Lúc Triệu Tuấn đỗ xe ở dưới nhà Giản Lộ thì cũng đã giờ. Đêm khuya, trời cũng lạnh. Bên trong xe ấm áp không biết là lạnh, nhưng vừa bước ra ngoài một cái, Giản Lộ tập tức hắt xì.
Cho dù vừa rồi bị Giản Lộ không chút lưu tình từ chối, Triệu Tuấn vẫn không kìm lòng được, cởi áo khoác của mình khoác lên người Giản Lộ, dịu dàng nói với cô: “Cẩn thận, lạnh đấy.”
Giản Lộ đang muốn cởi áo khoác trả lại cho Triệu Tuấn, thì một tiếng gọi hờn giận vang lên: “Giản Lộ!”
Giản Lộ quay đầu. Lâm An Thâm đang nhìn chằm chằm Giản Lộ với Triệu Tuấn, trong mắt như có cái gì đó đang cháy. Giản Lộ phát hiện trời lạnh như vậy mà người kia chưa mặc áo khoác đã đi xuống, anh có nghĩ cô trở về lại lo lắng cho anh.
Trong lòng Giản Lộ đã hơi tức giận. Anh đang làm gì? Khổ nhục kế à? Bị cảm thật thì làm sao bây giờ?! Đè lại sự tức giận trong lòng, quay đầu không nhìn anh.
Lâm An Thâm nắm chặt tay. Trừng trừng nhìn vào áo khoác ở trên người cô, cô nghe thấy anh gọi mà cũng không quan tâm! Chẳng những cô không quan tâm đến sự tồn tại của anh, mà còn muốn ở lại tạm biệt Triệu Tuấn.
Hai người ở bên kia to nhỏ một lúc lâu. Không biết bọn họ nói gì với nhau, chỉ nhìn thấy mắt Triệu Tuấn không rời Giản Lộ. Lâm An Thâm ở bên này nhìn chằm chằm hình ảnh cô cùng Triệu Tuấn bên cạnh nhau, đố kỵ trong lòng đã muốn nổ tung.
Cuối cùng, Triệu Tuấn lái xe rời đi, mà cô mới chầm chậm từng bước đi về phía anh. Lúc cô đứng trước mặt anh rồi, Lâm An Thâm không nói thêm gì, liền kéo áo khoác trên người cô xuống. Anh không hề che giấu sự tức giận, nhưng mà cô chỉ đơn giản nhìn anh một cái, bước nhanh vào thang máy.
Về nhà, Giản Lộ tắm qua loa rồi mới lên giường đi ngủ. Lâm An Thâm vẫn chưa vào phòng. Giản Lộ biết anh đang ngồi ở phòng khách hờn dỗi. Không biết đã bao lâu, lâu đến mức gản lộ cưỡng không lại buồn ngủ…
Đêm đen dài. Lâm An Thâm đứng ở bên giường nhìn Giản Lộ đang ngủ say. Ánh trăng mông lung chiếu lên gương mặt cô, im lặng mà xinh đẹp. Nhưng nội tâm anh lại tựa như đại dương đang cuộn sóng. Cô có thể đứng trước mặt anh mà cùng người đàn ông khác nói chuyện lâu như vậy! Nói đi họp lớp, không biết đã đi bao lâu, trở về còn ngồi trên xe một người đàn ông khác?! Trời đông lạnh, anh đi bộ ở dưới lầu đến vài trăm vòng mới thấy cô về, mà cô cũng không thèm liếc anh một cái! Cô có thể để ý một chút đến cảm xúc của anh không?!
Tức giận khiến thiếu chút nữa Lâm An Thâm đã gọi cô dậy, hỏi cô đã cùng người đàn ông kia nói chuyện gì!
Nhưng mà…
Cuối cùng vẫn luyến tiếc.
Nhìn khuôn mặt cô, anh không thể nóng nảy.
Lâm An Thâm cúi người, đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ như lông hồng. Lập tức có dòng nước ẩm chảy từ cổ họng vào sâu trong lòng, đẩy xuống mọi phiền muộn. Theo thói quen, không khống chế được lại tiếp tục hôn xuống, lưu luyến ánh mắt cô, mũi, dừng ở trên cánh môi đang nhếch lên của cô.
Khắc chế lại mong muốn tiếp tục hôn xuống, anh không đành lòng quấy rầy mộng đẹp của cô. Lâm An Thâm nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, lo lắng cô nằm bên cạnh. Anh nghiêng người, lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của cô, cầm lấy tay cô ở trong chăn. Mà cô cũng rất nghe lời, bàn tay mềm mại đặt trong tay anh, không giãy dụa nữa.
Nếu lúc cô tỉnh mà cũng ngoan ngoãn, dịu dàng như bay giờ thì tốt rồi, không cần cùng người đàn ông khác nói chuyện, không cần cùng cười đùa với người đàn ông kia, cũng không cần gặp mặt hắn…!
Bỗng nhiên.
Hai bàn chân lạnh như băng tiến vào trong quần áo anh, dừng lại ở trên cái bụng. Lâm An Thâm không phòng bị, giật mình một cái. Sau đó liền thấy đôi mắt đắc ý của cô đang cười. Lâm An Thâm lập tức thu lại tâm tình vừa rồi, không quan tâm mà liếc cô một cái.
Tay anh bị nắm, chỉ nghe cô kêu lên một tiếng: “Lâm An Thâm…” Giọng nói có bao nhiêu ngọt liền có bấy nhiêu ngọt.
Lâm An Thâm tự cảnh cáo bản thân phải đỡ được viên đạn bọc đường này, anh hứ lạnh một tiếng.
“Chồng à…”
Mặt Lâm An Thâm vẫn nghiêm lại.
“Hay muốn theo em đùa kiểu lạnh lùng? Anh giận đã lâu rồi…” Giọng nói người nào đó rất vui vẻ.
Lâm An Thâm phòng thù nghiêm ngặt, không cho người này có cơ hội đột phá. Biết rõ là anh không vui mà vẫn nói chuyện cùng Triệu Tuấn, còn ngồi xe anh ta về nhà, sau đó lại cùng người ta tán gẫu lâu như vậy. Lúc ấy anh nhìn cô muốn tróc cả sắt ra…! Nghĩ đên đây Lâm An Thâm lại càng tức giận.
Không thể tha thứ cho cô nhanh như vậy được.
Thiếu chút nữa mắt Giản Lộ đã trợn trắng ra, may mắn là đã nhịn được, giọng nói lại thảm hại hơn, hề hề nói: “Ngủ lâu như vậy mà tay chân vẫn chưa ấm được… Lạnh lắm…”
Nghe đến đó đánh trúng điểm yếu của Lâm An Thâm, lấy tay nắm lấy cái chân đang đặt trên bụng mình, quả thật là rất lạnh, rồi sau đó lại tiếp tục cầm lấy tay cô, tay cũng không ấm thêm đươc chút nào…
“Aiz… cũng không không biết thời tiết kiểu quái gì mà lại lạnh như thế…” Giản Lộ thầm oán, “Về nhà còn không chịu được mặt lạnh… Thật sự là họa vô đơn chí…”
Lâm An Thâm nhìn đến vẻ mặt tủi thân của cô, nhưng những hờn dỗi vừa rồi cũng không biết để đi đâu. Cũng không nói gì, nhưng mà sắc mặt cũng hơi mềm xuống.
Giản Lộ vừa mới thầm hô Bingo trong bụng, một bên tiếp tục vẻ mặt đáng thương: “Vài ngày rồi anh cũng không nói chuyện với em…”
Lâm An Thâm cũng nói chuyện với cô: “Gió lạnh, anh đi đóng cửa sổ.”
“Không cần, bí lắm. Anh tức giận đã đủ làm người khác buồn rồi.”
“Anh đi lấy thêm chăn.”
“Không cần, càng bí.”
“Anh đi lấy túi sưởi.”
Giản Lộ lắc đầu: “Không cần…” Cô hạ một liều thuốc cuối cùng, làm cho anh buông vũ khí đầu hàng: “Anh ôm em một cái sẽ không lạnh nữa…”
Lâm An Thâm nhìn chằm chằm Giản Lộ, cuối cùng thở dài một hơi, quăng hết đố kỵ cùng hờn dỗi sang một bên. Hạ chân cô xuống, sau đó dùng sức, ôm lấy cô, hai thân hình dính chặt vào nhau. Lâm An Thâm đem hết hơi ấm truyền cho người ở trong lòng.
Mà Giản Lộ cũng anh tâm hấp thụ nhiệt độ cơ thể anh… Anh tham lam hít vào hương vị của cô…
Đêm dài, tình nồng.
“Giản Lộ, không được cần nhắc lại hai chữ Triệu Tuấn.”
“Uhm~~”
“Không cần cười với anh ta.”
“Uhm~~”
“Không thể một mình ngốc với anh ta.”
“…vừa rồi nhắc rồi mà –”
“Không được ngốc với anh ta.”
“Uhm~~”
“Không được nhận sự ân cần của anh ta.”
“Uhm~~”
“Không được ngồi xe anh ta.”
“Em–”
“Không được nói chuyện cùng anh ta.”
“Uhm~~.”
“Cũng không cần nghe lời anh ta nói.”
“Uhm~.”
“Hơn nữa không cần vì anh ta mà ầm ỹ với anh.”
“…”
“Biết chưa?” Lâm An Thâm truy vấn.
Ở trong ngực anh, Giản Lộ cọ cọ: “Lâm tiên sinh, anh thật sự là nhất đẳng dấm chua cuồng…”
“Anh chính là dấm chua cuồng.”
“…” Giản Lộ hết chỗ nói.
Hồ ly vẫn kiên quyết không buông: “Em vẫn chưa trả lời anh.”
Giản Lộ tin tưởng đây là chiến thuật, đầu tiên là lạnh lùng, rồi lại vô lại, rốt cuộc cô có thể không bại sao… Chiêu số của Lão Hồ Ly quả nhiên cao minh, cô luôn tìm cách bắt anh dầu hàng, nhưng anh đầu hàng chỉ sau khi cô buông khí giới…
“Đã biết, đều biết nói, em biết rồi…” Đầu hàng thì đầu hàng đi… Ai bảo vòng tay anh lại ấm áp, thoải mái như vậy.
Giản Lộ ôm chặt anh, cãi nhau cùng anh là chuyện khó chịu nhất trên đời…
Vẻ mặt nghiêm túc của Lâm An Thâm bây giờ mới dịu xuống một chút. Dò xét lại độ ấm của tay chân cô. Rất tốt, bắt đầu ấm lên rồi.
Ôm cô trong lòng, hận không thể truyền hết hơi ấm của mình cho cô…
Không biết cái gì là dấm chua cuồng, cái gì là tùy hứng, cái gì là trẻ con, cũng không quản cái gì sai cái gì đúng, anh không cho phép bất kỳ điều gì cản trở hay uy hiếp tình cảm của hai người.
Một chút cũng không được… Tuyệt đối không…!
Anh muốn vĩnh viễn ở một chỗ với cô!
Lâm An Thâm nói: Em cũng rất thơm…