Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

chương 113: nhân loại cầm chiếc dù bằng xương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ma vật cao cấp có sơn động giao dịch cố định, không động thủ với nhau là một cái quy tắc mà tất cả mọi người ngầm thừa nhận tuân thủ." Điền Diệp ở bên cạnh bổ sung.

Bộ lạc Sa Tộc là một bộ lạc yêu tộc rất cường đại ở phương nam, không giống bộ lạc Đông Hùng nghèo túng, hơn mấy tháng mới tham gia phiên chợ yêu ma một lần, bình thường mỗi tháng bộ lạc Sa Tộc đều sẽ tham gia.

Thực lực của Điền Diệp không tính là yếu, cũng thường xuyên đi theo tộc trưởng bọn họ tới đây, đối với mấy cái này biết rõ ràng hơn Hùng Đóa Đóa bọn họ.

Nguyễn Thu Thu nghe vậy trong lòng khẽ động, nếu có ma vật cao cấp từ Ma Giới tới, nói không chừng có thể nghe ngóng được rất nhiều tin tức, có lẽ còn có thể tìm được một chút hi vọng sống như gấu trúc gia gia nói.

Nguyễn Thu Thu cầm viên châu trên cổ lên, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, "Những ma vật kia, sẽ khá cảm thấy hứng thú với cái gì?"

Quần áo vải bông Ma Giới cũng có, đồ ăn và một chút chế phẩm thủ công lại rất tràn lan, bây giờ thứ bọn họ có thể lấy ra được cũng chỉ có giọt nước chữa trị và vài cọng hỏa noãn thảo kia.

Chiếu Hồn Kính và bí mật cấm địa phía sau núi của bộ lạc Đông Hùng, mặc dù cũng được tính là trân quý, nhưng đây chẳng qua là trân quý đối với ma vật cần nó thôi, còn đối với những ma vật không cần thì nó lại không quan trọng như vậy.

Điền Diệp do dự một chút, mới hít sâu một hơi nói, "Bình thường, bọn họ đều sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với cơ thể yêu tộc."

"Cái gì? Thèm khát thân thể chúng ta?" Hùng Đóa Đóa kinh ngạc kêu một tiếng, duỗi hai tay ra ôm lấy mặt mình, trông có chút thẹn thùng.

Nguyễn Thu Thu "..."

Hùng Viễn có chút nhìn không được, đập một phát vào đầu đệ đệ mình, "Đóa Đóa ngươi có phải bị dở hơi không, những ma vật kia, là muốn ăn thịt ngươi đó."

Máu thịt của yêu tộc, đối với ma vật mà nói, là vật đại bổ.

Nguyễn Thu Thu trầm mặc một lát, nàng còn nhớ rõ Như Ý nãi nãi đã từng nói, máu thịt của nàng càng hấp dẫn hơn so với máu thịt của yêu tộc bình thường.

"Bỏ đi." Nguyễn Thu Thu lắc đầu, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không để mọi người bán máu.

Máu tươi đối với yêu tộc chưa đột phá cấp bốn mà nói, chính là căn cơ quan trọng, nếu như là mùa hạ mùa thu còn đỡ, còn có thể dựa vào đồ ăn bù lại một chút, bây giờ là mùa đông, nên cái giá phải trả sẽ là rất đắt.

Điền Diệp cũng cười, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Thu Thu cũng càng thêm nhu hòa, nàng nhẹ giọng nói, “Chờ xem sao đã, cũng có thể dùng giọt nước chữa trị đổi được một chút tin tức."

Nguyễn Thu Thu gật gật đầu, chúng yêu lại thương lượng trong chốc lát, quyết định đợi lát nữa để Nguyễn Thu Thu và Điền Diệp cùng đi ra xem thử có thể trao đổi được vật gì tốt hay không.

Còn ba nam yêu thì ở lại sơn động trông chừng đồ đạc.

Sở dĩ sắp xếp như vậy, là bởi vì Nguyễn Thu Thu có thể chế tạo giọt nước chữa trị, mà nàng cũng biết tin tức nào là thứ họ cần.

Mà Điền Diệp, là người cường đại nhất trong số bọn họ, hồng điêu cấp năm sơ kỳ hệ không gian, có thể nghiền ép đại đa số yêu tộc và ma vật.

Dù sao phiên chợ yêu ma mặc dù khá thái bình, mọi người cũng coi như hiểu quy tắc, nhưng cũng không phải là không có kẻ muốn trắng trợn cướp đoạt.

Nguyễn Thu Thu đi cùng Điền Diệp, cất vài đồ vật quý giá vào trong ba lô.

Ngoại trừ bộ quần áo vải bông cấp ba tương đối trân quý và ống gỗ chứa những giọt nước chữa trị, Hùng Đóa Đóa còn lấy ra một bộ quần áo khiến Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy kinh ngạc.

Đó là một bộ quần áo bên trong dùng vải bông cấp hai để may, bên ngoài đính một lớp lông đen trắng mềm mại, không lớn, hẳn là chuẩn bị cho cô nương hoặc là trẻ con.

Nguyễn Thu Thu nhận bộ quần áo kia, nhìn thấy Hùng Đóa Đóa rất ngượng ngùng sờ lên cái mũi, "Đây là bộ lông mà một nhóc gấu trúc của bộ lạc chúng ta tự nguyện hiến đấy, hi vọng có thể bán được giá tốt, đổi được nhiều đồ ăn một chút..."

Nguyễn Thu Thu sờ bộ quần áo mềm mại trong tay, đáy lòng ê ẩm, khóe mắt cay cay.

Tại thế giới yêu tộc, gấu trúc yêu mặc dù không được coi là quốc bảo, nhưng cũng rất thưa thớt, lông của bọn họ, vẫn rất trân quý.

Hùng Đóa Đóa nói, mắt cũng có chút đỏ, "Đều tại ta, gần đây ‘trọc’ rồi, nếu không thì cũng sẽ không để bọn nhỏ phải cạo lông của mình..."

Nguyễn Thu Thu nhìn cái đầu trọc lóc của tên nhóc trước mặt, không biết vì sao cảm thấy lòng vừa chua xót lại vừa muốn cười.

Nàng trân trọng, cẩn thận gấp gọn bọ quần áo lại, cũng biểu thị mình nhất định sẽ cố gắng bán nó với cái giá cao nhất có thể.

Lại chờ thêm chừng nửa canh giờ, dông tố phía ngoài cuối cùng cũng nhỏ đi một chút, miễn cưỡng có thể thấy rõ đường.

"Đi thôi." Nguyễn Thu Thu mặc áo tơi, đưa một bộ khác cho Điền Diệp.

Nàng lần này còn chuyên môn dùng một tầng vải bông mảnh một chút làm màn tơ, che mặt lại khỏi bị nước mưa tạt.

Điền Diệp chưa từng mặc thứ gì mới lạ thế này, trước kia trời mưa nàng bình thường đều là dùng cánh che mưa, sau đó thực lực mạnh hơn một chút thì trực tiếp dùng yêu lực vặn vẹo một mảnh nhỏ không gian trên đầu, cũng không sợ dính mưa.

Nhưng cân nhắc đến lần này có không ít hàng hóa, cũng muốn ẩn giấu thực lực, Điền Diệp cũng mặc áo tơi kia vào, cùng Nguyễn Thu Thu đi ra khỏi sơn động.

Trời bên ngoài rất tối, nhưng bởi vì có dạ quang châu chiếu sáng, Nguyễn Thu Thu miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ đường.

Điền Diệp dùng một chút yêu lực để bảo vệ đồ đạc hàng hóa khỏi bị ướt mưa, vừa nói chuyện cùng Nguyễn Thu Thu vừa đi về phía trước.

Đi chừng một khắc đồng hồ, đã đi tới cái sơn động thứ nhất lóe lên ánh sáng.

"Có muốn tới đó hỏi thử không?" Điền Diệp cách màn mưa hỏi.

Nguyễn Thu Thu lắc đầu, "Đi mấy sơn động lớn ở gần trung tâm chợ xem đã."

Sơn động của bộ lạc nhỏ cũng có thể có đồ tốt, nhưng xác suất khá thấp, bọn họ bây giờ đồ vật không nhiều, chỉ có thể đi đổi vật phẩm quan trọng trước đã.

Điền Diệp tán đồng gật đầu, nghe vậy cũng không nói tiếp nữa, một người một yêu men theo con đường nhỏ, dẫm trong nước bùn, nhưng chỉ tốn gần nửa canh giờ, đã đến một cái lối nhỏ gần trung tâm chợ, chung quanh yêu tộc cũng dần dần nhiều hơn.

Nguyễn Thu Thu thuận theo ánh sáng hắt ra từ những sơn động kia, có thể đại khái thấy rõ những yêu tộc trên đường.

Điều khiến nàng có chút bất ngờ chính là, những yêu tộc này vậy mà phần lớn hóa thành nửa yêu hình hoặc là yêu hình, có rất ít yêu tộc ở hình người.

Chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ, nàng đã thấy nữ yêu nửa kéo lấy đuôi rắn trên mặt đất, cự linh cẩu đang điên cuồng vung nước đọng trên người, răng nanh sắc bén dưới ánh sáng yếu ớt lóe lên có vẻ hơi đáng sợ.

Nguyễn Thu Thu thậm chí còn nhìn thấy gần một cái sơn động cách đó không xa, có một đứa bé trên đầu có một cây nấm lớn, giống như là cây nấm hóa thành yêu.

Nàng chưa từng thấy nhiều yêu tộc khác biệt như vậy, lập tức có chút ngây người.

"Hẳn là phiên chợ yêu ma ở những nơi khác nhau cũng có hình thức khác nhau." Điền Diệp ở bên cạnh nhỏ giọng nói, “Trước kia phiên chợ yêu ma chỗ chúng ta bên kia tất cả mọi người đều quen dùng hình người, hẳn là bên này thích dùng yêu hình."

Điền Diệp nói xong, nhìn Nguyễn Thu Thu nói, "Vậy ta cũng thay đổi thành nửa yêu hình đi."

Điền Diệp nói xong, rất nhanh biến thành nửa yêu hình.

Nguyễn Thu Thu thuận theo ánh sáng của dạ quang châu, thấy rõ nửa yêu hình của Điền Diệp.

Cái trán nàng một chút màu son, phía sau là một đôi cánh màu đỏ, lông mày cũng biến thành màu đỏ rực, môi son, hàng mi dài, càng thể hiện khí phách hiên ngang khí khái hào hùng.

Nguyễn Thu Thu bất giác lộ ra biểu tình hâm mộ, ngoại hình của nàng thuộc kiểu khá là mềm mại, có chút không thể bá đạo nổi, luôn cảm thấy có một hồng điêu vừa đẹp vừa có khí chất ngự tỷ như Điền Diệp là bạn lữ, đúng là phúc ba đời của tên sa điêu Điền Tú kia.

Điền Diệp nhìn nét mặt của nàng, đại khái là cảm thấy để một mình Nguyễn Thu Thu trong hình dáng nhân loại nàng có thể sẽ có chút xấu hổ, nên lên tiếng an ủi "Thu Thu, ngươi không thể biến thành nửa yêu hình không sao cả. Ta có thể bảo vệ ngươi, huống hồ, trên người ngươi có mùi của Uyên Quyết, tất cả mọi người có thể đoán được, bình thường không có yêu nào dám chọc vào ngươi đâu."

Nguyễn Thu Thu "...?" Trên người nàng có mùi của Sói xám tiên sinh nặng như vậy sao? Thế nhưng sao nàng chẳng ngửi thấy gì cả nhỉ?

Trong lúc các nàng nói chuyện, Nguyễn Thu Thu có nhìn lướt qua một cái sơn động lớn ở cách đó không xa sau lưng các nàng, trong đó có mấy người mặc quần áo màu trắng chạy ra, nhân loại cầm dù làm bằng xương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio