Thời khắc gần đụng vào cậu, xe đột ngột chuyển hướng, vì thắng gấp mà suýt nữa lệch khỏi đường cái. Tiếng thắng xe chói tai, cộng thêm bùn đất mới ven đường văng tung tóe, đầu óc Lâm Lang mờ mịt, cậu đứng ngây ngốc thật lâu mới ý thức được ban nãy Hàn Tuấn muốn tông chết mình. Tử vong lướt sát qua người Lâm Lang, sống chết của cậu vốn chỉ là suy nghĩ trong thoáng giây ngắn ngủi của hắn.
Lần này Lâm Lang bị dọa choáng váng thật rồi, trong đầu tràn ngập ý niệm mình không thể chết được. Cậu còn bà nội già cả, còn một tương lai rất rất dài, bản năng cầu sinh khiến cậu làm ra một phản ứng hết sức sai lầm, cậu hét to một tiếng, nhanh chân chạy một mạch vào ruộng lúa bên đường. Hắn mở cửa xe, quát: "Em còn dám chạy, có tin tôi thực sự đâm chết em không!"
Đe dọa như vậy quả nhiên có tác dụng, Lâm Lang thở phì phò quay đầu lại, cánh tay mất không chế mà run rẩy không ngừng, như thể đang vẫy vùng giãy chết: "Anh... anh đừng đụng em, đụng rồi anh cũng sẽ ngồi tù."
Dứt lời, thân mình cậu xụi lơ, lảo đảo ngã ngồi giữa cánh đồng. Ruộng lúa mạch biếc xanh, mênh mang vô bờ, như gợi nhớ về chốn ấy của bọn họ. Mũi cậu cay xè, nằm vật xuống những cây mạ. Tiếng bước chân của hắn trầm tĩnh mà thong thả, cậu chẳng khác nào con mồi đang hấp hối, máu chảy ra làm hao hết tâm lực của cậu, mà mãnh thú ngửi được mùi đuổi tới đã sớm nắm chắc phần thắng. Hàn Tuấn ngồi xuống cạnh cậu, ngước nhìn bầu trời gần như bị mây che khuất, thẫn thờ nói: "Tôi biết mà, biết ngay mà, nửa đêm hôm qua lúc em tưởng tôi ngủ rồi, ghé tai tôi nói những lời này là tôi đã biết sẽ có chuyện."
"Tại sao em không thể ở lại bên tôi, xem như thương hại tôi cũng không được sao?"
"Quan Bằng bảo em, nếu muốn sống chung với anh thì phải suy nghĩ thật kỹ, tuy rằng người xung quanh có thể thông cảm cho đồng tính luyến ái, nhưng phát sinh bên người mình thì tránh như tránh tà. Đó là nói theo quan điểm thành phố lớn, trong mắt thế hệ chúng ta thôi, chứ còn mấy người bậc cha chú, cậu ấy bảo đừng hy vọng xa vời. Cậu ấy nói con đường này đã định sẵn là khó đi. Rồi em trả lời, khó hay không khó còn phải xem đi cùng ai. Đối với em, con đường này rất khó đi, với anh cũng chẳng dễ dàng gì, em là người trì độn, chỉ cần anh nói không vất vả, em đây cũng sẽ không cảm thấy vất vả.
Tuy nhiên, sau này em nhận ra sự tình không phải như vậy. Trên đời có rất nhiều lý do đáng sống, nhưng lý do sống của nội em chỉ có một. Năm em học cấp hai thì cả nhà gặp tai nạn bất ngờ, em với bà nội sống nương tựa lẫn nhau đến hôm nay, đắng cay trong đó người ngoài chẳng thể nào hiểu thấu. Nỗi đắng cay ấy cũng không đơn thuần là gia đình nghèo khó hay sinh hoạt túng quẫn. Em nghĩ, nếu con đường này đã khó đi đến thế, em lại không có đủ can đảm, vì sao còn phải bước tiếp. Làm một người cháu khiến bà nội tự hào, cuộc sống như vậy cũng đâu tệ. Nội em là người mê tín có chút phong kiến, nguyện vọng lớn nhất của nội là sau khi chết được gặp lại ông nội, ba em, mẹ em, có thể không thẹn với lòng mà nói rằng bà đã hoàn thành nhiệm vụ, dẫu nhọc nhằn nhưng vẫn làm xong hết thảy, nuôi dưỡng em, cho lên đại học, nối dõi tông đường.
Em nhớ học kỳ hai năm lớp , thành tích của em đột nhiên trượt dốc, em sợ lắm, tối nào cũng thức đêm chạy vào toilet đọc sách. Nhưng chẳng hiểu sao, mấy lần thi sau đã nắm kỹ bài mà vẫn càng thi càng kém, ngày thi đại học gần ngay trước mắt, em lo lắng trằn trọc cả đêm. Về sau thực sự không chịu được nữa, tính buông tay, thi đại vô trường nào đó, thi rớt thì ra ngoài làm thuê, sẵn đang muốn kiếm tiền sớm sớm để báo đáp bà nội. Song đến cuối tuần nọ, nội đột ngột tới trường thăm em, hóa ra nguyên tháng em không về nhà, nội lo lắng nên cùng một thím trong thôn lên thị trấn. Ba người tụi em đến quán nhỏ phía bắc trường ăn cơm, ăn một món mì. Khi ấy em hơi buồn, thiết nghĩ bà nội mấy năm ròng không đi xa nhà, khó lắm mới có dịp lên thị trấn một chuyến, lại chỉ ăn một tô mì, không nỡ dùng nhiều thêm chút tiền nào. Lúc trò chuyện có đề cập chuyện trong thôn có người chết, quê nhà đổi mới kiểu mai táng, yêu cầu phải hỏa táng hết, kết quả gia đình kia vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của cụ già, chi ra sáu ngàn, cuối cùng cũng được thổ táng. Những nông dân đồng lứa với nội em rất sợ hoả táng, họ không hiểu tại sao chết rồi lại bị hỏa thiêu, nội em mỗi lần nghe nói đều mắng một câu, bảo thói đời gì thế này, tham cả tiền của người chết. Song ngày ấy tại quán ăn, nội lại nói cụ già kia không suy nghĩ cho con cháu, nếu là nội, tương lai nhất định phải hoả táng, không muốn tiêu tiền uổng phí.
Nội em ở góa từ khi còn trẻ, vất vả cả đời, nửa đời sau trút hết lên người em, chẳng phải nội sợ bị hỏa thiêu sau khi chết sao? Chính sách hoả táng đã thi hành nhiều năm, nhưng trong chúng ta làm gì có ai muốn bị thiêu thật, bất cứ người già nào cũng kiêng kỵ việc này. Nội tình nguyện chịu hoả táng vì em, đây là tình thương sâu nặng nhất của một cụ bà lớn lên dưới sự hun đúc của tư tưởng phong kiến dành cho con cháu.
Lúc ấy em rất khó chịu, thầm nghĩ để mai sau bà nội có thể chôn cùng chỗ với ông nội, không phải chịu nỗi sợ hoả táng, em phải học tập chăm chỉ, tương lai kiếm thật nhiều tiền. Một người cố gắng học tập chỉ vì muốn bà nội mình không bị hỏa táng trong tương lai, ý nghĩ ấy khiến em rúc trong chăn khóc lớn một trận. Cảm thấy bản thân thật bất hạnh, bà nội cũng thật đáng thương, trên thế gian biết bao người may mắn, vì sao bọn em phải khổ cực nhường này."
Lâm Lang che mắt nghẹn ngào, phảng phất như áy náy và khổ sở khôn cùng: "Em thừa nhận, em cự tuyệt anh, sợ anh cũng hứng chịu ánh mắt người đời, đứng trên lập trường của anh mà suy xét, tất cả chỉ chiếm một phần rất ít. Nói không muốn anh phải sống đau khổ cũng không hợp lý, càng không thể đổ hết lý do lên đầu bà nội. Nhưng cái khác khoan bàn, chỉ tính riêng nội em, em đã không có khả năng ở bên anh. Có lẽ tương lai em sẽ hối hận, có lẽ cả đời cũng không hạnh phúc, song giờ khắc này, em chẳng có chút do dự nào. Giờ mà ai đó nói người ấy có thể cam đoan nội em sống vui vẻ suốt phần đời còn lại, thì muốn em lao đầu vào xe, em cũng sẵn lòng. Em sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống, vậy có cái gì không thể buông tay?"
"Có lúc em sẽ oán hận anh, anh lớn tuổi hơn em, dẫu tương lai phải đối mặt sóng gió, năng lực chống cự cũng mạnh hơn em. Nhưng em chẳng có gì cả, nếu bị dán nhãn đồng tính luyến ái, thì cuộc đời em, gia đình em, mọi thứ sẽ tiêu tùng, đừng nói công việc, ngay cả dũng khí ở lại trường đến khi tốt nghiệp cũng không có. Điều kiện của em đã thế, lại nhát gan và thiếu năng lực gánh vác, căn bản không hợp với anh, cũng không xứng với anh. Ranh giới cuối cùng của em với anh, thậm chí là thời điểm yêu anh nhất, cũng chỉ tự nhủ sẽ bầu bạn bên anh chừng ba bốn năm sau khi đi làm là tối đa. Dù em vẫn luôn hy vọng rằng có thể làm theo ước muốn của anh, lưu lại bên anh trọn đời, nhưng em biết căn bản không thể được. Không chỉ riêng hạnh phúc, cuộc tình của hai ta cũng mang tới giày vò và khổ sở cho em nhiều chẳng kém, mỗi đêm khuya vắng lặng, gỡ ra tầng tầng lớp vỏ ngoài, gỡ đến cùng chỉ còn lại bi thương và bất đắc dĩ, hạnh phúc càng nhiều, bi thương cũng càng sâu."
"Đã tới nước này thì nói thẳng cũng tốt. Kẻ đê tiện tham lam nhất thời như em vốn nên được gõ tỉnh. Tuy em hiểu đạo lý đau dài không bằng đau ngắn, song vẫn cho rằng em ở bên anh thêm một ngày, đối với anh lại càng tốt thêm một chút. Đành rằng em cũng ích kỷ, nhưng em thật lòng muốn tốt cho anh, thành thử mới kéo dài như vậy. Anh mắng em vô tình cũng được, hận em ích kỷ cũng tốt, em mắc nợ anh, đời này không cách nào trả hết. Hơn nữa, em biết mình nói gì cũng vô dụng, em..." Cậu đột nhiên mò lên cổ, tháo chiếc nhẫn xuống. Hàn Tuấn biến sắc, ra chiều không tin nổi: "Em đây là..."
"Tai nạn giao thông năm đó, em cũng thương tâm lắm, cảm giác như cả đất trời sụp đổ, nhưng lâu dần cũng nguôi ngoai. Chuyện tình cảm sợ nhất là thời gian và khoảng cách. Có lẽ bây giờ anh chưa tin, song một thời gian sau, chỉ cần chúng ta không gặp mặt, một năm hai năm, chờ anh gặp được người tốt hơn, em sẽ không là gì nữa. Nhẫn này, em không xứng được đeo, cũng không muốn giữ lại, bằng không tương lai gặp được nửa kia, sẽ tổn thương đến cô ấy..."
Hàn Tuấn cười lạnh một tiếng, liếc nhìn chiếc nhẫn trong tay cậu: "Tôi còn đang đứng sờ sờ trước mặt em, vậy mà em đã nghĩ đến nửa kia tương lai rồi, em tính cũng xa thật nhỉ."
"Ý em không phải thế..." Lâm Lang tự biết nói lỡ, mím môi chẳng rõ nên giải thích thế nào. Hàn Tuấn nghiến răng nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Tôi biết em tuôn một tràng như vậy là có ý gì. Em bảo tôi ích kỷ cũng được, bảo tôi căn bản không phải yêu mà là chiếm hữu cũng tốt, đối với tôi mà nói, ngoại trừ việc em bất chấp tất cả lao vào lòng tôi, hết thảy đều là cái cớ đường hoàng để em rời đi! Một năm hai năm không gặp, em thật đúng là nhẫn tâm."
Lâm Lang khó chịu vô cùng, cậu suy cho cùng vẫn còn nhỏ, xúc động cái là nói chẳng suy nghĩ, tuyệt nhiên không biết biểu lộ ý nghĩ thật của mình một cách chính xác, huống chi Hàn Tuấn vốn dĩ chẳng nghe lọt tai. Lâm Lang cắn răng đứng lên, Hàn Tuấn túm lấy cậu, nhưng mặt lại quay đi, không chịu nhìn thẳng vào mắt cậu: "Lâm Lâm, bây giờ em thực sự muốn cắt đứt với tôi sao?"
Lâm Lang gật đầu, lồng ngực phập phồng kịch liệt như không dằn nổi: "Phải."
Hắn rốt cuộc xoay qua, đỏ mắt hỏi: "Không hối hận?"
"Không hối hận."
Hàn Tuấn tát cái bốp khiến cậu ngã xuống đất.