Dần dà Ngải Đông Đông bắt đầu bớt vui đi vì nó nhận ra Khải Tử cứ mon men đá đưa với Chu Cương. Ví dụ lần nào đến gã cũng nói chuyện với Ngải Đông Đông trước, nhưng chỉ dăm phút sau là ánh mắt gã sẽ lạc sang phía Chu Cương. Lắm khi Chu Cương cũng khó chịu nhưng Khải Tử cứ lì ra, vẫn thản nhiên hỏi chuyện gã.
Đến mức ấy thì Ngải Đông Đông phật ý thật, nó hơi ghen ghen rồi. Ai bảo yêu vào tự nhiên sẽ trở nên ích kỉ, Ngải Đông Đông bắt đầu không muốn Khải Tử đến tìm nó nữa. Vậy là nó đăng ký học thêm một lớp tiếng Anh, từ đó nó đi mất mặt chẳng mấy khi ở nhà.
Nó đi một cái thành ra Khải Tử lại đằng thẳng đến tìm Chu Cương luôn mới sợ. Đương nhiên gã không lui tới thường xuyên như trước nữa, có bận gã gọi điện cho Chu Cương đúng lúc Ngải Đông Đông đang ngồi bên cạnh, nó nghe mà cũng phải ớn vì thái độ của Chu Cương hết sức lạnh nhạt, ấy nhưng Khải Tử vẫn nói dằng dai được một lúc lâu. Chẳng hiểu ở đầu dây bên kia cảm nghĩ gã ra sao.
Cho đến một hôm, Khải Tử tóm được Ngải Đông Đông, gã hỏi thẳng nó: “Mày đang tránh anh đấy à?”
Khải Tử hồi này lại có vẻ tọp hơn hẳn ngày ở trại, có lẽ cuộc sống mưu sinh không được thuận lợi. Ngải Đông Đông nhìn nhìn gã rồi cũng thấy cảm thương, nó thì cơm no bò cưỡi, nó thấy nó với Khải Tử bây giờ cứ như người trên thiên đàng người dưới đất đen vậy. Kẻ no đủ luôn dễ dàng mủi lòng khi thấy ai gặp khốn khó, cái sự mủi lòng ấy khiến nó bớt chán ghét Khải Tử hẳn, thế là nó chặc lưỡi đáp: “Đâu có, dạo này em bận học quá, sắp thi cuối kỳ rồi mà…”
“Thế mày nói cho anh biết có phải anh Chu có ai rồi không?”
Ngải Đông Đông cười bảo: “Thì ổng lúc nào chẳng cặp kè, ổng có muốn ở không các em cũng chẳng chịu ấy chứ… à phải rồi, còn thằng Trịnh Dung thỉnh thoảng vẫn mò đến kiếm ba nuôi em nữa. Ba nuôi em ghét nó lắm nhưng đuổi hoài nó không chừa.”
“Thế ổng có ghét anh không?” Khải Tử hỏi ngay.bg-ssp-{height:px}
Ngải Đông Đông ngớ mặt rồi gượng cười không biết trả lời thế nào, Khải Tử lại càng nghiêm túc hỏi: “Ổng có ghét anh không? Mày có thấy anh với ổng còn cửa nào không, mày nói thật cho anh biết đi.”
Vị thế của Ngải Đông Đông lúc này thật nó không biết đáp sao cho phải.
“Mày thế này ý là anh còn cơ hội phải không?”
“Không phải là còn hay không…” Ngải Đông Đông thực sự khó xử, bảo Chu Cương không ghét Khải Tử rõ ràng là nói láo, hơn nữa nó sợ nói thế rồi Khải Tử lại càng quấn lấy Chu Cương, cái cảnh ấy chết nó cũng không muốn thấy.
Nhưng bảo đúng, Chu Cương ghét gã lắm thì nó lại thấy tàn nhẫn với Khải Tử quá, nhất là với lập trường của nó hiện nay nó càng không thể nói câu ấy được.
Rất nhiều sự trái ngang ở đời đều nảy sinh từ một phút giây nhẹ dạ, Ngải Đông Đông nghĩ ngợi chán chê cuối cùng nó đáp rằng: “Thật ra thì… ba nuôi em có thích hay không em chẳng biết được đâu, em mới tí tuổi người lớn các anh yêu đương thế nào em biết làm sao được…”
Khải Tử nhìn nó chằm chằm, nghe đến đó gã đột nhiên bật cười khoe hàm răng đều tăm tắp. Bấy giờ Ngải Đông Đông mới thấy hối hận muốn cắn đứt lưỡi cho xong.