Biên tập: Bảo Bảo.
Thích Ẩn hít thở mấy hơi mới lấy lại được bình tĩnh, việc này quá kì lạ, riêng chuyện may vá thì mỗi người sẽ có thói quen đâm kim, cách may và chiều dài đường may khác nhau, ngay cả đường may cũng thế. Giống như vân tay vậy, rất ít người có vân tay giống hệt người khác, huống hồ là hai người cách nhau mấy trăm năm. Đây là gia gia của Phù Lam sao? Người nhà của Phù Lam cũng lạ lùng quá rồi, dáng vẻ tựa nhau thì không nói, ngay cả thói quen cũng y hệt như nhau. Thích Ẩn tưởng tượng ra cảnh mười tám đời tổ tông của Phù Lam đứng xếp hàng chung một chỗ, tất cả mọi người đều có bộ dạng ngốc nghếch như đúc cùng một lò, tức khắc rùng mình một cái.
Hắn vái thi thể một cái, sau đó đến sờ đài đá huyền vũ, trên mặt đất có rất nhiều chỗ lồi lõm, bên cạnh đài đá còn có mấy chỗ bị tổn hại. Rõ ràng ở đây đã từng có người đánh nhau, cái người trông-có-vẻ-như-là gia gia của Phù Lam này đã đánh nhau với ai đó ở đây, cuối cùng bị người ta giết chết.
Có khi nào người này mới là Phù Lam không? Bỗng nhiên trong lòng hắn có suy nghĩ thế này. Nhưng sao có thể chứ, nếu người này là Phù Lam, vậy Phù Lam mà hắn gặp là ai, quỷ ư? Thích Ẩn nhìn chằm chằm khối xương trắng kia, hốc mắt nó rất sâu, dường như cũng đang nhìn hắn. Không hiểu sao, rõ ràng là một bộ xương khô trắng ởn, thế nhưng Thích Ẩn lại cảm nhận được hương vị điềm tĩnh trên cơ thể không còn máu thịt của người kia, giống như Phù Lam vậy.
Nhìn chằm chằm cả buổi trời, bỗng nhiên Thích Ẩn nghĩ ra cái gì đó, hắn bò đến trước mặt thần Bạch Lộc, lấy cái xúc xắc từ túi càn khôn ra. Đám Phượng Hoàn Sơn ban đêm không chịu làm việc đàng hoàng, điểm một cái trản đèn sừng dê rồi tụ tập đánh bài dưới ánh đèn. Lần trước bọn họ ép Thích Ẩn chơi cùng, Thích Ẩn thua đến mức suýt nữa mặc cái quần đùi đi ra ngoài. Lúc trước quét dọn nhà cửa nhặt được ba cái xúc xắc dưới chân bàn quên trả lại, vừa khéo giờ có ích.
Thích Ẩn bỏ xúc xắc vào cái ống, sau đó niệm: “Đại thần Bạch Lộc, ngài là thần tiên đại lão gia, chắc chắn là không gì không biết không chỗ nào không hiểu. Vị tiền bối đang nằm ở đây e là có quan hệ với huynh trưởng Phù Lam của ta. Huynh trưởng ta từ bé đã bơ vơ khổ cực, một thân một mình lênh đênh giữa dòng đời, cả đời chỉ mong mỏi tìm được cha mẹ và người thân của mình. Nếu đại thần giúp ta giải đáp thân phận của người này, tiểu nhân sẽ cảm kích không thôi. Vậy, tiểu nhân sẽ hỏi ngài mấy vấn đề, nếu đáp án là có, thỉnh đại thần dùng pháp lực để ta ném ba cái xúc xắc đều ra sáu nút. Nếu đáp án là không, ba cái đều là một nút.” Thích Ẩn dập đầu lần nữa, nói, “Đa tạ đại thần.”
Thật ra hắn cũng không biết làm như vậy có tác dụng không, nhỡ đâu đại thần người ta đang ngủ gật thì tỉnh lại rồi tiện tay cứu vớt cái mạng nhỏ này của hắn. Còn đối với câu hỏi cỏn con lông gà vỏ tỏi này người ta khinh không thèm nhìn, mặc kệ hắn luôn. Nhưng cứ thử một lần xem sao, Thích Ẩn hít sâu một hơi, hỏi: “Xin hỏi đại thần, vị tiền bối này là thân thích của Phù Lam phải không?”
Thích Ẩn dùng sức lắc ống xúc xắc, sau đó đặt xuống mặt đất, xúc xắc quay cuồng ở bên trong, chờ âm thanh ngừng hẳn, Thích Ẩn mở ống gỗ sam ra, ba cái xúc xắc bên trong được xếp ngay ngắn, mặt trên là ba chấm đỏ tươi.
Ba cái đều là một nút. Không.
Thần thật sự trả lời hắn, Thích Ẩn không thể tin được. Hắn ngẩng đầu nhìn thần Bạch Lộc, mắt tượng thần nhìn về nơi xa, ánh mắt kia tựa như xuyên qua ngàn năm vạn năm, vừa lâu dài vừa cổ xưa. Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, dù sao thì bình thường vận may của hắn cũng rất hẻo. Thích Ẩn do dự, sau đó cầm ống gỗ sam lên lần nữa, lại hỏi: “Đại thần, xin hỏi… Xin hỏi vị tiền bối này, có phải là Phù Lam không?”
Xúc xắc quay cuồng, dừng lại, mở ra.
Ba cái sáu nút. Thần trả lời: Phải.
“Không đúng không đúng,” lỡ trùng tên trùng họ thì sao? Thích Ẩn đổi cách hỏi, “Đại thần, khối xương trắng này có phải là huynh trưởng của ta không?”
Ba cái sáu nút, thần trả lời: Phải.
Sao có thể chứ? Thích Ẩn ôm đầu nghĩ mãi cũng không ra. Một người sao có thể vừa còn sống vừa đã chết được chứ?
Thích Ẩn quỳ trên mặt đất ngây người thật lâu. Bỗng nhiên hắn nảy ra một ý tưởng lớn mật. Nếu có thể gặp trực tiếp thần, chẳng phải mấy vấn đề này được giải quyết rồi sao? Tay Thích Ẩn khẽ run lên, tim đập loạn xạ, hắn cắn răng dập đầu xuống, hỏi từng chữ một: “Thích Ẩn cả gan cầu xin thần Bạch Lộc hiển linh!”
Lắc xúc xắc một lần nữa!
Lúc này xúc xắc quay rất lâu, dường như thần đang lưỡng lự. Thích Ẩn mở to hai mắt trông chờ, ba cái xúc xắc như một cơn lốc xoáy nho nhỏ đang quay cuồng ở bên trong. Đã có hai cái ngừng lại, dừng ở ‘sáu’ nút. Cái còn lại do dự rất lâu, tựa như muốn để số ‘năm’, cuối cùng bỗng nhiên trở một cái, thành “Sáu”.
Thần nói rằng: Có thể.
Ngay sau đó, khoảng không muôn đời yên tĩnh bỗng nhiên bị phá vỡ, một tiếng tim đập vang lên mà không hề báo trước. Từng tiếng tim càng lúc càng lớn, tựa như tiếng chuông trang nghiêm trong đại sảnh cung điện xuyên qua thuở hồng hoang xa xưa vang vọng đến tận đây. Tiếng tim cô độc vang dội giữa không gian vô tận, như một khúc ca ai oán được lưu truyền từ thời thượng cổ, phảng phất một nỗi buồn quạnh quẽ không thể giải thích được.
Hắn sửng sốt, sợ hãi ngẩng đầu lên, đột nhiên hắn phát hiện tiếng tim đập này là từ bên trong tượng thần truyền đến trước mặt hắn.
Tượng thần… sống lại sao?
Hàng vạn vì tinh tú rực rỡ trên vòm trời chợt tắt, bắt đầu chuyển động xung quanh thiên cực, cung điện yên tĩnh vô biên này dường như bừng tỉnh. Làn sương trắng ngà tuôn ra như nước từ tượng thần Bạch Lộc khổng lồ, sau đó hội tụ ra phía trước, một bóng dáng mảnh khảnh màu trắng dần dần hiện ra trên đỉnh đầu Bạch Lộc. Thích Ẩn ngẩng đầu lên thì thấy một mũi chân trắng nõn đặt lên đầu tượng thần kia.
Đó là một người thiếu niên, trông dáng vẻ chừng mười hai tuổi, mặc một bộ y phục màu trắng rộng thùng thình, hai ống tay áo bọc gió như bươm bướm vỗ cánh bay phấp phới. Những mảnh sao vụn lấp lánh rơi trên đầu vai người thiếu niên, cậu có một khuôn mặt trắng đến mức gần như trong suốt, chiếc cằm nhọn và mái tóc bạc trắng sáng rực trong đêm tối. Thiếu niên cúi đầu hờ hững nhìn Thích Ẩn, đôi con ngươi màu bạc vừa xinh đẹp vừa trong sáng, tất cả sao trời nhấp nháy như phản chiếu trong đôi mắt của cậu.
Rất nhiều năm sau, Thích Ẩn cũng không bao giờ quên được cảnh tượng trước mắt mình ngay lúc này.
Hắn thân mang chú trớ, mệnh vào đường cùng, tại ngôi thần mộ lạnh lẽo u ám, hắn gặp được một vị thần thiếu niên.
“Ê.”
Thiếu niên mở miệng, âm thanh trong trẻo, là giọng nói của người rất trẻ. Cậu vươn tay, trên mi tâm Thích Ẩn chợt xuất ra một giọt máu tròn, nó chậm rãi bay lên rồi đáp xuống lòng bàn tay cậu. Cậu nhìn chăm chú giọt máu kia, đoạn hỏi: “Phàm nhân, vì sao ngươi lại có huyết mạch của ta?”
“Gì cơ?” Thích Ẩn không kịp phản ứng.
“Chậc,” ánh mắt thiếu niên lộ ra ghét bỏ, “Sợ hết hồn rồi hả? Không phải ngươi muốn ta hiện thân sao?”
Thích Ẩn sực tỉnh, cuống quít bái chào: “Bái kiến đại thần Bạch Lộc.”
“Miễn,” Bạch Lộc phất tay, “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Thích Ẩn không hiểu gì, sau đó nói: “Huyết mạch gì? Ta chỉ là một phàm nhân bình thường, sao lại có huyết mạch của ngài được?”
“Đúng,” Bạch Lộc vuốt cằm, ở trên cao bay bay theo chiều gió nhìn xuống hắn, “Ta cũng thấy lạ, chẳng lẽ lúc ta còn sống có ai đó đã thừa dịp ta ngủ mà đoạt nguyên dương của ta? Không đúng, thần đâu gây giống được, không thể nào có hậu duệ. Hơn nữa…” Bạch Lộc nhìn hắn cả buổi trời, cuối cùng ghét bỏ nói, “Hậu duệ của ta sao lại đen như vậy được chứ?”
Thích Ẩn: “…”
Thần này hình như có hơi khác với tưởng tượng của mình thì phải.
“Nói đi, thỉnh tiểu gia ra làm gì?” Bạch Lộc xoay người, giơ ngón tay lên ngoáy lỗ tai, “Muốn tiền bạc đầy túi hay là mỹ nữ như mây? Hay là trường sinh bất lão? Hôm nay tâm trạng của tiểu gia rất tốt, chọn một cái đi.”
Mấy cái này có thể thành sự thật sao? Không hổ là đại thần. Thích Ẩn rất chi là kính nể, tiền bạc đầy túi nghe có vẻ được đó, mỹ nữ thì hắn không còn tâm tư nghĩ đến lâu rồi, còn trường sinh, tạm thời hắn không muốn thành một lão quái vật sống ngàn năm. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt là phải hỏi chủ nhân bộ xương kia là người phương nào, Thích Ẩn cúi đầu, vội vàng hỏi: “Tiểu nhân muốn hỏi thân phận vị tiền bối này một chút. Ban nãy ngài nói y là huynh trưởng Phù Lam của ta, nhưng huynh trưởng ta giờ này còn sống khỏe mạnh ở nhân gian, sao lại là bộ xương trắng này được chứ?”
“À, ngươi nói y hả.” Bạch Lộc ngâm một tiếng thật dài, đoạn nói, “Nãy rảnh quá chọc ngươi chơi thôi, ta cũng đâu biết y là ai đâu.”
Như có một tia sét đùng đoàng đánh xuống, Thích Ẩn hóa đá tại chỗ.
Người này… là thần thật sao?
Bạch Lộc bay tới trước mặt bộ xương trắng, cúi đầu đánh giá y, “Lúc ta tỉnh lại đã thấy y nằm ở đây rồi, hai bên xương sườn có dấu vết của bí pháp Vu La, trông có vẻ là bị bí pháp Vu La giết chết. Khung xương thì giống phàm nhân, nhưng hơi thở này rất kì lạ, không giống con người cho lắm. Đầu ngón tay có dấu vết bị phỏng, có lẽ trước khi chết đã dốc hết linh lực toàn thân tụ nơi đầu ngón tay thi chú thuật, dấu vết phù chú không còn nên không biết là gì.”
“Bí pháp Vu La?” Thích Ẩn sửng sốt.
“Nhìn giống lắm, đoán bừa thôi chứ ta cũng không biết.” Bạch Lộc nói.
Thằng oắt này là lừa đảo đúng không? Vẻ mặt Thích Ẩn phức tạp nhìn cậu, cái tên tự xưng thần thánh kia nằm nghiêng lơ lửng giữa không trung, một tay chống đầu, ống tay áo rộng trượt xuống để lộ cánh tay trắng nõn. Cậu ngáp một cái, bộ dạng trông rất uể oải, nếu không có đầu bạc mắt trắng mười phần cao quý, tác phong này của cậu rất giống những thanh niên nhác việc không chịu làm ăn đàng hoàng trên phố.
Có khi nào là cô hồn dã quỷ ở đâu đó không? Nhìn thân thể nửa trong suốt của cậu, đúng là giống một cái quỷ hồn thật.
“Vậy rốt cuộc ngài biết cái gì?” Thích Ẩn cạn lời.
Bạch Lộc ngước mắt lên nhìn hắn một cái, sau đó trở mình, đưa lưng về phía Thích Ẩn, hờ hững nói: “Ta biết ta không nên sống.”
Giọng nói của cậu không chút thăng trầm, tựa như một câu đùa thuận miệng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Thích Ẩn tựa hồ cảm giác được một nỗi buồn khắc cốt không tên.
“Là… sao?”
Dường như Bạch Lộc không chịu nổi sự ngu xuẩn của hắn, cậu bực bội gãi gãi tóc, “Ngươi là hậu duệ của ta thật ư? Sao lại ngu thế? Dùng cái đầu của ngươi mà ngẫm lại xem, đây là mộ của tiểu gia. Ai mới có thể ngủ trong mộ? Đương nhiên là người chết rồi. Tiểu gia chết ở nơi này không biết đã bao nhiêu năm, gần đây tự nhiên sống lại. Tạm thời vẫn chưa có thân thể, nhưng hồn phách đã thành hình.” Cậu không vui mà hừ một tiếng, “Không biết là tên khốn nào cản trở, nếu tiểu gia bắt được hắn nhất định sẽ băm thây hắn thành trăm mảnh!”
Đại thần này cũng khó hầu hạ quá, Thích Ẩn bất đắc dĩ nói: “Người ta hồi sinh ngươi mà ngươi còn tức giận nữa hả.”
“Sống chi cho mệt, có quá nhiều chuyện phiền lòng, còn có một đống người xấu ngươi phải đối mặt nữa. Không bằng chết cho rồi, chẳng cần biết gì nữa hết.” Vẻ mặt Bạch Lộc bi thương, “Hơn nữa, nếu lão già Phục Hy biết ta sống lại chắc chắn sẽ đích thân đến giết ta lần nữa. Ta không muốn thấy bản mặt già nua của lão chút nào, năm xưa lão tốn bảy bảy bốn chín ngày bói quẻ trên đỉnh Thái Sơn, ra được tượng quẻ: đại thần ẩn, tộc nhân hưng, yêu ma thịnh. Từ đó về sau lão năm lần bảy lượt bắt ta không được nhúng tay vào chuyện của người phàm. Ta nghe lời lão, tự tìm một phần mộ tự chôn cất chính mình. Ta lẩn trong bầy nai bình thường, vậy mà lão cũng từ Trung Nguyên ngàn dặm chạy đến chỉ vào mặt ta chửi rủa: Bạch Lộc gàn bướng! Bạch Lộc làm càn! Cấm túc trên Nguyệt Luân Thiên!”
Thích Ẩn nghi hoặc nói: “‘Đại thần ẩn, tộc nhân hưng, yêu ma thịnh’? Ngươi có nhớ lầm không vậy? Tượng quẻ này không đúng lắm thì phải, hiện giờ đạo pháp nhân gian suy đồi, rất nhiều pháp thuật đã mất đi hiệu lực, tuổi thọ của yêu ma có thể kéo dài tận ngàn năm, nhưng phàm nhân thì chỉ trăm năm là cùng. Nếu không phải vì nội chiến yêu ma trước đó, không chừng ngày nào đó nhân gian đã tận thế mất rồi. Ngươi thấy con nhện ngoài kia không, ông ấy là cha ta, vốn là một cẩu kiếm tiên phong lưu tuấn tú, tự nhiên bị Vô Phương Sơn lợi dụng biến thành một con nhện khổng lồ.”
Bạch Lộc ngồi xuống, vuốt cằm trầm ngâm, “Đạo pháp suy đồi… Hóa ra là thế, ta hiểu rồi.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※