nhìn về phía cô cười, thoáng cái, tim cô đột nhiên có chút rung rinh.

Ding.

Đến lầu của mình.

Hoắc Kỳ lấy thẻ phòng ra, đang chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy Đàm Tích đột nhiên mở miệng.

“Hoắc Kỳ, chúng ta cũng chuẩn bị sinh cục cưng đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio