Tôi thoáng mỉm cười, lấy chiếc đũa đâm một cái lên mình cá, chín! Nhấc nồi xuống dưới, ném chiếc đũa xuống, tôi lau tay một chút trên tạp dề, đi tới, ôm cổ Viên Lãng, ôm lấy gắt gao.
Khuôn mặt dính vào trên trang phục huấn luyện mà anh ấy chưa thay ra, trên quần áo tỏa ra hơi thở duy nhất thuộc về Viên Lãng: hỗn hợp mùi cây cỏ, bùn đất, mồ hôi và khói thuốc súng. Tôi vui mặt vào cơ ngực to lớn bền chắc của anh ấy, kiên quyết coi như là ngộp chết cũng không buông tay. Viên Lãng cười vỗ nhè nhẹ vào vai và lưng tôi.
“Anh còn tưởng hôm nay về nhà sẽ một mình trong nhà chứ.” Viên Lãng cười.
“Ừ …” Tôi từ chối cho ý kiến.
“Hấp cá, còn làm các món khác không?”
“Không có, em nghĩ rằng anh không về.”
“Được rồi, đi xem Tivi đi, hôm nay tới lượt chồng em tới biểu diễn.” Viên Lãng vỗ vỗ tôi, ý bảo tôi buông tay.
“Hay là để em làm đi, anh đi nghỉ ngơi.” Tôi ngẩng đầu.
Viên Lãng vừa cúi đầu, vừa hôn một cái ở trên miệng tôi: “Khóc đến ngớ ngẩn mơ hồ, anh nỡ lòng nào lại để em nấu cơm.”
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ: “Anh nhìn thấy à?”
“Ở dưới lầu chợt nghe thấy tiếng động của em, anh vào cửa em cũng không biết.” Viên Lãng cười.
Tôi quệt nước mắt ở trên người anh ấy: “Trên mình cá đổ chút dầu nóng là được, các món khác anh xem rồi làm đi.” Thay Viên Lãng đeo tạp dề lên người, nhưng cũng không đi ra ngoài, đi tới sau lưng Viên Lãng, ôm anh ấy, một dạng giống như trẻ sinh đôi kết hợp, anh ấy đi tôi cũng đi, anh ấy chuyển động tôi cũng chuyển động.
Viên Lãng nhìn vào tủ lạnh, lấy khoai tây ra, dùng dao gọt vỏ. Vỏ khoai tây rơi xuống lả tả, tôi có thể cảm thấy được nhịp điệu kéo theo cơ bắp cánh tay anh ấy. Tôi phối hợp hưởng thụ, Viên Lãng cũng không quản tôi, cứ như vậy kéo theo tôi đông một chuyến tây một chuyến, giống như phía sau xe kéo theo một xe kéo nhỏ (Viên Lãng đánh giá như thế).
Tôi thấy anh ấy không để ý tới tôi, phải tiến thêm thước (đơn vị đo chiều dài ở Trung Quốc, bằng / m), bàn tay tiến vào trong quần áo của anh ấy.
“Hì hì, Viên Lãng, trên lưng anh có cái rãnh … Ừ, bắt đầu từ nơi này … Ừ, kéo dài đến, nơi này!” Tôi duỗi một cái tay luồn vào trong lưng quần anh ấy, chạm tới khe mông hở ra.
Viên Lãng hít một hơi lạnh: “Sờ lung tung gì đó, tối nay không muốn sống?”
Còn dám uy hiếp tôi, tôi tiện thể sờ tới trước mặt, cơ bụng. Một múi, hai múi, ba múi …
“Cơ bụng sáu múi! Tại sao không phải là tám múi?” Tôi hỏi.
“Anh cũng không phải tập thể hình chuyên nghiệp, ở đâu ra cơ bụng tám múi.” Viên Lãng cắt khoai tây thành sợi, , dao cắt trên tấm thớt, phập phập.
“Anh nói chờ anh chuyển nghề, mỗi ngày không hề tập luyện nữa, cơ bắp có thể mất hay không?” Tôi vuốt ve.
“Em không có học qua vật chất không mất đi? Cơ bắp nhất định vẫn còn, mặc dù không rèn luyện đều ở đây, nhưng không phải là tám múi, là một múi.” Viên Lãng ngừng, ném sợi khoai tây vào nước ngâm.
Một múi? Đây chẳng phải là … Tôi nhớ lại cái bụng bia nhô lên của những người đàn ông khác, lại nghĩ tới Viên Lãng cũng nhô lên một khối mỡ, trên người chợt một cơn ớn lạnh, nổi da gà phủi xuống đầy đất.
“Không được, dù cho anh chuyển nghề mỗi ngày cũng phải rèn luyện, không cho phép anh thêm thịt mỡ.” Tôi ngang ngược siết chặt hông anh ấy.
Viên Lãng lấy mấy quả trứng gà ra, đập vào trong chén, lấy đũa đánh đều.
“Không phải là có máy đánh trứng sao?” Tôi nhắc nhở anh ấy.
“Thói quen, tiện tay làm thôi.” Viên Lãng thấy nước nóng trong nồi hấp, bỏ trứng hấp lên, ở khe hở lại để mấy cái bánh bao lên trên hấp. Xoay người mở bếp gas, đặt chảo lên, đổ dầu.
Tôi từ phía sau nhìn qua đủ thao tác của anh ấy. Làm cho khoai tây ráo nước, bỏ vào chảo dầu chiên, thừa dịp nhanh chóng, hao nhát dao mở ra nắp hộp sốt cà chua Merlin, đổ ra, thêm muối, thêm đường, nếm thử một chút.
“Em cũng muốn nếm, em cũng muốn nếm.” Tôi nhảy lên yêu cầu. Viên Lãng dùng chiếc đũa dính một chút, trở tay quệt trong miệng tôi. Tôi chép chép miệng, mùi vị rất ngon.
Vớt sợi khoai tây lên, tiện tay múc một muỗng dầu tưới lên trên miếng cá, sợi hành gừng kêu xèo xèo vang dội, mùi thơm nồng đậm tỏa ra.
Lúc này bánh ngọt hấp cũng được rồi, Viên Lãng bưng ra.
“Ăn cơm.” Viên Lãng tuyên bố.
Tôi mê mẩn ngước nhìn anh ấy: “Chồng, môn thống kê anh học thật giỏi.”
Hấp cá, khoai tây chiên, bánh ngọt, ở trên bàn bốc hơi nóng hôi hổi. Tôi gắp cá cho Viên Lãng: “Chồng, ăn cá, đứa trẻ ăn cá sẽ thông minh.”
Viên Lãng gắp một miếng thịt cá, lựa xương ra, thả vào trong chén tôi: “Trên đường đi qua một quán lẩu cá hoang dã, trên kính viết là, thẩm mỹ viện của phụ nữ, trạm xăng dầu của đàn ông.”
Trong miệng tôi nhét khoai tây chiên, lóng ngóng nói: “Chồng, cố gắng lên!” Ánh mắt chăm chú hướng xuống.
Viên Lãng có qua có lại: “Vợ, cố gắng!”
Cơm nước xong dọn dẹp phòng bếp, hai người đều mệt mỏi, tắm ngủ ; . Tôi phát hiện Viên Lãng cắt tóc rồi.
“Ồ? Này là tay nghề của ai nha?” Tôi sờ sờ da đầu thái dương anh ấy, hiện ra màu xanh. Phải cắt ngắn như vậy, mỗi lần cắt nhiều vậy là một dáng điệu.
“Cắt ở trong cửa hiệu cắt tóc ngay tại bên ngoài trụ sở, cắt không đẹp?” Viên Lãng tự mình sờ sờ.
“Ha ha, thanh bì lê, thanh bì lê.” (hic mình ko rõ lắm chắc là “đầu quả lê” >.