Gả Cho Ta

chương 7: hôn lễ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cố Trường Đình sắp kết hôn rồi. Cậu thấy có buồn cười không? Cậu ta là quái vật kia mà."

"Cố Trường Đình? Vị hôn phu của cậu ta không phải là Đồng tiểu thư sao? Cô ta bỏ trốn cùng người khác rồi cơ mà? Làm sao kết hôn?"

"Là cậu ta, cậu không biết sao? Đồng tiểu thư đích thật là đã sớm bỏ trốn rồi, Cố Trường Đình liền tuỳ tiện tìm một kẻ nhà quê thay thế, cũng sắp kết hôn rồi."

"Còn có chuyện như vậy? Tôi không có nghe nói. Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, tin tức của tôi có thể sai được sao?"

"Vậy thì đám cưới của Cố Trường Đình không phải sẽ rất đặc sắc sao?"

Hôn lễ của Cố Trường Đình đúng hẹn mà tới, thiệp mời đã được gửi đi từ lâu, chẳng qua khách mời đáp lại không nhiều.

Rốt cuộc, Cố gia cũng ngày càng xuống dốc, đã sớm không còn như lúc trước, đâu có ai muốn vội vàng nịnh bợ? Đặc biệt là Cố Trường Đình vẫn là thiếu gia không được Cố gia chào đón, phía sau lại không có chỗ dựa, người bán mặt mũi cho cậu lại càng ít.

Cố Trường Đình đã lên kế hoạch từ lâu, bất kể có người đến hôn lễ hay không, hôn lễ hôm nay vẫn diễn ra bình thường, nhất định phải kết hôn, về phần lý do tại sao, trong lòng Cố Trường Đình rất rõ ràng, nhưng cậu không muốn nói cho người khác.

Nhưng mà Cố Trường Đình đã sai, số lượng khách mời đến dự hôn lễ hôm nay kỳ thật không quá ít, không đến mức giăng lưới bắt chim, trong phòng ăn đủ loại âm thanh nói cười lẫn lộn, kỳ thật vẫn là khá nhiều người.

Dù vậy, Cố Trường Đình cũng không thể vui nổi, những người này Cố Trường Đình ít nhiều cũng đã từng tiếp xúc, phần lớn đều là muốn đến xem trò cười của cậu, không hề có chút thiện ý nào.

Một người đàn ông trông có vẻ lưu manh vô lại, ôm một người phụ nữ khuôn mặt đỏ bừng đi tới.

Người đàn ông đứng trước mặt Cố Trường Đình, nói: "Cố đại thiếu, cậu có nhớ tôi không?"

Cố Trường Đình đau đầu, liếc mắt đã nhìn ra, hắn ta là đến gây chuyện.

Người đàn ông đánh giá Cố Trường Đình, hôm nay Cố Trường Đình mặc một bộ âu phục màu trắng, cậu dáng người tinh tế cao gầy, phối thêm âu phục màu trắng lại đặc biệt tao nhã, tuy rằng không cường tráng, gương mặt lại mềm mại xinh đẹp, nhưng là mấy cô gái hiện nay đều thích loại hình tiểu thịt tươi xinh đẹp mềm mại này, vẫn rất có lực hấp dẫn.

Người đàn ông cười nói: "Cố tiên sinh hôm nay kết hôn, sao không thấy chú rể còn lại? Tôi nghe nói cậu bị Đồng tiểu thư vứt bỏ, đói bụng ăn quàng mà tìm một người đàn ông kết hôn."

Cố Trường Đình đối với giọng điệu khiêu khích của hắn ta cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Lý thiếu là nghe đồn đi? Tôi cũng người yêu đã quen nhau mười năm, làm sao có thể gọi là tùy tiện tìm?"

Người đàn ông lại cười to lên, cảm thấy lời nói của cậu đặc biệt, đặc biệt buồn cười: "Ai, cậu cũng đừng ngại, để tôi nói cho cậu biết, vị Đồng tiểu thư kia cũng chẳng tốt đẹp gì, cậu cũng biết phải không? Tôi cũng từng ngủ với cô ta, chậc chậc, không có eo không có mông, không tận hứng chút nào."

Người đàn ông có lẽ là đã uống quá nhiều, nói ra đầy mùi rượu, bạn gái hắn ta nhìn sắc mặt Cố Trường Đình không tốt, muốn khuyên người đàn ông một chút, nhưng rõ ràng là hắn ta vẫn chưa vui vẻ đủ.

Hắn ta tiếp tục nói: "Khuôn mặt của Đồng tiểu thư cũng không có gì đáng chú ý, còn không đẹp bằng cậu. Cậu nhìn cậu xem, da mềm thịt mịn, đến, cho tôi sờ một chút..."

Hắn ta vừa nói vừa đưa tay lên định chạm vào mặt Cố Trường Đình, Cố Trường Đình nhanh chóng lui về sau, muốn quay đầu gọi bảo vệ.

Nhưng cậu còn chưa quay đầu lại, đã đâm phải lồng ngực của một người đàn ông, người đàn ông này mặc bộ âu phục màu trắng kiểu dáng giống Cố Trường Đình, một tay ôm eo Cố Trường Đình, một tay nâng lên, không chút khách khí hất tên kia ra.

"Bốp" một tiếng, âm thanh rất lớn.

Người đàn ông bị đánh, bàn tay gần như sưng lên, đau đớn hét lên một tiếng, nói: "Mày dám đánh tao? Mày là cái thá gì?"

Cố Trường Đình ngẩng đầu nhìn lên, người tới không phải ai khác, chính là Triệu Giản.

Hôm nay Triệu Giản thật sự rất khác, làm cho Cố Trường Đình có chút không dám tin.

Cố Trường Đình vốn dĩ ghét bỏ Triệu Giản thay quần áo quá chậm, cho nên một mình xuống chiêu đãi quan khách trước. Không nghĩ tới vừa xuống đã có kẻ tới gây sự, thật sự là xúi quẩy.

Triệu Giản hất tay về phía tên kia nói: "Đồ cặn bã như anh ở đây không được hoan nghênh."

Hắn nói xong liền ra hiệu cho vệ sĩ và nhân viên bảo vệ đem tên kia và bạn gái của hắn ta đuổi ra ngoài.

Người đàn ông bị vệ sĩ lôi kéo nào chịu bỏ qua, quát: "Mày là cái gì? Mày là ai? Dám lên mặt với tao? Dám đánh tao? Còn dám đuổi tao? Mày chờ đó!"

Triệu Giản cũng không sợ, không chớp mắt nói: "Tôi tên là Triệu Giản."

Đột nhiên có chuyện náo nhiệt, đương nhiên một đám người xung quanh sẽ trong bóng tối bí mật theo dõi, kết quả khi mọi người nghe thấy Triệu Giản tự giới thiệu, thoáng cái càng thêm sôi nổi.

Nghe nói Cố Trường Đình muốn kết hôn với một tên nhà quê, cho nên rất nhiều người vội chạy đến xem náo nhiệt, mà lúc này, họ chính là đang nhìn thấy một tân lang khác, chính là cái tên nhà quê trong truyền thuyết.

Chỉ thấy người đàn ông cao gần m, e rằng trong cả phòng yến tiệc này không có ai cao hơn hắn. Hắn mặc một bộ âu phục trắng, vai rộng, mông hẹp, hai chân rất dài, rất thẳng, trông vô cùng mạnh mẽ.

Lại nhìn khuôn mặt của Triệu Giản, tóc được chỉnh gọn gàng ngay ngắn, vuốt lên lộ ra ngũ quan thâm thuý. Vừa rồi lúc Triệu Giản tức giận, khuôn mặt nghiêm nghị cũng khiến người khác mê muội. Bây giờ khôi phục lại dáng vẻ thân sĩ, quả thực như là vương tử bước ra từ trong truyện cổ tích.

Mấy người xung quanh vốn định xem náo nhiệt, lúc này đều xì xào bàn tán lên. Có mấy vị thiên kim tiểu thư nhà giàu tụ tập một chỗ, che miệng nhỏ giọng nói chuyện, lén lút liếc trộm Triệu Giản, sắc mặt biến đỏ.

Cố Trường Đình không phải chưa từng thấy Triệu Giản mặc âu phục, trước đó khi thử quần áo đã thấy rồi, nhưng vì vội vàng cho nên không có làm tóc cho Triệu Giản. Bây giờ nhìn lại, Cố Trường Đình cũng sửng sốt, không ngờ Triệu Giản lại đẹp trai như vậy.

Ngay khi Triệu Giản bước ra, mọi người đã hoàn toàn không còn để ý đến người đàn ông gây chuyện lúc nãy, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

Một người đàn ông đến từ nông thôn lại có thể đẹp trai như vậy? Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy không thể tin được, có lẽ tin đồn trước kia quả thật chỉ là tin đồn, chỉ là muốn bôi nhọ Cố Trường Đình.

Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy ghen tị, cảm thấy Cố Trường Đình thật là tốt số, vậy mà có thể tìm được một nam nhân tuấn mỹ như vậy kết hôn. Bọn họ nhìn thoáng qua cũng biết, người đàn ông này tuyệt đối thích Cố Trường Đình chết đi được, nhìn ánh mắt thâm tình, e là không thể giả được.

Triệu Giản cúi đầu xuống, đưa tay sờ cà vạt nói: "Vợ, em thấy anh mặc có hợp không?"

Cố Trường Đình vừa định nhìn thẳng, liền nhanh chóng ho khan một tiếng: "Hợp."

Triệu Giản cười nói: "Vợ à, em mặc bộ này cũng rất hợp, rất rất đẹp."

Cố Trường Đình lập tức xấu hổ nói: "Đừng nói bậy, không được gọi tôi là vợ."

Triệu Giản cười nói: "Đúng đúng, mẹ anh nói, người trong thành phố đều không gọi là vợ, đều thích gọi là bà xã."

Cố Trường Đình càng thêm xấu hổ: "Cái này cũng không được gọi."

Triệu Giản ngược lại là không gọi nữa, chỉ cúi đầu xuống. Cố Trường Đình thấy hắn gần như vậy đột nhiên tim đập nhanh một chút.

Cố Trường Đình vội vàng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Triệu Giản ghé vào tai cậu nói: "Có mấy cô gái bên kia nói anh rất đẹp trai."

Cố Trường Đình suýt nữa bị hắn chọc cười, Triệu Giản đúng là không biết xấu hổ, những lúc như vậy chỉ cười thầm là được rồi, lại còn nói ra.

Triệu Giản thấy cậu cười, tâm trạng giống như cũng tốt hơn, vội cười theo, vươn tay nắm lấy tay cậu, nói: "Anh thật hạnh phúc, chúng ta sắp kết hôn."

Cố Trường Đình mặt đỏ tim đập, cúi đầu nhìn mũi giày, Triệu Giản dường như nghe được cậu nói gì đó, nhưng phòng tiệc có chút ồn ào nên không nghe rõ: "Cố tiên sinh, em nói cái gì?"

Cố Trường Đình nói: "Nghe không rõ thì thôi."

Triệu Giản nói: "Đúng rồi, lát nữa anh có thể hôn miệng của em được không?"

Cố Trường Đình vừa nghe xong đã cảm thấy đỉnh đầu của mình nổ tung, vội vàng giãy khỏi tay Triệu Giản, nhìn trái nhìn phải mà nói với hắn: "Tôi nhìn thấy Phó Tranh tiên sinh. Trước đó Phó tiên sinh đã giúp chúng ta, vẫn chưa kịp cảm ơn, để tôi đi qua một chuyến. "

Cố Trường Đình quả thực là dùng toàn mạng để chạy trốn, bước nhanh về hướng bên phải.

Triệu Giản thấy lỗ tai Cố Trường Đình đều đỏ, đặc biệt đáng yêu.

"Vị tiên sinh này, họ Triệu, có phải không?"

Triệu Giản lúc đầu định đuổi theo Cố Trường Đình, nhưng Cố Trường Đình vừa đi, liền có người tiến tới bắt chuyện với Triệu Giản.

Triệu Giản nghe tiếng liền quay đầu nhìn lại, là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi. Thiếu niên mặc một thân tây trang màu đen, tuy rằng tuổi không lớn lắm nhưng khí độ bất phàm, lại mang theo một đôi mắt đào hoa. Lúc nói chuyện luôn cho người ta ảo giác đang cười tủm tỉm.

Triệu Giản nhìn thấy cậu ta liền không tự giác nhíu mày.

Thiếu niên ưu nhã nói: "Xin cho phép tôi tự giới thiệu một chút, Triệu tiên sinh. Tôi họ Đường, tên tôi là Đường Quý Khai. Không biết anh đã nghe qua tên của tôi chưa. Tôi có một người anh trai trông dáng người rất giống anh. Cao to cường tráng, y như con trâu, haha. Trong tên của anh ấy cũng có một chữ 'Giản'."

Triệu Giản có vẻ như không muốn nói chuyện với cậu ta, quay người muốn đi, nhưng Đường Quý Khai lập tức chặn đường của hắn: "Đừng đi, tôi còn chưa nói hết đâu, có tiện đi sang chỗ khác tâm sự một chút không? "

Triệu Giản cau mày, lạnh lùng nói: "Thật không tiện, tôi hiện tại không đi được."

"Cái này ..." Đường Quý Khai bị từ chối cũng không tức giận: "Xem ra Triệu tiên sinh quả thật bận rộn. Cố tiên sinh có vẻ rảnh rỗi hơn. Vậy thì tôi vẫn nên tìm Cố tiên sinh nói chuyện thì hơn."

Lần này đến lượt Triệu Giản ngăn cản không cho cậu ta rời đi: "Cậu tốt nhất đừng nói lung tung, không được nhiều chuyện."

Đường Quý Khai vẫn cười tủm tỉm: "Anh đừng lo. Người ta nói thà phá một toà miếu cũng không phá một đoạn nhân duyên. Tôi sẽ không phá hủy quan hệ tốt đẹp giữa anh và Cố tiên sinh. Nhưng..."

Đường Quý Khai kéo dài giọng điệu, nói: "Nhưng tôi cũng phải suy nghĩ cho Cố tiên sinh a. Nếu Cố tiên sinh kỳ thật muốn nuôi một con chó trung thành, kết quả kết hôn xong mới phát hiện, đối phương căn bản là một con sói gian ác giả vờ ngu ngốc, chờ cơ hội ăn thịt chủ nhân, như vậy chẳng phải là xong đời sao? "

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio