Lời này vừa thốt ra thì mặt Hầu phu nhân cũng nóng lên, trong lòng bà hối hận không thôi. Sao bà lại có thể nói loại lời khiếm nhã này với con dâu chứ?
Mà Vu Hàn Châu bị bà bà nói ‘vô dụng’ cũng không cảm thấy hổ thẹn. Trong lòng nàng tự biết không phải do mình vô dụng, chỉ là trước đây nàng không quá quan tâm phương diện này mà thôi.
Bởi vậy nàng dùng vẻ mặt đầy khâm phục nhìn Hầu phu nhân, nói: “Mẫu thân thật lợi hại!”
Hầu phu nhân: “…” E là Đại nhi tức cũng không phải là đứa ngốc.
Thế nhưng bởi vì nàng ngốc nghếch nên Hầu phu nhân cũng đỡ lúng túng, bà lại chuyển sang căn dặn chuyện khác: “Trước đó sinh lực của ta không tốt nhưng không nghĩ tới là đã mang thai nên không bắt con làm việc. Nếu giờ ta đã mang thai thì từ nay về sau việc quản gia phải giao cho con rồi.”
Vu Hàn Châu kinh ngạc nói: “Mẫu thân, không phải trước đây chúng ta đã giao hẹn là sẽ giao việc quản gia cho tức phụ của Văn Cảnh rồi sao?”
“Ta giao hẹn với con khi nào?” Hầu phu nhân thản nhiên nhìn nàng rồi nói.
Vu Hàn Châu chớp mắt rồi khẽ nói: “Mẫu thân, sớm muộn gì thì tức phụ của Văn Cảnh cũng phải quản gia, người không dạy nàng ta sao?”
“Đến khi nào nó quản gia rồi tính sau.” Hầu phu nhân không cho nàng cơ hội để kì kèo mặc cả: “Bây giờ ta giao cho con. Con là trưởng tức của nhi trưởng, không quản lý tốt là ta sẽ phạt con đó!”
Nghe bà nói vậy thì Vu Hàn Châu cũng không nói gì nữa, nàng gật đầu: “Con biết rồi.”
Hầu phu nhân muốn nàng quản gia thì nàng cũng chỉ có thể vâng lời. Chỉ có điều, sau khi quay về nàng lại nói với Hạ Văn Chương: “Chàng cố gắng thêm đi! Đến khi ta có thai rồi ta sẽ đẩy việc quản gia này đi!”
Đẩy cho Lục Tuyết Dung!
Nhưng giả sử Lục Tuyết Dung mà có thai trước thì nàng không đẩy đi đâu được nữa.
“Được!” Đáy mắt Hạ Văn Chương trở nên thâm trầm, hắn bắt đầu vùi đầu vào chăm chỉ cày cấy.
Đêm nào cũng hành sự lại có lợi cho Hạ Văn Chương nhất, bởi trước giờ hắn chưa từng được ăn no đến vậy.
Thế nhưng Vu Hàn Châu lại có chút không chịu nổi, ban ngày nàng phải quản gia, hơn nữa phần nhiều là xử lý vào buổi sáng, bởi vì chuyện hành sự mà khiến nàng lúc nào cũng mệt mỏi rã rời, thế là nàng thương lượng với hắn cứ cách một ngày mới làm một lần.
“Nàng có muốn có thai nữa không hả?” Nghe thấy lại quay về như trước đây, Hạ Văn Chương bất mãn hỏi nàng.
Vu Hàn Châu thành thật nói: “Muốn. Nhưng lao lực như vậy ta không chịu nổi.”
Nhìn dáng vẻ thực sự không chịu nổi của nàng, Hạ Văn Chương cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý với nàng: “Thôi được rồi, nghe theo nàng vậy.”
Vài ngày sau vẫn không thấy hai phu thê Hạ Văn Cảnh quay về, thế là Vu Hàn Châu hỏi Hầu phu nhân: “Mẫu thân, vẫn không cho phu thê Văn Cảnh trở về sao ạ?”
Quý phủ có hỉ sự mà Văn Cảnh và tức phụ hắn ta còn không biết thì làm sao mà coi được.
“Vậy sai người đi báo một tiếng đi.” Hầu phu nhân tùy ý nói: “Báo cho chúng nó khi nào sức khỏe Lục phu nhân tốt lên thì quay về đi.”
Vu Hàn Châu đáp: “Vâng ạ, thưa mẫu thân.”
Lời này vừa truyền đến Lục gia thì Hạ Văn Cảnh và Lục Tuyết Dung quay về ngay lập tức.
Làm gì có đạo lý cứ ở mãi nhà mẹ đẻ, hai người ở đó lâu như vậy đã là cực kỳ không bình thường rồi.
Sau khi quay về, hai người bọn họ mới biết được là đã có chuyện gì, cả hai nghe xong thì đều khiếp sợ không thôi: “Mẫu thân mang thai?!”
Vậy không phải là bọn họ sẽ có đệ đệ hoặc muội muội sao?
Thế là bọn họ chuẩn bị một chút rồi tới chính viện thỉnh an Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân nhìn Tiểu nhi tử và Tiểu nhi tức, có lẽ là do đã lâu không gặp nên cũng không còn phiền chán như lúc trước nữa. Bà gật đầu rồi nói một câu: “Sinh lực ta không tốt nên đã giao việc quản gia cho Đại tẩu của các con.” Rồi không nói gì nữa mà phất tay cho bọn họ lui xuống.
Hạ Văn Cảnh thật sự tưởng rằng mẫu thân không khỏe nên cũng không nghĩ nhiều, thế là hắn ta dắt tức phụ về viện.
Lục gia là kiểu nhà ba cổng, không quá bắt mắt cũng không quá mộc mạc mà vừa đẹp. Thế nhưng Hạ Văn Cảnh ở không quen, hắn ta về đến phủ thì không khác gì cá gặp nước, cực kỳ tự tại.
Lần này sau khi quay về, Hạ Văn Cảnh không thỉnh an muộn nữa. Lần trước bởi vì thỉnh an muộn mà hắn ta khiến cho mẫu thân tức giận, bị phụ thân phạt quỳ nửa ngày, lại còn liên lụy đến tức phụ và ca ca, thế nên hắn ta không dám tái phạm nữa.
Hắn ta ngoan ngoãn, Hầu phu nhân cũng không tức giận nữa mà yên tâm dưỡng thai.
Chỉ có điều bà vẫn rất quan tâm đến bụng của Đại nhi tức. Mỗi ngày đều phải nói với nàng một câu: “Nào, Nhan Nhi, sờ bụng của ta chút để hưởng chút hỉ khí đi.”
Bà mang thai vẫn chưa được bao lâu nên thật ra cũng chẳng có gì để sờ, nhưng Vu Hàn Châu vẫn khẽ sờ, còn tò mò hỏi: “Không biết là đệ đệ hay là muội muội? Hoạt bát hay là ngoan ngoãn nhỉ mẫu thân?”
Nàng chỉ là thuận miệng nói, thế nhưng Hầu phu nhân lại để lời này vào trong lòng.
Đến tối, bà nói với Hầu gia: “Nếu đứa trẻ này trong bụng ta là con trai, vậy tước vị sẽ không cho Văn Cảnh nữa?”
Hầu gia kinh ngạc: “Sao vậy?”
“Tức phụ mà nó cưới vốn dĩ đã không phải sự lựa chọn để làm mệnh phụ.” Hầu phu nhân nhẹ xoa bụng mình, nói: “Trước đây là không còn cách nào khác, nhưng bây giờ ta đã có thêm một đứa, vậy thì chức vị thế tử cũng có thể cân nhắc thêm.”
Từ đầu đến cuối Hầu phu nhân đều cảm thấy xuất thân của Lục Tuyết Dung không thích hợp làm Đương gia chủ mẫu. Trước đây là không có sự lựa chọn nào khác, Chương Nhi khăng khăng không cần, nếu như bà cứ cố chấp giao cho hắn thì tương lai rất khó đoán, chỉ sợ sau này Cảnh Nhi sẽ thù ghét bà.
Nhưng giờ đây đã có thêm một đứa nhỏ, Cảnh Nhi còn có thể nói gì? Chung quy cũng là do bản thân hắn ta không chịu tranh, cứ phải cưới nữ tử xuất thân bình dân đó làm thê tử mới chịu. Tước vị không trao cho hắn ta mà giao cho Tiểu Tam thì hắn ta còn có thể nói gì?
Hầu gia không trả lời bà mà chỉ cười rồi nói: “Người ta đều nói con út là được yêu chiều nhất, đây còn chưa sinh, mới chỉ là một cục thịt mà bà đã muốn giao tước vị cho nó rồi.”
“Nhất định nó sẽ là một đứa trẻ nghe lời.” Hầu phu nhân không phục mà nói.
“Được được được.” Hầu gia dỗ bà: “Nó chắc chắn sẽ là một đứa trẻ nghe lời.”
Nói rồi ông lại không nhịn được mà lật người lại, lòng bàn tay khẽ đặt trên da bụng của đích thê mình. Đây là sinh mệnh do ông tạo ra thế nên bản thân ông cũng vui mừng khôn xiết.
Về phần tước vị thì để sau này rồi tính, hiện tại ông vẫn còn khỏe mạnh, nói không chừng sẽ còn Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, vội gì chứ?
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã tới tháng tám.
Bởi vì Hạ Văn Chương tham gia kì thi Hương năm nay nên mọi người trong nhà đã động viên cổ vũ hắn từ trước.
Bởi vì thi Hương diễn ra ba lần, mỗi lần ba ngày, đây là kỳ thi rất khắc nghiệt nên người nhà vẫn là hơi lo lắng cho sức khỏe của hắn.
Vì thế mà bọn họ còn đặc biệt mời đại phu của Hồi Xuân Đường đến kiểm tra sức khỏe cho hắn.
Đại phu liếc mắt nhìn vị công tử bột này, thấy hắn mặt mày hồng hào, khí huyết dồi dào, vẫn còn khỏe như bò thế này thì thực sự không biết người nhà đang lo lắng điều gì.
Thế nhưng ông ta vẫn bắt mạch theo lệ thường, sau đó nói: “Sức khỏe của công tử không có gì đáng lo ngại. Chỉ cần ăn uống như bình thường thì không cần phải lo lắng gì cả.”
Ý tứ là trừ khi ăn nhiều hỏng cả bụng, tự mình làm hại đến thân thể, còn nếu không thì chỉ là tham gia thi mà thôi, sẽ không gặp trở ngại gì cả.
Mọi người nghe thấy thế thì yên tâm hơn nhiều, sau đó tiễn Hạ Văn Chương vào trường thi.
Đến khi ba lần thi kết thúc thì không ít thư sinh nho nhã đều đã kiệt sức, có người ủ rũ, có người mặt trắng bệch, còn có người bị vác ra.
Duy nhất chỉ có Hạ Văn Chương là ánh mắt vẫn rất thanh tỉnh, hắn cười mỉm bước ra khỏi trường thi.
“Thành tích thế nào?” Sau khi về đến nhà, Hầu gia hỏi hắn.
Hạ Văn Chương thản nhiên nói: “Đến tháng sau yết bảng là phụ thân sẽ biết.”
Thấy dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh của hắn, cuối cùng Hầu gia cũng hiểu tại sao thê tử yêu quý của mình lại muốn trao tước vị cho đại nhi tử.
Còn làm bộ làm tịch với cha mình như vậy, thật sự là thiếu đánh!
“Trong lòng con tự biết là được rồi.” Cuối cùng, Hầu gia thờ ơ nói một câu.
Thời gian lại nhanh thoăn thoắt trôi qua.
Rất nhanh sau đó đã tới tháng chín, vừa tới ngày yết bảng là Hầu phủ đã sai đầy tớ trong nhà đi xem ngay lập tức.
Tuy rằng bọn họ đã đoán Hạ Văn Chương có thể trúng, nhưng không ngờ vậy mà hắn lại đạt được giải Nguyên đầu bảng!
Đầy tớ của Hầu phủ vừa hoan hô vừa quay về, về đến phủ là báo tin vui cho Hầu gia và Hầu phu nhân, sau đó lại báo với nãi nãi ngay lập tức.
Hầu phu nhân biết tin thì vui mừng khôn xiết, sau đó bà không do dự lấy tiền thưởng ban cho tất cả đầy tớ trong phủ.
Vu Hàn Châu cũng rất vui mừng, nàng cũng móc ra một phần ngân lượng thưởng cho đầy tớ trong phủ.
“Chương ca thật lợi hại!” Trong đêm, Vu Hàn Châu ôm Hạ Văn Chương, không tiếc lời khen hắn.
Hạ Văn Chương cúi đầu nhìn ái thê, ánh mắt trở nên tối tăm: “Ta đương nhiên là lợi hại.”
Sau đó bắt đầu tỏ uy phong trên giường.
Hắn còn hỏi nàng: “Lợi hại không?”
Khiến cho Vu Hàn Châu thẹn thùng véo hắn.
Sau kỳ thi Hương thì tháng ba năm sau chính là kỳ thi Hội, Hạ Văn Chương không được lơ là mà vẫn phải tiếp tục đọc sách.
Trường học vỡ lòng đã đi vào nề nếp, không cần phải dành quá nhiều thời gian để lo lắng nữa nên hắn chuyên tâm đọc sách, còn Vu Hàn Châu thì xử lý việc nhà, đồng thời trò chuyện cùng bà bà.
Lúc này bụng của Hầu phu nhân đã nhô lên khá rõ.
Đứa bé này rất ngoan thế nên Hầu phu nhân cảm thấy có lẽ là một nữ nhi. Bà không hề không vui mà cảm thấy nữ nhi cũng rất tốt, nữ nhi rất ân cần chu đáo!
Cả ngày bà luôn biếng nhác, không vui lên được. Tuy rằng Vu Hàn Châu thường nói chuyện với để bà giúp bà bớt buồn chán, nhưng Hầu phu nhân vẫn không cảm thấy đỡ hơn chút nào, thế là bà sai người mời các gánh hát, tiên sinh thuyết thư và hý nhân đến phủ giúp bà giải tỏa buồn chán.
Hý nhân: Người hát hí kịch
Có lúc bà cũng sẽ mời đầu bếp của các tửu điếm nổi tiếng tới, làm cho bà đủ các loại món ăn hoặc điểm tâm, mỗi ngày bà đều biếng nhác, trải qua cực kỳ thoải mái.
Chỉ là bà có chút dính người. Cứ hễ một lúc không thấy Vu Hàn Châu đâu là sẽ bắt đầu nổi cáu. Điều này khiến cho Vu Hàn Châu buồn cười mãi, cuối cùng nàng dứt khoát chuyển địa điểm xử lý việc nhà tới chính viện.
Ngày hôm nay là ngày đại phu của Hồi Xuân Đường tới bắt mạch cho Hầu phu nhân. Lần này mang thai Hầu phu nhân rất cẩn thận, dù sao thì bà cũng đã có tuổi, vậy nên mời đại phu cứ cách mười ngày lại đến bắt mạch một lần.
Tiện thể cũng bắt mạch cho Vu Hàn Châu luôn.
Vốn dĩ mỗi lần đại phu bắt mạch cho Vu Hàn Châu đều sẽ nói một câu: “Thân thể nãi nãi rất tốt.” Nhưng lần này lại có chút ngoại lệ, đại phu hơi cau mày rồi nói: “Tay kia.”
Trong lòng Vu Hàn Châu lộp bộp một cái, không hiểu sao lại có một loại dự cảm, đồng thời nàng vươn tay còn lại ra.
Đại phu xem mạch tượng ở cả hai tay của nàng xong thì hơi do dự, nói: “Mấy ngày này nãi nãi phải cẩn thận một chút. Cụ thể có phải hay không thì vài ngày nữa ta sẽ tới kiểm tra.”
“Có rồi chăng?” Hầu phu nhân chấn động, bà đứng dậy hỏi đại phu.
Đại phu nói: “Hình như là đã có.”
Một tiếng ‘hình như’ này khiến Hầu phu nhân vui mừng khôn xiết, bà vội vàng sai người lấy tiền thưởng cho đại phu, rồi lại tràn đầy vui vẻ tiễn ông ta về.
Lúc này bà mới kéo tay của Vu Hàn Châu, cười híp cả mắt lại: “Ngày nào ta cũng để cho con sờ bụng còn không phải là có tác dụng rồi sao?”
Bà cảm thấy Đại nhi tức đúng là nên làm con dâu của mình. Nhìn xem, hai người bọn họ hợp nhau biết bao?
Bà hết sức vui mừng, tháng này Đại nhi tử đỗ giải Nguyên, Đại nhi tức thì có thai, thật sự là song hỷ lâm môn.
“Đa tạ mẫu thân đã ban phúc.” Vu Hàn Châu cũng rất vui mừng, nàng vừa cười vừa sờ bụng mình, ánh mắt khẽ đảo: “Mẫu thân, có phải con nên chuyên tâm dưỡng thai hay không?”
“Đương nhiên.” Hầu phu nhân nói.
Vu Hàn Châu cười hì hì, nói: “Vậy chuyện quản gia…”
Trong phút chốc Hầu phu nhân nổi giận lên, bà giơ tay lên muốn đánh nàng, nhưng nghĩ tới bây giờ có khả năng nàng đã mang thai, thế là tay giơ lên được nửa đường rồi lại thả xuống: “Con thông minh quá nhỉ!”
“Hì hì.”
Hầu phu nhân lại càng tức giận: “Những chuyện khác đều ngốc, chỉ có trốn việc là giỏi!” Rốt cuộc thì bà vẫn kiêng dè đây là lần đầu Đại nhi tức mang thai nên không tiện bắt nạt, thế là bà sai người gọi Tiểu nhi tức tới, giao chuyện quản gia này cho nàng ta.
Lục Tuyết Dung nghe xong thì giật mình, đang định từ chối thì lại nghe thấy Hầu phu nhân nói: “Cũng nên để cho Đại tẩu con thanh nhàn vài ngày chứ!”
Bà đã nói như vậy, Lục Tuyết Dung cũng không tiện từ chối nữa, nàng ta cúi đầu vâng lời: “Vâng ạ, thưa mẫu thân.”
Vốn dĩ nên dạy bảo ta nàng ta một chút, nhưng giờ đây Hầu phu nhân đang mang thai, Đại nhi tức cũng đã có khả năng là có thai, vì thế Hầu phu nhân cẩn thận hơn bao giờ hết nên bà không đích thân dạy nàng ta mà sai nhũ mẫu bên cạnh mình tới giúp Lục Tuyết Dung một tay.
Năm ngày sau, đại phu lại tới.
Theo lẽ thường thì ông ta sẽ bắt mạch cho Hầu phu nhân trước, thế nhưng Hầu phu nhân lại cực kỳ nóng vội: “Xem cho Đại nhi tức của ta trước!”
Đại phu hơi nhướng mày, nhưng ông cũng không nói gì mà bắt mạch cho Vu Hàn Châu trước. Lần này rất nhanh ông ta nói: “Chúc mừng, đại nãi nãi đã có thai.”
“Được lắm!” Trong phút chốc, Hầu phu nhân vui vẻ nói: “Ta đã nói là có lẽ là có rồi mà!”
Đại phu bắt mạch cho hai người xong thì dặn dò những chỗ phải chú ý rồi ra về ngay.
Bởi vì cuối cùng thì Vu Hàn Châu cũng đã có thai nên Hầu phu nhân tự bỏ tiền túi ra thưởng lớn cho đám đầy tớ trong phủ.
Vu Hàn Châu còn đang ngại ngùng thì Hầu phu nhân đã nói: “Ta chúc phúc cho Đại tôn tử của ta mà!”
Còn chưa biết là cháu trai hay cháu gái, Vu Hàn Châu nghĩ thầm, nhưng trên mặt nàng lại là cười nói: “Con thay đứa nhỏ cảm ơn tổ mẫu.”
Hầu phu nhân lại càng cười đến mặt mày đầy vui sướng.
Người duy nhất không vui chính là Hạ Văn Chương. Tức phụ đã mang thai, vậy nên bọn họ không được chung phòng nữa.
Vốn dĩ cách một ngày thân mật một lần hắn đã không thỏa mãn rồi. Bây giờ lại còn ngày nào cũng không được thân mật, khiến cho hắn cực kỳ buồn bực.
Lục Tuyết Dung lại đang theo dõi hắn không rời, chỉ sợ cái vị đã vượt qua kì thi Hương này phạm phải tật xấu của nam nhân, trong lúc thê tử đang mang thai lại làm ra chuyện đó.
Mỗi ngày nàng ta đều sẽ tới Trường Thanh viện đi dạo một vòng, lấy cớ là hỏi thăm chuyện quản gia còn thực tế là quan sát nha hoàn trong Trường Thanh viện, xem ánh mắt ai lẳng lơ, hành vi của ai không quy củ.