Lụa đỏ giăng khắp phố đã thấm đẫm nước sau mấy ngày mưa, bầu trời trên cao trong veo, trà lâu rộn rã tiếng chuyện trò.
"Haiz, đại hôn của Trấn Quân tướng quân lại tổ chức ngay trước trận chiến..."
"Dạo này ta cũng hay nghe nói, là cái vị mà bỏ lại tân nương trước mặt tất cả quan khách để đi đánh trận ấy hả?"
"Còn ai vào đây nữa, ta có một người họ hàng làm ở phủ tướng quân, hắn ta còn kể là, tân phu nhân lấy nước mắt rửa mặt, náo loạn suốt đêm hôm đó."
"Họ hàng nào của ngươi cơ?" Một người vừa cắn hạt dưa vừa nghi hoặc hỏi lại.
"Chắc là cháu trai cháu gái nào đó họ xa tám đời cũng nên." Một người khác thuận miệng chen vào.
"Thôi đừng khoe khoang nữa, ta nghe nói giờ phủ tướng quân chẳng khác nào cái miếu hòa thượng cả."
——
Ngày hôm đó Thẩm Tương Uyên đi rất vội, để lại mấy chục bàn quan khách ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì.
Sau khi kết thúc, mình Diệp Thê ngồi lẻ loi trong phòng, bên tai dường như vẫn còn phảng phất lời chàng nói trước lúc ra trận.
Rốt cuộc là có ý gì, Diệp Thê nghĩ mãi không ra, viên kim châu đã được nàng cất vào tủ.
Viên ngọc nhỏ nhìn có vẻ đã lâu năm, chắc là vật gia truyền gì đó.
Chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, nghĩ thế, nàng thổi tắt nến, ngả người nằm xuống giường.
Giường và chăn đều là kích thước dùng cho nam, Diệp Thê cuộn mình lại, tấm lưng gầy yếu càng trở nên nhỏ bé lạ thường.
Sáng hôm sau, nàng dùng nước lạnh từ đêm qua để rửa mặt, rồi vụng về tự búi cho mình một kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng.
Chỉ một chiếc trâm bạc đơn giản cài lên tóc, càng tôn lên nước tóc đen huyền óng mượt của người con gái tuổi đôi mươi.
Sính lễ của Thẩm gia không thiếu thứ gì, trang sức trâm cài nhiều không đếm xuể, gương lược đầy cả một rương, nhưng Diệp Thê chỉ cảm thấy mình đang lạc giữa muôn trùng mây mù, không biết đâu thực đâu hư, nên nào dám dùng những thứ phục trang tinh xảo đẹp đẽ ấy.
Ngồi thật lâu trước gương đồng mới cố định được búi tóc nghiêng nghiêng lệch lệch, ghim thêm cây trâm cũng tạm coi như thành hình.
Diệp Thê buông chiếc lược làm bằng gỗ tử đàn xuống, trong lòng thầm cảm thán, cũng không phải uất ức gì, chỉ hơi tò mò thôi.
Khi Diệp Thê xuất giá không có gì để mang theo, ngay cả một ma ma hay nha hoàn cũng chẳng thấy bóng dáng.
Ban đầu Diệp gia cũng định để mấy người sang hầu hạ, nhưng nàng đã cự tuyệt ngay tức khắc.
Bị đánh thẳng vào mặt như thế, Diệp gia đương nhiên không thể bỏ qua, nghĩ phải làm sao để giáo huấn đứa cháu không biết tốt xấu này.
Cuối cùng thành mặc kệ, dù sao mất mặt cũng là Diệp Thê chứ chẳng liên quan gì tới bọn họ cả.
Diệp Thê cũng không ngờ là đến phủ tướng quân lại không có...
Tất nhiên là Diệp Thê sẽ không đánh giá cao bản thân đến mức cho rằng tiểu nam nhân kia vì muốn làm nhục nàng nên mới điều tất cả vú già đi.
Đơn giản là bởi, không lâu sau đó, quản gia trong phủ đã giúp nàng giải mối nghi ngờ.
Người đàn ông trung niên, tuổi tầm gần , sau khi cung kính hành lễ với nàng vội áy náy nói: "Bẩm Thất thiếu phu nhân, thiếu gia xưa nay không thích có các ma ma lớn tuổi hầu hạ trong phủ, bình thường cũng chẳng mấy để ý tới nên sau hôm tướng quân hồi phủ đã..."
Cái lý do không thích này nghe cũng thấy kỳ quặc, Phúc Vinh chỉ đành lén lén lau mồ hôi, không dám nhiều lời.
Ông lại nhớ tới tính nết quái đản của thiếu gia nhà mình, đúng là làm bậy mà, cưỡng ép cưới con gái nhà ân nhân của lão gia về, chỉ sợ lão gia dưới suối vàng mà biết, sẽ phải giận dữ đến mức đội mồ sống dậy mất.
"Không sao đâu Phúc quản gia, cũng không phải chuyện gì quan trọng mà." Nghe ông nói xong, Diệp Thê vội đáp lời.
"Thất thiếu phu nhân thiện tâm, lão nô tạ ơn thiếu phu nhân." Phúc Vinh thầm nghĩ, may mà phu nhân mới cưới là người hiểu lý lẽ, có khi thiếu gia nhà mình làm tùy tiện bừa lại ra kết quả ngoài mong đợi cũng nên.
Diệp Thê được khen mà ngại ngùng, nàng không phải kẻ thích nhiều lời, cũng không dám nhiều lời, nên chỉ để quản gia dẫn mình đi tham quan một vòng, nói sơ qua những việc trong phủ.
Phúc Vinh đã biết từ trước, chân Diệp Thê không tiện lắm, ông cố ý đi chậm lại, khi nói chuyện cũng nhìn thẳng chứ không nhìn xuống chân nàng, qua mỗi nơi sẽ trỏ tay giới thiệu chi tiết.
Không đi thì không biết, phủ tướng quân tuy tráng lệ, nhưng lại rất yên tĩnh.
Hành lang thẳng tắp, không quanh co uốn lượn, sân trước sân sau đều dựng võ trường, ngay cả những bức tượng trên hòn giả sơn hay ven đường hồ cũng là hình hung thú, thêm cả đôi sư tử đá trước cửa nữa, có thể nói là trước uy sau nghiêm.
"Thất thiếu gia rất ham mê võ thuật." Phúc Vinh nhỏ giọng giải thích.
"Ừm." Diệp Thê cũng hiểu, gật gật đầu, phong cách bày trí này làm không gian vừa thoáng đãng vừa rộng mở, mang chất rất riêng, rất độc đáo.
"Nếu thiếu phu nhân không thích, đợi tướng quân về..."
"Không đâu, ta thấy cũng đẹp mà." Diệp Thê hiểu ý quản gia, mọi việc trong phủ để cần sự đồng ý của Thẩm Tương Uyên, nàng cũng không muốn gây thêm phiền phức cho ai cả.
"Thiếu phu nhân quả là thiện tâm." Không biết bình thường tên tiểu nam nhân kia thế nào mà khiến Phúc quản gia dè chừng đến vậy, chỉ mấy lời hữu lễ đơn giản mà nhìn ông như sắp khóc đến nơi.
Tham quan phủ xong, Phúc quản gia cho gọi tất cả gia đinh và hộ vệ trong nhà tới ra mắt Diệp Thê.
Chật kín cả sân đều làm nam đinh, thân mặc đồ đen, nhất loạt gọi "Thiếu phu nhân", âm thanh chấn động đến mức làm tai Diệp Thê ong ong.
Tướng quân có khác, đến cả người hầu trong nhà cũng được huấn luyện theo quân pháp.
Mọi người dần tản đi làm việc của mình, chỉ còn Diệp Thê và Phúc quản gia ở lại, tiếp tục nói những về những công việc khác ở trong phủ.
Tỷ như việc dùng nước, nữ tử chưa rửa mặt không thể ra ngoài gặp ngoại nam, đường đường là thiếu phu nhân phủ tướng quân, không thể dùng nước lạnh đã để qua đêm, dù sao thất thiếu gia nhà mình cũng là người rộng rãi, sẽ không đến mức khắt khe với thê tử.
Thực ra Phúc Vinh đã chuẩn bị sẵn nước ấm, chỉ là không đưa đến cho Diệp Thê thôi.
Thứ nhất là do hôm qua quả thực bận rộn, thứ hai là vì ông muốn khảo nghiệm phẩm đức của vị phu nhân mới này, khi trong hoàn cảnh không được hầu hạ chu toàn sẽ phản ứng như thế nào?
Nếu là một cô nương kiêu căng ngạo mạn, thì ông sẽ mặc kệ tình nghĩa của lão gia nhà mình với Diệp phụ mà thêm vài câu vào thư gửi cho thất thiếu gia.
Nhưng rất hiển nhiên, biểu hiện của Diệp Thê làm lão quản gia đã hầu hai đời chủ nhân họ Thẩm hết sức hài lòng.
"Thất thiếu phi nhân, lát nữa lão tổ tông sẽ tới."
Bàn việc xong xuôi, Phúc Vinh cung kính thưa.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Thê như lâm đại địch, những ấn tượng về bà nội mình quá sâu sắc, khiến Diệp Thê bỗng chốc nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với Thẩm lão phu nhân..