Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

chương 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trans: Trôi

Ý thức tòa thành của Tân An?

Lẽ nào đó là tượng thành của Tân An sao? Tại sao lại biến thành bộ dạng này rồi…

Vân Sâm dò hỏi: “Đây là bản sao tượng thành ạ?”

Bà lão lắc đầu, nói: “Đó là bản chính tượng thành của Tân An. Nơi này từng là nơi phồn vinh hưng thịnh, sau đó bị kẻ gian tính kế, Tân An mới trở thành bộ dạng như thế này đây…”

Bà đè ống tay áo xuống rồi dùng một sợi dây thép khều cái lon ra, sau khi nó rời khỏi đống lửa thì nước trong lon vẫn đang sôi ùng ục. Bà nhẹ nhàng dập đi những tia lửa, rồi thở một hơi thật dài.

Vân Sâm nhìn sang bà lão, hiển nhiên người kia biết rất nhiều chuyện về Tân An. Cô hỏi: “Bà từng sống dưới sự bảo vệ của Tân An ạ?”

Bà lão gật đầu, bà chỉ vào khung cảnh xung quanh rồi nói: “Phạm vi mà Tân An từng có thể bảo vệ lớn hơn rất nhiều so với những gì cháu có thể tưởng tượng, chỉ cần là người ở Tân An lúc trước thì đều được Tân An bảo vệ, không ngoại trừ một ai.”

Vân Sâm ngạc nhiên, bà lão trước mắt cô đang dùng một tấm vải bố dày bọc lấy lon thiếc rồi đưa nó cho cô.

“Nó nguội rồi đấy, trời có nóng cỡ nào cũng không nóng bằng một trái tim đã nguội lạnh đâu, một bàn tay ấm áp cũng có thể xua đi cái lạnh.”

Hơi nóng xuyên qua chiếc lon truyền đến tay cô, Vân Sâm tiếp tục tò mò hỏi: “Cháu biết rằng ý thức tòa thành có phạm vi bảo vệ càng lớn thì cũng đồng nghĩa với việc thực lực của họ càng mạnh, mà Tân An mạnh như thế thì ai có thể hại được cậu ấy ạ?”

Mí mắt bà lão luôn rủ xuống một nửa, khi nghe thấy lời của Vân Sâm thì đột ngột ngước mắt lên nhìn cô. Đôi mắt của bà không đục ngầu như những người già khác, mà ngược lại nó còn rất khỏe mạnh.

Một lát sau, bà lại nhắm mắt lại, sau đó nói: “Vì đã tin lầm người.”

Vân Sâm nghe ra được ẩn ý trong lời nói của bà, cô khó hiểu hỏi: “Ý bà là thứ đã tổn thương Tân An là con người sao? Tại sao con người lại tổn thương ý thức tòa thành chứ?”

Bà lão gạt đám lửa: “Từ đó đến nay, cháu là người đầu tiên hỏi như thế mà bà gặp đấy…”

Vân Sâm không hiểu: “Sao ạ?”

Bà lão nói: “Sau khi nghe bà nói Tân An đã không còn nữa, rồi lại hỏi thứ gì đã làm tổn thương Tân An, mà không phải là hỏi tiếp theo nên đi đâu mới an toàn hơn.”

Vân Sâm vừa muốn nói gì đó, bà lão lại thở ra một hơi nặng nề rồi nói: “Nếu cậu ấy mà biết chắc sẽ vui lắm, cậu ấy rất thích nhận được sự quan tâm của con người.”

Vân Sâm nhạy bén nghe được giọng điệu của bà lão có vẻ rất thân thuộc với Tân An, cô hỏi: “Tân An rất thân thiết với con người ạ?”

Bà lão gật đầu: “Cậu ấy là một ý thức tòa thành rất thích thân thiết với con người, vậy nên mới gặp phải chuyện như thế. Cháu có muốn biết không?”

Vân Sâm gật đầu, cô rất muốn biết Tân An đã xảy ra chuyện gì.

Bà lão nói: “Cô bé à, khi muốn nghe ngóng tin tức từ người khác thì phải lấy ra chút thành ý… Rốt cuộc cháu đến từ đâu vậy?”

Vân Sâm bị bà lão nhìn chằm chằm, sau khi suy tính kỹ càng, cô mới quyết định nói ra sự thật: “Cháu đến từ Hoa Đình.”

“Hoa Đình à?” Bà lão bừng tỉnh, bà nhớ đó là tòa thành đầu tiên bùng phát ma quỷ. Bà ngó xung quanh một cái, rồi làm khẩu hình miệng với cô.

Vân Sâm lập tức bóp chặt lấy mảnh vỡ tượng của tưởng Cửu Châu, chỉ đợi nếu bà lão có bất thường gì thì sẽ dịch chuyển ngay.

Khẩu hình miệng của bà là…

“Cháu là Thành Quyến Giả.”

Như là thấy cô cảnh giác, bà lão vươn tay ra thả thêm một cái lon sắt vào trong đống lửa. Lần này bà không đè ống tay áo lại mà để nó hướng lên.

Một bình gốm mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng thấy được màu sắc và hình dáng, đang lặng lẽ nằm trên mặt trong của cánh tay bà.

Đó là ký hiệu của Thành Quyến Giả.

Thành Quyến Giả không cần nhìn kỹ ký hiệu, họ chỉ cần lướt mắt qua một cái là đã có thể biết được ký hiệu Thành Quyến Giả kia là thật hay giả.

Bà lão này là Thành Quyến Giả.

Thành Quyến Giả của Tân An sao?

Vân Sâm kinh hãi, bà lão kéo ống tay áo xuống, rồi giơ tay ra hiệu với cô.

Bà lão khẽ cười nói: “Bởi vì chuyện đã xảy ra với Tân An nên người dân ở đây không thích Thành Quyến Giả ngoại lai cho lắm, rồi sau đó lại thành ra không thích tất cả các Thành Quyến Giả. Càng trải qua đau khổ thì càng căm hận Thành Quyến Giả đã gây ra tội ác này, họ coi Thành Quyến Giả là kẻ cầm đầu đã gây mọi đau khổ mà giờ đây họ gặp phải.”

Vân Sâm hỏi cực kỳ khẽ: “Xin hỏi cháu bị lộ từ chỗ nào vậy ạ?”

Hai người đang ngồi trong một góc của nhà máy này, không hề gây chú ý tí nào, nhỏ giọng trò chuyện cũng sẽ không gây chú ý đến người khác.

Bà lão nói: “Bây giờ, chính câu cháu đã hỏi bà mới khiến bà thật sự chắc chắn được thân phận Thành Quyến Giả của cháu, trước đó bà chỉ đang thử cháu thôi.”

Vân Sâm: “…” Chú Vĩnh Phúc đề nghị cô nên ít tiếp xúc với con người, xem ra là thật rồi, giang hồ hiểm ác.

Bà lão vỗ cánh tay đang bị ống tay áo che khuất của mình nói: “Cháu xem này, bà muốn biết tin tức về cháu nên dùng thành ý đổi lấy… Vậy bây giờ cháu cũng đã thể hiện thành ý của mình rồi thì bà sẽ nói cho cháu biết những chuyện mà cháu muốn biết.”

Ví dụ như Tân An đã từng xảy ra chuyện gì.

“Người được ý thức tòa thành quan tâm đều là những người tốt theo ý nghĩa thông thường mà con người chúng ta thường nói, cháu có biết tại sao không?” Nước mà bà lão nấu lần này là nước mà bà muốn uống.bg-ssp-{height:px}

Vân Sâm nói: “Ý thức tòa thành có thể nhận biết được năng lượng của một người là tốt hay xấu.”

Bà lão nói: “Nhưng phải làm thế nào để định nghĩa một người là người tốt hay người xấu đây? Nếu như trong mắt của ý thức tòa thành người này là người tốt, nhưng trong mắt con người lại là người xấu…”

Vân Sâm nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Bà lão thấy cô bối rối, chỉ cười cười rồi nói: “Ý bà muốn nói là Thành Quyến Giả đều là người tốt.”

Vào ngày đầu tiên của năm mới năm , Tân An vừa thăng cấp thành tòa thành trung bình. Đây là chuyện tốt của Tân An, mọi người đều rất vui mừng, họ tự làm ra những đạo cụ để ăn mừng ngày tết, hy vọng có thể tạo thêm một sắc màu mới trong ngày tận thế tối tăm này.

Khi pháo hoa thắp sáng lên cả vùng trời, một người bị thương ngã xuống vũng máu, máu nhuộm đỏ đống tuyết trắng xóa phủ đầy đất Tân An, rồi lan đến tận bên trong Tân An.

Người đó tự xưng mình là Thành Quyến Giả, đến đây để tìm sự giúp đỡ, hắn bảo ý thức tòa thành của họ cần giúp đỡ.

Nghe thấy có ý thức tòa thành cần trợ giúp, sau khi xác nhận người nọ quả thực là Thành Quyến Giả, Tân An không nói lời nào đã cử một số lượng lớn người đi cứu trợ. Sau đó những người này dùng tài năng tòa thành của đối phương để nhanh chóng đến được nơi đó, Thành Quyến Giả kia ở lại Tân An dưỡng thương.

Hắn cảm kích sự nghĩa khí của Tân An, rồi nghĩ rằng mình phải làm gì đó cho Tân An. Hắn nói mình đã từng cải tạo các máy móc trong nhà máy điện ở Tân An để chúng có thể sử dụng năng lượng ít hơn % so với năng lượng dùng trước đây, hắn cũng chứng minh rằng mình có khả năng này.

Người Tân An nhiệt tình để hắn cải tạo lại các máy móc trong nhà máy điện, quả nhiên tiết kiệm được rất nhiều năng lượng điện, điều này thật sự rất hữu ích trong thời tận thế thiếu hụt vật tư này.

Bà lão đột nhiên ngừng nói, bà siết chặt lấy ly sắt rồi nói: “Chúng tôi tưởng rằng đó là chuyện tốt, nhưng nào có ngờ được nó lại là khởi đầu của cơn ác mộng.”

Vân Sâm im lặng lắng nghe.

Nhà máy điện mà Thành Quyến Giả kia cải tạo quả thực tiết kiệm được rất nhiều lượng điện, nhưng tính năng lại không quá ổn định, đôi khi sẽ có một vài máy móc gặp trục trặc. Trục trặc không nghiêm trọng thì sửa một chút là xong, nên họ chẳng hề để ý tí nào.

Lỗi nhỏ dần thành lỗi lớn.

Số máy phát điện gặp trục trặc ngày càng nhiều, vấn đề càng ngày càng lớn, họ hỏi Thành Quyến Giả đó. Đối phương vô cùng chân thành sửa lại máy móc cho họ, nhưng chính hắn cũng chẳng tìm được nguyên do.

Chuyện bắt đầu trở nên bất thường vào một buổi tối đêm nọ.

Một khu vực trong hơi thở tòa thành của Tân An bỗng nhiên bị cúp điện, vào buổi tối chỉ có người trực đêm ở lại đó. Vốn chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng những người này như bị trúng tà, từng người nhắm mắt vô cùng kiên định bước ra ngoài.

Cho dù người khác có dùng cách nào cũng không cản nổi, trói họ lại thì họ vùng vẫy mặc cho bị thương đến tận sáng mới trở lại bình thường.

Tình huống thế này khiến mọi người sợ hãi vô cùng, cũng may là nó chỉ xảy ra một lần.

Nhưng cảnh đẹp thì không dài, tình trạng như vậy lại xuất hiện, vừa cúp điện là cả đống người như bị trúng tà, họ bạt mạng chạy ra khỏi phạm vi hơi thở tòa thành… Có một số người cản không kịp, đã trực tiếp làm thức ăn cho ma quỷ.

Mọi người nhận ra rằng, mỗi khi đến tối phải ở nơi có ánh sáng mới không bị trúng tà như thế.

Máy móc trong nhà máy phát điện phải được sửa, khi ấy họ vẫn chưa nhận ra vấn đề ở tên Thành Quyến Giả kia. Họ vẫn giữ hy vọng rằng tên Thành Quyến Giả đó sẽ cùng giúp sức sửa lại máy móc, mà hắn cũng đồng ý chẳng chút do dự.

Vào một đêm nọ giữa năm , cả Tân An đều bị cúp điện.

Những người vốn bị điều khiển để làm thức ăn cho ma quỷ lần lượt đập phá những bản sao tượng thành cách mình gần nhất, đập cho đến tận khi nát vụn ra.

Mặt bà lão không biểu cảm nói: “Chỗ bà ở hồi ấy dùng máy phát điện khác nên không hề chịu ảnh hưởng nào từ loại ma quỷ kỳ lạ đó. Tên đó nói với bà rằng hắn có cách đối phó với loại ma quỷ này, chỉ cần hắn nhìn thấy bản chính của tượng thành, rồi lợi dụng sự liên kết giữa hai tượng thành khiến bản chính tượng thành phát ra ánh sáng ép ma quỷ rút lui…”

Vân Sâm lẩm bẩm: “Đó là Vào Mộng, điểm yếu của nó là ánh đèn điện.”

“Đúng vậy, sau này bà mới hiểu ra, ngay từ đầu nó đã thể hiện ra rất rõ ràng rằng thứ nó sợ không phải là ánh sáng, mà là ánh đèn điện.” Bà lão nở nụ cười thê lương: “Bà và Tân An rất tin tưởng hắn, cho nên liền làm theo lời hắn nói… Mãi cho đến khi hắn ra tay, bà mới nhận ra rằng hóa ra từ đầu đến cuối mục tiêu của người này chính là tiêu diệt Tân An.”

Vân Sâm nghe xong mà tê dại cả người. Cùng là Thành Quyến Giả, nếu cô gặp một Thành Quyến Giả khác thì có lẽ cô cũng sẽ dứt khoát nghĩ rằng đối phương tốt bụng, chứ sẽ không nghi ngờ mọi hành động của đối phương.

Vân Sâm không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc người kia là Thành Quyến Giả của tòa thành nào vậy ạ?”

Bà lão là Thành Quyến Giả của Tân An, vậy chắc chắn bà sẽ không nhận nhầm thân phận của Thành Quyến Giả. Rốt cuộc là Thành Quyến Giả của tòa thành nào sẽ làm ra chuyện quá đáng đến vậy?

Bà lão trầm giọng nói: “Hắn nói mình là là Thành Quyến Giả của Trung Châu. Khi đó Trung Châu cũng đang gặp nạn, nhờ Tân An cử người sang giúp đỡ, tài năng tòa thành của hắn là có thể dịch chuyển đến nơi khác…”

Vân Sâm nhìn trân trân không nói nên lời.

Tên thủ phạm cầm đầu gây nên tình trạng bây giờ cho Tân An là Thành Quyến Giả của Trung Châu?

Là chú Mạnh sao? Không thể nào! Khi Vân Sâm vừa muốn phản bác lại lời bà thì lại phát hiện khả năng dịch chuyển mà bà nhắc tới, quả thật đó là tài năng tòa thành của Trung Châu. Tài năng của ý thức tòa thành có khả năng giống nhau không nhỉ? Cô chưa từng hỏi Tòa Thành Nát về vấn đề như thế bao giờ.

Sao lại có thể là chú Mạnh được… Chú Mạnh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thế này.

Vân Sâm cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra năm . Khi ấy cô còn chưa tròn mười tuổi, nửa năm đầu trong ấn tượng của cô, vì chuyện xây dựng trung tâm giao dịch, nửa năm đó Mạnh Nhiên Lâm luôn ở Trung Châu mới đúng, hơn nữa còn là ở khu cô đang sống cơ.

Vân Sâm nói: “Bà có chắc hắn là Thành Quyến Giả của Trung Châu không ạ?”

Bà lão gật đầu nói: “Bà rất chắc chắn rằng hắn tự nhận mình là Thành Quyến Giả của Trung Châu, hắn tên là Kim Nhiễm Lâm.”

Vân Sâm ngạc nhiên nói: “Thành Quyến Giả của Trung Châu tên là Mạnh Nhiên Lâm.”

Ngay sau đó, cô biết được quý danh của bà lão là Bạch Ngọc Thái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio