Biên tập: Bảo Bảo.
Tất cả mọi người bị dọa lui ra sau vài bước. Vân Tri nghiêng qua lắc lại mấy lần rồi đến cạnh Thích Ẩn, thi thể kia ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt chi chít lỗ như tổ ong, cái miệng đen xì há to, ngũ quan méo mó đông cứng thành biểu cảm kinh hoàng, tựa như đang bi thảm gào rống trong im lặng.
Gã không cắn người, chỉ bẻ tay mình ra sau lưng cào, cào đến mức lưng nát bấy. Thích Ẩn nhìn mà đau lưng, thứ kia loay hoay cả buổi trời, đột nhiên quay mặt lại bò về phía bọn họ. Mọi người kinh hãi, chỉ mình Vân Tri lớn gan, tiến lên một bước đá gã vào đầm lầy.
Thi thể giãy dụa trong đầm lầy, càng giãy càng chìm sâu trong đó, không bò lên được, cuối cùng chìm hẳn xuống.
Mọi người sợ tới mức ba hồn bảy phách cũng bay mất, dù cho đã gặp qua yêu ma hình dáng đáng sợ, nhưng ghê tởm thế này là lần đầu thấy.
Thích Linh Xu nhíu mày nói: “Sau lưng gã có gì đó.”
Thích Ẩn gật đầu, phỏng đoán chính là thứ kia đã cắn gã đến mức cả người lồi lõm, thứ kia không rõ lai lịch, chỉ e khó đối phó, đá hết bọn chúng xuống đầm lầy là biện pháp tốt nhất.
Mọi người chỉnh đốn rồi tiếp tục lên đường, trời đã sáng bửng, kết giới Thiên Khung lộ ra dưới ánh nắng. Kết giới đó cũng khác với Phượng Hoàn, hệt như một vầng hào quang rực rỡ, khẽ nhấp nhô như những con sóng giữa vòm trời xanh biếc. Nếu xem kĩ ánh sáng hắt ra từ các khe hở trên lá, sẽ lờ mờ thấy được những sắc màu tuyệt đẹp. Tuyết đọng trên mặt đất đã tan ra, bọn họ dẫm lên vũng nước sóng sánh đi thẳng, không quá một nén nhang đã đến mộ phần của Thích Thận Vi.
Nhưng khi đến gần hơn, tất cả đều ngây người.
Mộ của Thích Thận Vi có một lỗ hổng lớn.
Bia đá cẩm thạch màu trắng ngã sang một bên, mặt đất gồ ghề, nhấc chân lên xem thử thì toàn là bùn nhão. Từ cửa động nhìn xuống, cái động rất sâu, phía dưới tối om, thỉnh thoảng thấy gợn nước nhấp nhô phản chiếu ánh sáng, cùng với một lối đi thông qua mộ phần bên trái. Một mùi hôi thối bốc lên, tựa như bị đông cứng trong hang động qua trăm ngàn năm, hôm nay nhân cơ hội giải phóng toàn bộ.
Nơi này địa thế thấp, có vẻ như là tuyết tan ra chảy thành dòng rồi làm hư hại ngôi mộ. Thích Ẩn ghé đầu nhìn lối đi trong mộ, tối đen như mực, vọng không thấy điểm cuối. Vô Phương này thực sự rất hào phóng, mạnh tay chi bạc tu sửa mộ cha hắn khang trang như vậy.
Sắc mặt Thích Linh Xu rất khó coi, Thích Ẩn còn tưởng rằng là vì mộ của Thích Thận Vi bị hỏng, y thấy khó chịu trong lòng. Nhưng y ngồi xổm xuống trước động, nói: “Này không phải mộ của sư tôn.”
“Không đúng,” Vân Tri cúi đầu lật bản đồ, “Đâu có đi nhầm.”
Thích Linh Xu nói: “Sư tôn qua đời đột ngột, mộ huyệt chỉ là một cái hố đào qua loa cao khoảng nửa người, thậm chí còn không xây gạch đá.”
Thích Ẩn cúi đầu nhìn, cái động này cao phải ít nhất một người.
Chiêu Minh nghi hoặc nói: “Mộ của Thích trưởng lão còn biến hóa bảy mươi hai lần hả?”
Phương Tân Tiêu cũng nghi ngờ dò xét, mặt nước đen kịt phản chiếu khuôn mặt của bọn họ, ai nấy cũng mang vẻ mặt ảm đạm chết chóc, trông u ám vô cùng.
“Không phải thay đổi,” Vân Tri nói, “Là bị nước trôi sụp.”
Hắn chỉ chỉ vách động, ở giữa có một chỗ lồi lên, có thể nhìn các lớp bùn đất rất rõ ràng, còn có cả dấu vết bị rửa trôi. Rõ ràng nửa trên là mộ huyệt của Thích Thận Vi, nửa dưới là đường vào mộ mà bọn họ nhìn thấy. Hoá ra Vô Phương dám đè mộ cha hắn lên mộ của người khác, mẹ nó thiếu đạo đức quá rồi đó. Thích Ẩn có hơi oán trách: “Vô Phương các ngươi chọn chỗ xây mộ cũng bất cẩn quá đó, sao không nhìn trước coi có chiếm vị trí của tiền bối nào không? Đè lên đầu người ta như vậy, không sợ đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Vân Tri nhún vai: “Có lẽ là sợ Thích sư thúc lẻ loi hiu quạnh, nên tìm bạn cho người tâm sự.”
Thích Linh Xu nhìn hắn một cái, đoạn nói: “Lũ lụt trôi mộ, có lẽ quan tài bị hư hỏng, ta xuống nhìn thử.”
Nói xong y liền nhảy xuống, mặt nước đen kia không tới mắt cá chân. Vân Tri nhướng mày cười: “Ta xuống với ngươi!”
Đang định nhảy xuống, bỗng nhiên có một âm thanh mơ hồ từ sâu trong mộ đạo theo gió lạnh vọng tới. Âm thanh kì quái kia giống như tiếng người, lúc rõ lúc không. Tiếng người không biết từ đâu truyền đến, mọi người nhìn nhau, mặt ai cũng như thấy quỷ, Thích Linh Xu cũng đứng im tại chỗ rất lâu. Nhưng mọi người cẩn thận nghĩ lại, nước rút hơn phân nửa, cái động này chắc chắn đã có từ mấy ngày trước rồi, nói không chừng là có con yêu quái nào đó đi vào.
Giọng nói kia nỉ non lẩm bẩm, giống như đang liên tục lặp lại điều gì đó. Thích Ẩn tập trung lắng nghe, linh lực của hắn nông, nhĩ lực không xa bằng người khác, cố hết sức mới nghe được.
Đột nhiên sắc mặt Thích Linh Xu trắng bệch, y trợn to mắt, nói: “Là sư tôn!”
Y vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt. Thích Ẩn cũng chấn động, lúc trước lão béo kia nói cha hắn bán sống bán chết, chẳng lẽ thật sự còn sống sao? Thích Linh Xu cũng không nói thêm câu nào, cất bước chạy vào. Vân Tri vội nhảy xuống hố đuổi theo, còn không quên hô lớn: “Hắc Tử, đuổi theo!”
Hắc ông nội ngươi! Thích Ẩn thầm mắng một tiếng, sau đó cũng nhảy xuống.
Mộ đạo âm u, gió lạnh liên tục táp vào mặt, lạnh đến mức khung xương của Thích Ẩn gần như đóng một lớp băng. Nước lạnh đọng dưới đất cứ liên tục vẩy lên mắt cá, Thích Ẩn dốc sức đuổi theo, tên nhóc Thích Linh Xu kia nhanh như chuột vậy, thoáng cái đã mất hút không thấy bóng dáng.
Mọi người không biết đã đi bao lâu, cuối cùng trước mặt cũng trở nên sáng sủa. Một con sông thật dài vắt ngang phía trước, hai đầu mênh mang, không thấy đầu nguồn và điểm cuối. Phía tây bắc có một cây cầu vòm bằng đá, bên kia bờ tối om, lờ mờ hiện ra một ngôi đền. Thích Linh Xu giơ đăng phù đứng trên bờ, cúi đầu nhìn dòng sông đen kịt bên dưới. Một chiếc quan tài lớn bằng gỗ đào được thả trôi dưới lòng sông, nắp quan tài hé mở, bên trong rỗng tuếch.
Trong nháy mắt, mọi chuyện rõ ràng, Thích Thận Vi không chết, y bị chôn sống. Sau đó có lẽ là lũ lụt trôi mộ phá quan tài, y mới cạy nắp chui ra được. Thích Ẩn thở phào nhẹ nhõm, tai họa để lại ngàn năm, hắn biết ngay cẩu kiếm tiên này không chết dễ dàng vậy đâu.
“Chia làm hai đường,” Thích Linh Xu nhanh chóng quyết định, “Ta đi tìm sư tôn, các ngươi đi tiếp, tiếp tục tìm Vân Lam.”
“Không được,” Vân Tri nói, “Sao chúng ta có thể để ngươi một mình đi tìm sư phụ ngươi được?”
Chiêu Minh và Phương Tân Tiêu cũng nhao nhao gật đầu, Vân Tri tiếp tục nói: “Ta với sư đệ ta đi cùng ngươi,” hắn chỉ chỉ hai người Phương Tân Tiêu, “Hai người các ngươi đi tiếp.”
Hắn đề ra phương án như vậy, khiến Chiêu Minh sững sờ tại chỗ. Nói cho cùng thì Vân Lam là đệ tử Phượng Hoàn, tính thế nào cũng phải là Phượng Hoàn Sơn tìm Phượng Hoàn Sơn, Vô Phương Sơn tìm Vô Phương Sơn. Ai ngờ Thích Linh Xu lại gật đầu tán thành, “Ta đưa lệnh phù cho các ngươi, nếu các ngươi không thấy Vân Lam, lập tức quay về Diệt Độ Phong bẩm báo cho các trưởng lão.”
Chiêu Minh lắp bắp nói: “Tiểu sư thúc, chuyện này…”
“Nghe lệnh hành sự.” Thích Linh Xu nói.
Tiểu sư thúc đã lên tiếng, đương nhiên Chiêu Minh phải vâng dạ đáp ứng, nhận lệnh phù, dẫn Phương Tân Tiêu lưu luyến rời đi.
Nhìn bọn họ dần dần biến mất vào sâu trong mộ đạo, ba người dọc theo con đê đi về phía cây cầu vòm. Vân Tri vừa đi vừa cười nói: “Tiểu sư thúc, nếu muốn tiếp tục đồng hành, giờ chúng ta thẳng thắn với nhau trước nhé. Nếu đoán không sai, ngay từ đầu ngươi đã định đến mộ của Thích sư thúc đúng không?”
Lời này của hắn không sai, một đường tới đây, mục tiêu của Thích Linh Xu rất rõ ràng, căn bản không phải vì tìm Phù Lam. Thích Linh Xu lại không trả lời, chỉ nói: “Ngươi nói trước.”
“Chỗ sư phụ ta có một trản mệnh đăng của Thích sư thúc, mệnh đăng tới giờ vẫn chưa tắt, Vô Phương lại truyền tin rằng người đã chết. Sư phụ lo lắng cho Thích sư thúc, cho nên phái chúng ta đến thăm dò.” Vân Tri nói.
“Chúng ta còn phát hiện vết máu ở thạch thất của ngươi.” Thích Ẩn bổ sung nói, “Đúng rồi, hỏi ngươi chuyện này, sư tôn ngươi từng tu bí pháp Vu La sao?”
Thích Linh Xu lắc đầu, “Chưa từng, sư tôn chuyên tu kiếm đạo, chưa từng đề cập tới chú thuật.”
Thế thì kì quái… Vậy năm người kia vì sao lại chết? Thích Ẩn rơi vào trầm tư.
Thích Linh Xu lấy một ống trúc trong túi càn khôn ra, đưa cho Vân Tri, “Mồng tám tháng tư ta ở phương bắc nhận được tin dữ, lúc quay về Vô Phương sư tôn đã khâm liệm xong rồi, đặt linh cữu ở đại điện Vô Phương. Ta đưa linh cữu sư tôn xuống mồ, lúc trở lại thạch thất phát hiện thứ này trong khe hở bậc thềm.”
Vân Tri mở ống trúc ra, Thích Ẩn cũng thò đầu qua nhìn, nhất thời cả kinh, bên trong là một khúc xương ngón tay trắng bệch.
“Này không phải là ngón tay sư tôn, nhưng ta cũng biết sư tôn chết bất đắc kỳ tử chắc chắn có ẩn tình.” Thích Linh Xu nhắm mắt, che đi ánh mắt bi thương, “Lúc ta rời khỏi Vô Phương, rõ ràng thương thế của người đã có chuyển biến tốt, đã có thể xuống đất bước đi rồi. Mồng tám tháng tư lại đột nhiên truyền tin dữ đến. Sau đó ta âm thầm điều tra, nhưng không thu hoạch được gì, cho đến khi các ngươi tới Vô Phương.”
“Sao ngươi biết chúng ta muốn tìm Thích sư thúc?” Vân Tri nghi hoặc hỏi.
“Vân Lam mất tích còn không phải là kế hoạch để lén vào rừng cấm của các ngươi sao?” Thích Linh Xu thản nhiên nói, “Thứ cho ta nói thẳng, ngươi với Vân Ẩn diễn quá tệ, Vân Lam mất tích, vậy mà không thấy hai ngươi hoảng loạn chút nào cả.” Y nhìn vào mắt Thích Ẩn, ho nhẹ một tiếng, “Đặc biệt là ngươi, ngươi với Vân Lam tình sâu nghĩa nặng, không thấy ngươi lo lắng gì hết.”
Thích Ẩn: “…”
Tình sâu nghĩa nặng là ý gì hả? Thích Ẩn cạn lời, ngoại trừ thỉnh thoảng hắn có vài suy nghĩ không an phận với ca hắn, những lúc còn lại đều trong sạch mà? Coi như hắn đã tỏ, quả nhiên đứng đắn chỉ là ngụy trang, nội tâm thằng nhóc này cũng là một tên bại hoại.
Vân Tri ôm cánh tay cười, “Thật ra ngươi đoán sai một chỗ rồi, Ngốc sư đệ mất tích không có trong kế hoạch của chúng ta. Sư đệ kia của ta là một thần nhân, y hành sự chúng ta không quản được.”
Lời nói của hắn úp mở mơ hồ, rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện của Vân Lam. Thích Linh Xu cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Nhưng mà, điều làm cho ta chắc chắn về mục đích của các ngươi nhất là các ngươi đã mang Thích Ẩn hàng thật đến đây.”
Thích Ẩn sửng sốt, buồn rầu nói: “Sao ngươi phát hiện vậy? Ặc… Chẳng lẽ là lần đó ở Tĩnh Tuyền sao?”
“Ta không biết ngươi có nhận ra không…” Thích Linh Xu nói nửa chừng bỗng nhiên trầm xuống, hình như đang cân nhắc dùng từ, lại giống như chần chừ không biết có nên nói hay không. Thích Ẩn nghi hoặc nhìn y, y dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Thích Ẩn, ánh mắt của ngươi mỗi lần nhìn ta trông rất buồn bã. Có lẽ là ta nhìn lầm, nhưng ta cảm thấy trong ánh mắt của ngươi có… cảm giác bị bỏ rơi.”
Thích Ẩn: “…”
Hắn không lên tiếng, xấu hổ gãi gãi đầu xoay mặt đi.
Tên nhóc Thích Linh Xu này đúng là không biết nói chuyện, y hệt ca hắn vậy, có cần phải nói thẳng vậy hôn? Bị người ta vạch trần, hắn thật sự muốn tìm cái lỗ chui vào, nhưng nơi này trống trơn làm gì có chỗ để trốn, hắn chỉ đành quay mặt đi, giống một con đà điểu chui đầu vào cát lừa mình dối người.
Đúng vậy đúng vậy, hắn đúng là đố kị đấy. Rõ ràng hắn mới là con ruột của Thích Thận Vi, bi bô tập nói trong vòng tay Thích Thận Vi nên là hắn, tay cầm tay học viết chữ cũng nên là hắn, đi theo người cha thiên hạ vô địch luyện kiếm càng nên là hắn. Nhưng ai biết kết duyên đối với đại đạo kiếm tiên là tội lỗi là sỉ nhục, máu mủ ruột rà còn không bằng tình cảm sư đồ. Người ta thu được đồ đệ giỏi, cả nhà hòa thuận vui vẻ, lúc ấy hắn ở Ngô Đường xào rau cuốc đất, cả ngày bị dì mắng mỏ, biểu ca xem thường, hắn ủ rũ héo úa, ngồi xổm dưới ngưỡng cửa đếm kiến nhìn sao, là một món đồ rởm cha không thèm.
Không sao, hắn cũng quen rồi, trái tim hắn đã tan vỡ từ lâu, cái châm kia cũng chỉ đâm vào chỗ trống, không đau đớn gì cả. Nhưng mà thể diện thì phải giữ, Thích Ẩn hít hít cái mũi chua lòm, cố nặn ra một gương mặt tươi cười cứng ngắc, quay đầu lại nói: “Không có gì, ta chỉ hơi buồn xíu thôi. Ngươi là một người anh tuấn tài giỏi, ai cũng ngưỡng mộ ngươi mà. Giờ ta không sao, ta quên từ lâu rồi. Ha ha ha!”
“Hắc Tử,” Ánh mắt Vân Tri đượm vẻ thương hại, “Ngươi cười còn khó coi hơn khóc nữa.”
Thích Ẩn nghẹn họng, tức giận trợn mắt với hắn.
Thích Linh Xu nói, “Ta biết ngươi từ lâu rồi, Thích Ẩn, khi ta còn rất bé. Bọn họ đều nói sư tôn có đứa con trai ở bên ngoài, ta đã từng nghi ngờ vì sao sư tôn không đi tìm ngươi, cho đến giờ ta vẫn không biết đáp án. Nhưng ta biết, trong lòng người vẫn luôn mong nhớ ngươi.”
Thích Ẩn trầm mặc, thật sự mong nhớ sao? Tìm hắn có mất công gì lắm đâu, ngự kiếm đi một đêm là tới. Cho dù không thể nhận con trai, chẳng lẽ thỉnh thoảng đến thăm một chút cũng không được à, tốt xấu gì thì cũng cho dì ít tiền, nói không chừng hắn đã có cuộc sống tốt hơn rồi. Thích Ẩn thờ ơ mỉm cười, cất giọng chế giễu, như thể công kích, cũng như thể đang tự bảo vệ mình, nói: “Ồ, thế à? Mong nhớ vậy sao?”
“Ngươi có muốn biết sao ta lại phát hiện ra ngươi không?” Thích Linh Xu dừng bước, thấp giọng nói, “Bởi vì Vân Lam nói ngươi tên Chó Con. Hồi tháng ba, ta nhận được lời mời của Chung Cổ Sơn giúp bọn họ trừ yêu, trước khi đi có để lại một tấm kính lưu ly ở thạch thất. Mồng tám tháng tư, lúc sư tôn sắp chết, người đã cầm kính lưu ly liên tục gọi ‘Chó Con’.”
Thích Ẩn sửng sốt.
“Khi đó ta không biết gì hết, cho đến ngày ấy ở Tĩnh Tuyền, ta mới hiểu được là lúc ấy người muốn gặp ngươi lần cuối.” Thích Linh Xu chậm rãi nói, “Âm thanh vừa rồi từ mộ huyệt truyền đến, từng tiếng từng tiếng, cũng là ‘Chó Con’.”
Thích Ẩn cụp mắt, trong lòng đau khổ nói không nên lời. Gì vậy, hắn oán hận nghĩ, thật sự muốn gặp hắn sao? Hắn hận người đàn ông kia mười mấy năm, giờ tự nhiên chạy tới nói với hắn, con trai à, cha có nỗi khổ tâm, thật ra cha rất yêu con. Giống như chỉ cần người này nói yêu hắn thôi, mười mấy năm bỏ vợ bỏ con đều có thể tha thứ. Mười mấy năm kia như nước chảy mây trôi, mẹ hắn đã mất, hắn cũng trưởng thành, dựa vào một câu ‘Chó Con’ mà muốn hắn bỏ qua sao!
Nhưng trái tim cứng rắn của Thích Ẩn dường như có gì đó sụp đổ, bất tri bất giác nứt ra một cái khe nho nhỏ. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, mặt nước đen kịt phản chiếu khuôn mặt hắn, hắn nhìn chính mình, thảm thương cười cười.
Người đàn ông đó… Vậy mà thật sự yêu hắn.
Thích Linh Xu và Vân Tri im lặng nhìn hắn, hắn cúi đầu, rất giống chó nhà có tang. Thích Linh Xu rũ mắt, nhớ tới khoảnh khắc Thích Ẩn đứng dưới đài Thức Kiếm xa xa nhìn y. Lúc y ngoảnh đầu lại, Thích Ẩn lại hoảng loạn xoay người, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Khi ấy Thích Ẩn cúi đầu, thẳng vai, hai tay cất trong tay áo, rõ ràng đi giữa dòng người, song bóng dáng lại cực kỳ cô đơn.
Mỗi lần nhìn hắn, Thích Linh Xu sẽ cảm thấy hình như là mình đã đoạt vị trí của người ta. Có lẽ là vận mệnh sai lầm, thủ đồ Vô Phương vốn phải là Thích Ẩn, tiểu sư thúc người người kính trọng vốn phải là Thích Ẩn, trời xui đất khiến lại bị một đứa trẻ hoang nào đấy cướp mất. Giống như vở kịch Chân Giả Thiên Kim[], vai chính trôi dạt phương trời, kẻ giả mạo hưởng vinh hoa phú quý. Thích Linh Xu yên lặng nghĩ, là y nợ hắn.
[] Chân Giả Thiên Kim: tên một vở kịch, nội dung về nhân vật chính bị tráo thân phận, thật giả lẫn lộn.
Sau một lúc lâu, Thích Ẩn đứng lên, trầm giọng nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm ông ấy. Ta phải hỏi ông ấy cho rõ ràng vì sao lúc trước lại vứt bỏ ta và mẹ ta, vì sao mười tám năm qua không có lấy một tin tức. Nếu câu trả lời của ông ấy không khiến ta hài lòng,” hắn lau mặt, xoay đầu lại, ánh mắt bỗng nhiên hung dữ, “Ông đây sẽ đập cái đầu chó của ông ấy.”
Thích Linh Xu vừa định gật đầu, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng kêu la của bọn Phương Tân Tiêu: “Tiểu sư thúc!”
Hai người này sao còn chưa đi nữa? Thích Ẩn nhấc mi, thấy gương mặt kinh hoảng của bọn họ, Chiêu Minh hoảng sợ nói: “Tiểu sư thúc, không thấy cửa động đâu nữa.”
“Là sao?” Thích Linh Xu cau mày.
“Cửa động không còn nữa!” Phương Tân Tiêu kêu lên, “Cửa động biến mất!”
Thích Linh Xu, Vân Tri, Thích Ẩn ba người nhìn nhau, bọn họ quay lại mộ đạo, lội nước đi một đoạn đường dài, cuối cùng cũng tới lối ra. Cửa động đã biến thành một vách đá gồ ghề, Thích Linh Xu giơ đăng phù kiểm tra, vách đá kia hợp nhất với nham thạch xung quanh, không có dấu vết đục rìu, tuyệt đối không phải là người bên ngoài nhân lúc bọn họ sơ ý mà dọn đá lấp cửa động.
“Mẹ nó gặp quỷ rồi.” Vân Tri duỗi tay sờ sờ vách đá.
“Thử lệnh phù chưa?” Thích Linh Xu hỏi.
“Thử rồi,” Chiêu Minh bất an nói, “Vô dụng.”
Thích Linh Xu thử lại lần nữa, quả nhiên không mở được trận pháp. Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, Chiêu Minh ngập ngừng: “Vậy là có quỷ thật hả?”
Phương Tân Tiêu rùng mình một cái, ôm cánh tay nói: “Sư huynh, huynh đừng có làm ta sợ, ta sợ quỷ nhất. Hồi còn bé mấy huynh mấy tỷ kể chuyện ma, làm ta mất ngủ nguyên đêm.”
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, rét lạnh cả người, Thích Ẩn cũng cảm thấy chỗ này có hơi quái dị.
Thích Linh Xu nhíu mày nói: “Chớ có tự mình dọa mình, có lẽ là cơ quan huyễn thuật.”
Chiêu Minh muốn dùng kiếm đục một lỗ trên vách đá, Vân Tri ngăn hắn lại, lắc đầu nói không thể. Kết cấu nham thạch ở đây hợp nhất thành một khối nguyên vẹn, chỉ sợ lỗ ra còn chưa đục được, mộ đạo đã sụp trước rồi. Dứt lời bỗng nhiên nhớ tới gì đó, Vân Tri vội lấy kính lưu ly của Phượng Hoàn ra, lau chùi mấy cái, bên trong lờ mờ hiện ra bóng dáng ôn tồn của Thanh Hòa.
Thanh Hòa lắc đầu cười nói: “Vân Tri sư điệt, ta dặn ngươi cách nửa canh giờ mở kính một lần, giờ đã qua hai canh giờ rồi ngươi mới nhớ tới ta.”
“Sư thúc, người đại nhân đại lượng, đừng so đo với tiểu chất mà.”
Vân Tri kể lại tình huống, Thích Linh Xu bổ sung. Thanh Hòa trầm ngâm trong chốc lát, yêu cầu xem quan tài của Thích Thận Vi. Mọi người quay lại con sông, cách mặt kính lưu ly, Thanh Hòa quan sát một lúc, giọng nói bỗng nhiên đanh lại, “Đám nhỏ, mộ này không thể ở lâu, các ngươi mau chóng tìm đường ra ngoài đi.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※