Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Từ nay về sau, trời cao biển rộng, ngươi thích đi đâu thì đi. Nhưng Nam Cương mãi mãi không còn là nhà của ngươi, đời này kiếp này ngươi cũng đừng quay về nữa!”
Khứ hương (tam)
Tất cả yêu ma đều ngây ra như phỗng, chúng ngơ ngác mở to mắt nhìn hai người bên cạnh lửa trại. Chu Minh Tàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai đứa chó má bọn ngươi, muội muội ông đây còn chưa có chết đâu! Trước mặt mọi người mà dám làm ông đây mất mặt như thế! Bây đâu, lôi tên nhãi con phàm nhân to gan này xuống ngục tối đi!”
Thích Linh Xu như bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng bước qua kéo Thích Ẩn lại, “Thích Ẩn! Đệ say rồi!”
Mùi rượu xộc lên mặt Thích Ẩn khiến cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, ngay cả đứng cũng không vững. Môi Phù Lam không tô son cũng tự đỏ như dính máu vì nụ hôn kia. Thích Linh Xu đang định lôi Thích Ẩn đi, song Phù Lam tiến lên một bước, đoạt lấy Thích Ẩn từ trong tay y rồi bế Thích Ẩn lên. Đầu óc Thích Ẩn choáng váng không biết chuyện gì đang xảy ra, trước mắt toàn là ảo ảnh đung đưa qua lại, dạ dày lộn mửa muốn nôn thốc ra ngoài.
Thích Linh Xu sửng sốt, đoạn cau mày nói: “Lam sư đệ?”
Phù Lam không đáp lại y, xoay người rời đi. Chu Minh Tàng mắng: “Dạ yến còn chưa tàn, Quy Nhi, ngươi đi đâu đó!?”
“Ngủ.” Phù Lam chỉ bỏ lại hai chữ, sau đó bóng dáng thoắt cái đã biến mất.
Phù Lam mang Thích Ẩn về nhà sàn, đặt hắn lên giường rồi treo màn giường màu xanh đen bằng vải thô lên móc, ánh trăng chảy xuôi trước giường, loáng thoáng như một mảnh sương thu. Y ngồi ở mép giường nhìn Thích Ẩn đang nhắm hai mắt, đoạn giơ mười ngón tay xoa ngực mình. Y cảm giác được ban nãy nó đập rất loạn xạ, như xưa giờ chưa từng loạn nhịp vì ai.
Mèo đen ngồi xổm trên cửa sổ gào lên: “Nhanh đi, nhân lúc bé con bất tỉnh nhân sự mà gạo nấu thành cơm đi. Phàm nhân bọn họ quan trọng nhất là trinh tiết, ngươi đoạt nguyên dương của hắn, hắn không muốn theo cũng phải theo.”
“Miêu, ban nãy tim ta vừa đập.” Phù Lam nói.
“Ban nãy là do ngươi uống rượu, ngươi cũng say, tên ngốc à.”
Là do rượu sao? Phù Lam hoang mang xoa ngực, nhịp tim nơi đó lại trở về trạng thái bình ổn như trước kia.
“Tranh thủ thời gian nấu cơm đi! Lão phu đã nói hết nước hết cái rồi, ngươi tự coi mà làm đi!” Mèo đen xoay người nhảy về phía ánh trăng mênh mang.
Là vì rượu thật sao? Phù Lam nghiêng đầu nhìn Thích Ẩn một hồi lâu, sau đó cúi người ghé sát vào môi Thích Ẩn, định thử lại một lần nữa. Đột nhiên Thích Ẩn bật dậy đẩy y ra rồi vịn mép giường nôn thốc nôn tháo. Cho đến khi nôn sạch cơm chiều mới chịu thôi, Thích Ẩn choáng váng, đầu đau như búa bổ, cả người nóng hầm hập, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu cháy. Có đánh chết hắn cũng không uống nhiều rượu như vậy nữa, hắn bức bối kéo kéo cổ áo thở hổn hển, sau đó nằm vật ra giường như tấm da rắn mềm oặt.
Một bãi hỗn độn dưới đất, Phù Lam hết cách, đành đứng dậy mang giẻ lau tới lau dọn sạch sẽ. Sau đó đi nấu canh giải rượu, cho thêm ít linh chi và một muỗng mật ong rồi cầm đến bên giường, cẩn thận đút Thích Ẩn uống. Uống xong thì rửa mặt cho hắn, súc miệng, Phù Lam cởi y phục hắn ra, đắp chiếc chăn bông mỏng lên người hắn. Dường như Thích Ẩn tỉnh hơn đôi chút, hắn hé mắt, loáng thoáng thấy bóng dáng của Phù Lam, lẩm bẩm gọi: “Ca…”
“Ừ.” Phù Lam đáp lời hắn.
“Ôm một cái…” Thích Ẩn dang tay.
“Ôm.” Phù Lam sờ sờ đầu hắn, sau đó đứng dậy cởi áo ngoài.
“Ngủ cùng đi…” Thích Ẩn lăn tới cạnh màn, vừa lẩm bẩm vừa kéo kéo vạt áo của y. Ngước mặt lên nhìn thì Phù Lam đã cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong ngồi bên mép giường. Hắn không vui mấy, dùng chân đạp đạp vào lưng Phù Lam, “Ca, cởi hết đi, ta muốn động phòng với huynh.”
Phù Lam ngớ ra, bọn họ chưa từng lõa thể ngủ với nhau bao giờ. Tuy rằng hồi trước cũng có ngủ chung, nhưng nằm cách nhau rất xa, mặc dù cuối cùng Thích Ẩn cũng sẽ lăn đến bên cạnh y, dính lấy y đến tận sáng hôm sau như một chiếc bánh mật. Muốn động phòng sao? Y nhớ mang máng bức xuân cung đồ ở Phượng Hoàn Sơn, hai người không mặc đồ dính lấy nhau lăn qua lăn lại. Phù Lam bèn cởi hết đồ của mình và Thích Ẩn ra, chỉ chừa lại mỗi cái quần cộc màu đỏ. Thích Ẩn nằm trên giường, dáng người rắn rỏi, ánh trăng rót xuống làn da màu lúa mạch của hắn phác họa rõ nét những rãnh cơ bắp nhấp nhô tinh xảo như điêu khắc.
Y đứng cạnh giường ngẩn người một lúc lâu, sau đó bò lên giường rồi cúi người ôm lấy Thích Ẩn. Làn da hai người nhẵn nhụi, da thịt ấm áp dính sát vào nhau, Phù Lam có thể cảm nhận được dòng máu nóng rực chảy xuôi bên dưới lớp da của Thích Ẩn. Dưới ánh đèn, đôi mày vốn dĩ sắc bén giờ đã nhu hòa hơn rất nhiều, những đường gân mỏng trên cổ nổi rõ lên khiến y có dục vọng muốn cắn nó một phát. Cái tên say mèm kia giờ mới mơ màng mở mắt ra, đoạn cọ cọ lên đầu vai trắng như ngọc của Phù Lam, lèm bèm mấy tiếng: “Động phòng, ông muốn động phòng!”
Phù Lam ôm chặt lấy Thích Ẩn đang trần trụi, sau đó lăn hai vòng trên giường.
“Động xong rồi.” Phù Lam nói.
Thích Ẩn đầu váng mắt hoa, không biết đã xảy ra cái gì, đành nằm chèo queo trên giường, có hơi buồn bực bảo: “Ca, có phải huynh không được hay không? Huynh nhanh quá đi.”
Phù Lam bế hắn lên rồi lăn thêm bốn vòng. Lúc này trán Phù Lam cũng đã rịn mồ hôi, y cẩn thận đặt Thích Ẩn vào ổ chăn mới nói: “Tiểu Ẩn, chúng ta động phòng nhiều lắm, đệ có thể sinh em bé cho ta không?”
“Sinh! Sinh một ổ luôn!” Thích Ẩn nhắm mắt, sau đó ngồi dậy, “Ông cắt gà con của huynh, cho huynh sinh!”
Nói xong hắn liền quơ tay tìm đao, sờ đến đao Trảm Cốt của Phù Lam, thanh đao này nặng như quả cân vậy, hự hự nhấc hai lần cũng không nhúc nhích nổi. Thích Ẩn mồ hôi nhễ nhại quay trở về ngủ tiếp, đoạn nói: “Bỏ đi, mai cắt, giờ ngủ.”
Phù Lam ngoan ngoãn gật gật, xoay người kéo màn xuống, sau đó bò vào ổ chăn ngủ với tâm trạng đầy chờ mong háo hức.
Trời vừa tờ mờ sáng, sắc trời mang màu xanh sẫm mai cua, vùng rừng núi được bao phủ bởi sương mù mênh mang, những hạt sương tròn trịa đọng nơi đầu lá cây, có một giọt màu ngọc bích trong trẻo nào đấy chợt rơi xuống. Dưới ánh ban mai tươi đẹp, Thích Ẩn mở mắt ra, trừng mắt ngồi dậy, gõ gõ đầu, có hơi khó chịu. Hắn nhắm mắt ngồi xổm trên ngưỡng cửa đánh răng rửa mặt, vừa mở mắt ra thì thấy mấy yêu ma đi ngang qua đều nhìn hắn, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy đều rất quái dị. Hắn ngậm cọ chải răng, cầm gương soi thử, vẫn đẹp trai như thường, không có gì khác cả. Sao đấy? Sao lại nhìn hắn như xem con khỉ vậy?
Thích Linh Xu tới chào tạm biệt, bày ra điệu bộ muốn nói lại thôi. Thích Ẩn ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì cứ nói, đều là đàn ông, đừng có ỡm ờ như thế.”
“Đệ còn nhớ chuyện tối hôm qua không?” Thích Linh Xu hỏi.
Thích Ẩn gãi gãi đầu, hắn uống quá nhiều, những hình ảnh vụn vặt chỉ lướt qua tâm trí hắn một hồi rồi thôi. Hình như là hắn lấy rượu của Thích Linh Xu uống, chuyện sau đó thì không còn nhớ nữa. Nhìn thái độ của Thích Linh Xu, còn cả ánh mắt của đám yêu ma kia nữa, Thích Ẩn lộp bộp trong lòng, bèn hỏi: “Bộ ta làm chuyện gì xấu hổ lắm à?”
Thích Linh Xu chậm rãi gật đầu.
“…” Thích Ẩn nói, “Xấu hổ đến mức nào?”
“Cực kì xấu hổ.”
“Sau khi ta biết thì có tự sát để tạ lỗi với thiên hạ này không?”
“Có.”
Thích Ẩn che mặt, “Vậy đừng nói nữa, ta không muốn nghe đâu. Không biết thì coi như không có chuyện gì xảy ra, tiểu sư thúc, ngài đi đi, mấy hôm nữa nếu gặp lại thì nói cũng được.”
“Còn nữa,” Thích Linh Xu thấp giọng nói, “Tối hôm qua ta thấy Chu Minh Tàng hình như ngầm có sát ý với đệ, cẩn thận.”
Thích Linh Xu đưa cho hắn một tấm kính lưu ly, dặn hắn nếu có việc thì dùng kính để liên lạc. Ánh kiếm sáng loáng chợt lóe lên, sau đó bay vọt về phía trời cao, Thích Linh Xu khoanh tay ngự kiếm, phía sau là thuyền lớn chở đám vũ cơ, cuối cùng bọn họ biến mất nơi cuối chân trời mênh mông. Thích Ẩn vẫy vẫy tay, thoải mái xoay người khép cửa lại. Muốn giết thì cứ tới đi, cứ việc, hắn đây rửa sạch cổ chờ luôn.
“Ta không làm hoàng đế, ngươi tìm người khác đi.” Phù Lam nói với Chu Minh Tàng.
Gió xuân khẽ lướt qua hiên ngói trích thủy, viên đá ngọc vẫn tiếp tục xoay tròn. Phù Lam đứng dưới hiên nhà nhìn hàng ngói màu chì nhấp nhô bên dưới. Ánh mắt lẳng lặng của y phản chiếu ánh mặt trời bên trong đó, như thể có những gợn sáng lấp lánh. Nếu mèo đen ở đây, nó sẽ nhận ra được rằng Phù Lam đang rất vui vẻ.
Hiên ngói trích thủy
Chu Minh Tàng nghiến răng nuốt cục tức xuống bụng, lồng ngực phập phồng lên xuống.
“Ta sẽ giúp các ngươi đi nghị hòa, sau đó ta sẽ rời khỏi đây.” Phù Lam nói.
“Ngươi quyết định rồi?” Chu Minh Tàng cười khẩy.
“Ừ.” Phù Lam gật đầu, “Ta và Tiểu Ẩn đã quyết định rồi, đệ ấy sẽ sinh em bé cho ta, ta phải làm cha.”
“Vậy con của Lưu Đề thì sao!” Chu Minh Tàng cả giận nói.
Phù Lam sửng sốt một chút, rũ mắt nghĩ đoạn, sau đó nói: “Đồ em bé làm xong rồi, ta sẽ về thăm bọn họ.”
“Được, được!” Chu Minh Tàng tức quá hóa cười, cuối cùng đưa ra một quyển trục sơn thếp vàng, “Đây là thư nghị hòa, đã phong ấn, mười lăm tháng năm mới có thể giải, đến lúc đó ngươi trình cho đám cẩu kiếm tiên ở nhân gian kia. Từ nay về sau, trời cao biển rộng, ngươi thích đi đâu thì đi. Nhưng Nam Cương mãi mãi không còn là nhà của ngươi, đời này kiếp này ngươi cũng đừng quay về nữa!”
Ánh mắt của Phù Lam tối hơn một chút, y nhận lấy thư nghị hòa bỏ vào túi càn khôn, sau đó cúi người bưng ba cái chậu gỗ chân sơn đỏ rồi đi về phía con suối. Chu Minh Tàng ở sau lưng y nói vọng tới: “Phù Lam, ngươi cho rằng tên nhãi con phàm nhân kia thích ngươi thì ngươi có gia đình sao? Ngươi sai rồi, kẻ không phải người không phải yêu cũng chẳng phải ma như ngươi vốn dĩ không có chỗ để đi, khắp thiên địa này không hề có chốn cho ngươi dung thân!”
Phù Lam không để ý đến hắn, bóng dáng lẻ loi đi về phía rừng trúc. Ánh mặt trời buông xuống đầu vai y, y lặng lẽ không nói lời nào.
Lúc sắp giặt đồ xong, bỗng dưng trên đầu có một cái bóng phủ xuống, Phù Lam ngẩng đầu lên thì thấy Thích Ẩn ngồi xuống cạnh mình, mặt trời soi bóng trên dòng suối, hình bóng Thích Ẩn khẽ lăn tăn theo từng gợn nước sáng lấp lánh. Hắn có hơi xấu hổ gãi gãi đầu, “Ca, tối hôm qua ta uống say, mấy chuyện ta làm hay nói gì đó huynh cũng đừng coi là thật nhé, có làm gì mạo phạm huynh không?”
Phù Lam ngẩn người, đoạn hỏi: “Không phải là thật sao?”
Thích Ẩn vội gật đầu, “Ta có làm chuyện gì kì quái không?”
“Sinh em bé không phải là thật sao?” Phù Lam hỏi.
“Hả?” Thích Ẩn sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, “Ca, đàn ông không sinh em bé được. Ôi ta phải nói như thế nào huynh mới hiểu đây ta, trong bụng đàn ông toàn là ruột, chỉ có thể ị phân, không thể sinh em bé, rặn không ra được.”
“Thành thân cũng không phải là thật sao?” Phù Lam cụp mắt, ánh mắt ảm đạm. Y dần dần hiểu ra, đệ đệ lại đổi ý rồi.
“….” Thích Ẩn không ngờ rằng lúc mình say lại hứa nhiều chuyện không đàng hoàng như vậy, hắn chậm rãi xoay mặt đi, im lặng một lúc lâu sau mới thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Phù Lam ôm chậu gỗ đứng dậy.
“Huynh đi đâu đó?” Thích Ẩn luống cuống nhìn y.
“Đi nấu cơm.” Phù Lam bước dọc tren con đường mòn đầy ánh sáng, bóng dáng dần dần đi xa.
———