Lâm Lang rất thích sinh hoạt hiện tại, sáng đúng bảy giờ thức dậy, mắt còn chưa mở đã nghe tiếng cười trầm trầm của người nọ sát rạt bên tai, làn hơi nóng ướt thổi cậu ngưa ngứa: "Tiểu lười biếng còn chưa dậy nữa hả, đi học trễ bây giờ."
Lâm Lang cười, vươn cánh tay câu lấy cổ hắn, hé đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ: "Dù bảy rưỡi dậy em cũng đến trường kịp mà... Cùng lắm thì không ăn sáng, có cơ hội giảm béo luôn."
Hàn Tuấn cúi xuống nhéo nhéo bụng cậu, ngẩng đầu ra chiều kinh ngạc lắm: "Em có mỡ bụng từ bao giờ vậy?"
Lâm Lang lập tức tỉnh rụi, vội đưa tay sờ sờ bụng mình, bàn tay chạm trúng làn da phẳng lì, mỏng manh mới nhận ra mình bị lừa. Hàn Tuấn bật cười ha ha: "Người em được tí thịt, tôi ôm còn ngại không có cảm giác, còn giảm béo gì hả?"
Lâm Lang nhận thấy tay hắn có chút hạnh kiểm xấu, bèn chống người ngồi bật dậy. Tóc tai rối bù che khuất khuôn mặt, thoáng vẻ biếng nhác gợi cảm. Phát giác ánh mắt nóng cháy trước sau như một của hắn, cậu mới giật mình nhận ra toàn thân mình trần trụi, trên người cũng loang lổ dấu hôn, bèn cuống quýt vơ lấy chăn: "Em muốn mặc quần áo, anh còn không mau ra ngoài đi?"
Hắn có chút không hài lòng khi thấy cậu phản ứng lớn như vậy: "Sao ngày nào mặc quần áo cũng bắt tôi ra ngoài, chúng ta là quan hệ gì hả, tại sao không thể tắm chung, đi toilet chung, mặc quần áo chung?"
"Em anh không biết lý do thật không, nếu mỗi lần anh đều thành thật thì phải nhận đãi ngộ này sao?"
Hàn Tuấn đuối lý, nằm luôn xuống giường: "Dù sao tôi cũng không ra ngoài đâu, từ nay mỗi lần em mặc quần áo tôi đều phải nhìn, quần áo của em là tôi cởi, nên lúc mặc tôi cũng phải nhìn. Tôi nói cho em biết, không chỉ lúc mặc quần áo, mà về sau khi làm tình tôi cũng không bao giờ tắt đèn nữa, tôi muốn nhìn em làm."
Lâm Lang đỏ bừng mặt, vừa ôm chăn vừa thò chân đá hắn một phát: "Hàn Tuấn?!"
"Ô, ghê gớm nhỉ, dám dùng chân đá chồng em cơ à?" Hàn Tuấn ngồi thẳng dậy, trưng bản mặt dâm dê bò lại đây. Lâm Lang trợn mắt đạp thêm mấy phát, lại bị hắn tóm gọn cẳng chân, còn ôm chân cậu hôn hít như tên cuồng tình dục.
Lâm Lang thấy toàn thân quái dị không sao tả xiết, dồn toàn lực rút ra, chân cậu tuy không hôi, nhưng như vầy cũng quá... cũng quá...
Cậu rên một tiếng, cắn chặt môi, song chẳng tài nào tránh được, đỏ mặt nhắm mắt lại: "Anh cũng không ngại dơ hả..."
"Chỗ đó của em tôi còn chả ghét bỏ, cái này tính là gì, dù sao ngày nào chẳng rửa." Nói đoạn, hắn lại sáp lên hôn môi cậu, Lâm Lang hấp tấp che miệng: "Anh không ngại dơ nhưng em ngại, đi đánh răng đi đánh răng!"
Hắn nheo mắt: "Em cũng thoải mái lắm chứ gì, hay là hôm nào đó hai ta đừng đi đâu hết, em cứ nằm trên giường để tôi hôn... Người em thơm lắm, lau cái gì?"
Lâm Lang thấy xu thế phát triển của sự việc có chút nguy hiểm, bèn chặn mặt hắn lại: "Còn lằng nhằng nữa là em trễ thiệt đó, gần đây bữa nào em cũng tới trễ hết, lớp trưởng hỏi em chẳng biết trả lời kiểu gì. Anh cứ như vầy hoài, năm nay em không lấy được học bổng đâu, thầy hướng dẫn bảo chuyên cần có liên hệ tới học bổng đó."
"Tôi đền cho em, bao nhiêu tiền cũng được."
"Không. Học bổng là em đường đường chính chính giành được bằng thành tích, sao em lại không cần chứ?"
Nghe thế, hắn quả nhiên dựng thẳng người lên, song không có ý buông cậu ra: "Lâm Lâm, em biết tại sao có một số phụ nữ vừa kết hôn liền lựa chọn nghỉ việc, về nhà giúp chồng dạy con không?"
Lâm Lang cảm thấy câu hỏi hơi đột ngột, lại không rõ bẫy rập nằm nơi nao, không biết còn liều lĩnh trả lời rất có khả năng sập bẫy của Hàn Tuấn, cậu cũng không phải mới chịu thiệt giống vầy một hai lần, lần này liền chọn không trả lời, chỉ trợn mắt dòm hắn.
"Bởi tinh lực một người có hạn, sự nghiệp và gia đình không cách nào chiếu cố chu toàn. Nên họ cân nhắc lợi hại, cho rằng gia đình trọng yếu hơn sự nghiệp rất nhiều. Họ lựa chọn thế là đúng, em nặng tình cảm vậy mà, cũng nghĩ đầu tư tình cảm quan trọng hơn sự nghiệp và tiền tài đúng không?"
Té ra mục đích ở đây nha. Lâm Lang gật gật đầu, vẫn đáp đến là chính đáng: "Nhưng em đâu phải phụ nữ, sao em phải hy sinh sự nghiệp để chăm sóc gia đình?"
"Cũng có trường hợp phụ nữ làm việc bên ngoài, chồng ở nhà nấu cơm chăm con mà." Hàn Tuấn dẫn dắt từng bước: "Người ta gọi là ông nội trợ đó. Kỳ thực cũng không nhất định phải là nam chủ ngoại nữ chủ nội, phải xem vẫn năng lực làm giàu của ai mạnh hơn, điều này không liên quan tới giới tính, vấn đề là chồng thường kiếm nhiều tiền hơn vợ, nên đa phần người ở nhà mới là phụ nữ. Giờ tôi hỏi em, nhà chúng ta ai kiếm tiền giỏi hơn? Không nói hiện tại, cứ cho là mai sau em đi làm, em nghĩ mình có thể làm được nhiều tiền hơn tôi sao, nếu có thể, tôi sẵn sàng ở nhà, mỗi ngày nấu cơm chờ em về."
Lâm Lang đúng là không có tự tin ấy, bản chất trời sinh của cậu là dương xuân bạch tuyết, năng lực kiếm tiền đoan chắc không bằng thanh niên có chí bình thường, so với dân làm ăn bẩm sinh như Hàn Tuấn càng thua kém chẳng biết mấy bậc. Cậu vung tay lên: "Hai chúng ta đều là đàn ông, việc gì phải so với gia đình bình thường, em còn lâu mới ở nhà chờ anh nuôi, em muốn đi làm, đi làm!"
dương xuân bạch tuyết: tác phẩm nghệ thuật xuất sắc nhưng cao thâm, kén người thưởng thức
Hắn mỉm cười, ngồi gần cậu thêm tí nữa: "Tôi chưa nói không cho em đi làm mà. Em thấy đó, tinh lực một người có hạn, tuy không thiếu người có thể chu toàn tốt đẹp cả gia đình lẫn sự nghiệp, nhưng chung quy vẫn chiếm số ít đúng không? Chờ mai sau em đi làm, chắc chắn giữa tôi và công việc của em thỉnh thoảng sẽ nảy sinh xung đột. Tôi là muốn nói cho em biết, nếu nhất quyết phải chọn giữa tôi và công tác, em phải chọn tôi, biết chưa?"
Lâm Lang nghĩ đương nhiên phải thế rồi, cậu cũng đâu phải động vật máu lạnh thấy tiền sáng mắt, thứ cậu coi trọng nhất là tình cảm mà. Cậu ngẩng đầu, hỏi ngược lại: "Vậy còn anh, nếu giữa em và công việc chỉ có thể chọn một, anh chọn bên nào?"
"Dĩ nhiên là em, bộ em không thấy mấy ngày nay công ty gọi cho tôi suốt sao? Nhưng tôi vì em, có thể ở nhà cùng em thì nhất định sẽ ở nhà, dù bận công việc cũng tận lực mang về nhà làm. Tôi muốn tạo tấm gương tốt cho em, con người làm việc vì muốn sinh hoạt dễ chịu hơn, chứ không phải khiến công tác trở thành ràng buộc của chất lượng sinh hoạt. Về sau hai ta đều phải làm vậy thì tình cảm mới lâu dài, hiểu chưa?"
"Ừm." Lâm Lang gật gù: "Cái này thì em hiểu." Dứt lời, cậu liền cười giảo hoạt: "Anh yên tâm đi, mai mốt em đi làm rồi, nhất định sẽ đối xử tốt với anh, không ghẻ lạnh anh đâu. Tiếc là hiện giờ chỉ có mình anh đi làm thôi, nên vấn đề mâu thuẫn giữa gia đình và công việc cũng chỉ anh có cơ hội biểu hiện, em còn là sinh viên, không tính là sự nghiệp."
Hàn Tuấn nghe mà sửng sốt, tài ăn nói của Lâm Lang ngày càng xuất sắc, đầu óc cũng thông minh hơn xưa, đến nỗi hắn hoài nghi mấy năm nữa mình sẽ không phải đối thủ của cậu nữa, sớm muộn gì cũng bị xơi sạch. Đàn ông ngời ngời hắn đây sẽ không lưu lạc đến tình cảnh phải làm culi mới chiếm được niềm vui của Lâm Lang đó chứ?
Lâm Lang tranh thủ với quần mặc vào: "Giờ để em kiểm tra xem ngoài công việc, anh có trông nom tốt cả việc nhà không, đồ ăn sáng làm chưa? Quần áo trong rổ giặt chưa?"
Hết sức đắc ý với tốc độ mặc quần áo sét đánh không kịp bưng tai mình mới luyện ra, cậu vừa dụi mắt vừa đi về hướng toilet. Mới đi tới cửa, hắn đột nhiên gọi cậu lại, nhìn cậu bằng vẻ mặt hơi kinh ngạc: "À này... em quên mặc quần lót đúng không?"
Lâm Lang ngây ngốc nhìn hắn cầm lên cái quần lót trắng từ trên giường, nuốt nước miếng đánh ực. Hàn Tuấn chợt lom khom chạy tới, cười hì hì ôm lấy cậu: "Nào nào nào, tôi mặc giúp em!"
Quần cậu không có thắt lưng, loáng cái bị hắn lột xuống, còn gãi gãi gò mông trắng mịn căng mẩy của cậu một cách mê đắm, đét bốp một cái: "Còn giảm béo, hả? Nếu dám giảm luôn cả chỗ thịt này, xem tôi xử lý em thế nào!"
Lâm Lang thẹn không chịu nổi, giật quần lót từ tay hắn: "Sáng sớm đùa giỡn lưu manh cái gì, ra ngoài ra ngoài!"
"Cái gì mà đùa giỡn lưu manh, em rốt cuộc có biết mấy cặp đôi yêu nhau ở chung thế nào không, người khác cũng giống chúng ta thôi, không chừng còn mãnh liệt hơn ấy chứ, cái này gọi là tình thú, em hiểu không hả?"
"Tình thú cái đầu anh! Muốn tình thú anh đi mà tìm người khác, em làm không nổi, buông em ra."
Hắn mặt dày cọ cọ lên cổ cậu: "Lời ấy của em làm tổn thương tim tôi rồi, em phải an ủi tôi."
Lâm Lang suýt nữa không thở nổi, cậu căn bản không phải đối thủ của hắn, ba hai cái đã bị ấn ngã xuống giường. Cậu thình lình hét lên một tiếng, âm thanh kéo dài, cơ hồ muốn chấn rớt cả trần nhà, nghe hết cả hồn. Hàn Tuấn hoảng sợ, nhanh chóng dựng người khỏi người cậu, sốt ruột hỏi: "Làm sao làm sao?"
Lâm Lang nhảy dựng khỏi giường, túm lấy quần lót rồi chạy ra ngoài, song cậu quên quần mình bị lột xuống đầu gối, Hàn Tuấn vừa kêu "cẩn thận" liền nghe tiếng "bịch" vang lên, cả người Lâm Lang ngã chúi xuống dưới giường. Hắn cuống quýt vọt qua, khẩn trương gọi: "Lâm Lâm, Lâm Lâm, không việc gì chứ?"
Lâm Lang bụm mũi ngẩng đầu lên, đau muốn rớt nước mắt, Hàn Tuấn thở hắt một hơi: "Tốt rồi tốt rồi, không chảy máu."
Lâm Lang hiển nhiên cực độ bất mãn với câu "tốt rồi" của hắn, rưng rưng chỉ vào hắn: "Tốt tốt cái đầu anh, bằng không anh thử xem!"
"Không tốt không tốt không tốt." Hàn Tuấn nén cười nâng cậu dậy: "Tôi nói em chạy cái gì chứ, tôi chỉ hôn em thôi chứ đâu thực sự muốn làm cái gì, nếu tôi muốn thật thì sáng sớm nổi hứng đã trực tiếp làm rồi, còn chờ đến giờ sao?"
Lâm Lang thút thít kéo quần lên, không chịu phản ứng hắn nữa. Dạo này Lâm Lang phải lòng món tiểu long bao của một tiệm nhỏ, vỏ mỏng thịt nhiều, cắn một miếng là miệng ngập nước. Bởi vừa ngon vừa rẻ, nên sáng nào vào giờ cao điểm đi làm cũng phải xếp hàng cả buổi. Để tiết kiệm thời gian, Hàn Tuấn luôn tranh thủ đi mua trước giờ cao điểm. Hắn trở lại nhà bếp bê sữa nóng ra, lại cắt thêm mấy miếng bánh mì, nhưng chính hắn chỉ uống một ly cà phê. Lâm Lang thấy hắn ăn ít như vậy, bèn gạt bánh bao trong đĩa mình qua: "Em ăn không vô, anh ăn phụ em đi."
"Tôi không thích món này, nếu thích ăn thì ngay từ đầu đã mua nhiều rồi."
Lâm Lang không đáp, nhưng vẫn đặt đũa xuống, bưng sữa uống cạn một hơi rồi đứng lên. Hàn Tuấn thấy thế, đành ngoan ngoãn ăn bánh bao trong đĩa. Lâm Lang đeo ba lô ra khỏi phòng ngủ thì thấy đĩa đã trống rỗng, đoạn đi tới phòng khách, lắc lắc cà vạt trong tay: "Hôm nay vẫn đeo cà vạt chứ?"
Hàn Tuấn vừa nghe, tức tốc lau miệng đi qua. Lâm Lang kiễng chân vòng qua cổ hắn. Hàn Tuấn mỉm cười, dịu dàng quấn lấy eo Lâm Lang, nhẹ giọng bảo: "Tôi đưa em đến trường."
Lâm Lang không nói gì, nhưng khi thắt cà vạt xong, cậu lại khẽ nhón chân hôn lên môi hắn, nụ hôn thật triền miên, tuy ngây ngô nhưng dịu dàng khôn xiết, chẳng qua đầu lưỡi thiếu kỹ xảo, ngượng ngùng nên có chút không biết làm sao. Hàn Tuấn thoáng ngẩn ngơ, lập tức gia tăng lực cánh tay, nói thầm: "Để tôi."
Lâm Lang khẽ hé miệng, cậu đã quen kiểu hôn xâm nhập thế này, bị hôn đến mụ mị đầu óc, mắt ứa ra một tầng hơi nước, ẩm ướt, phải tựa vào lòng hắn thở dốc.