Bởi vì cặp mắt ‘hạnh đào’, Giản Lộ không thể không xin nghỉ một ngày. Lâm An Thâm liền đưa cô đến tỉnh Y. Nằm trong phòng bệnh chuyên dụng của anh, nhắm lại đôi mắt quả hạnh. Uhm ~~! Quả là chất lượng quốc tế, hưởng thụ đẳng cấp năm sao… Lâm An Thâm ở bên cạnh, thế giới thực yên tĩnh, không khí ấm áp, trong lòng cũng thấy bình yên… Giản Lộ thoải mái ngủ.
Lâm An Thâm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người con gái trước mắt. Một cái nhăn mày của cô cũng có thể làm anh để ý. Rốt cục anh cũng có thể tiến vào trái tim cô, dù có phải đợi bao lâu cũng không quan trọng, chỉ cần từ bây giờ trong tim cô có anh thì không còn gì phải tiếc. Cô là của anh…
“Anh muốn như thế nào?”
“Từ đầu tới cuối tôi chỉ mong cô ấy hạnh phúc.”
Trên đường, hai người đàn ông đối mặt với nhau. Đêm khuya tĩnh mịch, bầu không khí căng thẳng bao trùm lên hai người.
“Cậu làm cho cô ấy khó xử, chọn cậu hay chọn tôi đều khiến cô ấy đau khổ. Vì sao cậu còn muốn tranh giành?”
“Bởi vì anh rời đi.”
“Đây là cậu thừa cơ tiến đến.”
“Không. Anh đã không khiến cô ấy hạnh phúc, như vậy tôi đến.” Mắt Lâm An Thâm ánh lên một tia sáng kiên định như sao trên trời đêm.
Đỗ Trung cũng nhớ đôi mắt ấy, một trưa rất nhiều năm về trước, một cậu nhóc bình thường cũng nói như vậy: “Nếu anh không làm cho cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ đến.” Một cậu nhóc gầy yếu, nhưng mang quang mãnh liệt trong mắt làm cho người ta lóa mắt.
Nhưng lúc ấy anh còn trẻ, tự tin tràn ngập, Giản Lộ với anh như cá sống trong nước, mà anh là nước, cô là cá. Bởi vậy cũng không để ý mang quang đó, cũng không liệu được, giang sơn thay đổi, nhưng hào quang đó không yếu đi chút nào, trái lại càng mãnh liệt. Từ một cậu nhóc gầy yếu, mà bây giờ đã thành đối thủ của anh, thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Thì ra cậu là không khí, cùng cá ở trong nước như bóng với hình.
Nếu anh không rời đi năm, Đỗ Trung biết người này cũng vẫn một mực trầm mặc chờ đợi. Đỗ Trung lần đầu tiên thống hận khoảng thời gian hai năm này, chính mình chuyên tâm, dốc sức cho sự nghiệp huy hoàng, nhưng lại vĩnh viễn mất đi bảo vật trân quý nhất.
“Cậu nên buông tay đi. Hai chúng ta tranh chấp chỉ làm cô ấy khổ hơn.”
“Nếu là vì tiền, chỉ cần anh có thể làm cho cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ buông tay. Nhưng người bên cạnh cô ấy bây giờ là tôi, nắm tay cô ấy là tôi, người cô ấy lựa chọn cũng là tôi. Tôi không nghĩ buông tay –” Gió đêm thổi qua nhưng cũng không xua đi không khí đặc quánh ở đây: “Đỗ Trung, cô ấy chọn tôi.”
“Vậy tranh đi, tôi cũng không nghĩ sẽ buông tay!” Đỗ Trung không cam lòng, cùng không tha làm anh điên cuồng.
Lâm An Thâm trầm mặc. Không ai hơn anh có thể hiểu được cảm thụ bây giờ của Đỗ Trung.
“Như vậy,…” Lâm An Thâm nhìn anh: “Tôi cùng Giản Lộ cũng không nợ anh.”
Mắt Đỗ Trung dại ra. Đúng vậy… nếu anh cứng rắn như trong lời nói thì người thương tâm nhất vẫn là Giản Lộ. Cô là người con gái lương thiện, chỉ bằng hiểu biết của anh về cô từ nhỏ tới lớn, Giản Lộ sẽ không tàn nhẫn cự tuyệt anh. Nhưng Giản Lộ cũng là một cô gái cố phấp, cho tới bây giờ cô để ý ai thì cũng chính là người đó. Trước kia, trong mắt cô chỉ có Đỗ Trung, cho nên cô chưa từng chú ý tới Lâm An Thâm ở phía sau. Bây giờ cô đã biết Lâm An Thâm, tuyệt nhiên sẽ không nhận Đỗ Trung anh nữa.
Cười khổ. Đầu Đỗ Trung thực đau, có lẽ người đàn ông trước mặt hiểu rõ nhất. Thì ra từ trước đến giờ Lâm An Thâm luôn nhìn mình và Giản Lộ khoái hoạt cùng ngọt ngào, không phá rối, không hé răng, chỉ có yên lặng chờ đợi. Bởi vì so với hạnh phúc của chính cậu ta, thì cậu lại càng quan tâm đến nụ cười của Giản Lộ.
“Lâm An Thâm, cậu nhớ cho kỹ: tôi cũng sẽ chờ đợi như vậy.”
“Thực xin lỗi, anh đợi không đươc.” Lời Lâm An Thâm nói rõ ràng, kiên định. Con phố không dài, thanh âm của anh cũng tan rất nhanh trong gió.
Cuối cùng, Đỗ Trung xoay người đi, Lâm An Thâm lại gọi anh lại: “…đừng nói cho cô ấy biết.”
Đỗ Trung nheo mắt: “Vì sao?”
Lâm An Thâm thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn cô ấy không gánh nặng mà vui vẻ.” Anh yêu quá sâu, cô biết sẽ tạo áp lực cho cô.
Nguyệt hoa như nước, trải trên người đàn ông ấy là một tầng hào quang hoa lệ. Người đó đem hết thảy tình cảm che dấu dưới vẻ lạnh nhạt lạnh lùng, anh đã dành bao nhiêu tình cảm sâu nặng để yêu một người.
Đỗ Trung thở dài một hơi, mất đi Giản Lộ là điều tất nhiên anh không cam, nhưng nếu là thua trong tay người đàn ông này, anh – Đỗ Trung còn thể nói cái gì…
Không nói, Đỗ Trung xoay người rời đi.
Lâm An Thâm chìm trong suy nghĩ rồi cũng phục hồi tinh thần.
Trên giường bệnh vẫn là cô gái đang ngủ, anh cười cười. Không tại sao cả, chính là cô gái kia bên miệng cũng đang nở nụ cười ngọt ngào.
Lâm An Thâm nguyện dùng cả đời để giữ nét hạnh phúc này.
Không biết đã ngủ bao lâu, Giản Lộ tỉnh dậy, vươn dài cái thắt lưng lười biếng, trợn mắt nhìn tịch dương đang le lói cuối trời. Cô cư nhiên ngủ lâu như vậy!
Quay đầu nhìn đến Lâm An Thâm nằm trên sô pha, đôi chân dài cũng không có chỗ để. Hẳn anh mệt muốn chết rồi, một đêm không ngủ ở ngoài cửa chờ, cũng vì không muốn đánh thức cô. Giản Lộ xuống giường chậm rãi tiến đến trước người anh, cúi xuống ngắm người đàn ông tinh tế, dịu dàng. Bộ dáng anh ngủ thật ngốc, nhưng là ngốc rất đáng yêu.
Nhẹ hôn lên môi anh.
Nhưng anh lập tức mở mắt. Thì ra Hồ Ly giả vờ ngủ…
“Hôn trộm?” Lâm An Thâm chế nhạo nói, tự nhiên anh lại muốn thấy khuôn mặt hồng hồng thẹn thùng của cô.
Nhưng mà cũng không dự kiến được.
Giản Lộ chỉ ngồi, một tay nâng cằm, trong mắt dâng lên ý cười nhìn anh.
Ngược lại, vành tai Lâm An Thâm lại nóng lên: “Em… nhìn cái gì?” (Há há! Anh Lâm cũng biết xấu hổ!!)
Giản Lộ cũng không trả lời, chỉ im lặng nhìn anh tiếp tục cười, sau đó đứng dậy chui vào lòng anh, cùng anh chen chúc trên chiếc sô pha chật trội.
Lâm An Thâm hít đầy một cỗ hương thơm. Xoay người nằm ra phía ngoài, đặt Giản Lộ ở trong, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của cô: “Cười cái gì?”
“Cười bộ dạng anh ngủ.”
“So với người nào đó thì đẹp hơn.”
“Đẹp hơn chỗ nào?”
“Nước miếng của em chảy đầy gối.”
“Biến đi! Em không sợ, dù sao nước miếng của em cũng có thể so với nước hoa.”
“Phải không… Để anh nếm thử.” Sau đó, Lâm An Thâm dùng miệng mình che miệng cô lại.
Đau khổ động lòng người. Một cái hôn đủ để cho tâm hồn hòa hợp.
Giản Lộ cảm thấy đất trời quay cuồng, không phải oanh oanh liệt liệt như đụng xe, mà là vòng quay ngựa gỗ đầy hạnh phúc cùng khoái hoạt.
Buông Giản Lộ ra, Lâm An Thâm nhìn vẻ mặt cô còn thất thần: “Nghĩ gì vậy?”
“Uhm. Nghĩ vừa rồi như vừa đi vòng quay ngựa gỗ vậy.”
“Đang ám chỉ anh giống ngựa sao?” Lâm An Thâm bất đắc dĩ, thế nào mà bây giờ anh lại giống ngựa, không phải chó nữa rồi…
“Ừm.” Giản Lộ lại càng ôm chặt thắt lưng anh: “Giống ngựa, hơn nữa là ngựa gỗ. Rất độc, rất lớn.”
“Vậy mà em cũng bị cuốn hút sao?”
“Uhm. Cuốn hút lợi hại.”
“Muốn… chết trong quyến rũ sao…”
“Không cần, không ai địch được anh…!”
Tiếng cười vang lên cùng triền miên.
Hôm sau, Giản Lộ lại đi làm bình thường. Giữa trưa, đang muốn vào phòng Lâm An Thâm thưởng thức mỹ thực lại nhận được điện thoại của Joey.
“Joey à?”
“Giản Lộ, đừng mạng bộ dạng tình yêu nồng nàn cho mình xem! Mình kích động đó!” Thanh âm Joey không nhỏ.
Ách… Giản Lộ sờ lại mặt mình. Có sao? Có thể thấy được tình yêu cuông nhiệt? Chỉ nghe điện thoại cũng nghe được: “Mình sẽ cố, ha ha…” Giản Lộ cười ngây ngô. Bỗng nhiên nghĩ nghĩ, không đúng, Joey có bao giờ gọi đầy đủ tên của cô đâu…
“Joey, cậu làm sao vậy? Ai chọc giận cậu?” Giản Lộ hỏi ân cần.
Gãi đúng chỗ ngứa, vừa hỏi đến, Joey liền khóc lớn: “A..a… Đàn ông đều là đồ thối tha… Mình cho de anh ta rồi – Giản Lộ đi ăn cơm với mình đi…”
Giản Lộ choáng vàng, làm sao giờ, có người cũng muốn bồi cô ăn trưa… “Joey, mình hẹn ăn trưa với bạn trai rồi…”
“A…a… Ngay đến cả cậu cũng không cần mình… Mình còn đâu ý nghĩa sinh tồn đây… A…a…”
Giản Lộ hoảng hốt, cái tội danh này ảnh hưởng đến mạng người đó: “Được rồi, được rồi! Cao tiểu thư, tôi đi là được…” Giản Lộ bất đắc dĩ nói.
“A…a… Còn không sai lắm… phút nữa trước cổng công ty!” Sau đó, Joey liền quyết đoán gác máy.
Giản Lộ thở dài, quay đầu nhìn sang phòng Lâm An Thâm. Ách, người nào đó đã tựa mình vào cửa nhìn cô. Giản Lộ thầm than Thuận Phong Nhĩ của anh ngày càng lợi hại…
“Cái kia… Joey thất tình, em đi an ủi cô ấy.”
“…”
“Em sẽ ăn ít một chút, lúc về sẽ ăn hết đồ anh làm!”
“…”
“Đêm nay sẽ về muộn một chút, ở lại với anh!”
“…”
“Lâm An Thâm, đừng giỡn nữa!”
“Đi nhanh rồi về.” Dứt lời, người nào đó liền thản nhiên quay trở lại phòng của mình.
Cùng Joey ăn Pizza Hut, Giản Lộ chọc chọc vào con tôm trên chiếc bánh, lại nghĩ đến đậu cô ve xào tôm bóc vỏ… A…! Ăn đồ ăn anh làm rồi thử lại đồ ăn ngoài tựa như ăn tẩy vậy!
Giản Lộ vừa nhai nhai cục tẩy, vừa nghe Joey thao thao bất tuyệt…
Cuối cùng, Giản Lộ dùng vẻ mặt cao thâm tổng kết cho Joey: “Joey, cậu không biết mình muốn cái gì.”
“…Mình chỉ muốn một người đàn ông tốt mà thôi…”
“Vậy muốn tìm một người bạn trai dài lâu thì hãy nghĩ ‘kim quy tế’ đều không phải người đàn ông tốt…”
“Bạn trai tốt của cậu bây giờ chẳng phải là kim quy tế?”
“Joey, đừng có nghĩ như vậy nữa. Mình không muốn người đàn ông tốt cũng như kim quy tế như cậu nói. Mình chỉ cần một người yêu mình và mình yêu anh ta.”
Joey vẫn ngây ngốc, Giản Lộ liền kéo cô đi đến quầy tính tiền – đi bộ trở lại công ty – rồi lại đi thang máy đi lên. Nghĩ đến bộ dáng con chó nhỏ bị vứt bỏ của Lâm An Thâm, Giản Lộ đã muốn nhanh quay lại.
Thời gian không thể lãng phí. Đối với người phụ nữ hiện đại như Joey mà nói thì thật có lợi, còn phải xem cô hiểu anh đến đâu. Oa… ở cùng anh lâu như vậy, hiểu biết cũng không tồi.
Ra khỏi thang máy, Joey cũng bình thường trở lại. Cô ôm Giản Lộ một cái, còn muốn biểu lộ lòng biết ơn của mình còn tặng Giản Lộ cùng bạn trai một cặp vé xem phim.
Trở lại phòng làm việc, Giản Lộ rút cặp vé trong túi xách ra, đi đến cửa phòng Lâm An Thâm. Đang định gõ cửa, thì cửa đã mở ra từ bên trong. Lâm An Thâm lẳng lặng đứng chờ sau cửa. Liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó liền quay trở lại bàn làm việc tiếp tục viết viết. Không để ý đến cô.
Giản Lộ đại quẫn, nhìn anh như vậy là muốn bồi thường đây mà. Cô ngoan ngoãn tiến lại bên cạnh anh.
Người nào đó lay cũng không đổ.
Giản Lộ xoa xoa đầu anh, cười ngọt.
Người nào đó liếc mặt một cái, mặt đen lại. Biểu tình của cô tựa hồ con chó nhỏ.
Giản Lộ nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của anh, giống vẻ đáng yêu của con chó nhỏ. Nghĩ rồi liền không nhịn cười rộ lên. Cô buông tay bút của anh, ngồi vào lòng anh, ý muốn tiến vào vòm ngực ấm áp, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ.
Lâm An Thâm khép chặt vòng tay.
Vòm ngực anh rộng lớn, ánh mặt trời nhu hòa, Giản Lộ thoải mái nheo nheo mắt muốn ngủ.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói: “Trong tay là cái gì vậy?”
“A, đây là vé xem phim Joey cho. Đây là xuất chiếu đặc biệt, có thể xem Harry Potter cũng có thể xem ‘Cuộc sống hai mặt của Véronique’.”
“Em muốn đi?”
“A… Không đi thì thật lãng phí…” ‘Harry Potter ’ aiz… đồng… Huống chi đây là vé vip tình nhân dễ cũng đến …
“Mua đĩa về nhà xem.”
“Lãng phí là đáng xấu hổ…”
“Rạp chiếu phim rất phức tạp.”
“Nhưng nghe nói rạp chiếu phim là thánh địa hẹn hò.” Giản Lộ bắt đầu kê đơn.
“Thánh?” Làm sao có thể là thánh địa… vừa ầm ĩ… lại bát nháo… người lại đông…
“Uhm! Người ta nói yêu nhau mà chưa đi xem phim với nhau thì chưa gọi là yêu.” Thêm một liều thuốc nữa.
“…” Anh từng nói như vậy sao?
“Anh do dự? Anh không nghĩ ra à…?” Thêm hai liều nữa.
“…” Không phải là không muốn hẹn hò… Nhưng là đông người rất phiền…
“Quên đi! Em đi cùng người khác.” Kê lại đơn mạnh hơn vậy!
“…anh đi.”
Bingo! Giản Lộ nhanh chóng nhảy khỏi lòng Lâm An Thâm. Hì hì, anh thật dễ dụ.
Lâm An Thâm nhìn con mèo nhỏ thành thục nhảy ra khỏi lòng anh, sau đó biến mất khỏi tầm mắt. Cửa đóng, mắt anh ai oán nhìn theo. Anh còn ôm chưa đủ…
Lâm An Thâm nói: Về nhà anh ngủ.