Aurora chưa kịp phản ứng lại lời này, chóp mũi đã ngửi được mùi nước hoa của Maleficent, là sản phẩm giới hạn của hãng nào đó, như hương hoa hồng lặng lẽ tràn ra trong đêm mưa, mùi thơm phức, có chút cô đơn lạnh lẽo, có chút kiêu ngạo, có chút thần bí.
Sau đó ngón tay cô một đường từ cằm đi lên, vuốt ve gò má nàng, bàn tay ngăn cản ánh mắt người ngoài, Aurora liền trơ mắt nhìn đôi môi khiêu gợi đỏ mọng đến gần, cách đôi môi nàng một centimeter thì dừng lại, mùi nước hoa, rượu vang, còn có mùi son môi lập tức tỏa ra, đầu Aurora nháy mắt trống rỗng, hô hấp cũng tưởng như dừng lại.
Gần đến như thế, biểu cảm phản ứng của nàng gần như không trốn được ánh mắt cô.
Bờ môi cô nhẹ nhàng mấp máy, lẩm bẩm nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì em hết." Nói xong ánh mắt cô rơi vào đôi môi của Aurora, bờ môi phấn hồng mềm mọng, dễ dàng ngậm được.
Cô hơi đổi góc độ, nhẹ nhàng đụng vào khóe môi, dừng một chút lại chuyển góc, hôn chiếc cằm trơn bóng thon gọn của nàng.
Nhưng trong mắt những người xung quanh thì là: hai người ôm ấp nói chuyện quá gần, sau đó nữ nhân cao hơn bỗng nhiên cúi đầu hôn thiếu nữ tóc vàng.
Không ít người vốn dĩ không thể tưởng tượng ra trường hợp này, nhất thời tiếng hít vào liên tiếp vang lên, dù sao trước đó mọi người đều chỉ nghe thấy báo chí nói, hiện tại là được nhìn tận mắt.
Emma bị Phillip kinh hãi mà giẫm lên chân cô nhưng cô cũng không màng đau đớn, chỉ phun ra một câu: "What the fck?"
Richard mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tay cứng đờ giơ điện thoại lên chụp.
Diaval bên cạnh mặt đần ra, nửa ngày mới nói được một câu: "Chính thức phát đường...."
Maleficent rất nhanh đã buông Aurora ra, thái độ xung quanh cô vốn không thèm để ý, chỉ là nửa ngày cũng không thấy người trong lòng nói một câu nào, cô cúi đầu nhìn một cái, hai hàng lông mi cong cong dài dài của nàng che khuất con mắt, gò má trắng mịn giờ đỏ ửng, thậm chí ngay cả vành tai cũng hồng hồng.
Ánh mắt Maleficent khẽ lắng lại, vươn tay vuốt ve má nàng, đầu ngón tay chạm vào da thịt mịn màng ấm áp, lông mi thiếu nữ khẽ chớp, đôi mắt mơ màng xinh đẹp ngượng ngùng nhìn cô một cái rồi lại thật nhanh cúi xuống.
Cái nhìn này, vừa ngượng ngùng lại có chút không thoải mái, còn có cảm xúc khó tả.
Ánh mắt như vậy, bất cứ ai nhìn vào đều thấy tê dại, cho dù là Maleficent cũng hơi hơi bị hoảng hốt.
Thật lâu sau Maleficent mới nửa than thở nửa trêu chọc nói: "Dễ thẹn thùng như vậy đây..."
----
Aurora gần như ngơ ngác đi theo nữ nhân rời khỏi bữa tiệc, trong đầu vẫn quanh quẩn về nụ hôn ban nãy.
"Tại sao chị ta lại hôn mình?
Chờ đã, chỉ là chạm nhẹ môi vào má một cái thôi, sao mình lại căng thẳng, coi như lễ nghi chạm má chào hỏi là được rồi...
Chờ đã, chị ta hôn má một cái rồi, sao còn hôn một cái dưới cằm nữa...
Ít nhất cũng phải nói trước với mình một tiếng chứ...đồ bá đạo..."
Aurora buồn bực hết sức, liếc nhìn Maleficent bên cạnh, lại là dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt kia.
Loại cảm giác rầu rĩ này cứ ở mãi trong lòng thực sự không dễ chịu, nhưng mà sau khi lên xe, trong buồng xe vang lên một tiếng "meo" nàng mới phấn khởi lên.
Một quả cầu xù lông nhảy về phía nàng, Aurora lập tức cười lên, mừng rỡ đón được nó: "Ruby!" Thân thể béo mập, đôi mắt tròn vo, bàn chân mũm mĩm bám vào vạt áo trước ngực nàng, kêu "meo meo" như chào nàng.
Aurora cầm bàn chân nó, vui vẻ nói: "Chị đã đem nó đến đây rồi!"
Maleficent ngồi đối diện nàng, lười biếng đáp: "Tôi phải đi công tác mấy ngày, giao nó cho em được không?"
"Thật sao?" Aurora kinh ngạc lẫn vui vẻ tươi cười, vô cùng trẻ con, toàn bộ buồng xe như tươi sáng lên.
Được xác nhận là đúng xong, Aurora đặt Ruby lên đùi, hai tay nâng chân nó lên: "Em nghe thấy chưa? Mấy ngày nay em sẽ ở cùng chị đó, có vui không?"
"Meo meo."
"Chị có thể đưa em đi học cùng, em trốn trong ba lô nhé, nhưng không được lên tiếng đâu đó, quyết định như vậy nha."
"Meo meo."
"Đúng rồi, chị sẽ mua quần áo cho em.
Em muốn mặc đồ con hổ, con thỏ hay là hello kitty?"
"Meo meo"
Maleficent:....
Maleficent hơi kinh ngạc nhìn một người một mèo nói chuyện ăn ý với nhau.
Ánh mắt từ từ tìm đến thiếu nữ, mái tóc vàng xoăn sóng được buộc đuôi ngựa, có cài mấy bông hoa nhỏ xinh lên, dưới ánh đèn trong buồng xe chiếu xuống, nụ cười nàng xinh đẹp tươi tắn như tranh vẽ.
Xe dừng ở nhà trọ của Aurora, nàng thuận miệng hỏi: "Chị có muốn đi vào ngồi chút không?"
Maleficent hơi nhướn mày, Mike theo bản năng vểnh tai lên nghe ngóng.
Aurora cũng không thấy có gì không ổn, mấy lần ở chung, trừ cảm giác không thoải mái khi tình cờ tiếp xúc thân thể ra, nàng cũng quen hơn với cô rồi.
Huống chi nàng nghĩ mình từng ở lại nhà của Maleficent, vậy cũng nên mời cô vào nhà mình.
Nàng bế Ruby mở cửa xe đi ra ngoài, còn nói với nó: "Ruby, em có phải béo lên rồi không? Sao nặng hơn rồi..."
Ruby: "Meo"
Maleficent lấy tay sờ sờ môi mình, gợi lên một độ cong đầy ý tứ, sau đó cũng đi ra khỏi xe.
Động tác của cô không nhanh không chậm, ống quần cũng hơi vung lên, chân dài thon thả thẳng tắp gây ra cảm giác quyến rũ khiêu gợi vô cùng.
"Maleficent"
Aurora đứng trước bậc thang trước cửa nhà, rất dịu dàng nhìn cô, làn da trắng nõn mềm mại, khẽ mỉm cười, gọi tên cô một tiếng, ra hiệu cô đi nhanh lên.
Đôi mắt xinh đẹp của Maleficent hơi híp lại, đứng tại chỗ vài giây sau mới đuổi theo nàng.
Tài xế Mike yên lặng nhìn cảnh tượng này, sau đó lấy điện thoại đi dộng ra bấm bấm, nhóm chat của họ lập tức bùng nổ.
Diaval: [Gì cơ? Aurora mời Maleficent ở lại?]
Richard: [Tiến triển được đấy.]
Marjoire: [Rất tốt nha, chỉ là hẳn không ngủ lại đâu, lúc ở nhà Mal hai người ngủ riêng mà.]
Richard: [Ở bữa tiệc hai người họ đã hôn nhau, có bằng chứng đây này.]
Đại hắc, Tiểu hắc và Marjoire: [Gì cơ???]
Diaval: [Aaaaa, mắt tôi đều hoa hết cả lên đó.
Tôi rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác của mấy người trên mạng, ngự tỷ và loli, mấy người nhìn ảnh chụp này đi, thật quá hot đây.
Chết tiệt, ngọt muốn gϊếŧ người.]
Marjoire: [Thật sự sao?]
Richard: [Từ bức ảnh thì đúng là hôn thật.]
Diaval: [Aaaaaa]
Tiểu hắc: [Thật ra...có khả năng là do góc chụp gây hiểu nhầm không?]
Mọi người:....
Tiểu hắc: [....Tôi nói sai gì à?]
Diaval: [Cậu im miệng ngay.
Đại hắc, bọn họ trên xe nói gì thế?]
Đại hắc: [Tôi không thể tiết lộ Boss và tiểu thư Aurora nói chuyện được.
Tôi không nghe thấy, cũng không thể nghe, càng không dám nghe.]
Richard: [Nói điểm chính đi.]
Đại hắc: [Boss nói đi công tác muốn đưa Ruby cho tiểu thư Aurora chăm sóc.]
Marjoire: [Này bất ngờ quá, trước đây đều chưa từng như thế.
Còn chưa có người nào được vào nhà đây.]
Diaval: [Ôi chồi ôi, đã cùng nuôi thú cưng rồi kìa.
Quá ngọt!]
Richard: [Có chút ý tứ đấy.]
Marjoire: [Nhanh nói một chút chuyện trong bữa tiệc đi, một chi tiết nhỏ cũng không được giấu diếm đâu đấy.]
Diaval: [Tôi nói tôi nói.]
Một đống tin nhắn được gửi đến.
Hơn nửa giờ sau đột nhiên.
Đại hắc: [Có chuyện rồi.]
Đại hắc: [Phillip Lewis tới.]
Mọi người: [Gì cơ?????]
Diaval: [Tiểu tử thối này thật sự bám dai như đỉa.]
----
Căn hộ của Aurora vốn có ba phòng ngủ một phòng khách nhưng nàng chỉ để một phòng ngủ, dùng bình phong để ngăn cách, còn lại toàn bộ không gian mở rộng, nhìn rất rộng rãi thoáng đãng.
Một góc có nhà bếp, một góc có giá sách và bàn học, dưới đất là thảm nhung ấm áp, ghế sofa dài và một cái ghế sofa đơn xếp cạnh nhau.
Đây là phong cách riêng của nàng, đơn giản thoải mái.
Chỉ tùy ý nhìn liền thấy được rất nhiều búp bê, trên thảm có gối ôm sặc sỡ, có bình hoa oải hương, còn có mùi thơm của hoa quả bay trong không khí, tất cả đều thể hiện đây là phòng của một thiếu nữ đáng yêu.
Chỉ là người khí thế cao lãnh như Maleficent lại ngồi ở phòng khách đáng yêu như vậy, con mèo béo mập bên người cô đang nghịch nghịch con búp bê tròn nhỏ.
Cảnh tượng như vậy tràn ra một cảm giác đáng yêu kì lạ.
Đặc biệt khi Maleficent cầm lên một con minion một mắt và nó phát ra một thứ tiếng không phải tiếng người, cô có chút sửng sốt, từ từ đánh giá.
Maleficent hơi nghiêm túc, còn có chút tò mò khó hiểu, như đang nói: Cái gì đây?
Aurora nhìn dáng vẻ của cô, có chút muốn cười: "Đó là Minion." Nàng nhịn cười nói.
Maleficent mặt không cảm xúc đặt con búp bê xuống, liếc nhìn mấy cái cốc đặt ở trước mặt cô.
Chất lỏng trong cốc màu vàng cam trong suốt, như ánh nắng một sáng ngày thu.
"Nước ép bưởi." Aurora cúi đầu uống một hớp sữa bò xong nhìn cô, ý cười trên môi nàng cũng ấm áp như ánh nắng vậy.
Maleficent nhướn mày, Aurora liền giành nói trước, có chút nghịch ngợm: "Nhà tôi không có rượu, hơn nữa.." ngón tay nàng chỉ cốc nước bưởi: "Tôi không cho đường, cũng không hạ độc, chị cứ yên tâm mà uống."
Đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm một lúc, bàn tay từ từ cầm cốc nước lên uống một hớp.
Nước ép bưởi chua chua, hương bạc hà mát mẻ, còn có vị mật ong, phù hợp cho người vừa uống rượu, ánh mắt cô khẽ động, yên lặng uống thêm một hớp.
Ruby ngồi xổm trên sàn cũng hưởng thụ liếm sữa bò của riêng nó.
Aurora hé miệng cười, cảm thấy cảnh tượng này quá đáng yêu.
Điện thoại nàng sáng lên, Aurora lướt một lúc nói: "Là học tỷ, nói rằng rất thích quà tôi tặng."
Maleficent cứ thế uống gần nửa cốc nước bưởi, cô thả lỏng người dựa vào sofa, ghế sofa cực kỳ êm, dựa vào đó thoải mái như người không xương, cô có chút suиɠ sướиɠ, chân dài lười biếng vắt lên, ừ một tiếng, giọng nói cũng lười biếng theo: "Năm nào cũng tặng à?"
"Phải, năm nào cũng khiến tôi với Emma tiêu tốn trí lực nghĩ xem cần tặng cái gì." Aurora bất đắc dĩ nói.
Maleficent ừ hử, không nói thêm gì.
Aurora hơi bối rối, cái "tiêu tốn trí lực" của nàng trước mặt cô căn bản quá bé nhỏ, không đáng nói.
Cuộc sống của cô là ở phố Wall, là nơi kinh doanh cao cấp của thế giới.
Mà chính mình vẫn là sinh viên chưa biết sự đời, Aurora nghĩ, trong mắt Maleficent, mình hẳn chỉ là một cô nhóc ấu trĩ.
"Vậy hai người phải luôn luôn tiêu tốn trí lực rồi." Maleficent nói, tiếp tục cầm cốc nước ép lên uống.
Aurora chớp chớp mắt, sau khi phản ứng lại liền cười: "Ừm, ba của học tỷ quá yêu con gái, nói rằng mỗi năm sinh nhật đều sẽ tổ chức tiệc mừng, cho dù chị ấy kết hôn sinh con, cho dù chị ấy bảy mươi tuổi cũng vẫn sẽ là viên ngọc quý trong tay ba chị ấy."
Nàng ngồi một mình trên ghế sofa đơn, ôm Ruby, vừa vuốt ve nó vừa nói.
Nói xong liền yên lặng, tươi cười có chút buồn.
Maleficent mở mắt ra, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, đặt cốc nước xuống.
"Nhà này của em hết?"
Aurora nói: "Nói chính xác thì là của Nana tôi, chẳng qua tầng dưới cho thuê, tôi ở tầng trên, sửa lại theo ý tôi."
Maleficent gật đầu: "Rất đáng yêu."
Aurora: "So với nhà chị thì đơn sơ hơn, nhưng đây là của Nana để cho tôi, tôi rất thích."
Maleficent nhìn nàng: "Xem ra em và Nana em tình cảm rất tốt."
Aurora cũng nhận ra nàng thường nhắc đến Nana trước mặt cô, không chỉ vậy, nàng còn luôn nói những điều trong cuộc sống của nàng với cô: quan hệ giữa nàng và ba mẹ, Nana, Emma, những điều buồn phiền...Nàng đối với cô không chút đề phòng, hoàn toàn tin cậy như vậy, nàng nghĩ đến thất thần, lẩm bẩm: "Ừm."
"Nhiều năm trước, tôi từng gặp qua bà ấy một lần."
Aurora lập tức lên tinh thần, đôi mắt xanh thẳm như bảo thạch chớp chớp, ánh sáng các nơi như tập trung vào trong mắt nàng, biểu cảm tò mò, ngây thơ đáng yêu không nói hết.
Ánh mắt Maleficent như quét qua quét lại trên mặt nàng: "Khi đó em còn không cao bằng một nửa hiện tại."
Aurora sững sờ, sau đó xấu hổ: "Khụ khụ, nói về Nana đi, nói tôi làm gì."
Maleficent khẽ mỉm cười: "Bà ấy là một người rất tài giỏi."
Aurora nghe cô nói, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính cười lên: "Đúng vậy, Nana của tôi rất tài giỏi, tôi chưa thấy ai giỏi hơn bà."
"Ồ?" Khóe mắt Maleficent nhếch lên, nhìn nàng, gật gật đầu.
Aurora trong lòng tê dại, không chút suy nghĩ nói thêm một câu: "À, đương nhiên chị cũng rất tài giỏi."
Maleficent nghe vậy cười khẽ một tiếng, mặt Aurora nóng lên.
"Em thấy tôi tài giỏi? Hừm, không cảm thấy tôi giống ác ma sao?"
"Vì sao tôi phải cảm thấy chị giống ác ma?"
"Mọi người đều cảm thấy tôi người cũng như tên đây."
Aurora cười khúc khích: "Thật ra, chị có biết tên của chị ý nghĩa gốc cũng không phải là ác độc, ác ma không?"
Maleficent có hơi hứng thú: "Ồ?"
Aurora khẽ đặt Ruby uống nó sữa ngủ gật xuống ghế, Ruby gắng sức muốn mở mắt ra kêu meo meo một tiếng, nhưng ghế sofa quá êm quá thoải mái, nó kêu một tiếng xong lại liếm chân vài cái, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp, không thèm quan tâm hai người.
Aurora đứng dậy nói: "Chờ chút, tôi lấy cho chị xem." Nàng xoay người đi về phía giá sách.
Nàng vẫn mặc váy ren màu đen, bởi vì ở nhà mình, lại có thảm, nàng để chân trần, khoe ra đôi chân trắng mịn như ngọc.
Aurora cao khoảng một mét bảy, từ nhỏ tập múa, bước đi có vẻ đặc biệt nhẹ nhàng uyển chuyển.
Nàng đi tới giá sách, nhón chân với lên, làn váy theo chuyển động cơ thể, vòng eo thon gọn xinh đẹp đến khó tin.
Maleficent nhìn nhìn, lấy tay vuốt nhẹ môi dưới của mình, như nhớ đến gì đó, khẽ cười một tiếng.
Aurora lấy được sách, vừa lật sách vừa đi về phía sofa, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Maleficent: "Tôi nhớ là từng đọc được trong sách này..."
Ngón tay của nàng còn trắng nón hơn cả màu giấy trắng, non nớt, có chút da thịt, móng tay sơn màu kem, biểu hiện chăm chú, dưới ánh đèn mi mắt nhuộm một chút vầng sáng mỏng.
"Đây, chị xem." Aurora đưa sách cho Maleficent, người cũng ghé lại, ngón tay chỉ một hàng chữ, đọc ra một loại ngoại ngữ.
Tay Maleficent khoát ra phía sau lưng ghế, cánh tay thon thon có chút mạnh mẽ, dường như chỉ cần nhẹ vung một cái là có thể kéo thiếu nữ trước mặt vào lòng.
Tư thế cô lười biếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.
"Thật ra cái từ này thuộc về ngữ hệ Latin, nghĩa gốc không phải ác ma (devil) hay ác độc (evil), phiên ra tiếng Anh phải là "có ma lực" (magical) với "thần bí" (mysterious)."
Mặt của thiếu nữ non mềm phúng phính, chiếc mũi khéo léo cao thẳng, lúc nói chuyện môi dưới hơi chu ra, quanh thân tràn ngập hơi thở trẻ trung xinh đẹp.
"Cho nên những người kia nói chị là người cũng như tên ý..." nàng hé miệng cười, đôi mắt long lanh như đêm hè đầy sao: "thật ra là đang khen chị đó."
Giọng nàng mềm mại tinh nghịch, đôi mắt to tròn hơi nheo lại, giống như thú cưng lông xù xù, khiến người ta nhịn không được muốn vuốt ve một cái, trêu đùa cùng nàng.
--------------------------------------------
Tác giả: "Đừng sợ, tôi sẽ không để cô làm gì." Hmm, là tạm thời thôi cười
Maleficent: "Bao giờ tôi mới được hôn em ấy?"
Tác giả nơm nớp lo lắng: "À...à thì..."chạy nhanh
Liên quan đến việc giải thích tên của Maleficent ở trên, đó là tác giả bịa ra cho khớp nội dung truyện thôi.
Editor: Còn vài chục chương nữa mới được hôn nhé :))