Edit: Fuly
Đầu tháng Tám, tuyết rơi ít đi.
Đồng Nhị gia rời phủ, người tới tiễn cũng không nhiều. Những chủ tử khác ở Đồng phủ, Đồng Khoát Nhiên đã gặp qua khi đến sân viện lão phu nhân chào từ biệt. Lúc này chỉ là vài người quen biết đến, cùng với quản sự phụ trách kiểm tra lần cuối, xem thử còn bỏ sót thứ gì hay không.
Trong đám người đó, Dương Nghi thấy Hồ Hạnh. Nàng ta mặc một bộ y phục màu vàng bằng vải bông, vẻ mặt thương cảm nhìn bọn họ. Dương Nghi nhíu nhíu mày, vừa rời khỏi An viên, nàng ta liền được thăng làm nhị đẳng nha hoàn rồi ư? Xem ra, Tam thiếu gia quả nhiên rất coi trọng nàng, nhưng mà, việc này cũng giống như là ‘lửa mạnh nấu dầu vậy’, đối với nàng ta mà nói, không biết là phúc hay là họa đây?
Dương Nghi thấy xe ngựa đã được chuẩn bị xong, bước tới đỡ Vưu đại nương đang ngây ngẩn. Nàng khẽ thở dài, lão nhân gia bà cũng không dễ chịu gì, tuổi đã cao, còn phải xa xứ.
"Vưu đại nương?"
Vưu đại nương thu hồi ánh mắt buồn bã, vỗ vỗ tay nàng, "Đứa bé ngoan."
"Đi thôi." Lưu luyến nhìn Đồng phủ lần cuối, Vưu đại nương chậm rãi bước về phía xe ngựa.
Lúc trước Hồ Hạnh còn đang do dự có nên tiến lên hay không, giờ phút này thấy đã sắp không còn cơ hội, bèn hô nhỏ: "Vưu đại nương ——"
Vưu đại nương nhàn nhạt liếc nàng một cái, ôn hoà “ừ” một tiếng xong, liền quay đầu không nhìn nàng ta nữa. Vưu đại nương không phải không thất vọng với phương pháp của Hồ Hạnh, nhưng chỉ là thất vọng mà thôi.
Thái độ của Vưu đại nương khiến Hồ Hạnh uất ức, vành mắt đỏ hồng. Nhưng là nàng không hối hận với lựa chọn của mình. Vì sinh ra trong gia đình bình thường, nên cho tới bây giờ nàng rất thực tế. Nếu nàng đi Vân Châu, tương lai mù mịt như vậy có thể tìm được hạnh phúc thật sự sao? Nàng rất có lòng tin với bản thân mình, dù không thể lên được chức vị tam thiếu phu nhân, cũng sẽ chiếm một vị trí tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Đồng Văn Bân.
"Chuyện gì?" Vưu đại nương ưỡn thẳng lưng, nhưng không quay đầu lại.
Hồ Hạnh nở nụ cười miễn cưỡng: "Không có gì, chỉ là Tiểu Hạnh phải hầu hạ Tam thiếu gia, không thể cùng mọi người đi Vân Châu, Tiểu Hạnh cảm thấy rất có lỗi, mong Vưu đại nương có thể thông cảm cho. Đây là đôi vớ hai ngày nay ta thêu, hi vọng người lên đường bình an." Dù sao cô phụ ý tốt của lão nhân gia bà, trong lòng nàng cũng có chút áy náy.
Chậc chậc, Dương Nghi âm thầm lắc đầu, đúng là ‘ý ẩn ngoài lời’, bày tỏ rằng nàng ta vô tội.
"Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng mà những thứ đồ này, chúng ta cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ, không cần ngươi phí tâm." Nói xong câu này, không đợi Hồ Hạnh tiếp lời, Vưu đại nương liền quay sang Dương Nghi: "Đi thôi."
Đối với Hồ Hạnh, Vưu đại nương không quá tức giận, nhưng cũng không muốn gặp lại nàng ta.
Nghe vậy, sắc mặt Hồ Hạnh cứng đờ, nhưng không từ bỏ ý định gọi với theo: "Vưu đại nương ——" muốn bà có thể nể một phần tình nghĩa lúc trước.
Bước chân của Vưu đại nương vẫn không ngừng lại, nhận thấy sự kiên trì của nàng ta, Dương Nghi không nói gì, hướng Hồ Hạnh gật đầu một cái, chỉ thấy mặt nàng ta lộ vẻ van xin nhìn mình, muốn nhờ nàng nói tốt giúp vài lời ư? Dương Nghi không đồng ý bĩu bĩu môi.
Nàng ta mặc một bộ y phục bằng vải bông màu vàng nhạt, xinh xắn đứng ở đó, rõ ràng là đã được thăng lên làm nhị đẳng nha hoàn rồi, chỉ mới bao lâu chứ? Cũng không biết là nhờ vận số hay do thủ đoạn nàng ta cao minh đây?
Thật ra thì lúc trước nàng vẫn rất bội phục Hồ Hạnh, không phải ai cũng đều có dũng khí cùng kiên quyết theo đuổi điều mình muốn như nàng ta. Người, luôn muốn trèo lên chỗ cao, nàng không cảm thấy nàng ta có lỗi gì. Huống chi tuổi nàng ta còn nhỏ như vậy, lại chỉ vừa vào phủ không lâu, có thể dũng cảm đưa ra lựa chọn, cũng thật không dễ dàng. Mặc dù Tam thiếu gia hơi phong lưu, nhưng vẫn có thể xem là một người dịu dàng, phẩm đức cũng không quá kém.
Nhưng mà bây giờ, nàng ta đã đạt được điều mình muốn rồi, lại quay sang nàng cùng Vưu đại nương, cả hai bên đều muốn lấy lòng, người như vậy, sau này sẽ khó sống đây.
Huống chi có một số việc, làm chính là làm, lý do gì cũng không thể trở thành cái cớ để tổn thương người khác. Đã phạm vào rồi, thì không cần quay đầu lại giả bộ đáng thương khiến người ta buồn nôn. Dù sao có những thương tổn, không phải chỉ cần bày ra thái độ ái náy, nói vài lời là có thể bù đắp.
Bởi vì đường đến Vân Châu quá xa xôi, nên Đồng Khoát Nhiên ân cần chuẩn bị cho hai người một chiếc xe ngựa, có thêm hai chiếc theo sau để vận chuyển hành lý, những người khác cưỡi ngựa.
Sau khi lên xe, Dương Nghi quay đầu nhìn Đồng phủ lần cuối, liền thấy Hồ Hạnh đã khôi phục thần sắc bình thường, đi ở sau cùng, thủ thỉ gì đó với Đồng quản sự, bộ dạng có chút thẹn thùng.
Người tới tiễn cũng không nhiều, cho nên chỉ cần liếc mắt liền thấy được bọn họ.
Dương Nghi sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn dáng vẻ quen thuộc của hai người. Nhưng ngay sau đó lại tự giễu cười một tiếng, bộ dạng này của nàng, có phải đã quá lo chuyện bao đồng rồi không? Người ta quen nhau thế nào, liên quan gì tới nàng chứ? Nghĩ như vậy, nàng liền kéo màn xe xuống.
Không thể phủ nhận, lúc vừa gặp Đồng Dịch Đức thì tâm của nàng quả thật có chút động, dù sao kiếp trước hắn cũng là người thắng, mà nàng lại là người thua, chỉ riêng điểm này liền đủ để nàng phải nhìn lên cùng sinh lòng hảo cảm rồi. Hơn nữa, kiếp này hắn chưa thành thân với Lăng Tiểu Thúy, sao nàng lại không thể đi trước một bước?
Chỉ là sau lại nghĩ thông suốt, dù cho nàng có đoạt được, cũng chưa chắc sẽ sống tốt hơn Lăng Tiểu Thúy. Cuộc đời là do chính mỗi người phải tự kinh doanh, không bỏ hết tâm sức, thì cơ sở có tốt hơn đi nữa cũng sẽ bị người khác làm rối loạn.
Huống chi mỗi người đều có cơ duyên cùng phúc phận của chính mình, có muốn cưỡng cầu cũng không được, thích hợp với nàng ấy không nhất định sẽ thích hợp với nàng.
Lúc đầu, nàng định lợi dụng tri thức trong mười năm ở tương lai, sống an ổn qua hết năm năm tại Đồng phủ, sau đó chuộc thân, tìm phu quân sống tiếp nửa đời sau.
Vậy mà thế sự lại biến hóa khôn lường, đầu tiên là bị sai sử đi hầu hạ Nhị gia, tiếp đó lại bị phái đến Vân Châu, tất cả những chuyện này, đều khác xa so với kiếp trước, thật khiến cho nàng vừa mơ hồ lại vừa lo lắng, những chuyện này thay đổi, vậy ưu thế kia của nàng còn có thể sử dụng được không?
Nhưng nghĩ lại, ít nhất nàng còn có trí nhớ của kiếp trước, nên đừng mong cầu quá nhiều, cũng không nên quá tham lam.
Kể từ đó, nàng liền nghĩ thoáng hơn, cũng đã thông suốt, làm việc luôn mang theo thái độ tích cực để hướng đến tương lai.
Dọc đường đi, có Dương Nghi hỗ trợ xử lý một vài việc vặt, khiến quản sự Thẩm Thanh thoải mái hơn rất nhiều. Điều này cũng khiến hắn tăng thêm vài phần kính trọng với Dương Nghi. Thẩm Thanh vốn rất bài xích việc mang theo hai người một già một trẻ này tiến về Vân Châu. Hắn không nghĩ hai người này khi đến Vân Châu có thể làm gì, vả lại khí hậu ở đó không phải là nơi mà những người quen được sống an nhàn chịu được, đến lúc đó đừng nói là hầu hạ người khác, không phiền người khác hầu hạ lại đã coi như không tệ rồi. Nhưng, chuyện này dù sao cũng là do chủ tử quyết định, hắn ngoại trừ tuân theo thì không có tư cách xen vào.
Đồng Khoát Nhiên đã sớm dẫn theo tùy tùng đến Vân Châu trước, những người còn lại bảo vệ hai người Vưu đại nương cùng hành lý từ từ đến sau.
Qua hai mươi ngày, rốt cuộc họ cũng bước vào địa phận Vân Châu, Thẩm Thanh đưa giấy thông hành cho thị vệ giữ thành kiểm tra xong, liền dẫn đoàn người đi về phủ trạch.
Dương Nghi vén màn cửa lên, tò mò nhìn, đường phố ở Vân Châu chỉnh tề rộng rãi, những thanh âm chào hàng nối liền không dứt, xa xa còn có vài thiếu nữ người Hồ ngồi gảy tỳ bà mời chào khách nhân, cảnh tượng thật phồn vinh. Nàng không ngờ người nơi này lại hào sảng đến vậy.
"Trầm đại thúc, đây chính là Vân Châu à?"
"Ha ha ha." Thẩm Thanh hào phóng cười một tiếng, "Đúng vậy, Vân Châu ‘trong sáng đại khí’, nữ nhi cũng hiên ngang, Tiểu Nghi Nhi rỗi rãnh có thể ra ngoài thăm quan thử."
Ý nói không khí ở Vân Châu trong lành mạnh mẽ
Dương Nghi ngạc nhiên nhìn Thẩm Thanh một cái, hình như sau khi vào thành, cỗ khí tức nghiêm túc trên người hắn đã phai nhạt đi không ít, hiển hiện ra hơi thở hiên ngang hào phóng của nam nhân.
Đoàn người dừng lại trước một tòa trạch viện tại ngã ba đường.
"Đến rồi hả?" Vưu đại nương mơ hồ mở mắt ra.
"Đúng vậy, Vưu đại nương." Dương Nghi vội bước qua đỡ bà dậy.
Thân thể người già vốn không tốt, sau khi lên đường, qua hai ngày, cảm giác mới mẻ hưng phấn qua đi, liền thấy mệt mỏi, Vưu đại nương gần như ngủ suốt dọc đường. Lúc này đã đến nơi rồi, nhưng vẫn còn hơi mơ hồ.
Nghe được cuối cùng đã tới, tinh thần lão nhân gia lập tức khôi phục, sau khi xuống xe ngựa, không bảo Dương Nghi đỡ nữa, tự mình ổn định, bước đi.
Tiếp đó chính là dàn xếp chỗ ở, dọn dẹp phòng, kiểm lại hành lý rồi nhập vào kho.