Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

chương 52: thô lỗ háo sắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảm xúc trong lòng Đỗ Thư Dao dâng trào, bước nhanh đi đến bên cạnh Thái Bình Vương, nhưng mà ngay khi nàng đang định vươn tay về phía Thái Bình Vương, hắn lại phát hiện ra tiếng bước chân, quay về phía này.

"Dao Dao." Thái Bình Vương nở nụ cười với nàng, hắn mặc hoa phục, ngọc quan buộc cao, mới từ trong cung đi ra, đương nhiên gặp vua thì phải chú ý ăn mặc, nhưng mà Đỗ Thư Dao lại không quen dáng vẻ chỗ nào cũng chỉnh tề như thế này của hắn, cảm giác xa lạ khiến nàng sắp nâng tay lên lại đặt xuống, bước chân bước về phía Thái Bình Vương cũng ngừng lại.

"Dao Dao có chuyện gì sao?" Thái Bình Vương nhìn Đỗ Thư Dao vẻ mặt lo lắng, trong lòng có cảm giác tên là đau đớn như kim châm, dần dần lan tràn, hắn đã thấy nàng gần gũi với Nhật Thực, bàn tay Thái Bình Vương sau lưng nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt vẫn lộ vẻ dịu dàng thanh thản như trước, từ trước đến nay hắn vẫn luôn đối với Đỗ Thư Dao như vậy.

Hắn đã đoán được tại sao nàng như vậy, Đỗ Thư Dao không nói gì, Thái Bình Vương lại lên tiếng dỗ dành: "Dao Dao đừng vội, nếu không phải Nhật Thực được điều ra khỏi vương phủ thì không có cách nào thăng chức được."

Nếu Dao Dao đã thích, cũng nên cởi bỏ thân phận nô tài thấp kém trước đã, mới có thể như người bình thường, kết hôn với cô gái bình thường.

Mấy ngày nay Thái Bình Vương học tập rất nhiều chuyện, cũng hoàn toàn hiểu rõ chuyện tình yêu nam nữ, cưới xin ma chay, thậm chí cô gái như thế nào mới có thể mãi mãi được cưng chiều ở nhà chồng không thay đổi.

Thái Bình Vương đi đến bên cạnh Đỗ Thư Dao, lâu như vậy, lần đầu tiên khó kiềm chế được đến gần nàng như vậy, nở nụ cười nhạt, vươn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc rối ra sau tai nàng.

"Tất cả mọi chuyện cứ giao cho ta." Thái Bình Vương cười nói.

Đỗ Thư Dao không biết hắn đang nói cái gì, tâm trí nàng cực kỳ rối bời, Thái Bình Vương bây giờ khiến nàng cảm thấy rất xa lạ, lâu lắm rồi không gần gũi, thậm chí là người thân nhất cũng trở nên xa lạ.

Nhưng mà Thái Bình Vương vươn tay chạm vào mặt nàng, Đỗ Thư Dao lại có cảm giác muốn dán chặt mặt mình lên tay hắn cọ xát.

Nàng... Thật sự quá nhớ hắn, cho dù ngày nào hắn cũng xuất hiện trước mặt Đỗ Thư Dao, nhưng nàng cũng vẫn nhớ hắn, nhớ con chó giây phút nào cũng ở bên cạnh nàng.

Nhưng mà Đỗ Thư Dao vẫn đứng im không nhúc nhích, trong mắt Thái Bình Vương nồng đậm tình cảm, giống như một chiếc lưới thật lớn, nhiều ngày nay không cẩn thận nhìn kỹ, đột nhiên nhìn lại, khiến Đỗ Thư Dao có phần không biết làm sao.

Thái Bình Vương đã bắt đầu sắp xếp tất cả mọi thứ, trước đây lần nào cũng là Dao Dao cứu hắn, chăm sóc cho hắn, mạo hiểm vì hắn, lúc này, hắn cũng muốn chăm sóc cho Dao Dao, hắn muốn lấy thân phận một con người, nhìn nàng trải qua cuộc sống mà nàng vẫn luôn hy vọng.

Giống như nàng nói, giữa bọn họ đã từng dùng hình thức như vậy sống chung rất nhiều năm, bản thân Thái Bình Vương thật ra cũng có xu hướng tự coi mình là chó, nếu còn ở thế giới kia, có lẽ hắn còn có thể dùng hình dạng kia vẫn luôn ở bên cạnh Dao Dao.

Nhưng ở thế giới này thì không được, thứ hắn cho, Dao Dao không thể nào nhận được, Dao Dao muốn... Hắn sẽ nghĩ cách giúp nàng có được.

Dù sao nàng là một con người, mà hắn... Nhiều khi chính bản thân hắn cũng chẳng phân biệt được, rốt cuộc hắn là cái gì.

Thái Bình Vương nhận ra thân thể Đỗ Thư Dao cứng đờ, nhanh chóng rút tay lại, nói: "Ta còn có buổi học nữa phải học, đi luôn đây."

Đỗ Thư Dao nhìn Thái Bình Vương, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Thái Bình Vương đi luôn.

Một mình nàng quay về phía con cá bơi qua bơi lại trong hồ, rất lâu sau cũng không nhúc nhích, đợi đến khi tỉnh táo lại, môi nàng đã bị cắn ra mùi máu tanh.

Như vậy không phải là cách, Đỗ Thư Dao có phần không chịu đựng nổi, quá khó chấp nhận, nàng thà rằng... Thà rằng như trước đây, giả vờ như chẳng biết gì hết, ở bên cạnh Thái Bình Vương.

Nhưng nàng đã biết rồi, làm sao còn giả vờ được nữa?

Nàng như vậy, không chỉ đang mài mòn chính mình, mà còn mài mòn cả Thái Bình Vương, dù sao hắn đã hiểu rõ tình yêu nam nữ là cái gì, không khác gì người thường, sinh ra có thân phận cao quý như rồng như phượng như vậy, nàng chiếm thân phận vương phi của Thái Bình Vương, không thể làm vợ chồng thật sự với hắn, lại không cho hắn tìm người khác, thật sự không phải chuyện người có thể làm.

Trong lòng Đỗ Thư Dao quyết tâm hòa ly, có thể sau khi hòa ly, hắn có người khác để thích, tâm tư với nàng sẽ phai nhạt đi, đến lúc đó bọn họ có thể giống như trước, ít nhất có thể giống như người thân bình thường, cùng ngồi ăn cơm trò chuyện.

Nhưng mà trong lòng Đỗ Thư Dao nghĩ rất tốt, lại không dám làm thật, nàng sợ.

Nàng sợ nếu thật sự hòa ly, nếu hắn có người khác để thích, sẽ thân thiết gần gũi với người kia, từ nay về sau sẽ quên đi chủ nhân cũ như nàng, dù sao bây giờ trí tuệ hắn đã hoàn chỉnh, đã có nha hoàn mới thuê vào phủ, thấy phu thê họ xuất hiện hiềm khích, rục rịch có ý đồ với Thái Bình Vương, Đỗ Thư Dao lén lút xử lý hai người, nhưng lại có vẻ như người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Cũng phải thôi, giờ đây Thái Bình Vương không chỉ hết bệnh, lại còn là đứa con được hoàng đế yêu thương nhất, hơn nữa nói quá lên một chút, vị trí thái tử còn bỏ trống, trong lòng hoàng đế hướng về ai quá rõ ràng, tuy rằng trước đó Thái Bình Vương mắc bệnh điên, thiên tử tương lai đương nhiên không thể có bệnh cũ như vậy, nhưng vào ngày hoàng đế giam thái tử lại kia, đã thông báo khắp nơi là Thái Bình Vương chưa từng bị điên, chỉ trúng độc mà thôi.

Gần một tháng, trong triều có quan lớn lấy lòng, Đỗ Thư Dao đối phó những kẻ này có phần da đầu tê dại, Thái Bình Vương cũng cách mỗi ba năm ngày lại được người mời đi dự tiệc.

Tất cả mọi người đều đang thăm dò Thái Bình Vương có như bình thường không, cũng đang thăm dò thái độ của hoàng đế.

Mỗi một dấu vết như vậy, cộng thêm hoàng đế lần lượt rút người trong phủ này đi, bên cạnh Đỗ Thư Dao chỉ còn có một người giúp đỡ duy nhất là Tam Hồng, người mới được đưa vào vương phủ luôn có ý đồ khác, dù sao phụ nữ trên đời này như cánh bèo trôi, nếu một ngày kia leo được lên Thái Bình Vương, vậy tương lai bọn họ thật sự cao quý không tả nổi, đó chính là gà chó lên trời.

Gần như tất cả mọi người đều muốn trèo lên Thái Bình Vương, chỉ có Đỗ Thư Dao muốn ly hôn với hắn vào giai đoạn quan trọng này, nàng thật sự không khéo xử lý vương phủ, không thể làm một vương phi thật sự chăm lo trong ngoài đều tốt, nàng chỉ là một người bình thường, chỉ nghĩ đến cuộc sống bình thường, bây giờ điều nàng luyến tiếc duy nhất là những ngày tháng sống bên cạnh Thái Bình Vương ở biên giới phía nam kia, mới thật sự là không buồn không lo.

Cuộc sống mọi người đều bận rộn như vậy lại trôi qua thêm một tháng nữa, nhiệt độ đêm giữa hè cũng thoải mái hơn ban ngày một chút, ban ngày Đỗ Thư Dao xử lý xong những sổ sách do thôn trang đưa đến, khó chịu ở thư phòng cả ngày, ban đêm đi ra ngoài hít thở không khí, dọc theo đường nhỏ đi một lúc, thả lỏng tâm tình.

Kết quả không ngờ, nàng chỉ đi thả lỏng một lát, cũng có thể gặp phải cảnh này.

"Cẩn thận." giọng nói của Thái Bình Vương vẫn dịu dàng như vậy, đỡ một tỳ nữ rõ ràng cố tình vấp ngã, hơn nửa đêm còn trang điểm xinh đẹp đứng vững lại.

Cũng chẳng trách tất cả mọi người đều muốn dán chặt vào hắn, tính tình hắn dịu dàng lịch sự, tuy rằng không đọc nhiều sách, nhưng hắn thật sự mặt lạnh lòng mềm, chưa từng xử phạt người dưới, bất kể đối xử với nam hay nữ, đều không cắn linh tinh như chó như trước nữa, người khác tâm trí tỉnh táo, dĩ nhiên sẽ không ai nổi điên với người đến gần.

Đỗ Thư Dao nhìn thấy dưới hiên cách đó không xa, cô nương kia quấn quýt lấy Thái Bình Vương, không tránh được trong lòng ấm ức đến hoảng hốt, nhíu chặt mày lại.

Tam Hồng thấy thế định bước lên dạy dỗ tỳ nữ kia, Đỗ Thư Dao lại ngăn nàng ta lại: "Bỏ đi."

Đỗ Thư Dao hừ lạnh: "Chuyện như vậy, sau này cứ coi như không nhìn thấy thôi."

Đỗ Thư Dao xoay người quay về phòng, tiếp tục xử lý sổ sách, Tam Hồng đến ba lần nhắc nhở nàng nghỉ ngơi, sổ sách không phải cứ xem hết trong một ngày, tuy vương phủ không lớn nhưng vì bây giờ Thái Bình Vương là chiếc bánh ngon mà người của cả Hoàng Thành đều muốn cắn, chuyện mà Đỗ Thư Dao phải xử lý cũng càng ngày càng nặng nề hơn.

Trong lòng nàng đè nén một cơn giận, mãi đến gần giờ Tý, còn ngồi cạnh bàn chưa được nghỉ ngơi, cửa bị mở ra lần thứ tư, cánh tay Đỗ Thư Dao chống đầu mình, nói ra ngoài: "Đợi ta xem hết đã, đừng thúc giục!"

Nàng cho rằng lại là Tam Hồng nhưng không ngờ là Thái Bình Vương đi vào, hắn đứng cách đó không xa, gọi một tiếng: "Dao Dao."

Trong tay hắn bưng một chiếc khay, vẻ mặt lấy lòng: "Đêm đã khuya rồi, nàng đói không?"

Đỗ Thư Dao run rẩy, lâu lắm rồi hắn không đến vào buổi tối.

Nhưng mà lập tức nghĩ đến cảnh tượng kia, sắc mặt nàng lạnh xuống, nhíu mày nói: "Ngươi đến làm gì."

Thái Bình Vương mím môi, chậm rãi đi về phía Đỗ Thư Dao, đặt khay lên bàn, nở nụ cười với nàng, giọng nói ấm áp: "Muộn quá rồi, uống chút nước nghỉ ngơi đi."

Đỗ Thư Dao nhìn nụ cười dịu dàng của hắn, lại cười khẩy, nghĩ rằng bây giờ hắn đối xử với ai cũng vậy, không kiềm được trong lòng lại bắt đầu khó chịu.

Cảm giác này giống như con chó nàng nuôi lại mặc sức vẫy đuôi với bất kỳ ai, tùy tiện đi theo bất kỳ ai cũng được.

Vốn dĩ Đỗ Thư Dao muốn tìm cơ hội trò chuyện cẩn thận với hắn, không muốn làm quan hệ giữa hai người giằng co như vậy nữa.

Nhưng Thái Bình Vương chủ động đến đây, nàng lại không có cách nào thật sự nói chuyện tử tế được, mở miệng là đâm chọc: "Mời vương gia về cho."

Đỗ Thư Dao đứng dậy, vòng qua hắn lập tức đi vào bên trong, Thái Bình Vương cắn môi, lấy hết can đảm giữ cánh tay nàng lại, lại bị Đỗ Thư Dao hất ra: "Đừng chạm vào ta!"

Thái Bình Vương sợ đến mức rút tay lại, Đỗ Thư Dao giống như ống bắp rang bơ đã đạt đến giới hạn, lập tức bùng nổ.

"Ngươi cần gì phải như vậy!" Đỗ Thư Dao nói: "Nếu người muốn nạp thiếp cứ nói với ta một tiếng, cần gì dây dưa với nha hoàn dưới hiên của ta, muốn cho ta xem sao?"

"Ngươi không cảm thấy mất giá à!" Đỗ Thư Dao nghiến răng: "Tại sao ngươi lại háo sắc thô lỗ như vậy, cho dù có muốn cô nương như thế nào, tốt xấu gì cũng đợi..."

Thái Bình Vương vội vàng bước lên một bước: "Ta không có."

Đỗ Thư Dao lại nói tiếp: "Tốt xấu cũng đợi chúng ta hòa ly xong đã."

Thái Bình Vương cứng đờ, cuối cùng Đỗ Thư Dao cũng nói ra rồi, sung sướng giống như tự làm khổ mình, nói ra câu đầu tiên, những điều còn lại đều trôi chảy hơn: "Bây giờ ngươi là người rất quan trọng trong Hoàng Thành, chính là lúc tốt nhất tương lai rộng mở, trong lòng hoàng đế còn áy náy với ngươi, bây giờ lời ngươi nói có thể so với thánh chỉ."

Đỗ Thư Dao nhìn Thái Bình Vương: "Trước đây ta tự thấy đối xử với ngươi không tệ, đã từng cứu mạng ngươi, ngươi thưởng cho ta một thủ hòa ly cũng không quá đáng nhỉ."

Sắc mặt Thái Bình Vương trắng bệch, cho rằng Đỗ Thư Dao nổi giận vì hắn đỡ tỳ nữ kia, vội vàng giải thích: "Ta không phải cố tình dây dưa với nàng ta, là tóc của nàng ta vướng vào đai lưng ngọc của ta..."

Đỗ Thư Dao giơ tay lên: "Ta không muốn nghe những chuyện vớ vẩn kia của ngươi, hòa ly, ngươi mau đến chỗ bệ hạ nói rõ nguyên nhân, tùy ngươi nói ta không hiền lương thục đức thế nào, tóm lại chúng ta phải hòa ly."

Thái Bình Vương bước lên trước một bước, nhưng mà trong hơi thở lạnh như băng của Đỗ Thư Dao, không dám vươn tay, cuối cùng nghĩ đến điều gì đó, lấy lòng nói: "Dao Dao, nàng đừng nóng giận, ta nấu canh gà..."

Bưng canh gà đến trước mặt Đỗ Thư Dao, Đỗ Thư Dao lại giơ tay hất đổ.

Bát sứ vỡ vụn rơi xuống mặt đất, bắn tung tóe ướt cả vạt áo hai ngươi, đó là nhân sâm năm trăm năm hắn xin được từ chỗ hoàng thượng về hầm, tự mình ninh hai canh giờ, hắn nghĩ gần đây Dao Dao gầy đi, muốn bồi bổ cho nàng...

Thái Bình Vương không biết cái gì gọi là tan nát cõi lòng, hắn chỉ biết, bây giờ hắn đứng trước mặt Đỗ Thư Dao giống như bát canh gà này, bị ghét bỏ.

Trái tim như bị băng bao phủ, hắn đau lòng ngẩng đầu nhìn Đỗ Thư Dao.

Đỗ Thư Dao bắt gặp ánh mắt hắn, ngón tay cuộn chặt trong tay áo, một lát sau nói: "Ta cảnh cáo ngươi, bất kể ngươi thích nha hoàn nhào vào lòng ngươi kia cũng được, muốn nếm thử mùi vị nữ nhân cũng được, hay là ngươi muốn nạp trắc phi, muốn nạp thiếp, cũng được."

Đỗ Thư Dao nói: "Ta mặc kệ ngươi, nhưng nếu ngươi còn dám lôi kéo người khác dưới hiên của ta..."

Đỗ Thư Dao tức giận đến mức hơi thở phập phồng: "Ta đến chết cũng không qua lại với ngươi nữa!"

Nàng nói xong xoay người quay về phòng, Thái Bình Vương bị nàng dọa cho chân mềm nhũn, một câu chết không qua lại, hắn không thể chịu đựng nổi, trong lúc nhất thời bất chấp tất cả, đuổi theo Đỗ Thư Dao, theo sát sau lưng nàng ôm chặt nàng.

Trong chốc lát Đỗ Thư Dao cứng đờ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio