Biên tập: Bảo Bảo.
Chạy ra khỏi mộ đạo, cuối cùng quay về tiền điện. Mười hai thanh đao Thập Tự Hộ Thủ vẫn đang lơ lửng phía trên vạc đồng thau, bốn vách tường trang nghiêm với những bức bích họa, sắc tranh Bạch Lộc bôn nguyệt vắt ngang mái vòm. Giờ phút này mọi người chẳng còn lòng dạ nào ngắm nghía, té ngã lộn nhào chạy ra khỏi cung điện. Thích Ẩn vừa dừng lại đút ít máu cho Phù Lam uống nên bị tụt lại phía sau. Mọi người đều chạy lên cầu vòm, Thích Ẩn cũng cõng Phù Lam định qua cầu, bỗng dưng một tiếng chuông linh đinh từ phía sau truyền đến.
Mọi người đứng hình tại chỗ.
Chu Minh Tàng nghiến răng mắng to: “Con rùa nào giả thần giả quỷ đấy? Có ngon ra đây một chọi một với ông mày này!”
Mèo đen biến sắc, nói: “Đây là Nhiếp Hồn Linh?”
Một khuôn mặt tiều tụy quái dị ló ra từ phía sau Thích Ẩn, hốc mắt đen ngòm trũng sâu, mí mắt dày như con cóc. Thích Ẩn bị gã dọa cho hết hồn, sau một hồi lâu cũng không nhận ra là kẻ nào. Người nọ cười hì hì, những đường nét nhăn nheo trên khuôn mặt tựa như một quả hạch đào bị nứt ra, “Tiểu Ẩn, ta đã nói rồi, ngươi là sao Tang Môn, là một con quỷ khắc người thân. Ngươi xem, đầu tiên là ngươi khắc mẹ mình chết, sau đó khắc chết cha mẹ ta, cuối cùng, chính tay ngươi lại giết chết cha ruột của mình.”
Đây là giọng của Diêu Tiểu Sơn. Thích Ẩn khiếp sợ trừng lớn hai mắt, sao thằng nhãi này lại thành ra như thế?
Chẳng hiểu sao gương mặt này quen quá, Thích Ẩn nghĩ cả buổi trời, đột nhiên phát hiện ra đây chính là gương mặt người trên đầu gối của hắn mà.
Yêu mặt người nọ cũng quá tà rồi, sao Diêu Tiểu Sơn… lại biến thành dáng vẻ thế này?
Thích Ẩn cố gắng trấn tĩnh, đoạn nói: “Biểu ca, ngươi bình tĩnh chút đi. Ta nói cho ngươi hay, cửa đi vào đã mở ra rồi, chúng ta có thể đi ra ngoài, không sao cả, biểu ca, cùng ta ra ngoài đi.”
“Đi ra ngoài?” Diêu Tiểu Sơn cười khặc khặc, nghe rất quái dị, “Ngươi còn định ra ngoài ư? Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, đúng là nuôi ong tay áo mà, liên hợp với đồ đê tiện Thích Linh Xu kia hãm hại ta. Ta nói cho các ngươi hay, một người các ngươi cũng đừng hòng bỏ trốn.”
“Nhãi ranh, ngươi qua đây, cái Nhiếp Hồn Linh này ngươi lấy ở đâu ra?” Mèo đen kêu to, “Phù Lam giết yêu đạo Trương Lạc Hoài kia rồi, Nhiếp Hồn Linh đã thất lạc ở Ô Giang, sao lại ở trong tay ngươi?”
“Tiểu Ẩn, ngươi đừng sợ,” Diêu Tiểu Sơn không để ý mèo đen, đặt hai tay lên cổ Thích Ẩn, từ từ siết chặt lại, “Ta tiễn ngươi đi trước, sau đó đưa bạn tốt này của ngươi xuống bồi táng cùng. Ngươi đừng hận biểu ca nhé, đây là do ngươi nợ nhà ta, bọn ta nên vứt ngươi đi từ lâu rồi. Năm ngươi tám tuổi ấy, vốn là định ném ngươi ở cửa chợ, ai ngờ ngươi lại được người qua đường đưa về nhà! Cũng không biết kẻ nọ đã nói gì với mẹ mà sau này mẹ không còn nhắc tới chuyện bỏ rơi ngươi nữa. Sao ngươi lại không bị chó tha đi, sao lại không bị bọn buôn người bắt đi chứ? Nếu lúc đó chẳng có ngươi thì tốt rồi,” Diêu Tiểu Sơn khóc hu hu, “Nếu không có ngươi, những chuyện sau đó sẽ không hề xảy ra!”
“Diêu Tiểu Sơn…”
Hai tay trên cổ cứng như kìm sắt, càng siết càng chặt, Thích Ẩn dần dần không thở nổi nữa. Người phía trước xoay lưng về phía bọn họ, không thấy được cảnh tượng phía sau, nhưng không nghe thấy âm thanh gì nên biết có chuyện không hay rồi, liên tục mắng to. Diêu Tiểu Sơn lúc thì khóc lúc lại cười, hệt một kẻ điên, bàn tay càng lúc càng siết chặt hơn. Đúng lúc này, Phù Lam bỗng giơ tay lên, hai ngón tay khép lại rồi chọc thẳng vào giữa trán Diêu Tiểu Sơn.
Một dòng máu tươi trào ra từ lỗ thủng kia, chảy xuống ào ạt dọc theo sườn mũi của Diêu Tiểu Sơn. Thích Ẩn ngây người, Diêu Tiểu Sơn cũng đực ra như rối gỗ, hai mắt trợn lên, vẻ mặt không thể tin nổi. Đầu ngón tay Phù Lam lóe lên một quầng sáng nho nhỏ, trên khuôn mặt của Diêu Tiểu Sơn bắt đầu xuất hiện những đường sáng ngoằn ngoèo bò về phía hai ngón tay Phù Lam. Bây giờ Thích Ẩn mới kịp phản ứng lại, Phù Lam đang điểm phách gã.
Một lúc lâu sau, Phù Lam rút đầu ngón tay máu chảy đầm đìa ra, Diêu Tiểu Sơn quỵ xuống rồi ngã sang bên cạnh, mang theo Nhiếp Hồn Linh của gã cùng rơi vào mạch sông ngầm. Bóng dáng gầy giơ xương kia chìm xuống rồi nổi lên, thoáng cái đã bị nước cuốn trôi mất dạng. Chiêu này của Phù Lam quá tàn nhẫn, ngón trỏ xuyên vào đầu, vừa điểm phách, vừa giết gã.
Nhiếp Hồn Linh vừa mất, tất cả mọi người đều được khôi phục cử động, Chu Minh Tàng nhổ một bãi nước bọt xuống dòng sông kia.
Phù Lam nhẹ nhàng buông tay, yếu ớt gục xuống đầu vai Thích Ẩn. Thích Ẩn sốt ruột nên vội nghiêng đầu nhìn y, hai mắt y nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt hơn rất nhiều, như một tờ giấy trắng, chẳng có chút huyết sắc nào cả. Thích Ẩn gọi ‘ca’ vài tiếng, y cũng không có phản ứng. Hết cách rồi, đành phải dằn lòng mặc kệ, ra ngoài trước rồi tính tiếp.
Đường nước chảy chật hẹp, không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng phía trước. Bạch Lộc không gạt bọn họ, cậu thật sự đã mở cửa ra vào. Nét mặt của mọi người đều lộ rõ vẻ vui mừng, bọn họ lội nước đi qua, bên trên có tiếng người vọng xuống, dường như có ai đó đang gọi. Mọi người đều sợ hết hồn, bất giác dừng bước, cẩn thận lắng nghe xem là người nào đang kêu. Nếu là Vô Phương, e là phải thêm một trận ác chiến.
“Vân Ẩn! Vân Tri!”
Ánh mắt Vân Tri sáng lên, hắn nói: “Là lão bất tử nhà ta!”
Dứt lời, hắn vội vàng cõng Thích Linh Xu lên chạy qua. Quả nhiên sau đó thấy được khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của lão già Thanh Thức kia.
Thanh Thức vừa thấy bọn họ thì cong mi mắt cười rộ lên, “Ui cha, đã bảo rồi, tai họa để lại ngàn năm, đồ nhi của ta nào có dễ dàng chết vậy chứ?”
Thích Ẩn đi theo phía sau, nước mắt chực trào. Giờ hắn thấy lão béo này còn vui hơn gặp mẹ ruột nữa.
Thanh Thức vội rướn người xuống kéo từng người bọn họ lên, đến phiên Thích Ẩn, hắn bế Phù Lam lên trước, để người ở trên kéo y lên. Ca hắn lên rồi, trong lòng Thích Ẩn mới nhẹ nhõm một chút, đang chuẩn bị bò lên, tay vừa bắt lấy vách đá thì trước mắt đột ngột tối sầm, thoáng chốc trời đất quay cuồng, lòng bàn chân nặng trĩu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Những việc sau đó Thích Ẩn hoàn toàn không hay biết, lúc tỉnh lại đã là ba ngày sau. Thanh Thức không giấu diếm thân phận con ruột Thích Thận Vi của hắn nữa, những trưởng bối tiên môn liên tục tới thăm hỏi hắn, ngồi trước giường hắn rơi nước mắt lã chã. Chưởng môn Chung Cổ Sơn đi rồi, trưởng lão Côn Luân Sơn lại đến, thao thao bất tuyệt một hồi, chẳng qua chỉ là mắng Nguyên Tịch là đồ khốn kiếp, cha hắn đúng là xui xẻo gì gì đó. Cuối cùng giả lả mời hắn đến Chung Cổ Côn Luân, còn hứa hẹn cho hắn danh phận đệ tử nhập thất của chưởng môn nữa.
Thật ra Thích Ẩn hiểu rõ trong lòng, đám người này rất khinh thường hắn. Lúc Chưởng môn Bạch Minh Quân của Chung Cổ Sơn tới thăm hắn, nước mắt nước mũi giàn giụa, lải nhải cỡ một chén trà nhỏ, vừa quay đầu liền nói xấu hắn với trưởng lão nhà mình: “Hạng tầm thường, không giống con của Nguyên Vi, chắc là thừa hưởng từ mẹ nó.” Khi ấy hắn trùng hợp đi vệ sinh, đứng phía sau bụi hoa nghe thấy.
Ông nội mi, Thích Ẩn thật sự không cần chăm sóc, trực tiếp giả bệnh, hoặc là tới làm tổ chỗ ca hắn. Thương thế của ca hắn rất nặng, vẫn luôn hôn mê, hắn ghé vài lần mà Phù Lam cũng chưa tỉnh. Hắn ngồi ngẩn người trước giường ca hắn, chốc thì sờ trán Phù Lam, chốc lại sờ tay y. Hắn muốn cảm nhận độ ấm của ca, nhịp tim ca đang đập, hắn mới an tâm. Ngọn nến cháy cao, quầng sáng màu vàng soi rõ khuôn mặt tái nhợt của Phù Lam, hắn bất giác nhớ đến hoa Phù Lam thả mình theo chiều gió trong lời của Bạch Lộc. Hắn bỗng thấy sợ hãi, sợ ca hắn cũng như đóa hoa thần bí kia, gió thổi một cái liền biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Mèo đen an ủi hắn bảo đừng lo, Phù Lam ngủ là đang tự chữa thương cho mình. Đổi thuốc hai lần, hắn nhìn miệng vết thương thực sự kết vảy mới yên lòng.
Trư yêu vừa ra khỏi mộ đã chạy mất, có lẽ là quay về Nam Cương. Đám bọn họ thương binh tàn tật, khó giải quyết nhất là Thích Linh Xu, kinh mạch của y bị đứt đoạn, tức tốc được đưa về Diệt Độ Phong, đan dược trưởng lão của tứ đại tiên sơn bế quan hội chẩn, ba ngày ba đêm không ra khỏi cửa, ít nhiều cũng cướp người từ quỷ môn quan trở về, nhưng tình trạng vẫn không lạc quan hơn chút nào. Nếu Phù Lam tỉnh thì tốt rồi, nói không chừng có thể dùng thuật Tô Sinh của bí pháp Vu La, nhưng ngay cả Phù Lam cũng khô kiệt linh lực, hôn mê bất tỉnh, chuyện này quả thực là nan đề.
Chuyện Vô Phương Sơn giết yêu đổi tim không giấu được, tất cả chưởng môn trưởng lão của ba tiên sơn lớn tề tựu ở Vô Phương. Chưởng môn Vô Phương Nguyên Tịch bị giam lỏng, giới luật trưởng lão Nguyên Khổ tạm kế nhiệm. Nghe nói lúc bọn họ dưới thần mộ, cái tên Nguyên Tịch điên khùng kia đã trói Mạnh Thanh Hòa lại, định dựng lên vở kịch Mạnh Thanh Hòa vào rừng cấm tìm kiếm đồng môn mất tích. Cũng may mỹ nhân sư thúc đáng tin cậy, trước khi hắn bị giam đã liều lĩnh gửi phong thiếp về Phượng Hoàn. Lúc Thanh Thức đuổi tới Vô Phương Sơn đã tìm được hắn trong nhà lao riêng của Nguyên Tịch.
Tiên sơn cử một đội nhỏ xuống Băng Hải Thiên Uyên điều tra, ba ngày trước ma long khiến Băng Hải sông cuộn biển gầm, chấn động toàn bộ Vô Phương Sơn, ngay cả Diệt Độ Phong cũng bị rung lắc rất lâu, mọi người suýt tưởng rằng Vô Phương sắp sụp đến nơi. Tiểu đội tiến vào Băng Hải thì phát hiện thi hài của ma long, còn có yêu quỷ đang lượn lờ trong nước. Có mấy đệ tử xui xẻo bị thương, còn chết một mạng. Tứ đại tiên sơn quyết định phái trưởng lão dẫn theo đệ tử xuống Băng Hải vào thần mộ quét sạch yêu quỷ.
Vân Tri nói với bọn họ đừng tùy tiện vào trung điện, đại thần Bạch Lộc đã sống lại, bên trong sương trắng có thần hầu thủ vệ. Không ai tin hắn cả, bảo rằng Vân Tri bị thương lây lên đầu luôn, ngay cả chuyện đại thần sống lại cũng có thể bịa ra được. Hai ngày trước, đội đầu tiên gồm những đệ tử của các tiên sơn lớn xuống thần mộ, vào trung điện của thần Bạch Lộc rồi một đi không về.
Thích Ẩn nằm ườn ra bàn, bất đắc dĩ nói: “Sao bọn họ lại không tin chứ? Đây là chuyện liên quang đến mạng người mà, đám thần vu đó thực sự rất độc ác, lúc Bạch Lộc ngủ, nhất định không được đi lung tung trong thần mộ.”
“Không thể trách bọn họ, đại thần Bạch Lộc trong miệng ngươi có dáng vẻ như vậy, lúc ta nói với bọn họ, có người hỏi ta đại thần Bạch Lộc này có phải người của Phượng Hoàn Sơn không.” Vân Tri buông tay, “Huống hồ Thanh Minh sư thúc nói có đại vu bày ra trận Dẫn Linh thượng cổ ở sơn thể của Băng Hải Thiên Uyên, bọn họ phái người đến kiểm tra, quật mấy chục thùng bùn lên, đào sâu mười mấy trượng cũng không thấy trận Dẫn Linh nào cả. Cho nên bọn họ không tin thần vu trong lời chúng ta cũng là lẽ thường tình.”
Mèo đen ngồi xổm trên chiếc bàn đặt trên giường gỗ mun, nghe vậy thì dựng hai lỗ tai lên, “Không có trận Dẫn Linh sao?”
“Không,” Vân Tri chống cằm thở dài, “Phá một đống đá, kinh mạch linh khí gì gì đó đều không có cả. Chẳng lẽ các ngươi xuất hiện ảo giác sao?”
“Cho dù lão phu và Diệp Thanh Minh, còn có con trư yêu chết tiệt kia đồng thời xuất hiện ảo giác, nhưng tên ngốc thì không thể nào.” Mèo đen nói, “Một cái trận Dẫn Linh lớn như vậy, sao vô duyên vô cớ biến mất chứ?”
“Bởi vì thần đã sống lại.”
Âm thanh vang lên từ phía sau, Thích Ẩn giật mình một cái, quay đầu lại thì thấy Phù Lam đang dựa vào cột giường, thần sắc hờ hững.
“Ca, huynh tỉnh rồi!”
Thích Ẩn vui mừng kinh ngạc, buông chén trà sà qua chỗ Phù Lam. Sắc mặt của y vẫn tái nhợt, bộ dạng uể oải, tựa như hoa dành dành bị cơn mưa tưới xối xả, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều, đôi gò má đã ửng chút sắc hồng. Cuối cùng cũng thấy y bình yên ngồi bên cạnh, nước mắt Thích Ẩn chực tuôn rơi. Lúc y ở thần mộ hơi thở thoi thóp, thương tích đầy mình, cơ thể lạnh như băng, ngẫm lại hãy còn sợ hãi.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu lên người Phù Lam, vẫn là đôi đồng tử đen nhánh đó, cặp mày hàng mi rũ xuống, dáng vẻ trầm mặc xưa giờ tựa như một bé gái dịu dàng ít nói. Thích Ẩn sốt ruột trong lòng, rất muốn ôm y vào lòng vuốt ve. May mà còn lý trí, không dám động tay thật, hắn cúi đầu nhìn bàn tay chống trên mép giường của Phù Lam, ngón tay nhợt nhạt, khớp xương rõ ràng. Bàn tay của hắn phủ lên tay y, nhẹ nhàng nắm lấy.
“Ca, ta rất nhớ huynh.” Thích Ẩn khàn khàn nói.
Phù Lam nắm ngược lại tay hắn, đoạn nói: “Ta cũng nhớ đệ.”
Nhìn gương mặt trắng bệch của y, Thích Ẩn hỏi: “Ca, có muốn uống máu của ta không? Đại thần Bạch Lộc nói ta có huyết mạch của cậu ấy, có lẽ là tốt hơn máu bình thường đó.”
Phù Lam lắc đầu nói không cần. Thích Ẩn không chịu, tiếp tục nói: “Uống hai miếng đi. Uống một chút sẽ mau lành hơn.”
Thích Ẩn dùng mọi cách thuyết phục, Phù Lam không lay chuyển được hắn, trầm mặc một lúc lâu, sau đó cúi đầu nghiêng người qua, kéo cổ áo Thích Ẩn ra, lộ ra một đoạn cổ của hắn. Thích Ẩn lập tức ngẩn ngơ, hắn vốn định cho Phù Lam cắn tay, không ngờ thằng nhóc này lại chọn cổ của mình. Hơi thở ấm áp phả vào cổ Thích Ẩn, vị trí kia cực kỳ mẫn cảm, tựa như có lông chim phẩy qua, khiến hắn ngứa ngáy vô cùng.
Cổ hơi đau một xíu, là do Phù Lam đang cắn thịt hắn. Thích Ẩn cảm thấy có một thứ gì đó vừa mềm vừa ấm đang quyến luyến nơi cần cổ mình, cả buổi trời mới nhận ra là Phù Lam đang liếm miệng vết thương cho hắn. Mặt hắn dần dần đỏ lên, nóng như cái bàn ủi, trái tim cũng đập thình thịch ầm ĩ trong lồng ngực. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy thoải mái vô cùng, còn có hơi hưởng thụ nữa.
Một lúc lâu sau, Phù Lam dời môi đi, nói: “Được rồi.”
Xong rồi? Cần cổ trống rỗng, có cảm giác trống vắng, Thích Ẩn cảm thấy hơi buồn. Hắn sờ sờ cổ, có rách một miếng da. Thích Ẩn nói: “Sao ít vậy? Chừng mùi máu còn chưa nếm được ấy?”
“Nếm rồi,” Phù Lam nói, “Tiểu Ẩn ngọt lắm.”
Mặt Thích Ẩn đỏ phừng lên.
“Hai ngươi đúng là không coi ta như người ngoài mà,” Vân Tri chua ê cả răng, rùng mình hai cái, “A Ngốc, ban nãy ý của ngươi là, thần sống lại cho nên tên đại vu kia thu trận pháp của mình lại ư?”
Phù Lam gật đầu.
“Đúng như suy đoán của lão phu, chỉ e là trận pháp này không chỉ dựng ở mỗi Vô Phương đâu.” Mèo đen nằm trên bàn duỗi thân mình.
Quả thực là như thế, đạo pháp cả nhân gian suy đồi, nhất định là trận Dẫn Linh có mặt khắp tứ phương. Nhưng bày trận này vô cùng tốn sức, một trận pháp to cỡ bàn tay Thích Ẩn vẽ nửa ngày trời mới xong, thiếu hay dư nét nào là coi như toi công, đừng nói chi là trận Dẫn Linh lớn như vậy. Đương lúc suy nghĩ thì nghe Vân Tri hỏi: “Hắn làm cách nào để bày trận ngay trước mắt mọi người vậy? Ngoại trừ Phượng Hoàn chúng ta, ba tiên sơn khác đều canh phòng nghiêm ngặt, từ trong ra ngoài đều là kết giới, ngày đêm đều có người ngự kiếm tuần tra. Lấy Vô Phương làm ví dụ, Thiên Uyên Chu Võng có rất nhiều trạm gác, trận pháp lớn như vậy, trải rộng cả tòa núi, mỗi ngày hắn vẽ một chút, ít nhất cũng phải tốn rất nhiều năm.”
“Bởi vì hắn có ở khắp mọi nơi.” Phù Lam hờ hững đáp.
Thích Ẩn sửng sốt, không hiểu ý của y là gì, trước giờ tên này nói chuyện chẳng rõ ràng gì cả, vô cùng khó hiểu, nguyên nhân chủ yếu là miệng y thật sự rất vụng về. Thích Ẩn ôm cánh tay, nhíu mày trầm tư, hiện giờ tổng hợp lại thông tin của hai bên thần mộ và Băng Hải Thiên Uyên, xem ra lão quái ngàn năm bày một trận pháp lớn bên trong Băng Hải Thiên Uyên rất có khả năng chính là tội đồ thoát khỏi tượng thần bên trong thần mộ Vu Úc Ly.
Lão quái kia vất vả lắm mới thoát ra khỏi được tượng vàng, quay về nhân gian không lo hưởng thụ cuộc sống, lại chạy khắp nơi vẽ trận, còn làm đại thần sống lại. Cho đến hiện tại thì mục đích của hắn rõ ràng đã thành công, đại thần Bạch Lộc đang ở trung điện trong thần mộ móc chân chửi má nó, còn tán gẫu với Thích Ẩn nữa. Có điều không biết vì sao mà Vu Úc Ly lại phải hao tâm tổn sức làm sống lại đại thần đã chết lâu thế này, lại còn là một vị thần thiển cận nữa. Có lẽ đúng như Bạch Lộc suy đoán, chỉ có thần mới có thể giúp Vu Úc Ly thực hiện nguyện vọng.
“Từ hôm nay trở đi, Tiểu Ẩn không được rời khỏi tầm mắt của ta.” Phù Lam sờ sờ đầu Thích Ẩn.
“Hả? Vì sao chớ?” Thích Ẩn gãi gãi đầu, “Vậy muốn đi vệ sinh thì làm sao? Tắm rửa ngủ nghỉ đều phải chung đụng hết hả?”
Phù Lam cực kì nghiêm túc gật đầu, “Hắn muốn bắt Tiểu Ẩn đi, Tiểu Ẩn rất ngốc, sẽ bị hắn lừa đi mất.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※