Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

chương 29: chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liễu Ngân Tuyết: "......"

Đám nữ nhân cả ngày không có chuyện gì làm này, chỉ thích nhiều chuyện sau lưng người khác, trong sáng ngoài tối đấu đá nhau, thật phiền chán, Liễu Ngân Tuyết chống cằm chán nản, chờ đến khi xuân yến kết thúc.

Liễu Ngân Tuyết phát hiện, Lạc Âm Phàm cũng coi như tài nữ, ít nhất mấy câu đố đều không làm khó được nàng.

Mà đám quý nữ để nịnh nọt Lạc Âm Phàm, hết người này đến người khác khen Lạc Âm Phàm có tài, nói rằng mọi người ở đây kể cả Liễu Ngân Tuyết đều đã biểu diễn tài nghệ, mong Thái tử phi cho các nàng mở rộng tầm mắt.

Cách bình phong, Trương Kiền cũng lên tiếng: "Mong Thái tử phi chỉ giáo thêm cho chúng ta."

Mậu Thi Âm nói: "Nghe nói Thái tử phi am hiểu nhất là họa, từ lâu đã muốn chiêm ngưỡng họa tác của Thái tử phi, tiếc là người luôn cất giấu kĩ quá, không biết hôm nay có phúc được thấy một lần không?"

Mọi người đều đã nói đến mức này, Lạc Âm Phàm còn từ chối thì lại có vẻ kiêu căng.

Nàng nói: "Sai người chuẩn bị bút mực đi."

Liễu Ngân Tuyết bỗng cảm thấy có chút thú vị, theo bản năng nhìn về hướng bên kia bình phong, nhưng cách bình phong nên nàng không nhìn thấy gì cả, không khỏi có chút thất vọng.

Lạc Âm Phàm vẽ một bức tranh khá đơn giản, núi cao trập trùng, phía trên có hai cánh chim đang cùng nhau bay lượn.

Bên cạnh viết vài chữ: Bỉ dực song phi.

Trời cao, biển rộng, mặc cho đôi chim cùng bay lượn, thật có chí lớn.

Nội dung chính của bức tranh đều tập trung ở đôi chim kia, đôi chim được vẽ sinh động như thật, dường như muốn xé rách giấy ra ngoài, bay lượn trước mắt mọi người.

Liễu Ngân Tuyết cũng từng nghe nói chuyện Lạc Âm Phàm giỏi họa nhưng không ngờ nàng vẽ đẹp đến mức này.

Có quý nữ bên cạnh tán thưởng: "Bức họa của Thái tử phi nương nương thật sự quá đẹp, lời đồn đều nói Thế tử phi tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng ta thấy từ hôm nay, riêng về họa Thế tử phi phải nhường tên tuổi rồi."

Lạc Âm Phàm cười nhẹ: "Ta sao có thể so với Thế tử phi được."

Người khác cũng không quan tâ m đến ý tứ khiêm tốn của nàng, lại có người nói: "Thái tử phi nương nương họa đôi chim liền cánh này chính là người và Thái tử điện hạ phải không, trời cao biển rộng, mặc cho Thái tử điện hạ và Thái tử phi nương nương bỉ dực song phi, thật là tuyệt mỹ nhân gian."

Biểu tình của Lạc Âm Phàm có chút mất tự nhiên, trên mặt có chút ửng đỏ.

"Ai nha, nương nương đỏ mặt rồi, đều nói Thái tử điện hạ sủng nương nương, nay có thể thấy nương nương đối với Thái tử điện hạ cũng là tình thâm nghĩa trọng, chờ Thái tử điện hạ nhìn thấy bức《 Bỉ dực song phi 》mà nương nương vẽ, chắc hắn sẽ rất cao hứng."

Các quý nữ đều nói lời nịnh hót, Liễu Ngân Tuyết lại cảm nhận được xung quanh dường như nổi lên một cơn gió lạnh, nhìn theo hướng gió lạnh phát ra, chỉ thấy Lâu Duẫn mặt đen như đáy nồi.

Hắn dường như rất tức giận, không biết vì sao, cả người đều toát ra vẻ âm trầm.

Sao đột nhiên lại tức giận?

Lâu Duẫn này hỉ nộ vô thường khiến Liễu Ngân Tuyết khó hiểu, khi nàng còn đang bối rối, lại thấy Lâu Duẫn nhanh chóng bỏ ra ngoài, đám Trương Kiền thấy Lâu Duẫn muốn đi, vội vàng theo sau, không dám lỗ m ãng.

Vân Thiển Thiển chạy đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết, nhìn về hướng Lâu Duẫn rời đi, nhỏ giọng nói: "Biểu tẩu, tẩu không đi xem Duẫn biểu ca sao? Duẫn biểu ca hình như không vui lắm, có phải biểu ca lại phát bệnh không?"

Liễu Ngân Tuyết thật lòng không muốn đi xem Lâu Duẫn, nhưng Vân Thiển Thiển đã nói vậy, nàng không thể không đi.

"Để ta ra xem." Nàng nói.

Thời tiết đầu xuân, gió đã không còn lạnh đến thấu xương, Lâu Duẫn đứng dựa vào lan can thuyền, chưng ra khuôn mặt "Chọc ta liền chết", Liễu Ngân Tuyết nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Thế tử có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lâu Duẫn liếc mắt nhìn nàng, môi mỏng hé mở: "Cút ngay!"

Liễu Ngân Tuyết cả người cứng đờ.

Nàng có cảm giác như trước mặt mọi người bị Lâu Duẫn tát một cái, khuôn mặt kiều mỹ lập tức u ám, nàng cắn cắn môi, chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên một ngọn lửa, lửa cháy rừng rực, dường như đã bao phủ cả người nàng.

Nàng hít một hơi, gắt gao nắm chặt tay, mạnh mẽ áp chế ngọn lửa kia xuống.

Nhưng nó lại thiêu đốt tâm can nàng đến khó chịu.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Liễu Ngân Tuyết quay đầu lại, thấy Lạc Âm Phàm không biết đã đi ra từ lúc nào.

Lạc Âm Phàm vẫn là biểu tình ôn nhu như cũ, khi cười rộ lên ôn hòa như Bồ Tát, nàng nói: "Đông Cung còn có việc cần xử lý, ta không tiện ở lâu, xin phép đi trước."

Lâu Duẫn kiêu căng đứng, không hé răng.

Liễu Ngân Tuyết hành lễ nói: "Cung tiễn Thái tử phi."

Lạc Âm Phàm "Ừ" một tiếng, hơi hơi ngửa đầu nhìn Lâu Duẫn, trong mắt lóe lên gì đó, dường như trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không thể nói ra miệng.

Nàng cúi đầu, khẽ thở dài, giơ tay để nha hoàn đỡ sang thuyền riêng rời đi.

Đám người Trương Kiền đứng cách đó không xa biểu tình thập phần xấu hồ, muốn nói gì đó rồi lại thôi, Liễu Ngân Tuyết không muốn nhìn Lâu Duẫn một chút nào nữa, xoay người đi vào trong khoang thuyền.

Triệu Nam Tùng nhìn theo bóng dáng Liễu Ngân Tuyết tức giận bỏ đi, quả thực đau lòng nha, ai da, mỹ nhân như vậy, lại bị chọc đến phát hỏa, thật khiến người ta thương xót.

Văn Dục nho nhỏ thở dài: "Ai da, người có thì không biết quý trọng, người không có thì thèm."

Lạc Âm Phàm ngồi trong khoang thuyền riêng, trong đầu hồi tưởng lại vẻ diễm liễm vô song của Liễu Ngân Tuyết, nàng không khỏi cười khổ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lạc Âm Phàm quay đầu lại.

Thân ảnh cao lớn của Lâu Duẫn đã xuất hiện ở lối vào khoang thuyền, ánh sát yếu ớt chiếu lên người hắn, khiến cả người hắn càng thêm âm u, nàng theo bản năng hỏi: "Sao ngươi tới được đây?"

Nghĩ nghĩ lại cảm thấy câu hỏi của mình thật vô nghĩa, Lâu Duẫn võ công trác tuyệt, trong tay còn có đế vương lệnh, hắn cầm đế vương lệnh, ai dám ngăn cản hắn?

Lâu Duẫn không trả lời câu hỏi của nàng, hỏi: "Vì sao lại vẽ bức họa kia?"

"Vì sao à?" Lạc Âm Phàm cười khổ, "Ngươi nói xem vì sao? Ta muốn vẽ thì vẽ thôi, không có ý gì khác, ngươi không cần nghĩ nhiều, ngươi và ta đều đã thành thân, nói những cái đó còn có ý nghĩa gì?"

Lâu Duẫn cười nhạo: "Đã không còn gì, ngươi còn vẽ bức họa đó làm gì? Để nói với ta, ngươi nguyên lai trong lòng cũng có ta à?"

Sắc mặt Lạc Âm Phàm trở nên nghiêm túc: "Thế tử cẩn thận lời nói, ta hiện giờ đã là Thái tử phi, ngươi cũng đã cưới Liễu Ngân Tuyết, ta chính là tẩu tẩu của ngươi, ngoài ra chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì khác, huống hồ, Liễu Ngân Tuyết nàng......"

Bộ dáng kiều mỹ động lòng người của Liễu Ngân Tuyết một lần nữa hiện lên trong đầu Lạc Âm Phàm, thật sự là thông tuệ nhạy bén, linh khí bức người.

Lạc Âm Phàm không muốn thừa nhận nàng xuất chúng, nhưng là lại không thể không thừa nhận, kể cả bản thân mình đứng bên cạnh Liễu Ngân Tuyết, cũng chỉ có thể làm nền cho nàng ta, nàng tiếp tục nói: "Liễu Ngân Tuyết nàng không giống người thường."

Lâu Duẫn châm chọc cười cười: "Ngươi đang sợ hãi điều gì?"

"Ngươi sẽ yêu nàng," Lạc Âm Phàm thấp giọng nói, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối cùng thê lương, nàng thấp giọng nói lại lần nữa: "Lâu Duẫn, ngươi sẽ yêu nàng."

"Ta không giống ngươi," Lâu Duẫn đứng trước gió lạnh, thanh âm lạnh lùng: "Người ta yêu, trước sau chỉ có một."

Lạc Âm Phàm giật mình.

Lâu Duẫn xoay người rời đi.

"Lâu Duẫn," Lạc Âm Phàm gọi hắn, mang theo vài phần mong đợi, nàng nói: "Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói."

Lâu Duẫn không đáp lại, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Lạc Âm Phàm.

Sau khi Lạc Âm Phàm rời đi, Lâu Duẫn cũng đã đi rồi, đám người Trương Kiền còn muốn ở lại xem phong thái của các quý nữ, đáng tiếc tất cả các quý nữ đều nhất trí không nguyện ý ở cùng một chỗ với bọn họ, tránh phá hư thanh danh.

Đám Trương Kiền đánh phải tiếc nuối rười đi, Liễu Ngân Tuyết ở lại với Lam Văn Phương đến chiều buông mới từ biệt, đến khi Liễu Ngân Tuyết về tới Liễu phủ, sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen.

Lầu hai Dẫn Yên Các còn chưa đốt đèn, Trầm Ngư nói: "Thế tử về xong lập tức vào phòng ngủ, nói là muốn ngủ, sai chúng nô tỳ không được đốt đèn, cũng không được nháo ra động tĩnh quấy rầy Thế tử."

Liễu Ngân Tuyết trên ghế chủ vị trầm trầm mi, tiếng "Cút" của Lâu Duẫn hôm nay vẫn còn quanh quẩn bên tai, vừa nghe đến tên Lâu Duẫn liền một bụng hỏa khí, nàng nói: "Dọn dẹp phòng cho khách đi, đêm nay ta ngủ ở đó."

Ở bên ngoài chơi cả ngày, Liễu Ngân Tuyết cũng có chút mệt, tắm rửa xong nằm trên giường một lát liền ngủ thiếp đi, nàng đang ngủ ngon lành, nửa đêm lại thấy chăn bông bị ai đó xốc lên.

Đầu mùa xuân đêm vẫn rất lạnh, Liễu Ngân Tuyết run run, từ trong mơ bừng tỉnh.

Vừa mở mắt liền thấy trong phòng có một nam nhân đáng đứng, trong phòng chỉ đốt một chiếc đèn dầu, ánh sáng yếu ớt, Liễu Ngân Tuyết sợ tới mức cả khuôn mặt trắng bệch, thậm chí quên không hét lên.

Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần nhìn rõ người trước mắt, tiếng hét trong cổ họng đã bị nuốt trở lại.

Liễu Ngân Tuyết cảm thấy trong tim có chút đau đớn, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâu Duẫn, đêm đã khuya, ngươi có phải có bệnh không vậy?"

Lâu Duẫn: "Sao không lên ngủ?"

"A......" Liễu Ngân Tuyết cười lạnh, tiếng "Cút" kia nàng đến giờ vẫn nhớ cực kỳ rõ ràng, đó là một giọng điệu cực kỳ phiền chán, giống như nàng mạnh mẽ xông vào vùng cấm địa của hắn, khiến hắn không thể chịu nổi.

Liễu Ngân Tuyết giương mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch, hỏi ngược lại: "Sao ta phải lên, không phải ngươi bảo ta cút sao?"

Lâu Duẫn không kiên nhẫn nói: "Lên cùng ta."

"Không!" Liễu Ngân Tuyết tính khí cao đến mức mười con trâu cũng kéo không được, "Lâu Duẫn ta nói cho ngươi biết, ta căn bản không muốn gả cho ngươi, đó là ta bị ép buộc, tuy ta đã vào Thanh Sơn Viện của người, nhưng không có nghĩa là ta giống như con kiến để mặc ngươi muốn dẫm thế nào thì dẫm, ta buồn ngủ rồi, ngươi tới thế nào thì về thế ấy đi."

Liễu Ngân Tuyết kéo chăn bông trùm kín đầu, nàng hiện tại nhìn thấy Lâu Duẫn là mắt đau.

Nhưng Lâu Duẫn cũng không thèm quan tâm, hắn một bước tiến lên, lần thứ hai xốc lên chăn bông của Liễu Ngân Tuyết, khom lưng kéo nàng ra rồi xốc lên lưng cõng đi, động tác liền mạch lưu loát.

Liễu Ngân Tuyết tức giận giãy giụa, tay không ngừng đấm vào lưng hắn, đáng tiếc nàng sức lực hữu hạn, căn bản không thể lay động Lâu Duẫn, tay đấm vào lưng Lâu Duẫn cũng như gãi ngứa.

Tác giả có lời muốn nói:

Đế vương lệnh không phải là Thượng phương bảo kiếm tiền trảm hậu tấu, mà là kim bài miễn tử..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio