Chương Đá thành tâm
Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại trở nên rất rõ ràng trong thành phố chết không hề có tiếng động ngoại trừ tiếng gió gào thét và những đám mây sét u ám.
Nó rõ ràng đến mức anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi nói.
Mặt mày có hơi bất lực, khoé môi cong cong.
Lúc cô khắc chữ lên tấm gỗ, những sợi tóc mai rũ xuống, rồi sau đó được cô đưa tay cài lại sau tai.
Nhuyễn Nhuyễn giống như mọi lúc, nằm trên bàn gần với tay cô, màn hình điện tử đối diện với tấm gỗ đó.
Chuông gió trên hành lang chao đảo, vang lên tiếng chuông lanh lảnh, cái bóng quen thuộc ánh lên bên cửa sổ, trong phòng sáng đèn, ánh sáng ấm áp lưu lại dành cho anh.
Cố Huấn Đình không biết mình đã cắn rách môi từ khi nào, móng tay ghim sau vào lòng bàn tay. Anh gắng hết sức kiềm chế hốc mắt cay xè, chậm rãi dựa vào một góc tường.
Đám mây tích điện bừng sáng lên, chiếu lên cái bóng như sinh vật đêm gầy nhom của anh.
Tiếng “cót két” vang lên, giọng nói của robot truyền đến, “Vãn Vãn, trời sắp mưa rồi.”
“Được, ta sẽ treo cái này lên ngay.”
Anh nghe thấy tiếng gió xào xạc thôi vạt váy của cô, giống như âm thanh truyền đến từ nơi ánh sáng cuối đêm dài.
“Vãn Vãn, thử nghiệm của ngài và tiểu công chúa khi nào thì kết thúc vậy?”
Nhuyễn Nhuyễn hỏi, “Nhuyễn Nhuyễn tra được một tinh cầu rất lạnh, Phương Phương đã đan khăn cho hai người, cái cho tiểu công chúa là màu hồng đó ~”
“Vậy Nhuyễn Nhuyễn nhớ nói cho Phương Phương, em ấy vất vả rồi.” Lục Vãn Vãn ngồi dậy khỏi ghế, sờ cơ thể ảo của Nhuyễn Nhuyễn.
Mưa rơi ngày càng lớn bên ngoài hành lang, mặt đất trở nên lầy lội, Lục Vãn Vãn thở dài, “Lần sau đến làm thêm cái hàng rào nữa.”
Cô vỗ vỗ tay, “Được rồi Nhuyễn Nhuyễn, đi thôi.”
Lục Vãn Vãn nhìn Nhuyễn Nhuyễn rời khỏi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tấm bảng gỗ vừa treo lên, lẩm bẩm một câu, “Nhất định phải suôn sẻ đó...”
Hình bóng của cô biến mất trước căn nhà, đèn vẫn sáng, nó giống như trước lúc cô đến, chưa từng bị dập tắt.
Nước mưa men theo ngọn tóc, rơi xuống vầng trán, thấm ướt cổ áo.
Cố Huấn Đình đứng thẳng lưng, không để ý đến máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay, anh vươn tay che đi đôi mắt cay nóng.
“Tiểu công chúa...”
Đồng tử của anh lóe lên ánh sáng vàng nhạt, mang theo sự ngại ngùng và vui mừng không thể giấu nổi, giọng nói trầm khàn, không thể kiềm chế sự nghẹn ngào, nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
“Thì ra...”
Cô ấy vẫn luôn gọi anh là tiểu công chúa.
Vậy anh có thể nghĩ rằng, anh là tiểu công chúa của cô không?
......
Sau khi Lục Vãn Vãn trở về từ không gian mạng, lại kiểm tra thêm một lần nữa những thứ trong chuỗi không gian đã chuẩn bị đủ hay chưa, hẹn giờ rồi mới nằm lên giường như con có ươn, sau đó bắt đầu việc tu luyện có hơi nhàm chán.
Bây giờ chỉ cần cô rảnh rỗi một chút thì sẽ hoàn thành công việc và tu luyện.
Trải qua những chuyện lần trước, cô đã biết sự tăng lên của dị năng quan trọng như thế nào.
Hiện tại, đá hệ huyết cô cần để tu luyện tiêu hao ngày càng nhiều, tuy rằng cô vẫn còn chút tiền, nhưng không thể ngồi dưng ăn hoang () mãi được. Tu luyện dị năng tăng lên, cô mới thể đổi những tài nguyên tu luyện nhiều hơn.
坐吃山空: ngồi dưng ăn hoang, mỏ vàng cũng cạn.
Hơn nữa Tạ Kha đã nói rồi, Cố Huấn Đình rất khó hoá hình thú lần nữa, nhưng nếu như có “tinh hạch”, có lẽ tỉ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.
Điều này cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nghĩ thầm sẽ giúp tiểu công chúa nếu như có thể.
Robot trong nhà cũng cần có vật liệu kim loại tốt hơn, còn có Hám Vũ và liệt không miêu miêu trảo vẫn chưa sửa xong.....
Không biết thử nghiệm ngày mai có khó lắm không...
Lục Vãn Vãn cứ suy nghĩ mãi, bị quá nhiều câu hỏi bao vây, cô dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi cô ngủ không lâu, Cố Huấn Đình mới bình ổn lại tâm trạng, đuôi mắt xinh đẹp đỏ lên, cố ý làm cho lông trên tai và đuôi rối một chút, khẽ đẩy cửa phòng của mình.
Sau đó...
Tiểu công chúa đối diện với một màn hình điện tử.
Viên Viên ngốc không thể nói, robot cao lớn được sắp xếp đến góc phòng khách nạp điện, màn hình điện tử nhìn anh: “●─●”
Cố Huấn Đình nhìn kết nối với dây sạc trên máy nạp năng lượng: “...”
Nếu như anh nhớ không nhầm, ban đầu lúc anh sửa lại đã nghĩ đến vấn đề năng lượng, không cần phải nạp điện.
: “Vãn Vãn ngủ rồi.”
Cái đuôi của Cố Huấn Đình xoắn lại, “Ừm.”
không nói gì nữa.
Cố Huấn Đình im lặng một lúc, nhỏ tiếng nói, “, bình thường giữa các robot các em gọi tôi là gì?”
trì trệ một lát, chậm chạp nói, “Tiểu công chúa.”
Nó ngừng lại, “Thỉnh thoảng sẽ gọi Cố tiên sinh.”
Cố Huấn Đình: “...”
Cái thỉnh thoảng này chắc là lúc anh đang ở hiện trường.
Rốt cuộc cô ấy bắt đầu gọi anh là tiểu công chúa từ lúc nào?
Cố Huấn Đình thẹn thùng ngoáy ngoáy tai, bỗng nhiên nhớ đến lúc anh vừa mới được mang về, căn phòng được Phương Phương trang trí y như phòng công chúa, và bộ đồ ngủ màu hồng ác mộng đó.
Chú mèo lớn ngoe nguẩy đuôi phiền não, anh biết rồi.
Trước kia anh cho rằng là sở thích đặc biệt nào đó của Lục Vãn Vãn, đại loại như rất thích kiểu trang trí như vậy.
Bây giờ xem ra hình như không phải.
Công chúa nào đó càng nghĩ càng đỏ mặt, đứng bất động trước cửa của hoàng tử Vãn Vãn.
: “ canh chừng buổi tối là đủ.”
Cố Huấn Đình: “...”
Anh kéo nút áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, “...Biết rồi.”
“ghim” anh trở về phòng mới yên tâm tiếp tục nạp điện.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Lục Vãn Vãn đẩy cửa, tiểu công chúa đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Anh đã thay áo quần, nhưng vẫn không thu lại tai và đuôi.
Lông trên chiếc đuôi hơi trụi lủi bị đảo ngược, Lục Vãn Vãn nhìn thấy rất không thoải mái, nhưng vì để bảo vệ sự tự tôn của người nào đó, cô chỉ đành kiềm chế ham muốn đưa tay vuốt lớp lông trên đuôi anh cho thẳng lại.
Lục Vãn Vãn chu đáo không nhắc đến chuyện lông hói.
Cố Huấn Đình nghĩ đến nguyện vọng mà cô như đùa tối hôm qua, nhưng lại không tiện mở miệng.
Thế nên không khí của bữa ăn này tóm lại rất kỳ lạ.
May mắn là sắp đến thời gian tập hợp, hai người không dây dưa quá lâu, vì đã có kinh nghiệm ngày hôm qua, Cố Huấn Đình thuận lợi ôm Lục Vãn Vãn đi xuống khỏi nhà cây.
Bác Lãm đã đợi họ ở bên dưới.
Hai người mang theo Viên Viên và , bám theo dòng người, lên xe bay cỡ lớn đến núi tuyết Tử Ngọc.
Robot cùng một số người phụ trách an toàn và y tế ở trên chiếc xe khác.
Ngoại trừ bọn họ, trên xe còn có bốn đôi người thú và giống cái tham gia thử nghiệm.
Mọi người đều ngầm giấu đi đặc trưng thuộc về loại thú tộc mình, chỉ đơn giản chào hỏi lẫn nhau.
Mất khoảng nửa tiếng để đi từ làng đến nơi thử nghiệm, mỗi người thú và giống cái tham gia thử nghiệm đều có vị trí quy định, vị trí của hai người Lục Vãn Vãn ở phía sau, ghế ngồi là ghế đôi, ở giữa không hề có bất cứ cái gì ngăn cách.
“...”
Qua một khúc cua, Lục Vãn Vãn không cẩn thận ngã ra phía ngoài, đụng vào chân của Cố tiên sinh.
“...”
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Đoạn đối thoại của bọn họ rõ ràng vô cùng không ăn nhập trong những tiếng thân mật như “Em/anh yêu”, “Bảo bối”.
Cố Huấn Đình liếc nhìn giống cái tựa vào trong lòng của một người thú tộc sư tử cao lớn, rồi lại nhìn Lục Vãn Vãn đang chống cằm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, mím môi.
Chiếc xe nhanh chóng đi đến dưới chân núi, dòng người xuống xe, ai cũng cầm lấy một cái máy truyền tin trông giống như nút bấm mà bác Lãm đưa cho họ.
“Lần thử nghiệm này ở trong núi Tử Ngọc, một khi bắt đầu sẽ chặn hết tất cả các tin hiệu bên ngoài, không thể kết nối mạng bằng quang não, có tính nguy hiểm nhất định.” Bác Lãm cười híp mắt nói, “Nút ấn đặc chế này là công cụ duy nhất có thể liên lạc đến chúng tôi sau khi thử nghiệm bắt đầu.”
“Mỗi cặp chỉ có một cái, ai đeo tuỳ mọi người lựa chọn.”
Bác Lãm nói xong cũng không cho họ thời gian suy nghĩ, mà chỉ vào mười con đường, “Bài thử nghiệm tính thích ứng sẽ bắt đầu bây giờ, các vị có thể chọn một con đường mà mình thích, chỉ cần hoàn thành hết tất cả các thử thách trong con đường đã chọn, sau cùng hái được quả mật tâm thì xem như vượt qua thử nghiệm của hành tinh chúng tôi.”
“Bảo bối, đã nghe thấy chưa, quả mật tâm này anh nhất định cướp về cho em.” Người thú tộc sư tử cao lớn nói, ôm một giống cái nhỏ, kéo chiếc vali xông vào con đường đầu tiên.
Sau khi anh ta xông vào, những người thú và giống cái khác cũng không còn kiên nhẫn nữa, xách hành lý, đắn đo một lúc rồi chọn một con đường.
Có một cô gái có hơi gấp gáp không cẩn thận đánh rơi nút bấm ở chỗ cũ lúc chạy, vội vã chạy trở lại lấy dù đã sắp đến cửa hang.
Người ta đi đi về về hai lần rồi.
Chỉ có bọn họ.
Đến khi mọi người đã đi hết thì họ vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Nói một cách chính xác, là tiểu công chúa cuối cùng đã sửa xong một thiết bị nhỏ đơn giản chỉ trong vài phút, anh chẳng gấp gáp, ngón tay thon dài cầm lấy máy truyền tin, khảm chuẩn xác vào trong thiết bị nhỏ.
“Xong rồi.” Anh khẽ cong môi, sau đó thậm chí anh còn chẳng cần hỏi ý kiến của Lục Vãn Vãn, cứ thế đeo thiết bị đó lên cổ cô.
Lục Vãn Vãn: “...”
Có lẽ do ánh mắt cô có hơi kỳ lạ nên tiểu công chúa bèn dời ánh mắt đi, “Người thú không thể đeo đồ trang sức.”
Lục Vãn Vãn: “...” Em tin anh cái con khỉ.
Cô nắm chặt thiết bị đó, “Vậy em cầm, anh đừng cách em quá xa.”
Lông mày Cố Huấn Đình giãn ra, khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì như cũ, “Được.”
“Chọn đường nào?” Lục Vãn Vãn hỏi.
“Đường ở giữa vậy.” Tiểu công chúa nói.
“Được, vậy đi thôi.” Lục Vãn Vãn quay đầu gọi hai robot đang còn mộng du, đi về phía con đường đó không chút vội vàng.
Bọn họ vừa đi vào con đường giữa thì bức tường đá sáng lên.
“Người thử nghiệm số năm, chào mừng các bạn.”
“Cửa thử nghiệm đầu tiên bắt đầu.”
“Nhìn thấy chuỗi không gian bên tay phải rồi chứ? Bây giờ, các bạn vui lòng giảm bớt hành lý của mình trong mười phút, trong thử nghiệm tiếp theo, các bạn chỉ có thể mang theo chuỗi không gian này với không gian dự trữ nửa mét vuông.”
“Nhắc nhở hữu nghị: Cấm đặt chuỗi không gian khác trong chuỗi không gian, người vi phạm nội quy xem như thử nghiệm thất bại!”
“Thời gian bắt đầu!”
Giọng nói điện tử biến mất, một chiếc đồng hồ khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ, thời gian đếm ngược hiển thị bên trên.
::
::
“Tiểu...Cố Huấn Đình, chúng ta có cần chỉnh lý lại một chút?” Lục Vãn Vãn thiếu chút nữa nói nhầm, tim của tiểu công chúa đập lỡ một nhịp.
Lục Vãn Vãn chỉ nhìn cử động của người đó có hơi chậm chạp, lấy một chuỗi không gian hơi cũ từ trong túi, đưa đến tay cô, “Hôm qua anh đã nghĩ đến có thể sẽ như vậy, nên đã nén trước một số đồ dùng cần thiết.”
“Cái này nhỏ hơn nửa mét vuông một chút, em xem còn cần mang gì không.”
Tiểu công chúa lấy chuỗi không gian mới trên tường đá ra, sau đó chuyển những thứ như chăn, mền, đồ chống rét, dây thừng, bật lửa v..v.. vào trong chuỗi không gian mới.
Lục Vãn Vãn: “...” Cô choáng ngợp có được không?
Vì vậy tiểu công chúa có phải chuẩn bị hành lý theo tiêu chuẩn sinh tồn ngoài tự nhiên?
Kết quả của sự chuẩn bị trước của Cố Huấn Đình là, sau khi Lục Vãn Vãn bổ sung một ít thực phẩm, đá hệ huyết và tinh sa, hai người đã chuẩn bị xong.
Sau khi tạm biệt và Viên Viên, thời gian vẫn còn hai phút.
Thế nên họ bắt buộc phải đứng tại chỗ vì thời gian chưa đến, trước bức màn ánh sáng của cửa tiếp theo vẫn chưa được mở ra, họ nghe được bên con đường bên cạnh với lớp cách âm chẳng ra gì.
“Này! Nghe anh đi, anh nói phải đem nhiều thực phẩm một chút, dạ dày hai chúng ta lớn như thế, đừng mang nhiều áo quần nữa!”
“Nhưng ngộ nhớ nhiệt độ hạ xuống thì sao.”
“Sẽ không hạ đâu.”
“Nhưng em cảm thấy...”
“Anh không cần em cảm thấy, anh cần...” Giọng nói của người thú bị ngắt quãng, Lục Vãn Vãn nghe thấy tiếng giống cái đó thất vọng hét lên.
“Aaa! Anh thật quá đáng! Tại sao lúc trước tôi không phát hiện ra anh là một người thú kiêu căng như vậy chứ?”
......
Hai phút này trôi qua vô cùng chậm chạp. Khi thời gian đến, Lục Vãn Vãn cuối cùng đã thoát khỏi âm thanh nhức óc đó, nhẹ thở một hơi, cô lén lút nhìn chú mèo đứng bên cạnh cô, trái tim trở nên ấm áp.
“Chúc mừng hai vị qua cửa đầu tiên”
Bức màn sáng mở ra, hai người tạm biệt và Viên Viên, đến một quảng trường hình tròn sáng rực rỡ.
Ở đây đã có ba cặp người thú và giống cái, bên người họ chẳng có hành lý gì, Lục Vãn Vãn đoán rằng cửa đầu tiên của mọi người đều khá giống nhau.
Cặp đôi cãi nhau vừa nãy không thông qua được cửa này.
“Cửa thứ hai có tên là “Thử nghiệm hiểu ngầm ba phần trăm”, trước mặt các vị có bốn con đường mang số hiệu.”
“Trong mỗi con đường đều có hai khối “đá thành tâm”.”
“Sau khi vào trong, các vị vui lòng đặt tay phải lên trên đá thành tâm, sau đó hệ thống sẽ đưa ra ba câu hỏi ngẫu nhiên để hỏi mọi người. Hãy đưa ra câu trả lời xác thực nhất của các bạn.”
Giọng nói điện tử ngừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói...
“Bời vì, đá thành tâm lại loại đá quý vô cùng hiếm gặp trong vũ trụ.”
“Bên trong có những vi khuẩn sống nhờ biến sắc đặc biệt, nhạy cảm nhất đối với nhiệt độ cơ thể, lưu thông máu và các phương diện khác. Khối “đá thành tâm” như vậy, nếu gặp phải cho dù là chút dao động trong tâm trạng cũng sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt, từ đó thay đổi màu sắc của chúng.
“Vì vậy, nhất định phải nói thật lòng đó ~”