h đêm, cửa kêu "cạch" một tiếng, tôi đang vùi trên sô pha bị ôm chặt, lông tơ cả người dựng lên, da đầu tê dại,
Tôi, từ từ, quay đầu lại...
Viên Lãng đã về.
Tôi thở phào một hơi, trên lưng có một tầng mồ hôi lạnh.
"Làm em sợ muốn chết. Sao anh lại về lúc này?" Tôi chơi game tiếp.
Viên Lãng uống nước, nói: "Ngày mai nghỉ, hôm nay không phải trực, tan ca thì về giờ này là đúng rồi." Anh lướt qua, "Chơi gì vậy? Núi yên tĩnh? Hơn nửa đêm mà chơi cái này mà không sợ bị bệnh tim à?"
Trên bàn trà bên cạnh có đặt mấy cái đĩa DVD mới mua, Viên Lãng cầm lên: "《 Trường học có quỷ 》, "《 Chuyện về trăm vật quái lạ 》, anh nói này, em vẫn còn thích cái này hả? Toàn là phim kinh dị Nhật Bản."
Tôi đang ngơ ngác trong Núi yên tĩnh, "Hả? Cũng không hẳn vậy. Hồng Kông cũng có đấy, 《 Đường âm dương 》, em vừa xem tới tập ." Không có ai trả lời. Tôi nói tiếp: "Anh ăn tối chưa? Nấu sủi cảo ăn đi, nhân thì là đấy." Lặng yên không tiếng động.
Tôi ngoảnh đầu lại, không có ai.
"Viên Lãng, anh đang ở trong nhà vệ sinh hả?" Yên lặng, chỉ có tiếng tôi vang vọng.
Tôi hơi rợn tóc gáy, đặt máy chơi game cầm tay xuống, đứng dậy kiểm tra.
Sau lưng có tiếng động, tôi xoay người, một người, che một cái khăn lông trắng trên đầu, tay phải trống rỗng, chỉ vào cửa. Tôi hét lên một tiếng, hai tay ôm đầu, che kín mắt.
Nghe tiếng cười ha ha đầy đắc ý của Viên Lãng, tôi lén nhìn lên, anh gỡ khăn lông ra, cười gần chết: "Còn xem phim kinh dị? Em thấy quỷ mặc quần lính bao giờ chưa?"
Tôi giậm chân một cái, hứ anh, ngồi vào sô pha, chơi game tiếp.
Viên Lãng lại gần, xoa xoa tôi: "Aiz, đói, nấu chút gì ăn đi."
Tôi không động: "Không có gì ăn cả, ăn hết rồi."
Anh ngồi vào bên cạnh tôi, xòe tay ra: "Ôi, nhiệm vụ lần này ba ngày mà chỉ ăn hai bữa, e rằng sắp đau dạ dày rồi."
Tôi nhảy dựng lên: "Lần sau không được làm em sợ nữa!"
Vào phòng bếp nấu sủi cảo.
Vào phòng ngủ, Viên Lãng nằm lỳ trên giường lật cuốn sách tôi vừa mua đặt cạnh gối: "《 Hình ảnh cũ 》?" Lật lật: "Có chút thú vị."
Tôi nằm ngủ: "Thật đến mức làm người ta sợ."
Lật sách soàn soạt, anh cũng giống tôi, có tốc độ đọc khá nhanh, theo như người chuyên nghiệp nói thì những người như chúng tôi mà xem lướt thì trên căn bản là chỉ liếc nhìn hết trong vài giây. Sau đó tập trung vào ý chính của mỗi đoạn, đọc kỹ, nhớ lại, rồi lật qua...
Tôi nghe thấy anh khẽ "ừ" một tiếng, mở mắt nhìn anh thì thấy anh cũng đang nhìn tôi. Nhìn chằm chằm hai giây, lại nhìn quyển sách trên tay, lại nhìn chằm chằm hai giây, lại nhìn sách, như là đang kiểm chứng gì đó vậy.
Tôi dùng ánh mắt hỏi, Viên Lãng đưa sách tới trước mặt tôi. Đây là một tấm hình trong đó, chụp vào khoảng trước hay sau Cách mạng Tân Hợi gì đó. Trên hành lang lầu hai trạm trổ tinh xảo, hai cô gái dịu dàng nhìn vào ống kính, áo khoác bằng gấm tay lửng, gần cổ tay lộ ra một đoạn tay áo có màu khác.
Tôi trợn mắt: "À, thời trang thời kỳ đó, rất đặc biệt."
Viên Lãng chỉ vào cô gái bên trái: "Nhìn quen không?"
Tôi nghiêng đầu nhìn một chút, lắc đầu.
Viên Lãng lấy điện thoại di động dưới gối ra. Anh ra khỏi trụ sở thì nhất định phải mở máy suốt hai mươi tư giờ. Anh lấy một tấm hình ra, là chụp lúc tôi tắm xong, đang lau tóc.
Hình của tôi và hình cũ đặt chung một chỗ, tôi không tự chủ được mà chống người dậy.
Gió thu lá rơi, một luồng khí lạnh xẹt qua trong lòng tôi. Vậy mà cô gái trong hình kia giống y như lúc tôi không trang điểm.
Viên Lãng cất sách và điện thoại di động đi. Tôi còn đang suy nghĩ, suy nghĩ chợt bỗng xuyên không.
Tôi lật lên người Viên Lãng, nhìn vào anh, nói: "Chắc chắn kiếp trước em với anh biết nhau."
Anh cũng nhìn tôi: "Ừ, có khả năng. Có lẽ năm đó em chính là tiểu thư nhà đó, đụng phải anh đẹp trai trăm năm khó gặp, sĩ quan trẻ tuổi là anh đây. Em vừa gặp đã yêu anh, sau đó chúng ta bỏ trốn..." Nói tới phần sau, anh không nhịn được mà bật cười.
Tôi còn nghiêm túc mà nói: "Chắc chắn, nếu không sao vừa nhìn thấy anh em đã biết giữa chúng ta nhất định sẽ có chút chuyện xưa chứ?"
Anh cũng cố tình trả lời một cách nghiêm túc: "Ừ, anh vẫn nhớ, lúc đó chúng ta không lấy giấy chứng nhận kết hôn, nên lúc em cầu hôn anh nhận lời ngay lập tức."
Tôi cảm thấy có mùi không đúng: "Ôi, ôi, gì mà em cầu hôn? Đó là em trưng cầu ý kiến của anh. Chụp ảnh kết hôn là anh làm, nghiêm chỉnh mà nói là anh cầu hôn em."
Viên Lãng nhắm mắt lại: "Được, được, là anh vừa nhìn thấy em đã yêu, là anh cầu hôn, được chưa?"
Tôi còn đang nghi ngờ: "Sao mà giống thế chứ?"
"Kiếp trước anh là nhiếp ảnh gia chụp cho em. Anh thầm mến em, nói miệng không bằng chứng nên dùng thứ này để sau này đối chiếu..." Tiếng ngáy vang lên khe khẽ.
Thật là kỳ lạ!