Biên tập: Bảo Bảo.
Sáng sớm, giờ Mão một khắc, Thiên Tru Nhai.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi, mặt trời ló dạng sau những đám mây cuối trời, muôn vàn ánh nắng xuyên qua màn mây như những mũi tên bằng vàng rực rỡ. Bầu trời phía trên Vô Phương Sơn vẫn u ám, sẫm màu mai cua, tựa như nét mực lâu năm bị phai màu. Đệ tử Vô Phương đẩy lồng giam lên Thiên Tru Nhai, tất cả đều mặc y phục trắng thêu họa tiết mây và nước, cổ áo trắng điểm xuyết hoa mai, sắc mặt trắng toát, nhìn sơ qua trông như một hàng búp bê sứ vô cảm.
Bọn họ mở cái lồng sắt đen to lớn, nắm xiềng xích trên cổ trư yêu lôi ra ngoài, trư yêu thấy đám người Vô Phương Sơn thì cười lạnh, “Ê đám rùa đen Vô Phương Sơn, dời tù cẩn thận một chút, ông mày đã sắp xếp vị trí cho các ngươi rồi đó.”
Đệ tử Vô Phương mắt điếc tai ngơ, đeo khóa mõm bằng thiếc cho nó, tống nó vào lồng sắt. Mới vừa mở lệnh phù ra, Linh Tỉ đệ tử của Nguyên Doãn từ dưới bậc thềm bước lên, chắp tay nói: “Con trư yêu này rất gàn bướng, vừa khéo ta rảnh rỗi, sư phụ lệnh ta hỗ trợ các sư đệ áp giải nó đi.”
Mọi người đều chắp tay chào hỏi, “Sư huynh mới vừa trừ yêu về ư? Hình như sớm hơn bình thường một chút thì phải.”
Linh Tỉ mỉm cười, bình tĩnh đứng yên trong trận pháp Di Độn. Ánh mắt hắn thoáng nhìn ra ngoài xa xa, nơi có một bóng người cao gầy đứng phía sau cây tùng, đó là Thanh Hòa đang mỉm cười gật đầu với hắn. Ánh vàng chợt lóe, những người đứng trên Thiên Tru Nhai biến mất trong chốc lát.
Một trận trời đất quay cuồng, Thanh Minh đáp xuống mặt đất. Hắn bất giác sờ sờ mặt mình, các đường nét trên khuôn mặt đã thay đổi, hắn giả thành bộ dạng của Linh Tỉ – đệ tử của đạo pháp trưởng lão Nguyên Doãn, một trong bốn tòa trưởng lão, Thanh Hòa thường hay cùng Nguyên Doãn luận đạo, tiện thể chọc tức Nguyên Doãn, cho nên đệ tử của Nguyên Doãn Thanh Hòa tương đối quen thuộc. Vừa khéo Linh Tỉ ra ngoài trừ yêu vẫn chưa có về nên mượn tạm thân phận của hắn. Ngước mắt nhìn lên, trong lòng kinh hãi, trước mặt không phải là rừng cấm như trong tưởng tượng, mà là một sơn động sâu tít. Đường trong sơn động ngoằn ngoèo tới tận cửa ra, hai bên vách đá đều có cắm dãy nến, hắt lên mấy khuôn mặt như búp bê sứ của đệ tử Vô Phương.
Mẹ nó chỗ quái nào đây? Thanh Minh khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ yên lặng bám theo đuôi đoàn áp giải.
“Đoán xem đệ đang ở đâu.” Bỗng nhiên trong đầu vang lên giọng nói của Thanh Hòa.
Hắn để lại thần thức trong gương Hiểu Thế của Thanh Hòa, những gì hắn nhìn thấy nghe thấy Thanh Hòa cũng có thể biết được. Thực ra Thanh Minh không thích cái gương Hiểu Thế này cho lắm, cảm giác như tâm trí của mình đều bị Thanh Hòa nhìn thấu. Hắn thử tưởng tượng ra một bức xuân cung đồ, Thanh Hòa bất đắc dĩ nói: “Sư đệ, làm chính sự.”
Thanh Minh sờ tay lên vách đá lạnh lẽo, có nơi còn có nước chảy, hắn sờ thử, ngón tay suýt nữa đông cứng. Hắn dùng thần thức nói: “Vách đá rất lạnh, cảm giác như đang đi vào một cái hầm băng, phía sau vách đá nghe có tiếng nước chảy rất nhỏ. Xung quanh ẩm ướt, giày và tất ướt nhẹp, lạnh như vậy, ướt như vậy, có lẽ bên ngoài là Băng Hải Thiên Uyên. Vách đá là đá huyền vũ, có lẽ bọn ta đang ở sâu dưới lòng đất cách mặt đất ba mươi trượng. Tiện thể nói cái này, ở đây không có cấm chế, có thể ngự kiếm. Ta phóng thần thức được không?”
“Được.”
Thanh Minh phóng thần thức, thần thức của hắn có thể bao trùm trong phạm vi tới mười trượng, hắn thấy có hàng chục hang động hình tròn chằng chịt đan xen, nối với nhau bằng những khoảng không đen ngòm. Hắn ở rìa hang động, sóng biển lạnh lẽo của Băng Hải Thiên Uyên âm thầm dao động bên ngoài. “Có rất nhiều hang động, không có hàng lối gì cả, có lẽ là được hình thành một cách tự nhiên. Các trạm gác bố trí dày đặc, cứ cách mười bước là có hai đệ tử Vô Phương. Cổ áo thêu hoa mai, đều là đệ tử dưới bốn tòa Linh Tự của Vô Phương. Ở chỗ rẽ thì có nhiều đệ tử đứng gác hơn. Sư huynh, xem ra chúng ta đánh bậy đánh bạ, vừa khéo lạc vào chỗ không muốn để thiên hạ biết của Vô Phương rồi.”
“Tốt lắm, đệ tìm đường thông ra Băng Hải Thiên Uyên đi. Băng Hải Thiên Uyên cách mộ của Nguyên Vi không xa, bơi trong Băng Hải sau đó cập bờ ở phía nam, cứ đi tiếp về phía nam độ nửa canh giờ là có thể tới mộ địa của Nguyên Vi.” Thanh Hòa nói, “Sư đệ, thứ lỗi cho ta nhắc nhở thêm lần nữa, phù dịch dung trên mặt đệ có một cái phù minh hỏa, nếu thân phận của đệ bị bại lộ không thể trốn thoát, hy vọng đệ lập tức phát động phù này tự hủy mặt mình. Chúng ta sẽ không thừa nhận thân phận của đệ, ký lục của đệ sẽ ghi là trừ yêu mà chết.”
Thanh Minh nở nụ cười không tim không phổi, hắn nói: “Yên tâm đi sư huynh, nếu như ta bị phát hiện, nhất định sẽ quy hàng Vô Phương, tiện thể khai huynh với tên mập chết tiệt kia là đồng bọn.”
Thanh Hòa cười hờ hững, không đáp lại.
Thanh Minh biết tên này có để lại chú thuật trên người hắn, nếu hắn không tự sát, Thanh Hòa cũng sẽ tiễn hắn về Tây Thiên. Thanh Hòa luôn là người tàn nhẫn nhất trong nhóm ba người bọn họ, Thanh Thức lén nói với hắn có lẽ là vì tang thê lúc còn trẻ, tâm lý có hơi vặn vẹo. Không sai, trước khi xuất gia tên nhóc này từng có một người vợ hiền, sau này bệnh chết, hắn vô cùng bi thương, nản lòng thoái chí mới đi vào cửa Phật.
Không ai tưởng tượng được cái tên khẩu Phật tâm xà này lại là một kẻ si tình, cho đến khi lần trước có một đệ tử ngự kiếm té gãy chân, tìm hắn trị liệu, lúc đang chờ hắn xay thuốc thì thấy bức họa trên tường. Có lẽ tên đệ tử kia cũng vất não đi rồi mới buột miệng: “Sư thúc, nghe nói trước kia mắt của người đâu có mù, sao mắt nhìn lại kém thế. Con thấy vợ của người cũng tầm thường, sao người vẫn mãi tâm niệm vậy?”
Bởi vì những lời này mà Thanh Hòa chặt luôn cái chân lành của đệ tử kia. Sau đó đệ tử kia tức giận chất vấn hắn lý do, Thanh Hòa mỉm cười nói: “Bởi vì mắt nhìn của tại hạ kém.”
Thanh Minh đi theo đám người phía trước, thông qua từng trạm kiểm soát. Canh phòng ở đây vô cùng nghiêm ngặt, mỗi trạm kiểm soát đều có bốn người tuần sát, bốn người canh gác. Thanh Minh không đếm được mình đã qua bao nhiêu cái sơn động, hình như vẫn luôn đi giữa Băng Hải Thiên Uyên, vì vách đá lúc nào cũng ẩm ướt. Cửa đá cồng kềnh dâng lên, bọn họ tiến vào một sơn động thật dài, bên trái là vách đá huyền vũ màu đen, bên phải là một bức vách lưu ly mờ mờ.
Bước chân của Thanh Minh bất giác chậm lại, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng bên ngoài bức vách lưu ly.
Đó là Băng Hải Thiên Uyên, có rất nhiều “người” lơ lửng giữa làn sóng nước xanh thẫm, hình dáng của bọn họ khác nhau, hầu hết nửa thân dưới đều biến dạng. Tất cả bọn họ đều nhắm mắt, tựa như đang ngủ, phóng thần thức tới có thể nghe thấy nhịp thở đều đều của bọn họ. Giữa sự im lặng lạnh lẽo đến chết người, Thanh Minh bất giác thấp giọng, mặc dù là dùng thần thức truyền tin, “Sư huynh, huynh thấy không? Mẹ nó đó là yêu hay người đấy?”
Thanh Hòa “chậc” một tiếng, “Chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy.”
Đương lúc nói chuyện, một kẻ trong số họ đột nhiên mở to đôi mắt đỏ như máu, gào lên đâm sầm vào vách tường lưu ly, móng vuốt màu xanh sẫm cào ra năm vết nứt trên bức tường. Thanh Minh nhất thời sợ ngây người, theo bản năng muốn ngự kiếm. Một bàn tay đặt lên vai hắn, Thanh Minh cả kinh, cố kìm lại ý muốn thúc một chỏ ra sau, Nguyên Tịch bước tới bên cạnh hắn, vén tay áo cười nói: “Linh Tỉ, lá gan của con càng lúc càng nhỏ đấy. Nó chỉ gặp ác mộng rồi bừng tỉnh mà thôi. Con xem, nó lại thiếp đi rồi kìa.”
Quả nhiên, “người” kia chậm rãi nhắm mắt lại, cứ vậy mà tì trán lên vách tường lưu ly rồi ngủ yên. Nguyên Tịch lại nói: “Nhưng mà cần phải tăng cường trấn hồn mới được, nếu như chúng nó thức tỉnh cùng lúc thì gặp phiền phức đấy.”
Thanh Minh cung kính cúi người, “Vâng, chưởng môn.”
Quan hệ của Linh Tỉ và Nguyên Tịch nom có vẻ không tồi, Nguyên Tịch dìu tay hắn, dắt hắn vào trận pháp Di Độn. Thanh Minh có hơi đau đầu, định bụng tìm cách chuồn đi sau khi đến điểm tiếp theo. Đứng giữa trận pháp, quay đầu lại nhìn cái thứ dán vào vách tường lưu ly kia, cảm thấy hình như đã gặp nó ở đâu đó rồi. Ánh sáng chợt lóe lên trước mắt, Thanh Minh thấy mình rơi vào một hang động khổng lồ khác. Vách đá đen nhánh cắm mấy giá nến, đó không phải là nến bình thường, mà làm bằng mỡ của nhân ngư, nó sẽ cháy hừng hực mà không bị mưa gió ảnh hưởng. Giữa hang động đặt hai chiếc giường bạch ngọc, một cái giá nến cổ bằng đồng khá dài đứng ở giữa, chiếu sáng cho hai chiếc giường.
Trên một chiếc giường là một thứ gì đó hình người đang ngủ, đầu được phủ tấm vải trắng nên không biết đó là gì. Chiếc giường còn lại đặt con trư yêu nằm trên đấy, trên trán dán phù Định Thân, ngực bụng và chân khóa chặt bởi xích sắt. Diệp Khô Tàn cúi người đứng bên cạnh, dùng tay đè lên ngực nó.
“Đệ đoán thử xem bọn họ đang làm gì?” Thanh Hòa hỏi.
Thanh Minh thấy Diệp Khô Tàn bắt đầu cởi quần áo của trư yêu, hắn nhỏ giọng nói: “Gì thì gì chứ chắc chắn không phải làm chuyện ấy rồi.”
Nguyên Tịch đứng một bên vén tay áo, bỗng nhiên nghiêng đầu cười nói: “Linh Tỉ sư điệt, con lại đây.”
Thanh Minh sửng sốt, căng thẳng bước tới, “Chưởng môn.”
“Sư điệt, gần đây con tu luyện có tiến bộ gì không?” Nguyên Tịch ấm áp hỏi.
Xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối sao? Thanh Minh nhún vai trong lòng, thuận miệng đáp: “Tàm tạm ạ, thỉnh thoảng gặp phải bình cảnh.”
“Vậy là vẫn chưa tu xuất thần thức được sao?” Nguyên Tịch thở dài nói, “Đạo pháp tuyệt tự càng ngày càng nghiêm trọng, thế hệ của chúng ta vẫn còn người có thể tu xuất thần thức, đến đời của con, thuật Thần Thức gần như thất truyền. Năm đời trước, Ngự Phong Quyết mất hiệu lực. Ba đời trước, thuật Phân Thân cũng mất đi hiệu lực. Đến đời của ta thì mất đi thuật Nhiếp Hồn. Đạo pháp dần tuyệt tự qua từng thế hệ, kiếm thuật cũng thế. Lúc Nguyên Vi còn sống có thể ngự trăm thanh phi kiếm. Thế hệ của con, đệ tử xuất sắc nhất là Linh Xu cũng ngự được quá lắm hai mươi lăm thanh.”
Quả thực có hơi bi thảm, Thanh Minh thầm tặc lưỡi, bọn họ đều nói Thích Linh Xu là đạo tiêu[] tiên sơn, thật ra y vẫn không bằng một ngón tay của Nguyên Vi. Nhưng dù gì thì hắn cũng biết xấu hổ, đám khỉ con không lông Phượng Hoàn Sơn cày chả biết viết không hay, đừng nói là ngón tay của Thích Nguyên Vi, ngay cả ngón chân của Thích Linh Xu cũng chẳng sánh kịp.
[] Đạo tiêu: mũi nhọn của đạo, ý chỉ là người giỏi nhất, người đi đầu.
“Qua nhiều thế hệ, người tu đạo dần dần suy đồi, đạo pháp biến chất, thọ mệnh giảm bớt. Giờ chúng ta có khác gì phàm nhân đâu? Chẳng qua nhiều hơn họ một thanh kiếm thôi.” Nguyên Tịch lấy một thanh đao lá liễu ra đâm vào ngực trư yêu, banh vết thương ra, Thanh Minh thấy trái tim của trư yêu đang đập thình thịch bên trong. Nguyên Tịch tiếp tục nói: “Cho nên, chúng ta cần trái tim của yêu ma, để tìm hiểu vì sao chúng nó lại có sức mạnh cường hãn và thọ mệnh dài lâu như thế. Mấy năm qua, chúng ta vẫn luôn tìm tòi như vậy, chúng ta vẽ ra sơ đồ kinh mạch của yêu ma, hướng đi của linh lực, mổ ngực chúng nó, quan sát nhịp tim đập cho đến khi nào ngừng thì thôi. Cho đến khi Khô Tàn trưởng lão tới Vô Phương, chúng ta mới bắt đầu thử hoán đổi trái tim của người và yêu.”
Thanh Minh cả kinh, hoán đổi?
“Sức mạnh của yêu ma vốn dĩ nằm ở trái tim, nếu chúng ta cũng có trái tim mạnh mẽ như thế, đương nhiên chúng ta có thể trường sinh!” Nguyên Tịch dừng một chút, lộ ra vẻ mặt bi thương, “Đáng tiếc, tất cả những thử nghiệm hoán đổi đều thất bại, đồng bạn của chúng ta khi được thay trái tim của yêu ma, tuy rằng vết thương khỏi hẳn, nhưng lại biến thành quái vật người không ra người, yêu không ra yêu. Lúc con ở vách tường lưu ly cũng đã thấy rồi đó, bọn họ có thân hình của yêu, cũng có sức mạnh của chúng, nhưng lại đánh mất thần trí, thấy máu thì hóa rồ. Chúng nó đã không còn là người, nên chúng ta gọi chúng nó là ‘yêu quỷ’.”
“Yêu quỷ?” Thanh Minh lẩm bẩm.
“Không sai,” Nguyên Tịch nâng tay thở dài, “Nhưng mà, may là có Băng Hải Thiên Uyên, chúng ta đóng băng bọn nó bên trong Băng Hải, để bọn nó ngủ sâu, chờ một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm được cách giải cứu.”
Thanh Minh cảm thấy mình đang nằm mơ, hoặc đúng hơn là Nguyên Tịch đang nằm mơ.
Hắn nhớ lại tên nửa người nửa yêu ở bức tường lưu ly, đột nhiên nhớ ra hắn đã gặp ở đâu. Ngày ấy thẩm vấn trư yêu ở bí điện, những bức họa bay ra từ tay áo Thích Linh Xu, có một người là hắn.
Cả người Thanh Minh dần dần lạnh toát, hắn cho rằng đám Phượng Hoàn Sơn cũng điên rồi mới nổi hứng lẻn vào tiên sơn của người khác, trộm bảo vật nghe góc tường, tìm hiểu coi đám chưởng môn đã thu nhận mấy đứa con gái nuôi, không ngờ chẳng là gì so với Vô Phương cả. Hóa ra bọn họ thỉnh Diệp Khô Tàn gia cố trận pháp cấm địa không phải phòng ngừa đám yêu chạy trốn, mà là sợ những thứ dưới cấm địa này tỉnh lại rồi chạy lung tung.
“Nhưng trời cao hậu đãi, chúng ta không phải hoàn toàn bế tắc, trên đời này có một người có thể chứa được tim yêu. Dựa theo quẻ bói của Khô Tàn trưởng lão, đứa trẻ kia họ Thích, sinh năm Đinh Dậu, năm nay vừa mới nhược quán. Trên đời này chỉ hắn mới có thể chứa đựng tim yêu. Tuy không biết vì sao đứa nhỏ này lại có thể chất thần kì như vậy, nhưng chỉ cần tìm được hắn, dùng máu hắn chế luyện huyết đan, để người khác ăn vào, chúng ta có thể nhận được huyết mạch của hắn, tẩy tinh phạt tủy, cứ thế mà thong thả khống chế trái tim của yêu ma.”
“Đây là lý do bọn họ muốn tìm Vân Ẩn sư điệt.” Thanh Hòa thở dài.
“Linh Tỉ,” Nguyên Tịch nhìn hắn, “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Trong lòng Thanh Minh lộp bộp một tiếng, tên nhóc này có lẽ vừa mới nhược quán đúng không?
“Theo ta được biết, họ gốc của con cũng là ‘Thích’ nhỉ.” Nguyên Tịch nói.
Thanh Minh xoa xoa tay cười xòa nói: “Chưởng môn, này… Con cũng là người trong nhà, chắc là không nỡ xuống tay với người nhà đâu ha…”
“Đương nhiên chúng ta sẽ không ra tay với người nhà, trừ phi hắn sắp chết.”
Nguyên Tịch cúi người xốc tấm vải trắng trên đầu người nọ lên, Thanh Minh vừa thấy thì sửng sốt, vải trắng xốc lên, lộ ra khuôn mặt giống như đúc hắn hiện tại. Đó là Linh Tỉ.
“Linh Tỉ trừ yêu thất bại, bị yêu quái moi tim, đã nằm đây từ trước rồi,” Đôi mắt của Nguyên Tịch lạnh lẽo như đang nhìn một người đã chết, “Vậy, ngươi là ai?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※