“Bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hoảng hốt khó tả, như thể những thứ kia mất đi thì đoạn quá khứ trân quý này của hắn cũng sẽ không còn nữa. “
Giới lộ (tam)
Thích Ẩn thở phào một hơi. Quả nhiên, hắn đã bảo rồi, ca hắn mạnh như vậy, cái trận pháp cỏn con đó sao có thể là đối thủ của ca hắn chứ? Nhưng đột nhiên thân thể Phù Lam khựng lại, ánh sáng xanh nơi đầu ngón tay dần dần lụi tàn như một trản đèn lẻ loi rồi chợt tắt. Trận pháp khởi động lần nữa, tơ nhện màu bạc kết thành mạng lưới chạy dài trên mặt đất, Phù Lam khuỵu một gối xuống, giống như con mồi bị chúng tóm gọn.
Sao lại thế này? Thích Ẩn cả kinh.
Phù Lam ngã xuống đất phun ra một búng máu tươi. Y run rẩy nâng tay lên, những đường vân màu đen chạy khắp lòng bàn tay, linh lực không chịu khống chế nữa mà dần tiêu tán, tựa như đom đóm lơ lửng bay ra khỏi lòng bàn tay rồi bốc hơi trong không khí.
“Tên ngốc, ngươi bị gì thế!?” Mèo đen víu cổ áo y kêu lên.
“Linh lực của ta…” Sắc mặt Phù Lam trắng bệch như tờ giấy, “Không thể ngưng tụ được…”
“Là Tuyết Thượng Nhất Chi Hao.” Thích Linh Xu kinh ngạc nói.
“Đó là thứ gì?” Thích Ẩn vội hỏi.
“Vân Lam trúng độc,” Ánh mắt Thích Linh Xu trầm như nước, “Tuyết Thượng Nhất Chi Hao, có thể khiến linh lực của người bị trúng độc tan rã trong thời gian ngắn ngủi. Dù là đạo hạnh cao bao nhiêu, trúng phải loại độc này đều sẽ trở nên không khác gì người phàm cả. Nhưng loại độc này chỉ có thể ăn, Vân Lam không ăn không uống, sao lại trúng loại độc này chứ?”
“Là rượu…” Thích Ẩn chợt nhớ tới bình rượu mà Cửu Đầu mang tới, “Ca ta đã uống ly rượu kia.”
Ma vật, rượu độc, thư nghị hòa trống trơn… Tất cả manh mối được dệt lại, bỗng nhiên Thích Ẩn hiểu ra rằng đây hoàn toàn là một cái bẫy gậy ông đập lưng ông. Chu Minh Tàng đích thân bày mưu tính kế lừa Phù Lam tới Vô Phương. Người hắn ta muốn giết không phải là Thích Ẩn, mà là Phù Lam!
Nam Cương, trại Đại Vương.
Chu Minh Tàng ngồi quỳ dưới hiên ngói trích thủy, cầm vải trắng lau chùi thanh trường đao lạnh lẽo. Lưỡi đao mỏng cứng cáp xoay chuyển trong tay hắn, ánh đao rét lạnh lúc ánh lúc hiện trên hành lang vũ và mặt đất.
“Không phải tộc ta, tất có dị tâm.” Chu Minh Tàng ngước đôi mắt tàn độc lên, “Sát khí tuyệt thế bậc này, nếu không thể cống hiến cho Nam Cương ta, thế thì cứ… hủy hoại y đi!”
Trên đài Thức Kiếm, Phù Lam đau khổ cuộn tròn thân thể. Đường vân màu đen đã lan tràn khắp cơ thể, dưới cổ áo lụa trắng mơ hồ thấy được những đường vân đen xì dữ tợn trên gáy y. Trái tim Thích Ẩn co rụt lại, cái cảm giác tai bay vạ gió từ trên trời ụp xuống này lại xuất hiện, trong cơn hoảng hốt, dường như hắn lại nhìn thấy nơi lòng sông Ô Giang, mái tóc đen dài phiêu tán như rong biển, người con gái mỹ lệ chảy nước mắt đực mặt ra nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đầy nỗi tuyệt vọng và bi ai. Đỉnh đầu như có một bóng đen nặng trĩu giáng xuống, thoáng cái tựa như trời sụp đất nứt.
Sao lại thế này? Sao lại thế này? Tầm nhìn Thích Ẩn biến thành một màu đen kịt, hắn dời mắt sang, thấy Ôn Nguyên Khổ đang khoanh tay đứng đó bèn vội vàng quỳ thụp xuống dập đầu với ông ta, “Sư thúc, ca ta thật sự không liên quan tới ma vật kia! Đây là âm mưu của Chu Minh Tàng, là hắn hãm hại ca ta, xin ngài tin ta được không! Làm ơn!”
“Đã tới nước này mà con còn gọi yêu ma này là huynh trưởng!” Ôn Nguyên Khổ căm hận nói, “Thích Ẩn, phụ thân con trảm yêu trừ ma cả đời, hận yêu tận xương, ghét ma như thù, con không xứng làm con của đệ ấy!”
“Từng câu từng chữ của Thích Ẩn đều là sự thật! Làm ơn, cầu xin sư thúc, tha cho Phù Lam một mạng!” Thích Linh Xu cũng quỳ xuống đất dập đầu, sắc mặt y trắng bệch. Y tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới chuyện kết quả của việc nghị hòa nam bắc sẽ là như thế này, mà tất thảy mọi việc đều là do một tay y thôi thúc. Nếu y không đến Nam Cương, Phù Lam sẽ không đồng ý lời mời đến đây. Nếu y không khăng khăng kiểm tra tiểu trúc Vô Cữu, như thế sẽ không cứu Nguyên Khổ ra ngoài để ông ấy khởi động sát trận Thái Thượng!
Trái tim y đang rỉ máu, y siết chặt nắm đấm, móng tay cấu vào da thịt.
“Linh Xu, sao ngay cả con cũng bị yêu ma này mê hoặc vậy!” Ôn Nguyên Khổ hận rèn sắt không thành thép, “Đừng nói nhiều nữa, đợi lão phu chỉnh đốn đám yêu nghiệt tàn ác này xong sẽ tính sổ với các con!”
Thích Ẩn chảy nước mắt nhìn Thích Linh Xu, hỏi: “Tiểu sư thúc, không phải huynh nói là chúng ta đến nghị hòa sao?”
Khóe mắt Thích Linh Xu đỏ ửng, đôi môi không nói được câu nào.
“Đây là âm mưu của Chu Minh Tàng!” Thích Ẩn không ngừng dập đầu, song Ôn Nguyên Khổ vẫn không hề dao động. Thích Ẩn bèn lê gối sang chỗ Bạch Minh Quân, dập đầu trước mặt hắn, “Bạch chưởng môn, Bạch sư thúc, cầu xin ngài, bình thường ngài rất rộng lượng mà, cầu xin ngài nói giúp cho ca ta với!”
“Ôi…” Bạch Minh Quân khó xử nói, “Sư điệt, thứ cho ta nói thẳng, Phù Lam là yêu ma, tuyệt không cùng đường với chúng ta. Ba đứa con trai của Phù Lam ở Sơn Tây chiếm núi làm vua, giết rất nhiều người tốt, chẳng lẽ con không biết sao? Rất nhiều bá tánh rời xa quê hương, bị vây giết trên đường. Đám yêu ma này làm nhiều việc ác, chết không hết tội.”
“Đó không phải con ca ta, sư thúc, đó là phàm nhân giả dạng!”
“Đứa nhỏ nhà con đúng là bị yêu ma này mê hoặc tâm trí rồi. Người ta giả dạng con trai y làm cái gì? Xưa nay yêu ma hoang dâm vô độ, yêu tử yêu tôn đàn đống, việc này ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng biết, chúng ta còn đổ oan cho y được sao? Thích Ẩn, con là con trai của Nguyên Vi trưởng lão, nể tình người cha đã mất của con chúng ta mới không bắt con, con tự giải quyết cho tốt đi!” Bạch Minh Quân lắc đầu, không để ý tới hắn nữa.
“Không phải! Không phải…” Thích Ẩn nước mắt lã chã, sau đó hắn nhìn sang Nhiếp Trọng Hoa, bà là phụ nữ, có lẽ sẽ mềm lòng hơn. Thích Ẩn bò về phía bà, dập đầu dưới chân bà, “Sư thúc, xin nghe một câu của tiểu chất có được không. Cầu xin ngài nể mặt cha ta nghe ta một câu thôi được không! Trên người ca ta không có yêu khí, cũng không có ma khí, huynh ấy không phải là yêu ma!”
“Ta nghe nói Phù Lam không phải người không phải yêu cũng chẳng phải ma, là một quái vật không rõ lai lịch.” Nhiếp Trọng Hoa chán ghét nói, “Nếu đã như vậy thì càng không thể dung y ở lại trên đời này! Cho dù đúng thật là âm mưu của Chu Minh Tàng thì đã làm sao? Quái vật thế này Nam Cương còn vứt bỏ, chẳng lẽ còn muốn chính đạo nhân gian ta dung nạp y làm xằng làm bậy à?”
“Không… Không…” Thích Ẩn dập đến độ vỡ đầu chảy máu, nước mắt lẫn máu bê bết đầy mặt, hắn vươn tay víu lấy gấu áo của những đệ tử tiên môn kia, cầu xin bọn họ nói đỡ cho Phù Lam, “Huynh ấy nghe giảng ở Vô Phương, các ngươi quen huynh ấy mà. Mỗi ngày huynh ấy đều quét tuyết ở Huyền Không Giai, mang y phục của sư huynh đệ chúng ta ở đình viện đi giặt sạch sẽ, các ngươi không nhớ sao? Người như vậy sao lại rắp tâm tấn công Vô Phương được chứ!”
Từng người đều lui về phía sau, không một ai nghe hắn nói, hắn vừa dập đầu vừa lê gối qua, dập đến mức bản thân mình thành một người toàn máu là máu, song cũng không có ai liếc lấy hắn một cái. Cuối cùng, một đôi chân đứng trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu lên với lòng đầy hi vọng, lại thấy gương mặt chảy đầy nước mắt của Phương Tân Tiêu.
“Sư muội, muội tin huynh ấy đúng không?” Thích Ẩn khàn giọng cất lời.
“Ẩn sư huynh, Lam ca ca thật sự không phải người sao?” Phương Tân Tiêu run giọng hỏi, “Huynh ấy thật sự… là quái vật sao?”
Cõi lòng dần dần lạnh lẽo, trái tim Thích Ẩn hoàn toàn nguội lạnh, máu chảy xuống con ngươi, và trong tầm nhìn của Thích Ẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tân Tiêu hoàn toàn đỏ ửng.
Hào quang của trận pháp càng lúc càng mạnh mẽ, Phù Lam chống đao Trảm Cốt một cách khó khăn, kết giới hình thành miễn cưỡng chống đỡ cuồng phong bốn phía. Mèo đen nhe răng, bất thình lình rống to một tiếng, tiếng hét kia như thể núi lở đất động, khiến mọi người sợ hãi cả kinh. Sau đó trước ánh mắt của tất cả mọi người, thân hình của nó bỗng lớn lên rất nhiều, bộ lông màu đen cuồn cuộn như sóng biển, móng vuốt trở nên cực kỳ sắc bén như đao thép, cào ra những vết hằn sâu trên mặt đất. Nó phẫn nộ gào lên, lộ ra răng nanh bén nhọn. Dáng hình cao lớn kia đứng sừng sững giữa trận pháp, hệt như một quả núi khổng lồ đội trời đạp đất.
“Phàm nhân, để lão phu lĩnh giáo cao chiêu của các ngươi!”
Âm thanh hùng hồn vang vọng khắp Diệt Độ Phong, đôi mắt to như đèn lồng của mèo đen chợt tắt, khóe miệng nó trào ra tơ máu. Vậy mà nó đã cưỡng chế phá hủy phong ấn của ma long Vi Sinh, lục phủ ngũ tạng đau đớn vô cùng, như thể sẽ nổ tung ngay tức khắc.
“Miêu gia!” Thích Ẩn khấp khởi hi vọng lớn tiếng gọi nó.
“Tiểu Ẩn, đứng cho vững!”
Mèo đen rống một tiếng thật dài. Pháp trận rung chuyển, vòm trời lay động, tinh bàn rung rung, toàn bộ Diệt Độ Phong đang chấn động. Các đệ tử đứng không vững, nhao nhao chống kiếm xuống đất ổn định cơ thể. Ôn Nguyên Khổ cười khẩy một tiếng, sau đó triệu các trưởng lão Vô Phương tới, mỗi người vào một vị trí để chuyển vận linh lực của tinh tú trên vòm trời. Trận pháp dần dần biến thành màu đỏ, cuồng phong hóa thành thanh kiếm sắc bén, tụ lại thành một cơn lốc thép rực lửa rồi đánh về phía mèo đen. Ánh kiếm đỏ tươi đâm thẳng vào thân thể mèo đen, nó đau đớn gầm lên, máu tươi bắn tung tóe ra từ cơ thể của nó.
Trận pháp tiếp tục áp chế yêu lực của mèo đen, lục phủ ngũ tạng của nó cũng đạt tới mức độ cực hạn, cổ họng ngai ngái rồi phun ra một búng máu. Thích Ẩn ngây ra như phỗng, hắn trơ mắt nhìn thân thể mèo đen thu nhỏ lại rồi cuộn tròn dưới thân Phù Lam. Kết giới đao Trảm Cốt lung lay sắp đổ, Phù Lam đứng dậy, dốc hết toàn bộ linh lực mở ra một kết giới nho nhỏ bảo vệ cho mèo đen.
“Kết thúc ở đây đi.” Ôn Nguyên Khổ nói.
Mười trưởng lão áo trắng đồng loạt bấm tay niệm chú, sát trận Thái Thượng biến thành một màu đỏ hừng hực. Cuồng phong gào thét trong trận pháp, ngọn lửa rực cháy bùng lên khỏi mặt đất rồi thổi quét toàn bộ sát trận, đứng từ xa vọng tới trông hệt như một đóa sen đỏ thẫm đang nở rộ. Đó là chân hỏa Thập Phương Hồng Liên, nhiệt độ cực nóng của nó có thể làm máu thịt bốc hơi trong nháy mắt, đốt sắt thép thành tro tàn, nung vàng bạc chảy ra nước, do dù có là thần linh đi chăng nữa cũng khó mà may mắn sống sót trong ngọn lửa nóng rực kia. Thích Ẩn chạy như điên về phía đài Thức Kiếm, Thích Linh Xu, Chiêu Nhiễm và Phương Tân Tiêu giữ chặt lấy hắn, kêu hắn dừng lại.
“Thích Ẩn!” Thích Linh Xu đưa kính lưu ly cho hắn, “Vân Lam…”
Thích Ẩn run rẩy nhận lấy kính lưu ly, bên trong là một màu đỏ rực, không thấy bóng dáng ai cả, chỉ nghe thấy một giọng nói yếu ớt.
“Tiểu Ẩn, đệ đâu rồi?”
“Ca…” Thích Ẩn khàn giọng gọi y.
“Có phải ta rất ngốc hay không? Ta không biết thế nào là thích, cũng không biết tình cảm của chính mình là thật hay giả… Thần thì thầm thật sự lợi hại vậy sao? Có rất nhiều thứ ta cũng không biết.” Phù Lam ở đầu gương bên kia khẽ nói, “Nhưng những lúc ta ở bên cạnh Tiểu Ẩn thật sự rất vui vẻ. Ngày đó đệ uống say hôn ta, ta đã rất vui. Thậm chí ta còn nghe thấy nhịp tim của mình, đập loạn xạ vô cùng, giống như đệ từng nói vậy. Miêu nói là vì ta cũng uống say, nhưng ta cảm thấy mình không có say, ta chỉ uống có một ly thôi. Tiểu Ẩn, có phải ta yêu đệ không?”
“Huynh đừng nói nữa, huynh mau ra đây đi!” Thích Ẩn khóc lóc bò về phía đài Thức Kiếm, “Xin huynh đấy được không, ta xin huynh đấy.”
“Đừng khóc.” Giọng nói của Phù Lam nhẹ hẫng như một cọng lông vũ, lẻ loi không có điểm tựa vững chắc, “Ta là một kẻ tha hương, không có đồng tộc, cũng không có người nhà. Mọi người đều không thích ta, ngay cả Tiểu Ẩn cũng buồn lòng vì ta, có lẽ ta chết đi cũng không phải là một chuyện gì quá tồi tệ. Nếu có kiếp sau, ta muốn đầu thai làm một người phàm, đến lúc đó đệ vẫn bằng lòng làm đệ đệ của ta chứ?”
“Cái đồ ngốc nhà huynh, ta không có buồn gì hết! Huynh về đi, ta không bao giờ lừa huynh nữa, không bao giờ đổi ý nữa! Ca, xin huynh đấy…” Thích Ẩn liều mạng bò lên bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, người phía sau ôm lấy chân hắn, hắn cứ mặc kệ mà lôi cả mọi người bò về phía trước.
Sát trận ở ngay trước mặt, nhiệt độ nóng rực gần như nung chảy cả khuôn mặt. Giữa ngọn lửa Hồng Liên, chàng trai có đôi mắt như thu thủy xoay mặt lại.
“Ta sẽ ở bên kia hoàng tuyền nhìn về phía đệ, khẩn cầu thần linh thay ta chăm sóc đệ bình yên khỏe mạnh.” Y cười rất nhẹ, “Tạm biệt, Tiểu Ẩn.”
Kết giới thanh đao ầm ầm sụp đổ, ngọn lửa liếm láp lên khuôn mặt tái nhợt của y, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng yếu ớt như một tờ giấy trắng kia tan thành tro bụi rồi biến mất giữa ánh lửa hừng hực. Một khắc kia, dường như Thích Ẩn mất đi thính giác, hắn chẳng còn nghe được bất cứ âm thanh nào trên thế giới này nữa, cứ ngơ ngẩn nhìn những mảnh tro tàn bay lả tả giữa ngọn lửa của sát trận.
Quá khứ hệt như những sợi lông hồng tản mác đổ xuống, tất thảy mộng cảnh nhuốm sắc vàng óng ả mà hắn đã quên đi rất nhiều năm giờ lại chợt ùa về. Hắn bốn tuổi lẽo đẽo sau mông Phù Lam mười hai tuổi như một con vịt con, vừa đi lạch bạch vừa đá mèo đen tròn như quả cầu lông lăn lông lốc. Dưới ánh trăng trong trẻo yên tĩnh, Phù Lam ôm hắn ngâm nga khúc ca dao mà vị đại vu thủ lĩnh hát cho thần linh nghe, hắn nằm trong lòng Phù Lam nắm chặt vạt áo ca ca, mơ màng nhắm mắt lại, hắn mơ thấy Bạch Lộc đang chạy nhảy trong rừng cây. Dưới ánh hoàng hôn ly biệt ngày ấy, nắng chiều phủ khắp bầu trời mênh mông, Phù Lam đứng trên bờ ruộng chào tạm biệt với hắn, hắn nhào tới ôm chặt lấy Phù Lam, khóc lóc cầu xin ca ca đừng đi.
Còn có cả cái hôm mẫu thân chết vào một mùa thu nào đó, trong sân nhỏ nơi mà hắn và mẹ hắn thuê, hắn ngây thơ đứng sát trong góc tường, phòng của mẹ hắn ồn ào như bầy ong vỡ tổ, bóng người trên song cửa sổ tới lui liên tục. Những người hắn vốn không quen đem hết quần áo của mẹ hắn ra ngoài, sau đó xé bỏ phù chú trừ tà dán đầy vách tường rồi ném ra bãi đất trống.
“Sao lại có quần áo của bé trai vậy?” Dì cầm một bộ quần áo đen bằng vải trúc bâu hỏi.
“Để dành mai mốt Tiểu Ẩn mặc đi.” Có người nói.
“Cũ quá rồi, còn có mùi nữa,” Dì chép miệng ghét bỏ, “Đồ của người chết xui lắm, bỏ đi, đốt hết đi!”
Dì ném bộ y phục đen vào đống lửa, váy áo đỏ thẫm đầy những mảnh vá của mẹ hắn, còn có khăn choàng cổ của mèo nhỏ nữa, tất cả đều bị ném vào lửa. Bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hoảng hốt khó tả, như thể những thứ kia mất đi thì đoạn quá khứ trân quý này của hắn cũng sẽ không còn nữa. Dì lôi tay hắn bước ra khỏi nguyệt môn, lướt qua tường đầu ngựa màu than chì rồi đi qua con đường lát đá ướt đẫm. Hắn cứ ngoái đầu vọng lại mãi, nơi ánh lửa đang rực cháy phía sau nguyệt môn. Những tia lửa và tro tàn tiêu tán giữa không trung, cùng với mấy con côn trùng nho nhỏ vờn quanh liên tục.
Ngọn lửa của mười ba năm trước hợp nhất với ánh lửa trước mặt, hắn gào khóc gọi ca ca.
Dưới ánh chiều tà vô hạn, bọn họ cưỡi đao Trảm Cốt bay mãi bay mãi trên bầu trời hoàng hôn lộng gió, nhưng vì sao mặt trăng lại dâng lên, hết thảy những điều này lại đi đến hồi kết? Cuối cùng trên đao Trảm Cốt chỉ còn lại mỗi mình hắn, hắn sẽ phải đi về phía tận cùng bóng tối cùng với sự cô độc, đến một tương lai nơi không có người chờ đợi hắn.
Thích Ẩn hóa điên vùng vẫy khỏi Thích Linh Xu và Chiêu Nhiễm rồi chạy về phía ngọn lửa như một con thiêu thân. Hắn vươn tay vào ánh lửa bừng bừng, muốn bắt lấy tro tàn, tro tàn của ca ca hắn. Bàn tay hắn sắp chạm đến góc áo rách màu đen kia, nhưng đau đớn lan tràn khắp cơ thể, cánh tay phải của hắn cháy thành tro rồi hòa cùng những đốm tro tàn kia. Thích Linh Xu và Chiêu Nhiễm dốc sức lôi hắn trở về, hắn mất đi cánh tay phải, quỳ dưới đất gào khóc thảm thiết.
“Phù Lam đền tội! Yêu ma đều chết!” Ôn Nguyên Khổ cao giọng tuyên bố.
Đệ tử tiên môn vui mừng khôn xiết, ai nấy đều lớn tiếng chúc mừng. Thích Ẩn ngơ ngác quỳ gối trước đại trận như một con rối gỗ. Hết thảy mọi chuyện như một giấc mộng, hôm qua ca ca còn nấu cơm may quần áo cho hắn, bỗng dưng hôm nay lại tan thành tro bụi trước mắt hắn.
Là ác mộng đúng không, hắn hoảng hốt nghĩ.
Cuối cùng chân hỏa cũng lụi tắt, sát trận ngừng chuyển động. Giữa tiếng hoan hô kia, Thích Ẩn tập tễnh bước vào giữa trận pháp, đao Trảm Cốt còn đó, một thứ gì đó đen như mực cuộn tròn nằm ngay bên cạnh, là mèo đen. Nó đã cháy thành than, Thích Ẩn đờ đẫn ngồi xổm xuống sờ nó, nhiệt độ ấm nóng, lòng bàn tay bốc khói xì xèo, dường như trái tim trong ngực vẫn còn đang đập.
Đau, hắn hiểu rõ, không phải mộng.
Thích Ẩn rút đao Trảm Cốt ra cất vào túi càn khôn, sau đó bế mèo đen lên rồi rời đi như một cái xác không hồn. Thích Linh Xu đi theo phía sau hắn, bỗng nhiên Thích Ẩn dừng lại, quay đầu lại nói với y: “Đừng đi theo ta, tiểu sư thúc, ta muốn yên tĩnh một mình.”
“Thương thế của đệ…” Âm điệu của Thích Linh Xu rất khẽ, sợ kích động hắn.
“Ồ, không đau.” Thích Ẩn nhìn vai phải trống rỗng của mình, “Không sao, ta nhờ người khác băng bó một chút là ổn.”
Hắn bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi, Thích Linh Xu không dám rời đi.
“Vậy huynh tránh ra một chút.” Thích Ẩn nói.
Thích Linh Xu gật đầu, đoạn lui ra sau vài bước.
Thích Ẩn tiến về phía trước, sau đó bước xuống Huyền Không Giai. Những vì sao yên tĩnh trên trời cao, hắn đứng giữa bầu trời bao la, gió lạnh thổi qua thân hình gầy gò của hắn, khiến hắn chợt cảm thấy dường như mình là hư vô, bất cứ thứ gì cũng có thể xuyên qua hắn mà không bị cản lại. Tháng năm vô hạn, trời cao xa xăm, hắn là một hạt cát bị vứt bỏ.
Trần thế này, thật hoang vắng.
Đột nhiên Thích Ẩn xoay người lại, đôi mắt hắn như hai hồ nước khô cạn.
“Tiểu sư thúc, dù là nhân gian hay Nam Cương, ta tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua.”
Hắn nói xong thì thả người nhảy xuống. Thích Linh Xu biến sắc nhào về phía trước, song chỉ kịp với tới một góc áo của hắn. Vạt áo màu đen tung bay giữa trời cao như một chú bươm bướm lẻ loi, Thích Linh Xu trơ mắt nhìn hắn đắm mình vào khoảng trời đầy sao hoang vắng rồi biến mất không còn thấy bóng dáng.
———