Đi công tác một mình ở ngoài, không biết nên tiêu phí đêm dài đằng đẵng như thế nào.
Gọi điện? Không thể tùy tiện gọi điện cho lão A.
Gửi tin nhắn? Anh đang ở trụ sở nên căn bản không mở điện thoại, không thể mở được.
Lên mạng? Không có hứng thú nói chuyện phiếm. Ban ngày đã mệt muốn chết, làm gì có tinh thần mà gõ chữ.
Tôi đổi kênh xoành xoạch, xem chương trình của đài truyền hình địa phương, cùng cười ngây ngô với Lý Bá Thanh. Chợt nhớ tới chuyện Viên Lãng cũng nghe hiểu được tiếng Tứ Xuyên, chỉ có nói là không tốt lắm.
Nói ra thì ai sẽ tin? Một người nói được sáu ngoại ngữ, dám nói là không nói được tiếng quê mình à? Dù sao thì anh cũng không sinh ra và lớn lên ở đây cho nên nó chỉ là một cái tên với anh mà thôi.
Anh cũng không hợp với khẩu vị ở đây, thậm chí ăn không nổi ớt. Mỗi lần tôi rang toàn là sau khi anh đã đi rồi, sợ lây vị cay cho anh.
Bộ đội đặc chủng mà sợ khói dầu?
Không phải là anh yếu đuối, là tôi nuông chiều anh.
Tôi thích nuông chiều anh. Tôi chỉ quen làm vậy với một mình anh, Viên Lãng của tôi.
Những ngày đi công tác đó, ăn cơm với khách hàng tại quán cơm, mình ăn mấy món bình dân ven đường, món ăn truyền thống, món ăn khắp bốn phương, món ăn cách tân...Rất hợp với khẩu vị của tôi nhưng ăn lại không có cảm giác vui vẻ.
Tôi gặm lưỡi vịt thầm nghĩ, mặt đối mặt với Viên Lãng ăn thịt dê xiên ở Tân Cương cũng không phải là thứ tốt nhất nhưn lại ăn ra ý cười trong mắt Viên Lãng. Đôi mắt cười cong cong là thứ gia vị tốt nhất.
Tôi khẽ bật cười. Chủ nhà mời khách hôm nay cảm thấy mời tới đúng chỗ, cũng cười nâng ly. Tôi uống một hơi cạn sạch. Viên Lãng, anh cũng biết chính là em đang uống nỗi nhớ anh vào lòng.
Làm đêm làm ngày để hoàn thành việc làm ăn, hai ngày cuối, chủ nhà mời tôi đi thăm thú. Tôi uyển chuyển từ chối đi cùng bọn họ, tự mình tìm đường tới nhà cỏ.
Nhà cỏ đã được sửa sang lại, có hương vị hơn mười năm trước. Trúc trồng thành khu rừng lớn, dòng nước uốn quanh, cầu nhỏ, nhà là. Mua một quyển hướng dẫn món ngon dành cho khách du lịch.
Đang uống trà trong phòng của nhà cỏ thì thấy du khách bên cạnh đánh bài. Là người địa phương à? Người từ bên ngoài tới đều vội vàng nhìn qua, lại hấp tấp mà đi, không có sự rảnh rỗi này.
Lại tới nhà thờ, nhìn tượng, quỳ gối một cách mẫu mực, ở đây bảo vệ con chiên của mình.
Đang chụp hình kỷ niệm trong đình nhỏ, bên cạnh đặt một con gấu Pooh.
Vốn là một đôi, bạn bè tặng lúc kết hôn. Một con mặc quần yếm, là Viên Lãng. Một con mặc quần hoa, là tôi.
Tôi mang theo con mặc quần yếm ra ngoài để nó thay Viên Lãng đi du lịch với tôi.
Tách tách, ghi lại khoảnh khắc này cho một người một gấu.
Con đê được Thái Thú tu sửa trong lời đồn quá xa, không đi được; gà chưng bằng tàn hương trong lời đồn quá đắt, cũng không đi. Đi viện Văn Thù.
Không phải mùa du lịch, trong viện đang sửa chữa. Đi theo đám người phía trước vòng qua công trường, đi vào hậu viện.
Rộng mở thông thoáng, cầu gỗ cao lớn, cây cao lớn, thỉnh thoảng có tiếng chim hót trong tán cây. Hay nhất là sâu trong viện có một quán trà.
Trong cửa hình bán nguyệt, khay trà bằng gỗ giữ nguyên diện mạo vốn có, ghế dựa bằng nan tre, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, chiếu xuống mặt đất, tạo thành từng chấm nhỏ.
Sáu đồng một ly trà hoa nhài. Nước nóng khiến lá trà nở ra, tỏa ra mùi hoa thơm ngát.
Tôi thỏa mãn dựa vào ghế, nhìn tán cây trên đầu, bỗng nghĩ tới một chuyện. Lấy điện thoại di động ra, chụp cảnh tượng bình yên vui vẻ xung quanh. Viên Lãng, đây là nhờ các anh bảo vệ mọi người. Bọn em đang hưởng thụ cuộc sống. Cảm ơn!
Trước khi đi, ăn một bữa cơmchay ở cạnh quán trà. Nấm đông cô xào măng, phần ăn ba người, loại to nhưng chỉ cảm thấy vị hơi nhạt. Từ từ nhai, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon giòn rụm khiến người ta cảm thấy ngon bất ngờ. Tôi ăn một mạch hai chén cơm lớn. Tiếc là Viên Lãng không ở đây. Anh sẽ thích bởi vì không có ớt. Nhắc tới ớt tôi lại càng tiếc hơn, cuộc sống à, dù sao cũng không thể mười phân vẹn mười được.
Tính toán thời gian, nếu tôi đi tàu về thì tiền sẽ được trả nhưng quá lâu; nếu đi máy bay về thì thời gian sẽ ngắn nhưng chỉ được trợ cấp tiền vé máy bay.
Xem ngày một chút, tôi chọn máy bay. Lúc về đến nhà vừa vặn là tối thứ sáu, có lẽ Viên Lãng sẽ về nhà.
Trước khi lên máy bay thì nhìn di động một chút, tắt đi. Một đường vô sự, tới nơi thì trời đã tối đen. Ra khỏi sân bay, lấy điện thoại ra định xem thời gian một chút, tiện thể gọi về nhà. Trong túi trống trơn như không có gì cả.
Tôi buông hành lý xuống, dùng tốc độ nhanh nhất để lục soát xem trên người mình có chỗ nào để được điện thoại không. Lông tơ dựng đứng. Điện thoại di động không còn!
Tất cả số điện thoại của khách hàng, tất cả cách thức liên lạc, cũng bị mất! Không sao, tôi sẽ gom lại lần nữa. Nhưng chết tiệt chính là, tất cả ảnh chụp Viên Lãng mặc quân trang, mặc đồ thường, sinh hoạt của anh, ảnh chụp mấy năm nay của Viên Lãng, hình ảnh cuộc sống của chúng tôi, còn có cả ghi âm tiếng gọi "Vợ..." đầy mị hoặc của Viên Lãng mà tôi lén ghi lại, toàn bộ! Không còn! Rồi!
Tôi đứng ngoài sân bay, máu toàn thân ngưng lại. Tôi cũng không báo cảnh sát bỏi vì căn bản tôi không biết bị trộm ở đâu.
Dĩ nhiên, dĩ nhiên là bị trộm. Trước khi lên máy bay đã để trong túi áo ngoài, chưa đi qua đâu, không thể nào rơi được.
Tôi kêu xe về nhà như đưa đám. Về tiểu khu, qua một căn nhà riêng, nhìn ánh đèn chiếu qua ban công nhà mình.
Viên Lãng, Viên Lãng có nhà!
Tôi đã quên đi chuyện buồn lúc nãy, ba bước thành hai bước mà nhào lên lầu.
Ấn chuông cửa, trong nhà có tiếng người đáp, dừng lại một giây, cửa cạch một tiếng, mở ra...
Một khuôn mặt cười tít mắt ló ra theo ánh đèn từ trong cửa.
Răng trắng?
Tiểu Hứa?
Tiểu Hứa vui vẻ: "Chị dâu!" Đưa tay nhận lấy hành lý trên tay tôi.
Tôi sững sờ lướt qua Tiểu Hứa vào nhà, nhìn mấy khuôn mặt cười tươi như hoa nở với tôi.
Viên Lãng đâu?
Tôi gãi đầu, vào nhà, chào hỏi: "Ở đây hết à?"
Một người vừa rửa trái cây xong đi ra ngoài, thấy tôi, mặt lộ ra nụ cười còn sáng lạn hơn sao trên trời: "Về rồi à?"
Trái tim tôi trở về vị trí cũ, thở ra một hơi thật dài: "Đã về!"
Viên Lãng, em đã về!
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, rực rỡ như hoa mùa xuân, trong lòng cũng thấy sung sướng như giữa trưa hè được uống một ly nước lạnh.
Viên Lãng đặt trái cây lên bàn, mấy bàn tay vươn tới, trong nhà vang lên tiếng cắn táo rộp rộp. Viên Lãng dùng ánh mắt dò xét một phen, quay sang cười cười: "Ổn cả, đều ở đây!" Nghe lời này, trong lòng tôi bỗng thấy đau đớn. Tiểu Ngô từng nói với tôi, mỗi lần trước và sau khi làm nhiệm vụ, đội trưởng bọn họ cũng đều vỗ đầu họ điểm số, khiến mũ sắt của bọn họ kêu bồm bộp, điểm số xong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mà bọn Ngô Triết thfi cam tâm tình nguyện để anh vỗ. Bọn họ lo một ngày nào đó người này sẽ không còn vỗ vào đầu bọn họ nữa.
Các anh lo cho nhau như vậy sao? Lo cho chiến hữu của mình, lo cho anh em của mình...
Điện thoại vang, tôi nhận.
"A? Long Ngũ? Cậu ở đâu?"
"Em tới đây rồi hả? Nói với tài xế là quẹo trái ở trước mặt, tiểu khu Dật Hương Uyển. Chị xuống đón em ngay."
Cúp điện thoại, tôi đi giày ở cửa: "Viên Lãng, chiều nay em đón người, lát nữa sẽ về."
Viên Lãng ngẩng đầu đáp một tiếng, lại cúi đầu xuống hí hoáy ghi âm. Bọn Tiểu Mã cầm một cái micro, nhìn chằm chằm vào màn hình TV một cách chăm chú.
Đợi trước cửa tiểu khu khoảng mười phút, có một chiếc taxi tới. Xe dừng lại, một người mặc đồ cảnh sát vũ trang bước xuống.
"Chị Bội Bội!" Hai gạch một sao lấp lánh trên vai.
"Em tới sớm một chút là gặp chị rồi. Chị vừa xuống máy bay." Tôi dẫn cậu ta lên lầu.
Khuôn mặt trẻ trung y như Tiểu Thạch, vóc người đầy sức sống như Viên Lãng, sống lưng thẳng tắp như Cao Thành, Long Ngũ, thiếu tá cảnh sát vũ trang, anh em kết nghĩa của Tân Ba.
Mở cửa vào nhà, một phòngđầy người mặc quân trang lục quân đồng loạt nhìn sang, cùng nhìn chăm chú với cảnh sát vũ trang mặc thường phục trong một giây.
Hai bên đánh giá kỹ xong, trong nhà lập tức khôi phục sự ầm ĩ.
Viên Lãng đi qua chào hỏi, Long Ngũ cười tít mắt đáp: "Anh Viên ạ? Tân Ba đã nói với em."
Hai người bắt tay, trong lòng bàn tay đều có vết chai do cầm súng quanh năm.
Long Ngũ ngồi xuống. Tôi treo mũ quân đội và áo khoác của cậu cạnh cửa.
Cậu ta cởi cà vạt ra, cởi cúc áo. Một đám lão A đang hút thuốc lá, trong nhà rất nóng.
Viên Lãng rót ly trà cho cậu, tôi ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với cậu ta.
"Tới đây họp, xin địa chỉ của chị từ chỗ Tân Ba."
"Đã nhiều năm không gặp, vẫn còn ở Vân Nam à?"
"Đã điều đi, tới biên phòng Quảng Đông."
"Lên chức? Trung đội trưởng?"
Cười hì hì...
Biết nhau khoảng hai mươi năm. Khi đó đám trẻ con vừa lên trung học, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi game, đánh đánh, kết nghĩa, từ lão đại tới lão cửu, mười anh em. Tân Ba là lão nhị, bọn họ cũng gọi tôi là chị theo.
Thời gian thấm thoát trôi đi, thoáng một cái đã trưởng thành hết. Mười anh em, hai lựa chọn: Học đại học, đi lính.
Đi lính là hai lão ngũ. Hai người bằng tuổi, đều không muốn gọi người kia là anh.
"Tuấn giải ngũ rồi à?" Tôi hỏi.
"Rồi. Lúc em còn ở chi đội từng gặp cậu ấy. Trung đoàn diễn tập, cậu ấy gọi em ở ven đường, trời rất lạnh, hổn hển hít nước mũi." Long Ngũ miêu tả cho tôi lúc đó Tuấn nhếch nhác bao nhiêu. Thật ra thì Tuấn rất tuấn tú, cao . mét, khuôn mặt đẹp, là người đẹp nhất của nhà họ Long.
"Vậy hả? Em tham gia diễn tập, vậy nó làm gì?"
"Cậu ấy? Cậu ấy là quân địch." Đáp lời không chút nghĩ ngợi.
Tôi ngạc nhiên, ngay sau đó cười ha ha. Quân địch, thân phận thật không tưởng tượng nổi.
"Hình như Long Tam đã kết hôn? Mới bao lớn mà đã kết hôn." Tôi cảm thán.
"Chị, bọn em cũng ba mươi cả rồi." Long Ngũ nhắc nhở tôi.
A, cũng đã ba mươi cả, đúng nhỉ, cũng chơi đủ rồi. Tôi đưa mắt nhìn người đã ba mươi tuổi mà còn chưa chơi đủ nhà tôi.
"Long Đại thì sao? Cũng kết hôn rồi à?" Tôi hỏi tình hình các anh em một cách tỉ mỉ.
"Anh ấy? Không."
"Chị nhớ năm đó cậu ấy tới nhà chị chơi, dẫn một cô bé theo, phong cách quá em gái, chị không thích lắm." Tôi nhớ lại.
"Thẩm mỹ của anh ấy không giống chúng ta. Anh ấy thích quần mỏng roi da và đùi đẹo mang tất." Long Ngũ quá thẳng thắn.
Mã Kiến cách chúng tôi rất gần, thính lực lại tốt, thật không may mà nghe được rõ ràng, miếng táo trong miệng lọt vào khí quản, cúi gập người ho khan.
"Này, này, em cũng là người cầm vũ khí, kín đáo chút." Tôi rất bất đắc dĩ. Người này ngoài mặt nhìn rất chín chắn, rất nội liễm, thật ra thì trong xương vẫn còn là một đứa trẻ.
Năm ấy cậu ta vừa lên Trung úy, về nhà thăm người thân, vò đầu trước mặt tôi, nghĩ mãi không ra, hỏi: "Chị, đầy đường là các cô bé làm mại dâm trái hình. Mại dâm trá hình là gì?" Mặt tôi vụt đỏ bừng tới tận cổ. Chẳng lẽ lại giải thích với cậu ta là cô bé dùng áo ngực để biểu diễn sao?
Hàn huyên cho tới khi trăng treo cao trên bầu trời, Long Ngũ phải về nhà khách. Tôi tiễn cậu ta ra ngoài.
Ra khỏi tiểu khu, cậu ta cười đùa: "Mọi người mỗi người một nơi, có lẽ rất khó để tụ tập."
Tôi thuận miệng nói: "Chờ em kết hôn, bọn chị sẽ tranh thủ tới đầy đủ."
Long Ngũ im lặng một chút, lại cười rộ lên: "Em cũng muốn tranh thủ kết hôn sớm chút. Nhưng vẫn không tìm được loại hình mà em thích."
"Em muốn tìm loại hình nào? Mập? Gầy?" Tôi phân tích.
"Ha ha, thật ra thì em rất thích dáng người như chị, không mập, có chút thịt, ôm rất thoải mái."
"Ôm thoải mái? Em chưa từng ôm, sao biết ôm sẽ thoải mái?" Tôi bật cười, nói.
Long Ngũ dừng bước lại, xoay người, nhìn tôi.
TÔi cũng dừng lại, nhìn cậu ta.
Quen cậu từ nhỏ tới lớn, chị còn sợ cậu nhìn chị à?
Ôm tôi? Tôi cá là cậu ấy không có can đảm này.
Chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ. Tôi thấy chút ánh sáng khác lạ thoáng qua trong mắt cậu ấy. Sống với Viên Lãng đã lâu, tôi đặc biệt nhạy cảm với ánh mắt người khác.
Tôi thấy rốt cuộc cơ bắp đang căng lên của cậu ấy thả lỏng, khôi phục nụ cười: "Chị, em đi đây, tới lúc đó nhất định phải tới đó."
"Được, tới lúc đó trời có sập xuống chị cũng tới." Lời hẹn giữa anh em.
Đi ra tiểu khu, Long Ngũ ngồi lên xe đi xa.
Tôi đứng ở cửa tiểu khu, nhìn về phương hướng cậu ấy đi xa, có câu nói trở thành bí mật vĩnh viễn.
Chị động lòng với em, năm đó...