Đến nơi cậu bảo anh thả bên ngoài đợi thay vì là theo vào bên trong cùng vừa hay đó cũng là điều anh muốn nói với cậu, cậu dám cá chắc trong lòng anh tự đinh ninh rằng đó là thần giao cách cảm giữa hai người cực kỳ hiểu nhau nhưng sự thật lại nằm ở buổi tối hôm qua sau khi cả hai hôn nhau.
Cậu tình cờ đi ngang qua thấy anh cứ liên tục lẩm bẩm cái tên “Thẩm Phúc Thiên” đã vậy còn nói cái gì mà hận tận xương tủy khiến cậu nghĩ rằng Thẩm Phúc Thiên này là tình đầu của anh, người xưa nói tình đầu là thứ cay đắng nhất mà.
Cậu đưa mắt dõi theo anh bóng dáng càng lúc càng vượt xa tầm mắt cậu, thấy anh đi hẳn rồi cậu mới dắt cái xe sang bên đường đối diện uống nước chờ.
Anh đi theo hướng dẫn của cậu thì đến được văn phòng của Thẩm Phúc Thiên, chần chừ bên ngoài một hồi lâu với có can đảm gõ cửa, “Tôi vào được chứ?”
“Vào đi.”
Bước vào bên trong đã thấy Thẩm Phúc Thiên ngồi sẵn ở sofa đối diện cửa ra vào, chỉ tay vào vị trí đối diện mình nói: “Lâu rồi không gặp, ngồi xuống đó đi.”
“Lâu rồi không gặp, chắc anh cũng biết lý do tôi xuất hiện ở đây rồi nhỉ?” Anh đặt tập hồ sơ xuống mặt bàn, lạnh lùng nói: “Chúng ta vào việc đi.”
“Vẫn là Thẩm Trình của ngày nảo nhỉ?” Thẩm Phúc Thiên cầm tập hồ sơ của anh lên nhếch mép, “Không ngờ rằng chỉ vì một thằng oắt con như Chao Hải Minh đã khiến Thẩm Trình của chúng ta nghỉ học cơ à, coi bộ cậu yêu thằng nhóc ấy lắm.”
Cũng may là trước đó anh có dặn nhà mình dấu chuyện ra nước ngoài du học với Thẩm Phúc Thiên chứ không thể nào gặp cũng gây khó dễ cho nhau, “Lại nhiều lời rồi hiệu trưởng Thẩm.”
“Không sao tôi đang muốn quan tâm cậu thôi à.”
“Nếu thế thì đủ rồi, tôi có việc cần phải làm.”
“Được thôi.”
Thẩm Phúc Thiên lấy điện thoại gọi điện cho ai đó nội dung hội thoại anh nghe không rõ lắm chỉ biết nó liên quan đến mình mà thôi.
Một lúc sau bên ngoài xuất hiện người đàn ông mặc vest đen, “Mời cậu Thẩm Trình đi theo tôi hoàn tất thủ tục.”
Anh quay qua cúi đầu chào Thẩm Phúc Thiên thay cho lời cảm ơn rồi rời đi, trước lúc đó anh ta đã nói cho anh nghe về cuộc hẹn tối nay với gia đình anh và mong rằng anh sẽ xuất hiện ở đấy nhưng anh đã từ chối.
Một người khiến anh phải căm hận hà cớ gì anh phải ngồi chung một bàn kia chứ.
Người đàn ông đi cùng đã giúp anh hoàn tất mọi thủ tục thậm chí còn đóng cả tiền mua đồng phục, anh hỏi bao nhiêu thì ông ta bảo nói anh không cần phải trả vì đó là yêu cầu của Thẩm Phúc Thiên.
Anh tỏ ra khó chịu thì ông ta không quan trực tiếp mời anh ra về, thú thật ở cái môi trường này nó không làm anh thích cho làm giờ mà nói cậu thể nào cậu cũng lo lắng chạy ngược chạy xuôi kiếm nơi khác à.
Anh lửng thừng ra bên ngoài một mình ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của cậu được một lúc thì cũng đã tìm được người, anh ráng nặn ra nụ cười chạy sang bên đó với cậu, “Khương ơi, anh làm xong thủ tục rồi.”.
Bạn đang đọc ????ru????ện ????ại ﹎ TrUmTru???? ện.????n ﹎
“Nhanh như vậy sao? Khát nước không á?” Cậu đưa anh menu quán nói: “Uống gì gọi đi tôi trả cho.”
“Chắc có mình anh thôi á, hiệu trưởng bảo tuần sau có thể bắt đầu học ngoài ra anh còn được tài trợ thêm cả đồng phục nữa nè.”
Nhìn thấy túi đồ anh giơ lên khoe mình thì cậu mỉm cười, “Thế là anh được đi học rồi, chọn ngành nào á?”
“Anh học kinh tế, anh nghĩ nó sẽ đơn giản hơn.”
“Chỉ cần anh học tốt là được rồi.”
“Vậy giờ tụi mình về hay em còn phải đi làm á?”
Cậu nhìn xuống đồng hồ trong tay mình nói: “Chắc là em đi làm còn anh sao?”
“Anh vừa gọi điện xin nghỉ nguyên ngày hôm nay rồi.”
“Thế để em chở anh về nhà.”
…
Cậu thả anh trước cổng nhà dặn dò anh trong lúc không có cậu ở nhà tuyệt đối không được mời ai vào nhà tốt nhất là khóa chặt cửa như không có ai trong nhà để tránh mẹ cậu chạy sang gõ cửa làm phiền thì mệt người làm.
Xong xuôi mọi thử anh vào nhà cậu lái xe anh chạy sang quán làm cho kịp chứ trưa đến đông đúc mình Lục Minh Vũ làm không xuể.
Bình thường nhà cậu đến đó cũng hơn ba lăm phút đi xe tính cả anh nhưng nay cậu đến nơi cũng vừa sát mười giờ hai lăm, cậu gác xe vào bãi khóa cổ xắn tay áo chạy vào bên trong phụ.
Bình thường tầm này vắng lắm cơ tự nhiên nay lại đông cách kinh khủng luôn đến nỗi dì của Lục Minh Vũ phải thái vội miếng thịt cho xong còn xuống phụ nữa mà.
Cứ quần quật chạy tới chạy lui cả tiếng bụng cậu nó bắt đầu đình công rồi, nó kêu inh ỏi lên nhưng cậu phải ráng nhịn làm cho xong việc mới dám ngả lưng mà nghỉ.
Thời gian đông khác qua đi, quán giờ cũng chỉ còn lác đác một hai người ngồi ăn.
Lục Minh Vũ kéo cậu ngồi xuống bàn cùng ăn trưa muộn mấy việc khác có dì với mẹ cậu thay thế, biết thân biết phận cậu ăn vội cho xong bữa trưa của mình rồi phụ quán tiếp cho dì với mẹ Lục Minh Vũ ăn.
Ba giờ chiều cũng là lúc nồi nước lèo thứ ba cạn kiệt, cậu ban nãy được tiếp thực phẩm nên mấy cái việc dọn bàn này kia làm cũng năng suất hơn hẳn, xong xuôi thì mẹ Lục Minh Vũ gọi cậu vào bên trong thanh toán tiền lương cậu mới biết nay là cuối tháng, vừa đi vừa đếm cậu phát hiện phần tiền bác ấy đưa có nhiều hơn bình thường liền chạy vội lại, “Bác ơi.”
Mẹ Lục Minh Vũ quay lại nhìn cậu, ánh mắt đầy ân cần bảo: “Con gọi bác có gì thế?”
“Bác đưa con nhiều hơn mọi khi á, bình thường chỉ có ba trăm năm mươi nay bác đưa con dư tới sáu mươi lận.”
Mẹ Lục Minh Vũ xoa đầu cậu, “Bác biết chuyện mẹ con cắt tài trợ cho con rồi, trong nhà con có thêm người bác sợ lương của hai đứa không đủ sinh hoạt nên bác cho thêm một chút.”
“Con không dám nhận, cũng tại con không muốn nhận tiền của người đàn ông kia nên mới muốn chủ động cắt tài trợ của họ, con biết là con dại lắm nhưng con không muốn phụ thuộc vào họ nữa.
Con đang nhân lúc nghỉ hè tìm thêm việc để làm đây ạ.”
“Vậy anh bạn cùng phòng với con làm nghề gì? Lương như nào? Có chủ động tiền bạc với con không?”
Cậu nghe mẹ Lục Minh Vũ nhắc tới anh chỉ biết gãi đầu nói: “Anh ấy có đưa hết lương cho con nhưng con không có lấy ạ, tại anh ấy con cha già dưới quê một mình lạc đến đây mưu sinh với lại lương của ảnh chỉ có hai trăm thôi con không nỡ nên bảo ảnh gửi hết về quê.”
Dì Lục Minh Vũ cầm rổ rau dưới bếp đi lên nghe được liền nói: “Cái thằng bé này thiệt tình luôn đó, chưa biết người ta ra sao mà đã như vậy.
Dì nghe thằng Vũ nhà dì kể về sự tình gặp gỡ của hai đứa con chỉ biết lắc đầu.”
“Tại anh ấy không có chỗ để đi, con thì thiếu một người bạn nên mới muốn đem anh ấy về đó ở cùng cho có người bầu bạn.”
“Bác hiểu nhưng con dễ dàng tin người quá, lỡ đâu người ta lợi dụng con rồi làm sao?”
Cậu nghe thế thì cười nói: “Con cho phép anh ấy lợi dụng con mà.”
“Cái thằng bé này nó ấm đầu thiệt rồi.” Dì Lục Minh Vũ nói xong cầm rổ rau đi vào trong còn mẹ Lục Minh Vũ đứng bất lực nhìn cậu, “Bác chắc chắn con có lý do riêng nên bác không hỏi đến nhưng thực sự bác chỉ muốn biết rằng con có thật sự yêu cậu ấy không hay là con đang thương hại cho hoàn cảnh của cậu ấy?”
“Con không biết nữa nhưng con nghĩ là mình yêu rồi.”.