Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

quyển 4 - chương 163

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trans: Tú Anh

Beta: Cyane

Thành Quyến Giả tạm thời cũng chẳng khác Thành Quyến Giả chính thống là bao.

Cũng cần phải thiết lập liên hệ với ý thức tòa thành và lưu lại dấu ấn Thành Quyến Giả.

Chỉ là dấu ấn Thành Quyến Giả này sau khi đạt đến giới hạn mà tòa thành đã đặt ra sẽ tự động biến mất.

Vân Sâm nhìn xuống dấu ấn Thành Quyến Giả tòa thành hiện lên ở dưới cổ chân, đó là cọc gỗ với vô số vòng gỗ*.

(*Vòng gỗ hay vòng tuổi của cây được tạo thành khi cưa ngang thân gỗ, sẽ thấy chất gỗ và màu sắc mỗi vòng khác nhau. Một vòng tròn gồm màu nhạt và thẫm chính là một vòng tuổi, do cây tạo ra trong một năm. Vì vậy, dựa vào số vòng này, người ta có thể đoán ra tuổi cây.)

Cô hạ ống quần xuống, che đi dấu ấn Thành Quyến Giả, chỉ khi cô muốn sử dụng năng lượng của Chu Nguyên thì năng lượng của đối phương mới tràn vào cơ thể cô.

Vân Sâm giơ tay sờ lên dấu ấn Thành Quyến Giả khác ở phía sau tai, trong lòng dâng lên cảm giác là lạ.

Cô đè nén những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, hỏi Chu Nguyên: “Bây giờ bắt đầu chứ ạ?”

Chu Nguyên khẽ gật đầu, anh ấy bước xéo lên phía trước Vân Sâm để dẫn đường cho cô.

Thời gian gấp rút, với tốc độ của Hoa Đình thì đến Kiềm Trung cũng không mất quá nhiều thời gian, anh ấy chỉ cần nhờ Vân Sâm giúp mình khôi phục lại một vài phần cơ bản của các kiến trúc cổ, những chi tiết còn lại anh ấy sẽ mượn năng lượng của Vân Sâm rồi tự mình khôi phục.

May mà trước đó Vân Sâm đã học rất nhiều kiến thức kiến trúc từ Dư Triều Gia, rất nhiều chỗ chỉ cần Chu Nguyên vừa nói qua là đã hiểu, cô lập tức có thể dùng tay để khôi phục.

Năng lượng của bản thân Vân Sâm dồi dào, lại lấy thân phận là Thành Quyến Giả tạm thời, khôi phục lại kiến trúc bên trong hơi thở tòa thành không những không tiêu hao năng lượng mà năng lượng tòa thành của Chu Nguyên còn từ từ tăng thêm.

Chu Nguyên không kiềm được xúc động, Vân Sâm thật sự là lựa chọn phù hợp nhất để làm Thành Quyến Giả.

Có cô, cho dù có là tòa thành siêu lớn cũng không có thể sử dụng năng lượng một cách không kiêng nể gì.

Cứ làm việc liên tục không nghỉ như vậy trong vòng ba ngày, hầu hết các công trình kiến trúc mang tính tiêu biểu của Chu Nguyên đều đã được phục hồi lại nguyên trạng, vượt xa tiến độ mà họ dự kiến.

Vân Sâm và Chu Nguyên lấy làm lạ là tại sao Hoa Đình tại sao vẫn chưa đến Kiềm Trung thì tin tức đã đến.

Vân Sâm tạm biệt Chu Nguyên, sau đó dùng mảnh vỡ của Cửu Châu dịch chuyển đến chỗ của Hoa Đình.

Nhiệt độ xung quanh trong chốc lát đã giảm xuống rất nhiều, mùa vụ dường như trực tiếp từ mùa xuân bước qua cuối mùa thu.

Dây leo đang ở chỗ cũ đợi cô.

Hạ Phong Niên không ở đó, chắc đã đồng ý ở lại giúp đỡ Thiên Hồ rồi.

Hoa Đình đang lơ lửng trên bầu trời, vị trí mảnh vỡ dịch chuyển của tượng Cửu Châu cũng không ở rìa tòa thành, Vân Sâm không rõ bên dưới đang xảy ra chuyện gì.

Chỉ dựa vào thời tiết này mà nói, dự là chẳng có chuyện gì tốt lành.

Hoa Đình đưa đến một chiếc áo gió, nói: “Em còn nhớ tình hình ở Bảo Châu không?”

Vân Sâm khoác lên chiếc áo gió màu xanh tím than, cơ thể ấm áp hơn nhiều, cô nhăn mặt hỏi lại: “Kiềm Trung cũng như vậy sao?”

Hoa Đình nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Tình hình bị ô nhiễm còn nặng hơn Bảo Châu, lúc đến đây mở đường đã tốn rất nhiều thời gian.”

Những ô nhiễm đó khiến cho không khí trên đường đi đến Kiềm Trung đều trở nên rất tệ, theo thời gian nó sẽ dần dần ngấm vào trong hơi thở của tòa thành.

Nếu như Hoa Đình không dùng hết sức để thanh lọc thì sẽ ảnh hưởng đến những người đang sống ở Hoa Đình.

“Sao có thể như vậy được chứ?” Vân Sâm ngạc nhiên.

Bất luận là mô tả của Lệnh Thời Thanh hay là ký ức của Nghiêm Văn Thần đều không hề đề cập một chữ nào đến dấu hiệu liên quan đến ô nhiễm.

Cô vừa dứt lời, một sợi dây leo quấn quanh eo cô, mạnh mẽ dứt khoát, trực tiếp kéo cô đến bên rìa tòa thành.

Vân Sâm nhìn chằm chằm vào dây leo quanh eo mình.

Không cần dùng đến ống nhòm, chỉ bằng mắt thường, cô nhìn thấy bên dưới giống như một mảng đại dương màu đen mênh mông vô tận.

Sự đổ nát thê lương, cây cối đổ rạp, chất lỏng sền sệt màu đen từ trong lòng đất chậm rãi chảy trên mặt đất, thỉnh thoảng phát ra âm thanh sủi bọt sùng sục của nham thạch.

Tình hình tồi tệ hơn nhiều so với những gì họ đã nghĩ.

Từ lúc nào mà Kiềm Trung đã trở nên như thế này rồi?

“Những thứ này… hơi thở tòa thành có thể thanh lọc không?”

“Có thể.”

Có được câu trả lời chắc chắn của Hoa Đình, Vân Sâm thở nhẹ một hơi.

Có lẽ tình hình của Kiềm Trung giống với Trung Châu lúc ban đầu, chỉ cần Kiềm Trung tỉnh lại, những thứ ma quỷ kia sẽ tự động biến mất.

“Vị trí của tượng thành Kiềm Trung…”

Hoa Đình chỉ về một hướng: “Ở bên đó.”

Sau khi anh tìm hiểu rõ tình hình ở đây, mới thông báo cho Vân Sâm đ ến chỗ này.

Hướng mà Hoa Đình chỉ có một hòn đá chìm trong dịch thể đen ngòm, chỉ lộ ra một chút diện tích đá màu xám trên đỉnh đầu.

Nhìn từ xa chỉ bằng một cái bát.

Khi lại gần, diện tích của phiến đá đó cũng không lớn, không đủ cho một người đứng lên.

Vân Sâm muốn nạp năng lượng cho tượng thành thì nhất định phải chạm vào tượng thành mới được.

Xung quanh tượng thành Kiềm Trung không có bất kỳ chỗ nào có thể đặt chân xuống được, tàn tích kiến trúc gần nhất cũng cách đây cả trăm mét.

Hoa Đình nói: “Anh có thể khiến cho tòa thành hạ thấp xuống một chút, để dây leo tạo ra một cái bục để đứng, như vậy em đã có một chỗ để đứng rồi.”

Vân Sâm lại nhìn chằm chằm dây leo một lần nữa, lần này cô không nhìn đi chỗ khác nữa mà cứ nhìn chằm chằm như vậy.

Dưới bầu trời xám xịt, dây leo lắc lư những nhánh cây một cách mất tự nhiên.

“Anh nói sai gì sao?”

“Không có.” Vẻ mặt Vân Sâm kỳ lạ: “Hôm nay anh làm việc cực kỳ chủ động.”

Trước đây chuyện của Chu Nguyên, Trung Châu và Bảo Châu, Hoa Đình dù có chủ động cũng rất ít khi trực tiếp đi làm.

Anh đa số đều sẽ giống như một đứa trẻ đợi Vân Sâm ra quyết định trước, sau đó mới nói ra ý kiến của bản thân.

Đúng là chuyện tốt, chỉ là Vân Sâm có chút không quen, cô vừa mới đi Chu Nguyên vài ngày, anh đã có những thay đổi lớn như vậy rồi.

Lúc trước khi đi vào trạng thái ngủ say ba tháng, cũng không thấy tính cách của anh có chút thay đổi nào.

Vân Sâm có chút lo lắng, không phải là Hạ Phong Niên lén lút giáo huấn Hoa Đình đấy chứ?

“Là bố đã nói với anh gì sao, anh không cần…”

“Không có!” Hoa Đình đột nhiên trả lời lớn tiếng, thấy Vân Sâm bị giật mình, anh lập tức nhẹ giọng lại, nói: “Em không thích sao?”

Vân Sâm hiện ra nét mặt tươi cười: “Không đâu, như vậy rất tốt, cứ làm theo cách anh nói đi.”

Cô lại lẩm bẩm một câu: “Chỉ là cảm thấy trong thời gian ngắn anh đã trưởng thành lên rồi, có chút không thích ứng kịp.”

Hoa Đình: “…”

Anh cũng không muốn, anh bị buộc trưởng thành rồi.

Vân Sâm: “Bắt đầu thôi, để chúng ta đánh thức Kiềm Trung dậy sớm một chút. Đình Thương Lãng mới có thể thêm được một thành viên nữa, Trà Phủ nhất định sẽ rất vui.”

Tòa thành màu xanh tràn đầy sức sống trên bầu trời đang từ từ tiến về phía trước, sự tràn đầy sức sống của nó gần như không hề ăn nhập gì với màu xám u tối hoang tàn xung quanh.

Bên dưới tòa thành nhả ra vô số các dây leo to khỏe, sức sống mãnh liệt tràn trề trong phút chốc đã đánh tan sự im lặng chết chóc, dệt lên một cái bục phía bên trên chất dịch màu đen nguy hiểm.

Bục được làm xong, hơi thở tòa thành từ các nhánh cây từ từ lan tỏa ra khiến cho chất dịch màu đen gớm ghiếc kia phải lùi lại một khoảng.

Dây leo nhẹ nhàng ấm áp ôm lấy vòng eo cô gái, đặt cô lên trên bục, chiếc áo gió xanh tím than bị gió thổi từ từ rơi xuống.

Vân Sâm đứng tư thế đứng tấn, cởi bao tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào tượng thành Kiềm Trung đang chìm trong đống chất lỏng màu đen.

Ánh sáng màu đỏ lóe lên, móng tay của năm ngón tay chạm vào tượng thành ánh lên màu đỏ thẫm, chiếc áo gió tự động bay lên ngay cả khi không có gió.

Cho dù là đôi mắt của Vân Sâm cũng đã từ từ bị nhiễm màu đỏ pha lê từ năng lượng của viên đá.

Sau một tiếng nổ, từng sợi tóc của Vân Sâm đều dựng đứng lên, một lượng lớn năng lượng liên tục được đưa vào bên trong tượng thành Kiềm Trung.

Chất lỏng màu đen xung quanh tượng thành Kiềm Trung sôi sục và sủi bọt liên tục.

Nó ngừng chuyển động, trở nên đặc sệt hơn, bề mặt đen bóng dường như đã trở nên nhạt dần.

Cùng với nguồn năng lượng không ngừng được bơm cho tượng thành Kiềm Trung, càng nhiều diện tích của viên đá từ trong chất dịch đen từ từ nhô lên.

Chất lỏng màu đen bắn tung tóe tự động bốc hơi trong không khí, những viên đá bay vòng quanh chân tượng thành.

Càng lúc càng nhiều viên đá bay ra, cùng hòa vào với vô số những viên đá xung quanh.

Cuối cùng, có một viên đá rơi xuống, những viên đá còn lại cũng liên tiếp rơi xuống, từng viên từng viên ghép lại với nhau.

Chúng dần dần tạo thành một tượng đá hình tủ sách đầy vết nứt.

Vân Sâm hiểu rõ đây là thời điểm quan trọng để đánh thức ý thức của tòa thành.

Cô đã từng đánh thức Tân An, bởi vì năng lượng của bản thân không đủ nên đã mất nhiều ngày.

Cô cũng đã từng đánh thức Trung Châu, nhưng đó là khi có sự giúp sức của Hạ Phong Niên, cô chỉ đóng vai trò là người chuyển đổi năng lượng.

Vân Sâm tăng cường truyền năng lượng của mình, bên ngoài cơ thể xuất hiện ánh sáng đỏ của năng lượng được thực thể hóa.

Đã gần một giờ đồng hồ trôi qua.

Bên trong các vết nứt trên tượng đá hình tủ sách, ánh sáng đỏ đang chuyển động, các vết nứt từ từ khép lại.

Ánh sáng đỏ tan ra, ánh sáng trắng thuộc về tượng thành xuất hiện, bên trên tượng đá một lần nữa lại xuất hiện các đường vân nứt.

“Răng rắc.”

Các mảnh vỡ bong ra, lấy tượng thành làm trung tâm, hơi thở tòa thành như từng đợt sóng lan tỏa ra bên ngoài.

Từng vòng một, hễ là nơi hơi thở tòa thành quét qua, chất dịch màu đen đều sẽ biến mất.

Vân Sâm lộ ra biểu cảm vui mừng.

Kiềm Trung tỉnh rồi.

*

Kiềm Trung khi tỉnh lại chỉ nói đúng hai chữ “Cảm ơn”.

Anh ấy là một ý thức tòa thành cực kỳ ít nói, nếu như không hỏi, tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện trước.

Vân Sâm và Hoa Đình nói chuyện với anh ấy, chỉ nhận được ba kiểu trả lời.

“Ừm”, “Là thế à…”, “Tôi không muốn nói”.

Khiến bọn họ vô cùng đau đầu.

May mà Vân Sâm truyền năng lượng đủ nhiều, khi tỉnh lại Kiềm Trung đã trở thành tòa thành trung cấp.

Nơi này lại nằm trong phạm vi tài năng tòa thành của anh em Trà Phủ, việc gặng hỏi Kiềm Trung giao lại cho những ý thức tòa thành khác trong Đình Thương Lãng vậy.

Kiềm Trung ít nói nhưng làm việc lại rất đáng tin.

Việc đầu tiên mà anh ấy làm khi vừa tỉnh dậy là thả năm mươi nghìn người ra khỏi khu tị nạn.

Tên của tài năng tòa thành Kiềm Trung được gọi là “Đất Phúc Lang Hoàn”.

Giống như việc Trà Phủ có thể thiết lập một không gian truyền tin riêng giao tiếp độc lập giữa thực thể các tòa thành, anh ấy cũng có thể tạo ra một không gian nhỏ dưới lòng đất.

Ngoại trừ bản thân anh ấy, diện tích không gian dưới lòng đất được xây dựng ở các tòa thành khác đều có hạn, chỉ có thể dùng để cất giữ những món đồ quan trọng.

Trước khi tận thế xảy ra, Kiềm Trung là ý thức tòa thành duy nhất cứ cách mười mấy năm liền sẽ bị đánh thức một lần.

Trên thực tế con người đã đặc biệt có sự chuẩn bị chu đáo về phương diện kế thừa này, trong Đất phúc Lang Hoàn của anh ấy bao gồm cả kho hạt giống ngày tận thế, đ ĩa CD rút gọn lịch sử loài người, v.v.

Một khi tai nạn đủ lớn xảy ra phá hủy xã hội loài người, những thứ này có thể giúp cho loài người sau tai nạn có thể nhanh chóng phục hồi được nền văn minh trước đó.

Đương nhiên, cũng cần con người sau này chú trọng sử dụng những tài nguyên này mới được.

Những người ở Kiềm Trung sau khi rời khỏi khu tị nạn dưới lòng đất đã ngẩn người ra rất lâu, bọn họ đã ở dưới lòng đất quá lâu nên không được nhìn thấy mặt trời, lên lại được mặt đất khiến cho họ xúc động không thôi.

Vân Sâm ủy thác cho Trương Vĩnh Phúc, nhờ ông ta cho người đến hướng dẫn người dân ở Kiềm Trung, để bọn họ có thể khôi phục cuộc sống bình thường càng sớm càng tốt.

Về phần cô và Hoa Đình sẽ bay đến khu vực mà hơi thở tòa thành Kiềm Trung không thể bao phủ được để thanh lọc chất dịch màu đen.

Trước khi màn đêm buông xuống, Hoa Đình lao tâm lao lực đã loại bỏ được hai phần ba sự ô nhiễm.

Bọn họ quay lại trên bầu trời Kiềm Trung, Trương Vĩnh Phúc đúng là rất giỏi làm công tác tư tưởng, đa số người dân ở Kiềm Trung đã khôi phục trạng thái cuộc sống bình thường, cống hiến hết mình cho việc xây dựng tòa thành ở Kiềm Trung.

Bầu không khí đen dày đặc đã cuộn ra khỏi hơi thở tòa thành, Vân Sâm đặc biệt quan tâm đ ến nơi mà Mẹ Quỷ xuất hiện trong ký ức của Nghiêm Văn Thần.

Đó là một nơi hoàn toàn trống không, không có bất kỳ thứ gì, đến ma quỷ cũng không có…

Đúng vậy.

Vân Sâm kinh ngạc phát hiện, bên ngoài hơi thở tòa thành Kiềm Trung, vậy mà lại không có bất kỳ một con ma quỷ nào xuất hiện.

Lẽ nào sau khi ma quỷ phá hủy Kiểm Trung xong đã triệt để không thèm quan tâm đ ến nơi này nữa sao?

Ngay lúc này, Hoa Đình nói: “Đình Thương Lãng mở cuộc họp.”

Vân Sâm gật đầu, tiếp tục theo dõi tình hình bên ngoài Kiềm Trung.

Cô đã mấy ngày không nghỉ ngơi nên có hơi mệt, nhưng cũng chỉ là có chút thôi, so với con người, hiện tại cô đã có trạng thái đá năng lượng không biết mệt mỏi gần giống với Hạ Phong Niên.

Vân Sâm phát hiện ra khác thường.

Khi khí đen cuộn đi, không phải ở đâu cũng dày đặc, có lúc sẽ lộ ra một ít trên mặt đất.

Những địa điểm mà buổi sáng Hoa Đình đã thanh lọc qua, sau khi khí đen cuộn qua, lại một lần nữa rỉ ra những chất dịch nhầy lốm đốm màu đen.

Trong không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh, chất dịch càng lúc càng nhiều, không ngừng chảy ra.

“Vân Vân.” Hoa Đình đột nhiên cất lời: “Những lời mà ma quỷ để lại cho Kim Hòa Doãn, bọn anh đều biết cả rồi.”

Thần Kinh đã cạy được miệng của Kim Hòa Doãn, Trung Châu cũng đã giải được nội dung trên phiến đá ma quỷ và nội dung của cái được gọi là “chỉ dẫn thần linh”.

Hoa Đình thấp giọng, nói rõ từng chữ, nhắc lại từng câu trong Đình Thương Lãng mà mình đang nghe.

“Ngày mà nhật thực vòng lửa xuất hiện, cũng là lúc các quy tắc được nới lỏng.”

“Mẹ Quỷ sẽ mang đến sự ô nhiễm không cách nào thanh lọc được, quét sạch tất cả những vật có thể nhìn thấy, tạo ra một vương quốc ma quỷ thật sự.”

Trên mặt đất, chất dịch nhầy màu đen lan ra mau chóng, mãi cho đến bên rìa của hơi thở tòa thành mới không cam tâm mà dừng lại.

Những cố gắng thanh lọc vào ban ngày của Hoa Đình uổng công vô ích rồi, biển đen mênh mông lại một lần nữa hiện ra.

Ô uế không cách nào loại trừ…

Đã bắt đầu xuất hiện rồi ư?

Hai tay Vân Sâm nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, tiến độ loài người ở bên này còn kém xa với lũ ma quỷ, từ trước đến giờ đều chỉ có thể bị động mà tiếp nhận sự tấn công của ma quỷ, căn bản không cách nào phản kháng.

Dây leo ấn lên mu bàn tay Vân Sâm, im lặng an ủi cô.

Vân Sâm thở ra một hơi chán nản, cô ý thức được có gì đó không đúng lắm.

“Nếu như ma quỷ thật sự có ý định làm như vậy, tại sao chúng nó còn quang minh chính đại mà viết ra dự tính của mình chứ?”

Hoa Đình không trả lời cô ngay, anh còn đang lắng nghe cuộc trò chuyện của đình Thương Lãng.

Qua một lúc, anh nói: “Thiên Hồ đã hỏi bố, bố nói…”

Hoa Đình ho khẽ một tiếng, mô phỏng lại ngữ khí của Hạ Phong Niên, giống y như đúc.

“Còn có thể là tại sao nữa, loài người các ngươi quá yếu đuối đó thôi, quy tắc bắt buộc phải kìm hãm ma quỷ lại mới không đến mức khiến cho con người các người lập tức diệt vong, đây là công bằng.”

“Cái gì, lúc trước tại sao tôi lại không nói, bây giờ mới nói… Ai biết được đám ăn hại các người câu giờ lâu như vậy mới giải ra được lời của bọn chúng, tôi giải đáp vấn đề cho các người đã là quá mức lương thiện rồi.”

“Ý thức tòa thành Cửu Châu các ngươi không chỉ muốn lấy thân xác tôi, mà cả bộ não của tôi cũng không tha, thậm chí còn dùng cả mỹ nhân kế để dụ dỗ con gái bảo bối của tôi, viện trợ từ bên ngoài đã quá nhiều rồi, vậy mà còn chê ít, các người phải biết ngại chút đi chứ!”

Vân Sâm: “…”

*Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Phong Niên: Thứ rách nát kia lại đâm sau lưng tôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio