Lần đầu tiên trong đời Cổ Vô Song hiểu được cảm giác sững sờ . . . . . .
. . . . . .
Chung quy cũng phải dò xét đến cùng, vậy mà mới vọt tới, lại phát hiện sườnnúi này cách cái hồ nước đó rất cao, cộng thêm nàng rất sợ nước. . . . . . Suy nghĩ một chút dù sao nơi hoang dã cũng không có ai, vì vậy dựavào sát ven sườn núi, thò đầu ra, nhìn xuống.
Chỉ thấy cái hồnước kia, từ khi hắn nhảy xuống hiện ra chút gợn sóng, chắc là nước sâuđi, một tầng một tầng mở rộng ra, từ từ nhìn vào hồ nước sâu, một chútcũng không có dấu vết.
Như vậy, hắn. . . . . . Người đâu?
Sẽ không phải là đụng vào hòn đá ..., trực tiếp ngất đi chứ. . . . . .
"Này. . . . . ." Thử nói to một câu, cũng không được đáp lại.
"Chân công tử. . . . . ." Giọng nói lại tăng lên, nhưng vẫn không có người nào trả lời.
"Này! Chân Bất Phàm!" Cổ Vô Song đành phải lớn tiếng rống lên, nơi này núi vây quanh, đưa tới một trận tiếng vang.
Trừ cái đó ra, không còn cái khác.
Cổ Vô Song cảm thấy có chút loạn, cảm thấy tội của hắn thật ra cũng khôngđáng chết, lại cảm thấy khoái cảm khi tự tay báo thù, lại nhìn dãy núirừng rậm, nàng phát hiện không biết mình đang ở nơi nào, nói không chừng liền đi không trở về, nhất thời có chút tức giận.
Cảm giác trong lòng thật sự hỗn loạn. . . . . .
"Chân Bất Phàm!" Cổ Vô Song nổi giận, nằm ở trên sườn núi hướng xuống dướikêu lên. Nhưng nàng bi ai phát hiện, cái tư thế này xem ra một chút khíthế cũng không có. . . . . .
Hỗn đản! Cổ Vô Song quay đầu lại mắt liếc con ngựa kia, nghĩ thầm dứt khoát cưỡi lên ngựa, dù sao nó cũng có thể làm chứng nàng không phải là hung thủ giết người, là Chân Bất Phàmkia khốn kiếp tự mình nhảy vào nước, chủ động nhảy xuống đấy!
Nhưng hiển nhiên, con ngựa kia cùng nàng không có tiếng nói chung, siêu thoát ở bên ngoài lục giới, khoan thai gặm cỏ.
". . . . . ." Nó cùng chủ nhân của nó thật là cùng một đức hạnh!
Không có biện pháp, phát hiện Chân Bất Phàm vào nước đã một thời gian, lâuđến mức nàng cảm thấy tên kia thật sự là nghỉ cơm rồi. Vì vậy lại kéothân thể đau nhức, nâng váy đi xuống.
Bất đắc dĩ giầy thêu đếthái bình, trên sườn núi đất đá không ít, mới vừa rồi lên dốc khôngthấy, phải đi từ từ, "A a. . . . . ." Cổ Vô Song ổn định thân thể, nghĩthầm tư thế lúc này của nàng khẳng định đặc biệt nhếch nhác. . . . . .
Xú nam nhân, ngươi vận khí tốt thì nhanh chóng chết ngạt đi!
Ngạt không chết được ngươi nàng liền chỉnh ngươi tới chết!
Tới gần bờ hồ, cỏ dại rất tươi tốt, nặng nề hơi nước.
Cổ Vô Song vòng qua sườn núi, đi tới bên cạnh hồ nước, nhìn mặt nước dầndần trở nên bình lặng, được ánh trăng chiếu lên, vẫn còn rất xinh đẹp.Vậy mà nhất thời cũng không thấy rõ toàn cảnh hồ nước, cũng không dám đi về phía trước, chỉ có thể ở bên cạnh một đám cỏ Lau, hướng về phía mặtnước kêu lên, "Chân Bất Phàm!"
Vẫn không có đáp lại, Cổ Vô Songcảm thấy, người thì không thể hô hấp dưới nước được đâu nhỉ, vừa khôngthể hô hấp, lại nín thở được bao lâu thì nàng hoàn toàn không biết, rốtcuộc có chút luống cuống, đương nhiên rồi, nàng phủ nhận hốt hoảng cùng lo lắng cho hắn.
Kế tiếp giọng nói mấy phần gấp gáp, "Chân BấtPhàm! Ngươi còn sống không? Có chết thì ngươi cũng nói một tiếng! Lề mềnhư vậy rốt cuộc ngươi có phải là nam nhân hay không?"
Lời vừa nói xong liền có hiệu quả, mặt nước rốt cuộc có động tĩnh.
Cổ Vô Song thề là nàng hưng phấn nhất từ trước tới nay, tối nay nàng có thể trở về ngủ trên giường rồi!
Tiếp đó ục ục ục, có tiếng động nổi lên, có thể cảm thấy có cái gì đó phía dưới giãy giụa.
Tất cả lo lắng biến thành hiếu kỳ, hắn đang làm gì phía dưới?
Một lát sau, động tĩnh ở mặt nước càng lúc càng lớn, Cổ Vô Song lại hướngphía trước mặt nước dò xét, bất thình kình, một đồ vật màu đen từ dướihồ nhô ra ——
Mẹ ơi!
Cổ Vô Song bị dọa giật mình, khi luivề phía sau thì bị trượt chân, ngã ngồi trên mặt đất. Định thần nhìnlại, hẳn là cục đá đi! Hòn đá kia chỉ nổi lên nước mặt, lại chìm xuống.
Nàng còn chưa tỉnh hồn lại, đầu của Chân Bất Phàm vừa vặn nổi trên mặt nước, làm nàng sợ tới mức hít một hơi, "Nấc!" Lại nấc . . . . . . (nấc cụtấy)
Nhìn thấy Chân Bất Phàm không biết dùng biện pháp gì, lại có thể lơ lửng trên mặt nước, giữ tư thế đó, chìm xuống nước.
Mẹ ơi, Cổ Vô Song mắng trong lòng, cái này thì có gì giỏi, con vịt trênmặt nước cũng rất trấn định, trên thực tế cũng không phải đạp liên tụcsao? (ý chị nói anh Chân nổi trên mặt nước có gì giỏi cũng như con vịtnổi trên mặt nước nhưng chân đạp liên tục đấy thôi)
Nấc!
"Ngươi đang làm gì thế? Nấc."
"Tìm tảng đá."
"Tìm làm gì!"
"Nàng nói đi."
"Ta nói cái gì? Nấc!" Vừa dứt lời, đột nhiên nhớ lại lời nói của mình ——tính toán để tảng đá trên lưng hắn cho hắn chìm xuống. . . . . .
Có bệnh! Bởi vì một câu nói của nàng hắn chịu gió tây bắc, chạy tới nơi chim không đẻ trứng nhìn hắn nhảy?
Cổ Vô Song nổi trận lôi đình, bàn tay trắng nõn chỉ ra, "Ngươi! Bơi tới đây!"
Chân Bất Phàm cũng rất phối hợp, chầm chậm bơi tới bờ.
"Tới một chút nữa!" Cổ Vô Song ngoắc ngoắc ngón tay, một bàn tay khác tháo giày sau lớp cỏ lau.
Chân Bất Phàm suy nghĩ một chút định lên bờ, vậy mà hai tay vừa mới để lênbờ, chính là Cổ Vô Song cầm một chiếc giày thêu trực tiếp đánh lên tráncủa hắn!
Mẹ nó, hổ không phát uy, người ta liền coi nàng thành mèo bệnh mà!
Nhìn cái gì!
Đánh xong rồi mà vẫn không hết hận, Cổ Vô Song liền đánh tiếp hai cái, trừng hắn!
"Nấc!"
". . . . . ." Chân Bất Phàm im bặt hiếm thấy, đoán chừng cũng không ngờtới lại có người dám động thủ trên đầu hổ, đúng là chỉ có một hạng người nữ lưu ở phương Bắc mới dám làm thế, còn dùng giày thêu đánh trên tránhắn ba cái, hơn nữa sức lực không nhẹ. . . . . .
Cổ đại tỷ đoán chừng là bị tức đến hồ đồ, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả. . . . . .
Quả nhiên, đối phương đột nhiên phản ứng, một chưởng chế trụ cổ tay nàng!
"Nấc!" Cổ Vô Song nhất thời nhận thức tình cảnh của mình —— hắn, hắn vẫn còn ở trong nước!
Rút lui!
. . . . . .
Không còn kịp rồi.
Cổ Vô Song liền bị hắn kéo vào trong nước, uống một ngụm nước.
Song lần này Chân Bất Phàm bám theo, chỉ để cho nàng uống một ngụm nước,liền ôm lấy nàng, hồ nước này thật quá cạn, bởi vì hắn có thể chạm tớiđáy. Vậy mà cho dù thân thể của hắn cao lớn, cũng chỉ có thể thấy đượctừ ngực của hắn trở lên, đoán chừng nàng vẫn không chạm được tới đáy.
Chỉ là. . . . . . Hai tay hắn vòng chắc, ngay trên mông của Cổ Vô Song . . . . . .
Quần áo ướt dính chặt vào thân thể nàng, dáng người thật hấp dẫn.
Môi đỏ mọng khẽ nhếch, mắt khép hờ, còn có chút hơi nước, dính vào trên mặt. . . . . .
Ở dưới ánh trăng lại đẹp như vậy. . . . . .Chọc cho người ta. . . . . .
Mà nước lạnh như băng kích thích tất cả giác quan của Cổ Vô Song, bởi vìbị sặc nước liền hung hăng ho khan vài tiếng, nấc cũng hết.
Chính là nghe được giọng nói của Chân Bất Phàm, "Ở thành Vanh Đường, không ai dám đụng đến ta. . . . . ."
Cổ Vô Song bởi vì bị sặc nước máu lại chảy lên não, đánh một chưởng về phía sau cổ của hắn, "Ta liền dám động!"
". . . . . ." Chân Bất Phàm trầm mặc một hồi lâu, thật ra là muốn đè nàng xuống nước để giáo huấn, nhưng mà. . . . . .
Lại không nỡ.
Hắn cũng bất ngờ với tâm tư của mình, quá nhanh. . . . . .
Nhanh đến mức, hắn cũng không ngăn cản được.
Hắn không nói lại câu nói đó lần thứ hai, mà là một đôi mắt ưng khóa chặtgương mặt trái xoan của nàng, diện mạo kia. . . . . . Cũng không tệ lắm. . . . . .
Cổ Vô Song cảm thấy cơ thể mình trượt từ từ.
Vào trong nước.
Rất rõ ràng là bởi vì hắn hơi buông nàng ra, cho đến khi nàng nhìn thẳng vào hắn. . . . . .
Nghe giọng nói của hắn trầm thấp mà từ tính, tràn đầy hấp dẫn, "Hiển nhiên là nàng đã hiểu được hậu quả. . . . . ."
Không đợi Cổ Vô Song phản ứng, liền hung hăng chiếm lấy đôi môi của nàng!
Cổ Vô Song bối rối.
Nhất thời toàn thân cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mở tohai mắt, cảm nhận thân thể lạnh như băng lại bởi vì hắn hôn mà dần dầnấm lên. . . . . .
Mẹ nó, Vô Song đại tỷ nổi giận, đột nhiên dùnghết toàn lực đẩy hắn ra, sau đó hung hăng đánh vào đầu hắn, hai tay thảra ngã lui về phía sau, "Ngươi để ta chết đuối đi!"
Sau khi nói ra.
Đầu tiên, là trầm mặc.
Trái lại, Chân Bất Phàm có lẽ còn lưu luyến đôi môi mềm mại của Cổ Vô Song.
Vì vậy, cánh tay của hắn vẫn duy trì tư thế lúc trước, không cho nàng ngã xuống.
Chỉ là, tư thế này lại làm hắn nổi lên phản ứng.
Tiếp đó, Cổ Vô Song lần thứ hai cố gắng ngửa ra sau, rống to: "Buông ta ra!"
Sau đó, hắn lại nói: "Được thôi."
Quả nhiên, buông lỏng hai cánh tay.
Cuối cùng, Cổ Vô Song ùng ục ùng ục chìm xuống.
Chuyện đã đến nước này, hiển nhiên vẫn chưa kết thúc.
Dĩ nhiên câu nói “Để ta chết đuối đi” là Cổ Vô Song nhất thời tức giận mới nói ra, khi chìm vào nước phải đối mặt với cảm giác đau khổ khi hít thở được không, lại kích thích ý thức muốn sống của nàng, cho nên hai chânloạn đạp mấy cái, liền coi Chân Bất Phàm thành cọng cỏ cứu mạng gắt gaomà nắm chặt.
Tứ chi quấn lên người Chân Bất Phàm, nặng nề thở hổn hển, càng lộ vẻ nhếch nhác.
Lúc này Chân Bất Phàm lại làm bộ làm tịch, cố ý mang gương mặt lạnh lùng nói, "Buông ra."
Nữ nhân hay thay đổi, Cổ Vô Song quyết định chứng minh mình là một nữ nhân hàng thật giá thật, hít sâu một hơi, nổi giận rống lên, "Không thả!"
Tuy nói da mặt người này dày như vỏ cây, nhưng nàng lại rõ ràng một chânlý: cây không có vỏ sẽ phải chết, người không biết xấu hổ tất vô địch.
Cho nên ngoại trừ có thể nhịn, da mặt còn phải dày!
Vì vậy Cổ Vô Song ôm chặt, hai người ở trong hồ nước dưới ánh trăng, ôm chặt mà nhìn nhau.
Gió thổi cỏ non nhẹ nhàng đung đưa, phong tình đêm hè vô tận, nhưng hai người ôm nhau thật chặt, cũng là. . . . . .
Thật quỷ dị.
Sau đó hai mắt của Chân Bất Phàm nhìn từ mắt của nàng theo gương mặt trượt xuống, chuyển qua đôi môi của nàng. . . . . .
Cổ Vô Song ở dưới tầm mắt đó liền đỏ mặt, che giấu tâm tình rống to, "Lên bờ!"
"Ừm?" Lại còn là giọng điệu như vậy?
Chân đại ca rõ ràng có ưu thế, mày kiếm nhảy lên, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
Cổ Vô Song dừng một chút, ngâm mình ở trong nước vô cùng không thoải mái,hơn nữa, không biết có phải là nàng có lòng nghi ngờ quá nặng hay không, cảm giác ở dưới đáy hồ nước này sẽ có thứ gì đột nhiên nhô ra cắnngười, suy nghĩ một chút liền cảm thấy tức giận, nhưng nàng là một chủtử có trách nhiệm, nếu từ ngàn dặm dẫn theo Xuân đào tới đây, nhất địnhphải đưa người trở về nhà, tránh cho đời sau mang tiếng xấu.
Cho nên suy nghĩ rồi suy nghĩ, quyết định thỏa hiệp. . . . . .
Nặn ra gương mặt tươi cười, mềm mại nói một câu, "Chân công tử. . . . . ."
Chân Bất Phàm liếc nhìn nàng, trong mắt đều là xem thường, "Lúc nàng động thủ, sao không phải như thế."
Thật ra Cổ Vô Song muốn cắn hắn một cái, chỉ đành phải tiếp tục duy trì nụcười, "Không phải vừa nãy Chân công tử đã báo thù sao, huề nhau."
"Báo thù?" Hắn nhíu mày.
"Nếu không?" Vừa nãy dùng sức hôn như thế, không phải báo thù thì là cái gì? Cổ Vô Song nháy mắt mấy cái tận lực để cho mình thoạt nhìn rất vô tộicái gì cũng không hiểu, "Hàm răng của Chân công tử rất cứng đấy."
Cho nên môi nàng cho tới bây giờ vẫn còn đau. . . . . .
". . . . . ." Chân Bất Phàm nhìn nàng, hai tay để vào hông của nàng , nắmchặt, sau đó mặt không đổi tim không đập mở miệng, "Là hôn."
". . . . . ." Cổ Vô Song hé miệng, muốn nói gì đó, vậy mà thử rất nhiều lầnâm thanh vẫn mắc trong cổ họng như cũ, nam nhân chết tiệt, nói hưu nóivượn cái gì vậy! Vậy mà đối mặt ánh mắt nóng rực của Chân Bất Phàm, chỉcảm thấy mặt như lửa đốt, liên tục điều chỉnh hô hấp, mới có thể nặn ramấy chữ, lại có mấy phần gấp gáp, "Ngươi hôn ta làm chi?"
"Ta cho là ta đã bày tỏ rất rõ ràng."
"Không hiểu." Quả thật là nàng không hiểu. . . . . . Ngược lại hắn kéo nàng vào trong nước thì rất rõ ràng.
Hắn dừng một chút lại mở miệng, "Tuổi của nàng đã không còn nhỏ."
Mà hắn, cũng thế.
Trước để cho nàng quên đi những chuyện mà nàng đã nhớ kĩ trong lòng, cho nênhắn lựa chọn nhảy xuống từ trên cao, chỉ vì tháo gỡ oán khí trong lòng. . . . . .
Chỉ là, trên đời có những chuyện không như mong muốn.
Oanh ——!
Cổ Vô Song nghe xong lời này, quả nhiên lửa giận ngút trời, lúc này hunghăng đá hắn một cước cố gắng giải hận, chỉ là sức nổi trong nước quálớn, lúc đụng phải Chân Bất Phàm thì đã quá nhẹ, chính là níu chặt áocủa hắn, đi đến gần, cắn vào cổ của hắn.
Cho đến khi có máu tanh, nàng mới nhả ra, da người này thật đúng là cứng rắn, khi cắn được thì miệng nàng cũng đau.
Vẫn còn oán giận, Cổ Vô Song lại hung hăng hắt hơi một cái, tuy nói khítrời mùa hè nhiệt độ không khí hơi cao, nhưng mà một thân ướt đẫm lại có gió, không ngờ nước mũi lại rơi trên vạt áo của hắn như thế, sau đóliền buồn bực.
Vẻ mặt của Chân Bất Phàm vẫn không thay đổi, "Đólà sự thật." Liền dùng cả hai tay, kéo nàng tới trước ngực, sau đó từtrong nước bước đi, bước từng bước lên bờ.
Sự thật. . . . . .
Tức giận xong liền im lặng.
Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, định không nói tiếng nào, trong lòng vẫn rất uất ức.
Nàng cũng không phải là không muốn lập gia đình, cũng muốn dựa vào ngườikhác, nàng chung sống với những phu nhân đó, tuy miệng vẫn oán tráchtướng công của mình không tốt chỗ này không tốt chỗ kia, lại nói nuôidưỡng con cái, lao tâm lao lực, nhưng mọi người cũng đều cam tâm tìnhnguyện.
Nói gì mà nàng không hiểu, nàng không coi đệ đệ thành con trai nhưng vẫn nuôi dưỡng thành người đó sao!?
Nói gì mà nàng không hiểu tư vị vì một người mà nóng gan nóng ruột, nào có ai biết nàng nhớ phụ thân bao nhiêu?
Được rồi, mặc dù tuổi nàng một xấp dầy nhưng vẫn không hiểu cái gì là tìnhyêu như cũ, nhưng họ cần gì phải cố ý bày ra trước mặt nàng? Nhớ tớithật là khó chịu, có vài nữ nhân, thậm chí mọi thứ cũng không bằng nàng, tại sao phải so sánh, mà còn phải tới mức như nước sông và nước biểnsao? (người ta so sánh chị nư với nước sông còn họ là nước biển-> ýnói giữa họ và chị có một khoảng cách mà chị nư không bao giờ với tớihọ được)
Hôm nay thật khó khăn mới điều chỉnh lại tâm tình đểquyết định, muốn tìm một người nam nhân gả cho hắn ta, lại cứ gặp phảimột thằng nam nhân khốn nạn như vậy. . . . . . Nghĩ xong nhất thời bi ai trong lòng, viền mắt khẽ đỏ, nhưng mà mặt không chút thay đổi, chỉ cómũi nước sẽ thỉnh thoảng quấy rầy vẻ bình tĩnh của nàng —— hung hăng lau đi.
Chân Bất Phàm cũng trầm mặc, sau khi đi lên bờ liền lập tứcđặt nàng xuống, giống như đã nhận ra có chút không ổn, nhìn dáng vẻ củahắn như đang suy nghĩ, đột nhiên nói ra một câu nói, "Tối nay ta địnhkhông kéo nàng xuống nước."
"Ừm, là lỗi của ta." Cổ Vô Song trả lời cực kỳ nhanh.
"Không phải vừa rồi nàng lo lắng cho ta sao?"
"Không có." Cổ Vô Song có chút do dự, tiếp đó liền nâng cao khóe miệng, "Ngươi chết cùng ta có quan hệ gì? Nhầm rồi, nếu như ngươi chết, có lẽ ta sẽkhông về được."
"Ta nghe được nàng kêu tên ta."
"Cho nên?"
"Nàng không cần phải kêu ta là Chân công tử nữa. . . . . ."
"Chân Bất Phàm. . . . . ." Cổ Vô Song hừ một tiếng, "Ngươi chỉ là gặp may, họ Chân kia."
Bởi vì nàng đã hoàn toàn buông lỏng tay, hắn khẽ điều chỉnh tư thế, liền ôm nàng, lại đột nhiên mở miệng, "Nàng có thể theo họ của ta."
"Buồn cười! Hai chữ Vô Song mới là tên của ta, còn cần họ “Chân” hỗ trợ sao?"
Trầm mặc hồi lâu, hắn nói, "Ta cưới nàng."
". . . . . ."
"Sẽ làm cho nàng cam tâm tình nguyện."
". . . . . ."
Tiếp đó hắn lại nhìn nàng một cái, từ từ cúi đầu. . . . . .
"Hắt xì!"
Khẩn trương trước mắt, Cổ Vô Song hung hăng hắt xì, lúc này mới rống lên, "Nằm mơ! Ngươi mơ đi!"
"Ta muốn về nhà!"