Chỉ thấy Vu Hàn Châu nhoẻn miệng cười, nàng đứng lên, đi tới bên cạnh Hầu phu nhân đấm vai cho bà, nghiêng đầu cười nói với bà: “Mới sáng sớm, mẫu thân không nên tức giận. Ai chọc mẫu thân, mẫu thân phạt người đó là được, không nên chọc giận chính mình.”
Hầu phu nhân nghe lời này, cảm thấy Đại nhi tức mới là con ruột, nàng tri kỷ như vậy!
“Ta phạt hắn? Cũng muốn hắn phải nhận phạt mới phải!” Hầu phu nhân chỉ vào Tiểu nhi tử đang đứng thẳng ở nơi đó, tức giận đến mức tay run run, “Nhìn xem, đây là cưới thê tử rồi ngay cả lời của ta cũng không muốn nghe!”
Lục Tuyết Dung đang quỳ một bên, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Nàng ta cắn môi, càng cúi đầu thấp hơn.
Hầu phu nhân không cảm thấy mình trách oan ai. Trước khi Hạ Văn Cảnh cưới Lục Tuyết Dung bà muốn phải phạt hắn ta, hắn ta sẽ nhận phạt. Muốn hắn ta quỳ hắn sẽ quỳ, cho dù có lót củ lạc dưới gối hắn ta cũng làm theo.
Hiện giờ mọi chuyện đều thỏa mãn, hắn ta đắc ý vênh váo, bà phạt hắn ta quỳ, hắn ta không nghe!
Còn để cho thê tử hắn cầu xin!
“Xin mẫu thân bớt giận.” Vu Hàn Châu vội vuốt ngực cho bà, nhẹ giọng nói: “Cảnh đệ tính tình trẻ con chút, nhưng không phải người bất hiếu.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Hạ Văn Chương nói: “Chàng còn không mau cùng Văn Cảnh đi quỳ đi? Mẫu thân nói chàng cũng không nghe sao?”
Hạ Văn Chương nghe xong, hắn cũng không nghĩ nhiều. Đươc, hai người cùng nhau quỳ.
Hắn túm lấy Hạ Văn Cảnh, đi ra bên ngoài.
Vốn dĩ Vu Hàn Châu không tính cầu xin.
Nàng cảm thấy Hạ Văn Cảnh phạm sai lầm, ai sai thì phạt người đó. Mà hắn ta còn dám lôi Hạ Văn Chương xuống nước, vốn dĩ Hầu phu nhân cũng không muốn phạt Hạ Văn Chương, cho nên nhất định phải phạt Hạ Văn Cảnh.
Về phần Hạ Văn Chương, bị liên lụy thì bị liên lụy đi. Hắn cũng không phải vô tội, hôm qua hắn thật sự đến muộn.
Mà Hạ Văn Cảnh bị ca ca một túm lôi đi. Xuống dưới bậc thang, thấy ca ca phất áo choàng quỳ xuống, hắn ta còn ngơ ngác.
Hắn ta nhìn vào bên trong, thấy mẫu thân tức giận như vậy, hắn ta đần ra. Hắn ta chậm rãi chuyển tầm mắt, nhìn về phía thê tử đang quỳ gối cuối đầu không thấy mặt một bên, càng thêm mờ mịt.
Chẳng qua hắn ta vui đùa một câu, sao mọi việc lại thành như vậy?
Hôm qua ca ca đến muộn, mẫu thân thật sự không trách tội huynh ấy, nên hắn ta không để tâm đến chuyện thỉnh an sớm hay muộn, bởi vậy hôm nay cho phép mình thức dậy muộn.
Nhưng hắn ta không ngờ, một câu vô tâm của mình, lại tạo thành cục diện hiện tại.
Thê tử bị hắn ta liên lụy, mẫu thân cũng chưa kêu nàng đứng dậy. Ca ca cũng bị hắn ta liên lụy, phải quỳ cùng hắn, còn không biết phải qùy bao lâu.
“Ca ca, huynh đứng lên đi.” Hắn ta cụp mắt, đi đến bên cạnh Hạ Văn Chương kéo hắn dậy, “Là lỗi của đệ, một mình đệ quỳ.”
Kéo người khác xuống nước, là chuyện hèn mọn nhất của nam tử hán, Hạ Văn Cảnh không cho phép mình làm ra chuyện như vậy.
Hắn ta tập võ quanh năm, Hạ Văn Chương vẫn kém hơn hắn ta rất nhiều, bị hắn ta kéo như rút rễ cây.
Sau đó chợt nghe hắn ta nói vọng vào trong phòng: “Mẫu thân, đều lỗi của một mình con, đừng phạt ca ca.”
Hầu phu nhân nghe hắn ta nói câu này coi như nói giống tiếng người, nhưng bà chưa có nguôi giận, hừ lạnh một tiếng nói: “Hai người các ngươi, một người hôm qua đến muộn, một người hôm nay đến muộn, ai cũng đừng hòng trốn, đều quỳ cho ta!”
Hạ Văn Cảnh nghe xong, trong lòng rất khó chịu.
Vốn dã mẫu thân không định phạt ca ca, bởi vì một câu này của hắn ta, mới muốn phạt ca ca.
Hắn ta quỳ xuống, nói: “Sức khỏe của ca ca mới khỏe lên không tới hai năm, mẫu thân đừng phạt huynh ấy, nếu muốn phạt, con thay ca ca.”
Ca ca bị hắn ta liên lụy. Cho dù muốn phạt, cũng nên để hắn ta thay ca ca chịu.
Hầu phu nhân thấy cuối cùng hắn ta cũng có chút lương tâm, cơn giận của bà thoáng dịu đi một chút, nhưng bà vẫn nói: “Quỳ nửa khắc, hắn sẽ không bị làm sao.”
Bị phạt thì cùng nhau bị phạt, không nên phạt một người.
Hạ Văn Chương nghe xong, liền phất áo choàng, lại quỳ xuống.
Hai huynh đệ một trước một sau quỳ xuống, cuối cùng cục tức của Hầu phu nhân cũng xuôi vài phần. Vu Hàn Châu còn đang vuốt giận cho bà, nàng nói: “Bao giờ mẫu thân hết giận hãy cho bọn họ đứng lên. Bọn họ chọc mẫu thân tức giận phải cho bọn hộ quỳ, cơm cũng không cho bọn hắn ăn!”
“Hừ!” Hầu phu nhân hừ giận một tiếng.
Lục Tuyết Dung đang quỳ bên cạnh, trong mắt nàng ta xẹt qua một tia suy nghĩ. Vốn tưởng rằng đại tẩu sẽ khuyên mẫu thân nguôi giận, không ngờ lại hoàn toàn tương phản.
“Để cho bọn họ quỳ đi, chúng ta dùng cơm.” Vu Hàn Châu đỡ Hầu phu nhân đứng lên, nàng nhẹ giọng nói: “Mẫu thân ăn nhiều một chút, đều sạch sẽ luôn, một ngụm cũng không để cho bọn họ.”
Hầu phu nhân cấp bị nàng chọc nở nụ cười: “Con cho ta là thùng cơm đấy à?”
“Mẫu thân không phải, bọn con phải.” Vu Hàn Châu lấy lòng cười nói, “Chúng ta đều ăn sạch, không để cho bọn họ luôn.”
Nàng lại nháy mắt với Lục Tuyết Dung bên cạnh, “Mau đứng lên, Dung Dung, mẫu thân lại không bảo muội quỳ, đừng cầu tình thay bọn họ, hai người chỉ biết chọc mẫu thân tức giận, nên để cho bọn họ quỳ.”
Vừa nói nàng vừa kéo nàng ta dậy.
Lục Tuyết Dung bị nàng ta lôi, lại không thấy Hầu phu nhân ngăn cản, do dự đứng lên, muốn nắm lấy tay áo của Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân tránh ra, không cho nàng ta nắm. Lục Tuyết Dung có chút xấu hổ, nhưng vừa rồi đã mất mặt quá rồi, lúc này cũng không cảm thấy gì.
“Ừm, một bàn đồ ăn này, mùi vị đủ cả, nhìn đã muốn ăn rồi.” Vu Hàn Châu lớn tiếng nói, nàng gắp đồ ăn cho Hầu phu nhân, “Mẫu thân nếm thử xem, để cho hai người đang quỳ bên ngoài nghe xem, bởi vì không nghe lời, bọn họ bỏ lỡ những mỹ vị gì!”
Hầu phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, trừng nàng: “Mấy món trên bàn này có món nào bọn họ chưa ném qua?”
“Hôm nay ấy à, một miếng bọn họ cũng không được!” Vu Hàn Châu vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Hầu phu nhân, rồi cũng gắp cho mình, nàng gắp một miếng thịt, cắn một ngụm, nheo mắt lại, “Ưm! Ngon quá! Thơm quá đi!”
“Ngày xưa Chương ca thích ăn món này, hôm nay hắn phạm sai lầm, không được ăn, ta ăn thay hắn!” Vu Hàn Châu vừa ăn, vừa lớn tiếng nói.
Anh Đào rất thức thời, ghé vào cạnh cửa nhìn ra bên ngoài, sau đó cười quay đầu lại nói: “Đại gia và Nhị gia thèm ăn đến chảy miếng!”
Lúc này Hầu phu nhân nhịn không được nữa, “Xì” một tiếng nở nụ cười, bà trừng mắt: “Cả một đám, không đứa nào nên thân!”
Cuối cùng sắc mặt bà cũng tốt hơn vài phần, bà cầm lấy đũa, gắp đồ ăn.
Vu Hàn Châu nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi ăn xong, Hầu gia muốn ra ngoài.
Đi ngang qua bên người hai cái đứa con, ông cúi đầu nhìn, trầm giọng nói: “Ta phải phạt các ngươi quỳ một cả ngày. Hơn hai mươi tuổi đầu, đã làm sai, còn chống đối mẫu thân, quả thật quá bất hiếu! Nhưng các ngươi yêu thương bảo bọc nhau như vậy, coi như ta vì điểm này miễn đi nửa ngày, quỳ đến buổi trưa là được.”
Nói xong, ông nhanh chóng rời đi.
Hạ Văn Chương quay đầu trừng đệ đệ một cái.
Hạ Văn Cảnh còn đang rất áy náy. Hắn ta chẳng thể nghĩ tới, một câu vui đùa lại thành như vậy!
Hắn ta còn nghĩ quỳ đến hết giờ ăn điểm tâm là xong, cũng không nhiều lắm. Không ngờ phụ thân vẫn không nói lời nào, vừa nói đã phạt nặng!
Quỳ thêm nữa chắc sẽ liệt mất!
Nhưng mà Hầu gia đã lên tiếng, cho dù là Hầu phu nhân cũng không thể cãi lời, hai huynh đệ thật sự quỳ nửa ngày.
Đợi đến buổi trưa, hai người đều phơi nắng đến mồ hôi như mưa, Hầu phu nhân thấy có chút đau lòng, nhưng bà nhịn xuống, bà thản nhiên hỏi: “Biết sai chưa?”
“Đã biết ạ.” Hạ Văn Cảnh cúi đầu nói.
Hầu phu nhân nhìn Tiểu nhi tử cao lớn, giờ phút này đang quỳ chật vật, thật sự nhìn thế nào cũng thấy khờ, lòng bà có chút chua xót. Dừng một chút, bà nói: “Thỉnh an muộn, cãi lời, kéo huynh đệ xuống nước. Con làm sai ba chuyện, phụ thân phạt các con quỳ nửa ngày, con nói xem, có phạt đúng tội không?”
Hạ Văn Cảnh biết mình làm không đúng, lại không nghĩ rằng lại sai nặng như vậy.
Bởi vì hắn ta không hề nghĩ đến việc chọc giận mẫu thân hại ca ca tẩu tử cùng thê tử đều bị liên lụy, hắn ta nghĩ đến đã thấy vô cùng áy náy, thấp giọng nói: “Con lại quỳ thêm nửa ngày.”
“Nếu muốn quỳ, quay về viện của con mà quỳ.” Hầu phu nhân thản nhiên nói.
Hạ Văn Cảnh biết mẫu thân thật sự tức giận, hắn ta mím môi, đứng lên: “Vâng ạ, thưa mẫu thân.”
Hạ Văn Chương ở một bên cũng được Vu Hàn Châu đỡ dậy.
Hạ Văn Cảnh còn muốn nói với ca ca vài lời, nhưng mà ca ca nhìn không thèm nhìn hắn ta, đỡ thê tử đi mất.
Tẩu tử cũng làm như không thấy hắn ta, trực tiếp cho hắn ta cái ót. Từ trước đến nay chưa từng như vậy,trước giờ ca ca và tẩu tử luôn rất thân thiết với hắn ta.
Rốt cuộc Hạ Văn Cảnh cũng hiểu được, hắn ta đã phạm sai lầm lớn đến nhường nào.
Hầu phu nhân nói xong cũng đỡ lấy Anh Đào quay về phòng. Chỉ có Lục Tuyết Dung, nhăn mặt đỡ Hạ Văn Cảnh đứng lên đi về viện của bọn họ.
Nhưng mà lúc ra khỏi chính viện, Lục Tuyết Dung cũng không để ý đến hắn ta, nàng ta bỏ tay hắn ta ra bước nhanh về phía trước.
Bên kia, Vu Hàn Châu đỡ Hạ Văn Chương trở về Trường Thanh viện.
Thấy mặt hắn bị phơi nắng hồng hồng, nàng đau lòng vô cùng, vội cho nha hoàn mang nước đến, vắt khăn cho hắn lau mặt, còn cẩn thận đắp một lớp mặt nạ.
Lại xốc lên ống quần hắn lên nhìn gối của hắn. Thể chất của hắn rất dễ lưu sẹo, quỳ nửa ngày trời đầu gối của hắn thật sự rất thảm.
Vu Hàn Châu vô cùng đau lòng, sai nha hoàn lấy thuốc mỡ đến xoa chân cho hắn, nàng mắng: “Văn Cảnh vô liêm sỉ! Ta thật muốn cho trùm bao tải đánh hắn!”
Đang yên đang lành lại kéo Chương ca của nàng xuống nước.
“Có cơ hội mà.” Hạ Văn Chương dỗ nàng.
Vu Hàn Châu thiếu chút nữa bị chọc cười, nàng ngẩng đầu trừng hắn một cái: “Chàng còn có tâm tình vui đùa à!”
“Đệ ấy là đứa ngốc, nàng chấp nhặt cùng đệ ấy làm gì?” Hạ Văn Chương nói.
Xem như hắn đã nhìn ra, đệ đệ thật sự ngu đần. Lúc trước còn không nhận ra, bởi vì khi đó tuổi không lớn, hoạt bát một chút, sơ ý một chút cũng không sao. Nhưng hiện giờ hắn ta đã trưởng thành, thành gia lập nghiệp, những lần sơ ý này đều không hợp lẽ.
Nói tóm lại, hắn ta có lớn đến đâu thì cũng không có đầu óc.
“Nhưng vất vả cho nàng rồi.” Hạ Văn Chương kéo nàng qua để nàng ngồi ở bên cạnh mình, đau lòng nói: “Mẫu thân tức giận còn đợi nàng tới dỗ.”
Vốn có thể yên bình ăn bữa cơm, lại bị Văn Cảnh gây chuyện, chọc mẫu thân tức giận, mệt cho thê tử hắn đi dỗ.
Nghĩ đến lúc hắn quỳ gối dưới bậc, nghe thê tử ở trong phòng mặt một câu lại một câu dỗ mẫu thân, Hạ Văn Chương vô cùng đau lòng, cũng có chút tức giận đệ đệ.
Bên kia, Hầu phu nhân cũng rất đau lòng cho Đại nhi tức.
Bà nói với Anh Đào: “Cả nhà không một ai hiểu chuyện, chỉ có một mình Nhan Nhi hiểu chuyện, lúc nào cũng vất vả.”
Hầu phu nhân cảm thấy Đại nhi tức thật sự quá tốt tính. Ban đầu phải chịu đựng Hạ Văn Chương, tỷ như bị kéo ra ngoài du lịch, phơi nắng đến vừa đen vừa gầy. Hiện tại thì bởi vì tiểu thúc không hiểu chuyện phải ngày ngày mệt tâm. Còn phải chỉ dạy em dâu, phải hòa giải khắp nơi, thật sự rất vất vả.
“Đại nãi nãi là người tốt tính.” Anh Đào thật tình nói.
Hầu phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, thật khó chịu trong lòng. Bà suy tư hai ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách cho nàng.
Một ngày nọ, bà kêu Tiểu nhi tức đến, hỏi: “Con ở trong phủ có quen chưa?”
“Tất nhiên là ở rất quen rồi ạ.” Lục Tuyết Dung vội đáp.
Bởi vì Hầu phu nhân chỉ gọi một mình nàng ta, không gọi Vu Hàn Châu đến, Lục Tuyết Dung có chút lo lắng.
Hầu phu nhân trò chuyện với nàng ta vài câu, bà cũng không giấu diếm mà nói thẳng: “Con nói với Văn Cảnh, muốn về nhà mẹ ở mấy ngày.”
Lục Tuyết Dung nghe xong, nàng ta ngây ngẩn cả người, cả người cứng ngắc.
“Không chỉ một mình con đi,” Hầu phu nhân nhìn nàng ta đăm chiêu, thản nhiên nói: “Hai người các con cùng đi.”
Lục Tuyết Dung càng thêm ngạc nhiên, thật cẩn thận hỏi: “Mẫu thân, tại sao lại như vậy ạ?”
“Con không hiểu sao?” Hầu phu nhân thản nhiên nói, “Không hiểu cũng không sao.” Bà cũng không giải thích nữa, chỉ nói: “Ta biết Cảnh Nhi nghe lời con. Bất kể con dùng cách gì, nói sức khỏe của mẫu thân con không tốt, cần chăm sóc cũng được, lý do khác cũng thế, tóm lại khuyên được nó về nhà mẹ đẻ ở nửa tháng là được. Ta không gọi các con, không được trở về.”
Nghe như muốn đuổi bọn họ ra khỏi nhà vậy, Lục Tuyết Dung nghĩ thầm. Nàng ta còn muốn hỏi vì sao, nhưng dáng vẻ lãnh đạm của Hầu phu nhân làm nàng ta chần chờ hạ, không nói nên lời.
Sau khi trở về, nàng ta nói với Hạ Văn Cảnh mình muốn về nhà mẹ đẻ ở. Nàng ta chưa nói là Hầu phu nhân bảo, chỉ nói mình muốn vậy.
Hạ Văn Cảnh vẫn đang trong giai đoạn tân hôn, hắn ta không nỡ xa nàng ta quá lâ, nên cũng muốn cùng nàng quay về.
Lúc bẩm báo với Hầu phu nhân, bà thản nhiên nhìn hắn ta, gật đầu: “Được rồi.”
“Đa tạ mẫu thân.” Hạ Văn Cảnh vui vẻ đáp lời.
Sau đó hắn ta cùng Lục Tuyết Dung bao lớn bao nhỏ, lên xe ngựa rời khỏi Hầu phủ.