Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết

chương 73: 73: hồi cung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Khả Khả.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã gần đến Tiết Vạn Thọ.

Tiết Vạn Thọ trùng hợp lại là sinh thần của Hoàng đế cho nên ba vị chủ tử ở thôn trang bất luận thế nào cũng phải hồi cung, còn có trở về được hay không thì rất khó nói.

Vì thế, trong lòng ba vị chủ tử có chút không vui.

Khoảng thời gian hạnh phúc tuy rằng rất vui vẻ nhưng lại ngắn ngủi…

Việc trở về là điều không tránh khỏi, vì vậy trước Tiết Vạn Thọ năm ngày hắn lên đường trở về nhưng là vừa về vừa du ngoạn.

Hàn Mẫn và Hàn Ức đều nghĩ chẳng qua bọn họ đang ở ngoại thành, hành trình chỉ mất nửa ngày đi đường, trở về sớm làm gì.

Nhưng Hoàng đế không nghĩ như vậy, hắn chỉ muốn hai nhi tử hồi cung càng sớm càng tốt, vì vậy nhiều lần ra lệnh và khuyên giải giục bọn họ sớm ngày khởi hành, thế nhưng hai nhi tử này đều phản nghịch, không thèm nghe lời hắn, đợi phút cuối mới trở về.

À, quên nói, nếu không phải Hoàng đế phái một đội nhân mã đến, Hàn Mẫn và Hàn Ức còn muốn chậm trễ thêm hai ngày nữa.

Mặc kệ chuyện thế nào, hiện tại bọn họ đang trên đường hồi kinh.

Khi ra cung chỉ mang theo hai ba xe ngựa, đến khi hồi cung lại biến thành một đoàn người ngựa dài đằng đẵng.

Trên đường hồi kinh Hàn Mẫn không ngồi xe ngựa mà chuyển sang cưỡi ngựa.

Hắn muốn ngồi cùng xe ngựa với Cố Minh Châu nhưng hắn cũng muốn đánh tiếng cho người khác thấy thân thể hắn đã hồi phục, hơn nữa hắn tin tưởng vào đôi mắt của mình, cưỡi trên lưng ngựa hắn có thể nhìn khắp xung quanh, vì vậy hắn chọn cưỡi ngựa cùng với Hàn Ức.

Thật ra là hắn cắp theo Hàn Mẫn cưỡi ngựa chung.

Hàn Ức không phục, hắn cảm thấy có thể tự mình cưỡi riêng một con ngựa mà không cần người khác đi kèm, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy….

Hắn dùng dằng một hồi, đến khi Hàn Mẫn cảnh cáo thì hắn mới chịu an phận ngồi yên

“Hoàng huynh.

” Hàn Ức dừng lại, hạ thấp thanh âm “Huynh phách lối như vậy không sợ Thái tử chó cùng rứt giậu sao?”

Hàn Mẫn nhướng mày: “Chẳng phải ngươi cũng không sợ sao?”

Hàn Ức có rất nhiều cơ hội thoát thân, hắn cũng có thể hồi cung bất cứ lúc nào, giống như khi Cố Minh Châu báo tin về cung, Hoàng đế sai người đến đưa hắn về nhưng hắn cứ một mực ở lại không chịu đi, còn đợi đi cùng bọn họ trở về, bộ dạng kia có chút nào là sợ Thái tử?

Hàn Ức không phải là không sợ, chỉ là…

“Vì đệ tin huynh.

Hàn Mẫn cười, bọn họ cũng tin tưởng hắn.

Hàn Ức lại hỏi: “Hoàng huynh không sợ hoàng tẩu kinh hãi sao?”

Lần này đi ra ngoài Hàn Ức thu được kết quả rất lớn, hắn hiểu rõ dù hắn chọc thiên chọc địa gì cũng được nhưng không được chọc Cố Minh Châu, cho dù đắc tội với Hàn Mẫn cũng được, ngàn vạn lần đừng nên đắc tội với Cố Minh Châu, nếu không hậu quả kia thật khó mà tưởng tượng.

Cũng vì vậy nên lần này hắn có cảm giác hoặc là Hàn Mẫn không thể hồi cung, một khi hắn hồi cung Thái tử sẽ gặp rắc rối lớn.

Đối với chuyện này, Hàn Mẫn chỉ cười: “Ngươi đừng xem thường hoàng tẩu ngươi, nàng không sợ đâu.

Cố Minh Châu đã nguyện cùng sinh cùng tử với hắn, một khi như vậy thì chuyện này không thể gạt nàng, ban đầu đã nói cho nàng biết.

Cũng thật kỳ lạ, Cố Minh Châu thật sự không chút sợ hãi nào, hắn vừa mới nhìn qua, người trong xe ngựa ngủ rất ngon, giống như nàng không hề biết lát nữa sẽ có tập kích.

Hỏi nàng vì sao không sợ, nàng cũng đáp giống Hàn Ức, nàng tin vào Hàn Mẫn.

Vừa khéo, hắn cũng tin vào bản thân.

Người đã sắp xếp nhiều như vậy, tin tức lại nhận được từ lâu, nếu như không chuẩn bị chu toàn thì hắn tìm nơi mát mẻ mà ngồi đi, hồi kinh tranh đấu với người ta làm gì.

Bởi vậy, trận tập kích này trong thời gian ngắn đã nhanh chóng được giải quyết là điều hiển nhiên.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio