Kinh hồi (nhất)
“Các ngươi có ai thấy Vân Tri sư huynh đâu không?” Lưu Bạch đứng ở bên ngoài rào tre kêu, “Chưởng môn sư thúc hỏi huynh ấy đang ở đâu, hiện đã qua giờ Tuất, sao còn chưa về?”
Phù Lam lắc đầu, cùng Thích Ẩn gấp chăn lại.
Tang Nhược ôm chậu gỗ lớn hắt nước ra đường, đứng ở trong viện nhà mình nói vọng ra: “Ta cũng không gặp.”
“Có phải hắn qua đêm bên ngoài không?” Thích Ẩn lấy nha chi ra, ngồi xổm dưới mái hiên súc miệng, “Môn quy không phải chỉ để cho có thôi à? Quản hắn có về hay không làm gì?”
Lưu Bạch nhăn mày nói: “Vân Tri sư huynh không giống chúng ta, môn quy đối với chúng ta chỉ là có lệ, bởi vì chưởng môn nói chúng ta học chơi cho vui, nhưng Vân Tri sư huynh thì không được.”
“Đại sư huynh là chưởng môn tương lai.” Tang Thanh ở đối diện giòn giã nói, “Chưởng môn sư thúc rất nghiêm khắc với huynh ấy, học kiếm thuật không tốt liền bị bắt đi quỳ trước mặt Tổ sư gia.
Ngươi nhìn huynh ấy có bội kiếm, của chúng ta toàn là mấy miếng sắt vụn, chỉ có kiếm của huynh ấy là tiên kiếm chân chính, đó là chưởng môn sư thúc đập nồi bán sắt mua linh quặng tự tay rèn cho huynh ấy.”
Quá thảm, rèn thanh kiếm còn phải đập nồi bán sắt.
Thích Ẩn phun nước súc miệng ra, lấy khăn lau lau mặt, lại nói: “Ban ngày các ngươi có gặp hắn không? Sáng sớm ta gặp hắn đưa Lan Tiên cô nương xuống núi, không biết đã về chưa.”
Mọi người đều nói không, Lưu Bạch nóng nảy, nói: “Sư huynh cũng thật là, chưởng môn sư thúc còn đang tìm ở bên kia.
Nếu biết huynh ấy đêm qua không về, không biết sẽ phạt như thế nào nữa.”
Tuy rằng Thích Ẩn cảm thấy nên phạt quỳ tiểu tử Vân Tri này, rèn luyện gân cốt, miễn đi làm phiền cô nương người ta.
Nhưng mà dù gì cũng là sư huynh đệ, Thích Ẩn gãi gãi đầu nói: “Bỏ đi, có lẽ ta biết hắn ở đâu, ta đi bắt hắn về, bên phía sư phụ ngươi qua hỗ trợ một chút.”
Thay xong y phục, Phù Lam đã ngồi sẵn trên cái bừa cào chờ hắn, mèo mập nhảy vào lòng Thích Ẩn, theo hắn thượng bừa cào.
Trên đường bóng cây lả tả, tiểu tử Phù Lam này ngự bừa cào bay như trối chết, gió lớn táp vào mặt Thích Ẩn và mèo đen, một người một mèo mắt mũi méo xệch.
Thích Ẩn ôm chặt eo Phù Lam muốn y bay chậm một chút, lời còn chưa nói đã bay tới chân núi, bừa cào bỗng dừng lại, đầu Thích Ẩn ụp vào lưng Phù Lam.
Đầu óc choáng váng, Thích Ẩn ôm trán đi về phía nhà Lan Tiên Nhi.
Hai bên mái hiên treo dãy đèn lồng đỏ thắm, ánh trăng tròn vành vạnh treo trên tường đầu ngựa, có vài khung cửa sổ sáng đèn, người người nhà nhà di chuyển ở phía sau.
Đi một lúc bỗng nhiên thấy kỳ quái, Trường Nhạc phường không phải Giang Nam, lấy đâu ra tường đầu ngựa? Tập trung nhìn kỹ, đường phố căn bản không phải Trường Nhạc phường, mà cực kỳ giống trấn Ngô Đường.
Thích Ẩn đứng tại chỗ nhìn trân trối: “Này con mẹ nó không phải Ngô Đường sao? Ngốc Ca, ngươi ngự bừa cào đưa chúng ta đến nhầm trấn Ngô Đường rồi.”
Mặt đường im ắng, không người đáp lại, Thích Ẩn mờ mịt quay đầu, phát hiện Phù Lam với mèo đen mất tích, đường lớn trống trải chỉ lẻ loi một mình hắn.
Thích Ẩn ngốc trong chốc lát, chạy trở về, chung quanh im ắng, chỉ có tiếng bước chân hắn.
Chạy một lúc lâu vẫn không thấy gốc cây xoan phía trước Trường Nhạc phường, trong lòng mông lung không biết làm sao, bất tri bất giác đi tới Diêu gia.
Đứng dưới hiên một hồi, rốt cuộc không vào, Diêu gia chỉ còn lại lão thái thái, gặp mặt cũng không biết nói gì, vẫn là thôi đi.
Mới vừa xoay người, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng gọi: “Tiểu Ẩn, sao không vào nhà?”
Thanh âm này cực kỳ quen thuộc, Thích Ẩn xoay người, nhìn thấy dì đứng dưới dãy đèn lồng.
“…” Thiếu chút nữa dọa hắn hồn phi phách tán, run rẩy nói, “D…dì!”
Gặp quỷ, xác chết dì hắn vùng dậy!
“Cái đứa nhỏ này, mọi người đang chờ con ăn cơm kìa.” Dì bước tới, túm cổ tay hắn đi vào nhà.
Lông tơ Thích Ẩn dựng thẳng, không dám bỏ tay nàng ra, theo nàng vào nhà.
Dượng, lão thái thái đều đang ngồi trên bàn, Tiểu Viên đứng hầu một bên.
Dì ấn hắn ngồi xuống ghế, gương mặt dượng hiền từ nhìn hắn mỉm cười, Thích Ẩn trơ mắt há miệng, nhớ tới mấy tháng trước chín cái đầu khô quắt to bằng nắm tay phun ra từ cái miệng này.
Ghế lạnh cả mông, Thích Ẩn ngồi sởn tóc gáy, dì cầm đũa gắp đồ ăn cho hắn, “Có phải lại lơ mơ hay không? Một hài tử đang thông minh lanh lợi, bị xe ngựa tông cái, thành ra ngốc ngốc như vậy.”
“Bị xe ngựa tông?” Thích Ẩn hỏi.
“Không phải cả việc này con cũng quên chứ?” Mặt dì tràn đầy lo lắng, xoa xoa ót hắn, Thích Ẩn đau đến run rẩy, lúc này mới phát hiện sau đầu mình vậy mà có một vết thương.
Lão thái thái mặt ủ mày ê, “Tìm lang trung tới cho Thích Ẩn đi, Tiểu Ẩn, con quên hết rồi sau? Ba tháng trước con đi bốc thuốc cho dì, không nhìn đường, còn chưa tới cửa hiệu thuốc đã bị xe ngựa đâm phải.
Trên đầu rách một mảng lớn, nằm một mạch ba tháng liền.”
Dượng cũng ôm ống tay áo thở dài.
Thích Ẩn ngơ ngác mở to mắt, nhìn một bàn đầy người, dượng, dì, lão thái thái, còn có Tiểu Viên đứng bên cạnh, một nhà đầy đủ ngồi trước ánh nến, mùi thơm thức ăn quanh quẩn ở chóp mũi, tiếng đốc đốc gõ mõ bên ngoài đường phố vang vọng, ánh trăng treo trên cao, tựa như quái điểu trong trí nhớ của hắn chỉ là một cơn ác mộng.
Thích Ẩn cảm thấy đây chắc chắn là tâm ma của mình.
Một phát tàn nhẫn, tự mình vả mình một cái, mọi người đều khiếp sợ.
Dì trợn mắt, lẩm bẩm nói: “Xong rồi xong rồi, đứa nhỏ này ngốc thật rồi.
Tướng công, ngươi còn không mau đi thỉnh đại phu!”
“Được được, ta đi ngay.” Dượng cuống quít rời khỏi.
Mặt Thích Ẩn nóng rát, cơn đau rất chân thực, cảnh tượng trước mắt lại không hề thay đổi.
Đại phu vào nhà, bắt mạch cho Thích Ẩn, lại nhìn vết thương sau đầu, nói đầu hắn chưa lành, trong đầu còn có máu bầm, tĩnh dưỡng cho tốt, chờ máu bầm tan đi, người thì khoẻ rồi.
Thích Ẩn chống cằm, cảm thấy khó tin.
Chẳng lẽ mấy tháng qua là giấc mộng của hắn? Hắn nhớ rõ Phượng Tiên gả chồng, nhưng không nhớ mình bị xe ngựa đâm.
Ngẩng đầu nhìn mọi người, ngọn đèn dầu ánh lên mặt, đều là một biểu tình sầu khổ, giống như rất lo lắng cho bệnh tình của hắn.
Thích Ẩn ấp úng mở miệng: “À cái đó… có vẻ như ta mơ một giấc mộng rất dài.”
“Mơ thấy cả nhà biến thành quái điểu, ăn thịt người, đúng không?” Dì nói.
“Sao dì biết?” Thích Ẩn sửng sốt.
“Có đôi khi con nửa mộng nửa tỉnh, nói mê sảng, dì và dượng ghé tai vào nghe, toàn là quái điểu, quái điểu.” Dì đẩy hắn đi ngủ, “Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy.
Càng nghĩ càng ngốc, mau đi nghỉ ngơi, sáng mai dậy sẽ khỏi bệnh!”
Dì đẩy hắn đến thượng phòng, Thích Ẩn có chút sợ hãi, nói: “Không phải ta ngủ ở tầng gác mái sao?”
“Ai bảo con ngủ ở gác mái?” Dì oán trách liếc hắn một cái, “Ca con đi buôn bán, sáng mai trở về, hôm qua đưa tin bảo tìm được nhân sâm thượng hạng, mang về cho con dùng, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ.”
“Ca ta? Không phải gã đi Vô Phương Sơn tu tiên sao?”
Dì bưng miệng cười, “Đó phải là vận khí lớn lắm.
Làm sao, còn mơ thấy cả ca con đi tu tiên à? Được được được, nhờ cái miệng may mắn của con.
Đến lúc đó cả hai đứa đều đi, nhà chúng ta có hai kiếm tiên, Hoàng Thượng còn phải đến nhà ta xin chút phúc khí.”
Quen nhìn dì ngang tàng hống hách, chưa từng được đối xử dịu dàng như thế, Thích Ẩn cảm thấy không thoải mái, chỉ thấy dựng cả lông tơ.
Dì bước đến ngạch cửa, đang muốn khép cửa lại, Thích Ẩn ngồi trên giường, bỗng nhiên nói: “Dì, ta cảm thấy dì đã thay đổi.”
Dì quay đầu lại, “Thay đổi thế nào?”
Dưới ánh đèn, mi mắt nữ nhân cong cong, ý cười hoà thuận vui vẻ.
Thích Ẩn nhìn nàng, đột nhiên nói không nên lời.
Dì đứng bên cạnh cửa, nghi hoặc nhìn hắn.
Thích Ẩn cuối cùng cười cười, nói: “Xinh đẹp hơn.”
“Thôi đi, giữ cái miệng ngon ngọt sau này mà nịnh tức phụ!” Dì liếc hắn một cái, khép cửa ra ngoài.
Thích Ẩn cài cửa, ngồi vào bàn, đối gương chiếu phía sau, miệng vết thương ở phía sau đầu, thật sự nhìn không thấy, loay hoay một lát thì bỏ cuộc.
Lại ngồi một chút, bên ngoài yên tĩnh, cẩn thận bò ra cửa sổ, đến bên cửa phòng bếp.
Bên trong sột soạt một trận, nam nữ luân phiên thở dốc.
Cái tật ăn vụn của dượng vẫn không đổi.
Thích Ẩn trèo lên gác mái, lặng lẽ mở cửa, bên trong chất đầy rương hòm, không giống như có người ở.
Đi xuống lầu, đến nhà chính ngồi một lát, cầm lấy chén trà dưới bàn thờ lên xem, nát một góc, là khi hắn còn nhỏ bưng trà rót nước, không cẩn thận làm rơi.
Hắn trèo tường ra ngoài, bọc ống tay áo lắc lư trên đường.
Dãy cửa hàng quán, đen tuyền dưới ánh đèn.
Ánh trăng lướt qua tường đầu ngựa, chiếu lên mặt hắn.
Tay của dì ấm, là người sống, khả năng xác chết vùng dậy là không thể.
Ngô Đường không có biến, tất cả bày trí trong nhà đều không đổi, nơi này đích thị là trấn nhỏ Ngô Đường hắn sống mười lăm năm, là Diêu gia hắn ở mười lăm năm.
Thích Ẩn tựa vào tường ngồi xổm, trong đầu rối như tơ vò.
Phù Lam ngự kiếm rất nhanh, cũng không thể nào trong một tức bay ngàn dặm từ Phượng Hoàn Sơn đến Ngô Đường trấn được.
Rốt cuộc đây là yêu pháp gì, mà có thể biến Trường Nhạc phường thành Ngô Đường trấn, làm người chết sống lại? Hơn nữa những người này…… Hắn cảm thấy có điểm quái quái, không hợp lí.
Một tức = một hơi thở.
Thích Ẩn đứng lên tiếp tục đi, trấn nhỏ, đi một canh giờ là xong, Phù Lam với mèo đen nửa cái bóng cũng không thấy.
Hắn mệt lả, trèo tường trở về phòng, im ắng mà nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau rời giường, dì hấp tấp chạy tới, nói ca hắn đã trở lại.
Cả đêm Thích Ẩn ngủ không ngon, lười biếng đi ra cửa.
Tên mập chết tiệt kia trở về, lại còn ngủ cùng phòng với hắn, hắn tình nguyện đi ngủ gác mái.
Vượt qua ngạch cửa, một hắc y thanh niên dứng dưới bậc thềm, trên tay nắm dây cương một con ngựa.
Thích Ẩn dụi dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Dì vỗ hắn một cái, nói: “Tiểu Ẩn, không lẽ ngay cả ca con cũng quên chứ!”
Thanh niên đứng trên bậc thềm, đôi mắt to tròn đen láy phảng chiếu bóng dáng nghẹn họng của hắn.
Thích Ẩn kêu lên: “Phù Lam!?”.