Ngải Đông Đông nhìn nhìn Chu Phóng một hồi rồi lúng búng gọi: “Chú ba.”
“Nghe giả trân quá mậy, gọi nhiệt tình lên xem nào.”
“Chú ba ạ.” Ngải Đông Đông lặp lại.
“Đấy, tiến bộ đấy, nhưng mà nghe chưa tình cảm lắm, mày thấy bé bi với Hâm Hâm gọi chưa, chú ba ơi chú ba à…” Chu Phóng bắt chước giọng bầy con nít làm Ngải Đông Đông phì cười.
“Gọi thế mới được, nào lại lại cho chú nghe thử đê.”
Thế là Ngải Đông Đông lại gọi lần nữa, lần này không đợi Chu Phóng ý kiến nó nói thật nhanh: “Thế là được rồi, em thấy thế là trôi lắm rồi!”
Chu Phóng cười khùng khục, ra vẻ ta đây bảo: “Ờ nghe sướng cả tai!”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới biết nó bị gã ghẹo, thế là nó dỗi không thèm nói chuyện nữa, Chu Phóng cắm cúi chơi hết ván điện tử rồi trả máy cho nó: “Sao, thấy chú mày siêu chưa?”
Ngải Đông Đông cầm máy điện tử xem thử rồi cười bảo: “Thế này ăn thua gì, đảm bảo em chơi được điểm cao hơn anh.”
“Thế thì mày thử đi.”
Ngải Đông Đông định bụng cho Chu Phóng một bài học nên nó chơi rất nghiêm túc, hết ván nó giơ máy ra cho Chu Phóng, gã nhìn điểm rồi chửi thề: “Cái đ.m!”
Ngải Đông Đông nằm phưỡn ra giường, đắc ý bảo: “Chơi mệt quá à, thôi thôi em đi ngủ đây.”
“Ai cho mày ngủ, dậy nhanh.” Chu Phóng lôi nó dậy: “Khai mau, mày biết chơi từ trước đúng không, làm gì có chuyện vừa học mà chơi siêu thế được?”
“Đời nào, trước em có biết chơi đâu, người ta thông minh chứ bộ?” Ngải Đông Đông gối đầu trên tay nhìn gã: “Em là thiên tài chơi điện tử đấy, trò gì em cũng biết chơi!”
“Thôi đừng có phét, thử trò khác xem nhá.” Chu Phóng lại lôi nó lên: “Ra TV chơi đua xe đi!”
Đua xe là trò tủ của Chu Phóng, Ngải Đông Đông bị gã tha lôi dậy bằng được, nó đành khoác chăn đi ra sô pha ngồi. Chu Phóng thấy nó có vẻ dửng dưng thì tức khí lắm: “Mày đừng có làm màu nhá, đợi tí nữa anh cho mày thua sát ván!”
Ngải Đông Đông hít mũi: “Thôi thôi, đàn ông đàn ang bớt hót, lên xe đi anh ơi!”
Thế là Chu Phóng ra sức khoe hết bản lĩnh hai mấy năm trời tập luyện ra… và cuối cùng gã vẫn thua Ngải Đông Đông. Ngải Đông Đông mà chơi điện tử thì đúng là mắt lia như chớp tay múa như thần. Gã tức quá dộng luôn cái điều khiển xuống đất: “Đ.m, mày không phải người à!”
Ngải Đông Đông lắc lắc cổ tay hơi tê vì bấm máy rồi quay sang liếc xéo Chu Phóng một cái và thản nhiên bảo: “Người là thế nào, em là thánh đua xe.”bg-ssp-{height:px}
Ấy là biệt hiệu nó vừa giành được trong trò chơi đua xe.
Chu Phóng tức quá co cẳng sút cho nó một cái ngã sấp xuống sô pha, Ngải Đông Đông lập tức bật dậy cãi: “Thua là thua nha, sao đấy định cùn hả anh giai?”
“Bố mà phải cùn á. Ván vừa xong là lỡ tay thôi, qua đây chơi lại ván nữa!”. Truyện Trọng Sinh
“Chơi lại cũng được thôi nhưng chơi không thì chán lắm, hay mình cược không?”
“Mày thích cược gì?”
“Để em nghĩ xem nào…” Ngải Đông Đông cố tình chọc tức Chu Phóng: “Vậy đi, ai thua thì phải đồng ý làm một việc cho người thắng, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, không vi phạm pháp luật thì không được từ chối, OK không?”
“Thôi không phải trình bày, chơi luôn đi!”
Thế là họ lại bắt đầu ván mới, và cuối cùng Chu Phóng nhận ra gã đã quá coi thường thằng oắt con thành phố Ngải Đông Đông.
“Đ.m nó chứ, mày thích gì thì nghĩ nhanh lên, để lâu bố mày cáu đấy!”
Chu Phóng chửi vống một câu rồi sừng sừng cắp đít bỏ đi.
Ngày mai sẽ đi đón Chu Cương nên tối hôm đó Ngải Đông Đông ngủ rất sớm, hôm sau ngủ dậy nó sửa soạn một hồi lâu, lôi hết quần áo mới mua hôm trước ra đứng thử ra thử vào trước gương, cuối cùng nó chọn được một bộ vừa mắt nhất rồi hí hửng chuẩn bị đi.
Vừa thấy nó Chu Phóng đã nhướn mày: “Úi chà chà, bô trai quá ta.”
“Em muốn mặc đàng hoàng một tí, quần áo mới hết đấy.”
“Đẹp đẹp, trông ra gì lắm cu em.” Chu Phóng trèo lên xe máy rồi ngoái lại bảo: “Bảo anh cả là anh bận đột xuất không đi đón ổng được nhá, nhớ bảo hộ anh đấy, tí về rồi gặp.”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Dạ vâng, chú ba yên tâm.”
Thoắt cái Chu Phóng đỏ bừng mặt, gã ngượng ngượng đưa mắt nhìn hết xung quanh rồi lại dòm Ngải Đông Đông lom lom, nhưng nó có vẻ rất nghiêm túc không như là đang trêu gã. Thế là gã đỏ mặt ậm ừ: “Ờ, được, tốt…”
Nói xong gã rồ ga phóng xe đi mất, Chu Minh nhìn theo rồi bật cười hỏi: “Ai bảo con gọi nó là chú ba vậy?”
“Không được hả chú?”