Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

quyển 4 - chương 134

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Diệu Linh

Ngày hôm sau.

Từ trên cao nhìn xuống, dây leo đang đu đưa khuân vác vật tư của Hoa Đình giống như một con bạch tuộc khổng lồ màu xanh lá. Con người lái xe hoặc đi bộ để vận chuyển các rương vật tư thì đều như con kiến bò trên lưng bạch tuộc.

“Chú Mạnh, chúng ta chuyển nhiều vật tư từ Trung Châu đi như vậy có ổn không?”

Vân Sâm thấy hết rương này nối tiếp rương kia xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng, số lượng vật tư không ngừng tăng lên như không có giới hạn, cô không nhịn được mà dò hỏi Mạnh Nhiên Lâm.

Trung Châu đã thức tỉnh, Mạnh Nhiên Lâm là Thành Quyến Giả của Trung Châu tất nhiên sẽ ở lại chứ không theo Hoa Đình về phía Đông. Ở đó có Hạ Phong Niên, ông ấy không cần ở cạnh Vân Sâm để giúp đỡ cô, Trung Châu cần ông ấy hơn.

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Không cần lo, lúc chú đi khám phá ở phía Đông đã góp nhặt được rất nhiều vật tư.”

Hạ Phong Niên xen mồm nói: “Chỗ này vốn dĩ là vật tư ông ấy lấy từ Hoa Đình, giúp bảo quản, giờ coi như vật về với chủ thôi.”

Vân Sâm liếc mắt nhìn Hạ Phong Niên, trầm mặc, nào có đạo lý như thế này chứ?

Mạnh Nhiên Lâm đã quen tính Hạ Phong Niên nên lời nghe tai này lại ra tai kia.

Trung Châu nói: “Không cần phải ngại, lão Mạnh và tôi thu thập những vật tư này vốn là để viện trợ các ý thức tòa thành khác.”

Giọng nói của Trung Châu chỉ có ba người Vân Sâm, Hạ Phong Niên và Mạnh Nhiên Lâm nghe được. Bọn họ đều yên lặng lắng nghe.

Vân Sâm chìa tay ra, lòng bàn tay chạm vào cành cây nhỏ đang đậu trên vai. Từ ngày hôm qua Tòa Thành Nát đã luôn buồn bã không vui.

Ninh Như Dã khiêng bao gạo đi ngang qua nơi này, nghĩ ba người này đang diễn kịch câm, anh ta lắc đầu rồi đi về phía mặt trời thật nhanh.

Mấy người đi cùng anh ta mồm năm miệng mười buôn chuyện.

“Trung Châu này xem ra cũng không tệ nhỉ, không phải nghe đồn bị ma quỷ chiếm cứ sao, rõ ràng là vẫn phồn hoa thế này cơ mà, mỗi tội là có ít người quá.”

“Người đâu mà ít, rõ ràng là không có người ấy chứ.”

“Tôi biết tôi biết, tôi nghe nói lúc trước vì để bảo vệ người dân nên Trung Châu đã dịch chuyển họ tới những nơi khác nhau. Hiện giờ không biết họ ở nơi nào nên không thể đưa họ trở về, nên mới không có ai cả.”

“Căn nhà kia lớn như vậy mà không có ai ở, thật đáng tiếc.”

“Hahaha nghe cậu nói cũng vui thật đấy, hay là cậu ở lại Trung Châu luôn đi. Dù sao hiện giờ họ cũng đang thiếu người, không chừng cậu cũng có thể đạt được vị trí giống anh Ninh. Anh Ninh, anh nói xem có phải không?”

Ninh Như Dã bỗng nhiên bị nhắc tên, anh ta dùng mắt quét qua những khu vực kiến trúc của Trung Châu đã được sửa chữa, kết hợp với một số chuyện nghe từ miệng Dư Triều Gia, lắc đầu nói: “Tôi không đề xuất việc ở lại đây.”

Người khác vốn đang đùa giỡn, nghe thấy Ninh Như Dã trả lời nghiêm túc như vậy thì nghi ngờ hỏi: “Vì sao vậy, chú Mạnh là người tốt, hoàn cảnh bên này của Trung Châu cũng không tồi. Phạm vi hơi thở của ý thức tòa thành cũng rất lớn, có gì khác đâu.”

Bọn họ đã tới phía dưới Hoa Đình, bò lên dọc theo dây leo, bước tới cái bục dây leo, đặt vật tư trên lưng xuống, cái bục sẽ đưa họ lên trên.

Ninh Như Dã và những người bên cạnh anh ta đều giống nhau, lúc trước không vào được phía trong tòa thành Chi Giang nên tự nguyện tới Hoa Đình.

Ninh Như Dã nói: “Tính cách của các ý thức tòa thành không giống nhau, với người thường như chúng ta mà nói, trải nghiệm sống sót khác nhau rất nhiều…”

Mấy người kia không hiểu, Ninh Như Dã cũng không nói trắng ra, chỉ nói vài câu vu vơ: “Không sai, chú Mạnh là người tốt, nhưng tầm nhìn của chú ấy quá rộng, sức người lại có hạn, sẽ không thể thấy được những gì ở gần. Tôi đoán là ý thức tòa thành cũng sẽ có giới hạn về sinh lực…”

Có người đã chợt nhận ra, có người vẫn không hiểu như lúc đầu.

Ninh Như Dã quét mắt đến một bóng dáng quen thuộc đang bước vội vàng về phía Hoa Đình. Người mà dây leo đón chào nhiệt tình như thế chỉ có thể là Vân Sâm.

Trong đầu anh ta bỗng hiện lên chín chữ: “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm.”

Thật là đáng sợ, Ninh Như Dã dùng sức lắc đầu thật mạnh, những người khác còn tưởng tên này đột nhiên phát điên.

*

Vào lúc Vân Sâm chủ động đưa ra yêu cầu muốn quay lại, Hoa Đình đã biết cô phát hiện ra việc tâm trạng anh bất ổn.

Sau khi cô dò hỏi, anh không hề giấu giếm mà kể hết cho cô.

Vân Sâm có thể khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu, không vì để tâm vào những chuyện linh tinh mà gây ra lỗi lầm không thể cứu vãn, khiến Hoa Đình thật lòng thấy vui mừng thay cô.

Đồng thời anh cũng thấy vô cùng thất bại.

Hoa Đình không dám tưởng tượng. Nếu không có Hạ Phong Niên ở đây, không có bố dẫn đường chỉ lối thì Vân Sâm sẽ vì câu nói hàm hồ của anh mà đi tới bước đường nào.

Anh thực sự sợ hãi.

Anh tự ý thức rằng có phải mình đã cảm xúc hóa quá mà can thiệp vào chuyện của con người không. Nếu lúc đó anh không làm bất cứ gì, ngược lại thì Vân Sâm có thể tự mình phục hồi.

Mọi chuyện đã kết thúc nhưng anh vẫn suy nghĩ rối rắm về chuyện này, có phải anh ngốc lắm không?

Không chỉ có vậy, Trung Châu gửi vật tư đến cho anh, vốn nên vui vẻ mới đúng, anh lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Mọi người khen ngợi Trung Châu không dứt lời. Vân Sâm sinh ra ở đây, gia đình của cô cũng từng ở đây, có phải họ sẽ chọn ở lại Trung Châu không?

Hoa Đình tự cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, Chi Giang thấy anh thiếu người nên đưa nhiều người như vậy qua cho anh, sao anh lại có thể có suy nghĩ không đành lòng để người ở lại Trung Châu cơ chứ…

Chỉ là anh không muốn quay lại quãng thời gian tăm tối đó. Chỉ có một mình anh, không có bất kỳ một con người nào khác, ngày ngày bị ma quỷ vây quanh, không thấy được ánh mặt trời.

Khi những suy nghĩ như vậy xuất hiện, Hoa Đình lại cho rằng anh thật vô trách nhiệm, lúc này anh đã là một tòa thành lớn, anh không nên như vậy.

Nếu cả Vân Sâm cũng muốn ở lại Trung Châu…

Hoa Đình thấp giọng, hỏi một cách uể oải: “Vân Vân, anh thiếu do dự không quyết đoán vậy sao?”

“Haiz.”

Vân Sâm thở dài, Hoa Đình nghe thấy vậy liền khóc ư ử như một chú chó đáng thương, cô biết anh hiểu lầm. Cô ôm chặt tượng thành hình nụ hoa cao hai mét, như đang ôm một người trưởng thành.

“Do dự không quyết đoán là làm việc không quyết đoán, anh chưa từng như vậy. Chỉ là anh quá dịu dàng, anh không muốn hại bất kỳ ai.”

Dây leo của Hoa Đình quấn quanh phía sau cô, anh lẩm bẩm: “Dịu dàng hả, trên người người khác là ưu điểm, nghe có vẻ là một từ khiến người khác thoải mái, nhưng có lẽ với anh nó sẽ là khuyết điểm.”

Vân Sâm kiên định lắc đầu: “Dịu dàng không phải là khuyết điểm của anh. Là anh rất dịu dàng, năm đó đã kéo tôi từ vực sâu trở lại.”

Cô xuất hiện ở một nơi xa lạ, bước lên từ dưới mặt hồ lạnh băng, lại gặp cảnh ma quỷ đuổi giết, tới lúc tuyệt vọng lại gặp được ánh sáng.

Hoa Đình là một ý thức tòa thành có thể sẽ không nhớ, nhưng cô là một con người sinh tồn trong thời kỳ tận thế thì khác. Cô hiểu rất rõ việc ý thức tòa thành đối xử dịu dàng thì có ảnh hưởng như thế nào tới con người, sẽ khiến con người hiến dâng sự trung thành trong vô thức.

Vân Trung Thư qua đời, cô lại gặp chuyện ở Trung Châu. Hạ Phong Niên chưa trở lại, sự thật chưa được vén màn, khi đó cô cho rằng cả thế giới đều muốn bỏ rơi mình.

Cô dùng nụ cười để đối mặt với cả thế giới, để rồi nhận lại sự lạnh nhạt và phản bội.

Cho đến khi cô gặp được Tòa Thành Nát, anh luôn dùng cả lời nói và hành động nhiệt tình đáp lại cô, trở thành “người nhà” của cô, trở thành điểm tựa ấm áp của cô.

Chính sự dịu dàng của Hoa Đình đã tiếp thêm sức mạnh để trái tim cô vững vàng và mạnh mẽ hơn.

“Anh là ánh sáng của tôi, làm sao tôi có thể rời bỏ anh được chứ?”

Lời nói của Vân Sâm hóa thành một cơn gió ấm áp khẽ thổi tới trái tim của Hoa Đình, vỗ về tất cả những thấp thỏm, lo âu và nỗi bất an của anh.

Hoa Đình ôm Vân Sâm càng chặt hơn.

Anh đang muốn nói thêm gì đó, giây tiếp theo đã bị kéo vào trong đình Thương Lãng.

Đỉnh núi dựng đứng, dòng nước vờn quanh đình hóng mát, trong đình có sáu người.

Anh em Trà Phủ chống nạnh cười lớn: “Anh chị em của tôi, đã lâu rồi chúng ta mới được tụ họp. Lần này đình Thương Lãng của chúng ta có thêm thành viên mới, chính là Trung Châu! Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh nào!”

Anh trai Trà Phủ và em trai Trà Phủ vỗ tay bộp bộp như hải cẩu.

Chi Giang im lặng đứng thẳng, giọng nói mềm mại như nước, nhưng giọng điệu không khách khí chút nào: “Hai người các anh có thể thông báo trước trước khi kéo chúng tôi tới không. Đôi khi đang bận xử lý việc quan trọng lại đột nhiên bị đưa tới đây, rất phiền đấy.”

Anh trai Trà Phủ không hé răng nửa lời, em trai Trà Phủ đảo mắt nhìn quanh, nhìn về phía Hoa Đình, nói: “Hoa Đình anh sao thế, mỗi lần tới đây đều bày ra cái mặt thối hoắc!”

Hoa Đình: “…” Hiện giờ anh rất mệt mỏi, không muốn nói gì hết.

Tân An ngồi trên lan can đình, hai chân ngắn ngủn ngoan ngoãn đặt trên ghế, tò mò dò hỏi Trung Châu nãy giờ vẫn đang nhìn mọi người chăm chú: “Sao anh lại đeo mặt nạ?”

Trung Châu mặc một thân áo dài cổ tròn màu trăng non, đeo thắt lưng rộng chừng ba ngón tay với trang sức bằng ngọc rủ xuống. Mái tóc dài gần tới thắt lưng xõa tung, một chiếc mặt nạ bằng đồng che hơn nửa khuôn mặt.

Nhìn qua thì khí chất nghiêm túc đứng đắn quá mức, có vẻ không dễ làm quen.

Trung Châu nói: “Đeo mặt nạ thì trông tôi sẽ khá đẹp trai.”

Các ý thức tòa thành khác: “…” Thì ra cũng là một tên không đứng đắn.

Hoa Đình rất đồng cảm, anh nói: “Chiếc mặt nạ này làm đường cong xương hàm dưới của anh vô cùng hoàn mỹ.”

Trung Châu lập tức tìm được đồng bào có chung tiếng nói với mình: “Còn không phải à, tôi lựa chọn rất lâu đấy, đúng là chỉ có anh mới tinh mắt vậy.”

Anh em Trà Phủ không khỏi xem thường, nếu không biết đây là Trung Châu, họ còn tưởng tên ý thức tòa thành này là Bách Việt cơ đấy.

Năm ý thức tòa thành sau khi chào hỏi sơ bộ, vô cùng hứng thú với Hoa Đình đã từng tiêu vong giờ lại sống lại.

Hoa Đình nói: “Mấy người đừng nhìn tôi, chuyện này cụ thể ra sao tôi cũng không biết chính xác, tôi hoàn toàn không nhớ được những chuyện đó.”

Anh trai Trà Phủ gác tay lên vai em mình, nói: “Trách sao anh không khôi phục được trí nhớ, thì ra anh vốn không có trí nhớ để khôi phục.”

Tân An bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật đầu: “Tôi đã nói anh giống con nít mà.” Anh ấy quay đầu lại tán gẫu với Trung Châu: “Đứa trẻ này trước trán còn có một cái màn che, trông rất không có tinh thần, chỉ có mấy người trẻ tuổi mới để thế này, anh nói có đúng không?”

Trung Châu: “Đúng vậy, tôi cũng còn trẻ, thích để tóc mái.”

Tân An cười: “Anh thôi đi, chúng ta có hơn 30 ý thức tòa thành, anh với Chu Nguyên là lớn nhất.”

Trung Châu: “…”

Chi Giang nghe Hoa Đình và anh em Trà Phủ nói chuyện, liền đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, bỗng nhiên cô ấy gọi: “Hoa Đình.”

Hoa Đình: “Hả?”

Chi Giang thẳng lưng, trang sức tinh xảo trên trán lay động: “Nếu anh đã là tòa thành mới sinh, mới trùng sinh được hơn mười năm, không có chỉ dẫn của Cửu Châu, có gặp phải khúc mắc gì về tình cảm không?”

Anh em Trà Phủ đồng thanh nói: “Đúng vậy, chúng ta vừa mới tỉnh lại, còn có ký ức trước đây, tuy rằng mỗi lần tỉnh lại tên tòa thành đều khác nhau, nhưng đều là chúng ta ở vùng đất này. Nhưng anh là trực tiếp tái sinh…”

“Đúng vậy, giống như Trà Phủ đã nói, cảm xúc của tòa thành vừa mới trùng sinh rất dễ dao động, giống như những đứa trẻ con người hay khóc, phải một trăm hai trăm năm mới có thể thay đổi cảm xúc ổn định.”

“Tôi nhớ mười năm đầu tiên khi tôi mới trùng sinh, ngày nào cũng nghĩ cách thoát khỏi những con người đang hủy hoại tôi.”

“Đòe mòe, Chi Giang, suy nghĩ khi bé của cô cũng cấp tiến quá rồi đó, Cửu Châu không đánh cô à?”

“Đánh rồi, thiếu chút nữa chết rồi trùng sinh luôn, từ đó học được cái gì gọi là dịu dàng.”

“Ha ha, cô với hai từ dịu dàng này không hề liên quan gì luôn… Còn anh, Tân An?”

“Khi đó có một người tên là Táo Nương có quan hệ rất tốt với tôi, tôi đã giúp cô ấy làm rất nhiều chuyện sai trái, trực tiếp gây ra chiến tranh ở hơn nửa khu vực. Cửu Châu khiến tôi chìm vào giấc ngủ trong một thời gian dài… Sau này tôi mới biết rằng làm ý thức tòa thành, chúng ta có thể gần gũi với con người, nhưng làm việc phải công bằng.”

“Trung Châu khi còn nhỏ có làm chuyện gì ngu ngốc không?”

Trung Châu ho nhẹ một tiếng, đang định nghiêm túc nói về trải nghiệm huyền thoại cùng thăng trầm của mình thì người anh của Trà Phủ “Ai da” một tiếng, nói: “Năng lượng tòa thành không đủ nữa rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây, hôm khác gặp lại!”

“Mà nè Hoa Đình, nếu như anh có vấn đề gì về tình cảm, hãy trực tiếp nói cho chúng tôi biết, Cửu Châu tạm thời không có ở đây, chúng tôi có thể nói cho anh biết nên giải quyết như thế nào.”

Trung Châu: “…”

Vẻ mặt của Hoa Đình ngơ ngác, những lời nói vừa rồi của Trà Phủ, Chi Giang và Tân An giống như từ trên trời rơi xuống, mơ hồ nhưng lại chắc chắn đâm vào não anh.

Một lượng lớn những lời tường thuật thái quá từ các ý thức tòa thành khác đã khiến đầu óc anh trở nên lộn xộn, cuối cùng viết ra bốn chữ lớn đối với nỗi đau và vướng mắc trước đây của anh:

“Anh là đồ ngốc”

Hoa Đình rời khỏi đình Thương Lãng trong trạng thái ngơ ngác, ý thức chính của anh quay trở lại tượng thành.

Gần đó là khuôn mặt đang say ngủ của một cô gái với đôi mắt nhắm nghiền.

Vân Sâm biết anh đi vào đình Thương Lãng, nhưng cô bị tầng tầng lớp lớp dây leo trói ở bên người, không thể rời đi.

Cô cũng không muốn rời đi, cô lo lắng cho anh.

Hoa Đình giơ cành cây mềm mại nhất của mình lên, muốn chạm nhẹ vào môi của đối phương.

Đột nhiên, anh nhận thấy một ánh mắt vô cùng thiếu thiện cảm.

Ngoài cửa sổ, Hạ Phong Niên đang nhìn chằm chằm vào anh như một bóng ma!

*Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Phong Niên: Nắm đấm đã cứng lại.*

(*Chính là tư thế này =))))) )

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio