Biên tập: Thị.Mẹ của Thích Ẩn, A Phù của Mạnh gia, năm mười tám tuổi bị lang yêu lén lút đến Ô Giang bắt cóc. Cũng vào lúc đó, nàng đã kết giao với một tên cẩu kiếm tiên sẽ làm thay đổi cả cuộc đời nàng, Thích Thận Vi. Mẹ hắn là một người con gái kỳ lạ. Vốn dĩ nàng bị lang yêu bắt cóc để làm thức ăn cho nó, cái kết cuối cùng dành cho người con gái yếu đuối như nàng đây là chết trong miệng yêu quái. Nếu có chút may mắn thì sẽ cụt tay cụt chân, giống như Vân Tri vậy. Nhưng mẹ hắn, người con gái với hình tượng hung hãn ghim sâu trong tim Phù Lam và cha hắn kia, vậy mà chỉ dựa vào tài nghệ nấu ăn cùng với khí thế hào phóng đã trà trộn thành đại tỷ cầm đầu trong bầy sói.
Thích Ẩn ngồi bên cạnh Thích Thận Vi, cha con hai người họ cùng nhau nhìn bầy sói ôm lấy A Phù khóc sướt mướt tạm biệt nàng. Thích Ẩn dời tầm mắt về phía cha hắn. Y đúng là hơi bị xui xẻo, chân phải dùng cành cây cố định lại, có lẽ cỡ bốn, năm tháng nữa cũng không khỏi được.
A Phù tạm biệt xong xuôi thì nắm chặt tay nải đi về phía bọn hắn. Trời đất sáng sủa, người con gái thanh tú đẹp đẽ bước đi trên đường. Giữa nơi núi non bóng đêm mịt mù vô hạn kia, nàng như bước ra từ trong bức hoạ của văn nhân. Thích Ẩn nhìn về phía nàng, hắn vừa mừng vừa tủi. Mẹ hắn cứ vậy mà bước từng bước một về phía Thích Thận Vi, bước đến kết cục chôn xương nơi lòng sông của nàng.
Chỉ có điều vào thời điểm này, mối quan hệ của cha mẹ hắn có vẻ không được tốt cho lắm. Kiếm Quy Muội treo ở chính giữa, mẹ hắn rất tự giác ngồi lên trên. Rõ ràng sắc mặt của cha hắn lạnh thêm một phần nhưng mẹ hắn lại không để ý, hai tay đè lên tay nải ở trên đùi, ngoan ngoãn đợi cha hắn ngự kiếm.
Thích Thận Vi không có động tĩnh gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Cuối cùng A Phù cũng nhận ra điều bất thường. Dù sao thì vừa nãy nàng đã đánh gãy chân Thích Thận Vi, trong lòng nàng vẫn hơi hơi thấp thỏm, rụt rè hỏi: “Sao vậy?”
Thực ra từ lúc Thích Ẩn đến đây hắn vẫn chưa nghe thấy cha hắn lên tiếng. Bây giờ cuối cùng cha hắn cũng chịu mở miệng rồi. Giọng nói hao hao với âm thanh lúc hắn được nghe trong thần mộ, nhưng lạnh lùng hơn rất nhiều, giống như một mẩu đá vụn vậy.
Thích Thận Vi chỉ nói đúng hai chữ: “Đi xuống.”
“Phải chăng ngài vẫn oán hận sai lầm của tiểu nữ?” A Phù cười xòa nói: “Thích đạo trưởng, quả thật tiểu nữ có hơi lỗ mãng, nhưng với hoàn cảnh lúc ấy ai cũng hiểu lầm thôi. Ngài xem, hay là hai chúng ta làm hoà đi!”
Khóe miệng Thích Thận Vi hơi trễ xuống, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Hoá ra không phải oán hận mà là lo lắng về trở ngại lớn của nam nữ. A Phù nhoẻn miệng cười, đoạn nói: “Ta không để ý thì ngài để ý cái gì chứ? Không sao đâu, lên đi!” A Phù tự nhiên vỗ vỗ chỗ trống ở bên cạnh, Thích Thận Vi vẫn như cũ không chịu động đậy. A Phù dần dần lộ ra thần sắc ngạc nhiên, “Từ đây đến Ô Giang cũng phải tận ba ngày, chắc ngài sẽ không để ta đi bộ về đấy chứ. Ngài xem đi, tay chân ta mảnh khảnh như vầy, ngài nhẫn tâm với một cô gái yếu ớt thế này à!”
Thích Thận Vi bình thản gật gật đầu, nói: “Nhẫn tâm.”
Mẹ nó, phải độc thân bao lâu mới có thể thốt ra câu nói “thông minh” như vậy cơ chứ? Thích Ẩn đỡ trán.
Khi đó là vào tháng tư của chốn Giang Nam, trời vừa mới đổ một trận mưa, trong không khí ngập tràn mùi vị tươi mát của cỏ tươi. Nước chảy dọc theo vách núi, đường núi trơn trượt làm cho mẹ hắn đi đứng chậm chạp, bước thấp bước cao, bùn lầy cứ vẩy hết lên phía sau bắp chân. May là mẹ hắn đi đứng vững vàng, không bị tụt lại phía sau. Còn người cha nhẫn tâm của hắn thì vẫn bình tĩnh, đến cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
“Thích đạo trưởng, chán quá à, hai chúng ta nói chuyện chút đi! Chủ nhân chốn tiên sơn các người ấy, có phải ai cũng anh tuấn giống như huynh không?” A Phù đi một mạch, bím tóc vừa dày vừa đen bóng đung đưa ở phía sau, “Có phải ai cũng tuyệt tình giống huynh không?”
“Thích đạo trưởng, năm nay huynh bao nhiêu tuổi rồi? Huynh có người trong lòng chưa?”
“Thích đạo trưởng, huynh có thiếu nha hoàn hay tì nữ gì không? Chải tóc, bưng trà, rót nước, đổ bô, chuyện gì ta cũng làm được hết!”
Cuối cùng thì Thích Thận Vi cũng chịu đáp lại nàng, chàng ta nói: “Ồn ào, câm mồm.”
A Phù bĩu môi, nàng dừng chân lại, “Thích đạo trưởng, ta đi mệt lắm rồi.”
Thích Thận Vi cũng dừng kiếm, đáp xuống mặt đất rồi nói: “Đổi cho cô, lên kiếm.”
“…” A Phù bực bội vung tay nải ra sau vai, “Thôi bỏ đi, vẫn là ngài lớn tuổi, tự ngồi trên kiếm đi.”
Tiết trời Giang Nam vào tháng tư vẫn còn lạnh lẽo. Buổi tối trong núi dày đặc sương mù, lớp sương trắng muốt tựa như thủy ngân đang chảy dài dưới ánh trăng. Bọn họ qua đêm dưới tán cây óng ánh giọt sương, trú dưới nơi bóng trăng bị ngăn cách, bên dòng suối nhỏ róc rách. Thích Ẩn đi cùng họ suốt cả chặng đường, thời gian và không gian sai lệch, vào thời điểm mà cha mẹ hắn không hay biết gì, cả nhà họ đã có được giây phút đoàn tụ. Mẹ hắn ngủ ở dưới kiếm của cha hắn, nàng ngủ không ngay ngắn chút nào cả, cứ trăn trở liên tục, còn nắm lấy góc áo của cha hắn. Cha hắn trưng ra bản mặt lạnh lùng, tách góc áo ra khỏi tay mẹ hắn từng chút một.
Buổi trưa ngày thứ hai, họ đi đến một cái khe núi, trước mắt là một thôn làng nhỏ như ẩn như hiện. Mẹ hắn đi xin nước uống còn cha hắn thì ngồi đợi dưới gốc cây. Trời xanh tựa như lớp sa tanh, cây ô cựu um tùm che giấu một lớp bóng loang lổ vết đốm bên dưới nó. Vốn dĩ Thích Ẩn muốn đi theo mẹ hắn, nhưng hắn lại không thể rời cha hắn quá mười bước. Vậy nên hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh cha hắn đợi chờ vô ích.
Không lâu sau, trước mắt bỗng có một bóng người leo lên từ dưới sườn núi, Thích Ẩn nhìn qua, xem ra là một người đốn củi. Tư thế đi đường của người kia có hơi quái dị, cứ tập tà tập tễnh. Thích Ẩn bất giác cảm thấy sai sai, cha hắn cũng đã đứng lên rồi, y nhíu chặt mày lại. Người kia quay đầu lại, nhìn thấy cha hắn thì bỗng nhiên rú lên một tiếng kỳ quái, sau đó lao tới như một con dã thú.
Thích Ẩn sợ hết cả hồn, núp ở phía sau đầu cha hắn mà nhìn. Cha hắn vẫn rất bình tĩnh, nhặt hai viên đá phóng thẳng vào chính giữa đầu gối người kia. Người nọ bổ nhào về phía trước, lăn xuống dốc núi. Cha hắn lập tức lên kiếm, điều khiển kiếm bay thẳng về phía xóm núi. Còn chưa đi được bao xa thì đã thấy mẹ hắn đang cầm cái đinh ba trong tay, hung hăng đánh lên thân người đàn ông bị thiếu mất nửa bên mặt. Tên đàn ông đó nát da lòi xương, máu bắn đầy người mẹ hắn.
A Phù trông thấy Thích Thận Vi cứ như trông thấy cha ruột, mặt như đưa đám, vác theo đinh ba chạy qua bên này, “Thích đạo trưởng, ta sợ!”
Người đàn ông kia máu thịt bê bết, nằm co giật ở trên đất. Thích Thận Vi im lặng hồi lâu, trong giọng nói chứa đầy sự ngờ vực, “Cô sợ?”
“Đúng vậy, dọa chết ta rồi.” A Phù xoa xoa ngực, “Một cô gái yếu đuối gió thổi là ngã như ta đây nào có được nhìn thấy những cảnh tượng như thế này? Xém chút nữa là ngất xỉu luôn rồi.”
Đang nói thì xung quanh căn nhà lá ở phía sau bức tường đất xuất hiện bóng người mờ ảo, bóng nào bóng nấy đều mang dáng vẻ dữ dằn. A Phù vác đinh ba xoay người lại, “Chúng ta đi lạc vào thôn yêu quái rồi sao?”
Khi A Phù xoay người, đinh ba vút một tiếng rồi vung về phía đầu của Thích Thận Vi và Thích Ẩn. Thích Ẩn không đả động gì, đinh ba xuyên qua đầu của hắn, lao đến đầu của cha hắn. Cha hắn phản ứng cực kỳ nhanh, y nhanh chóng ngồi xổm xuống, thoát khỏi hung khí đang gào thét bay đến.
“Không phải yêu quái, là người.” Thích Thận Vi đen mặt nói.
A Phù lại xoay người, đinh ba vút lên vung về sau, nàng chỉ về phía trước, hoảng sợ nói: “Bên kia cũng có.”
Phía sau không có tiếng động, A Phù quay người lại, nàng nhìn thấy Thích Thận Vi đứng ở nơi xa xa. A Phù hỏi: “Sao huynh lại chạy qua chỗ đấy?”
Sắc mặt của Thích Thận Vi rất u ám, y nói: “Bảo vệ mạng sống.”
Tiếng gào thét trong phút chốc liền nổi dậy, có người đã phát hiện ra bọn họ, cơ thể trúc trắc chạy ào ào qua đây. Dòng người tụ thành thuỷ triều, một vùng mênh mông toàn là đầu người đen nghìn nghịt, nhìn mà muốn kinh hồn bạt vía. Thích Thận Vi niệm Ngự Kiếm Quyết, Quy Muội sáng bóng vừa cử động một cái, A Phù liền ném đinh ba nhanh chóng lên kiếm. Nàng túm chặt lấy tay áo của Thích Thận Vi rồi nói: “Huynh đừng hòng để ta chạy mất.”
Thích Thận Vi kéo hai cái, sức lực của người con gái này lớn phát sợ. Vậy mà y lại không thể kéo tay áo ra được.
Số người ở bên dưới thật khiến cho người ta chấn động. Tất cả dân làng y như chó nhìn thấy thịt, điên cuồng la hét, bọn họ chìa cánh tay gầy gò ra bu lại thành một đống chi chít. Thích Ẩn ngồi xổm bên cạnh cha mẹ, hắn cúi đầu nhìn xuống, da đầu tê hết cả lên. Mấy người này là sao đây? Trúng tà rồi?
“Mạnh cô nương.” Thích Thận Vi lần đầu tiên gọi tên A Phù, “Cô biết bố trí bẫy để bắt heo rừng không?”
A Phù nói: “Một cô gái yếu đuối như ta, bình thường cửa chính không ra, cửa trong không bước, ở nhà chỉ làm chút việc của con gái như nữ công chăm chỉ, quay bông dệt vải…”
Thích Thận Vi ngắt lời nàng: “Cô biết không?”
“Biết.”
A Phù hỏi: “Huynh muốn làm gì vậy?”
“Bắt một tên, coi thử chuyện là ra làm sao.” Thích Thận Vi nói.
Hai người cha mẹ của Thích Ẩn, quả là nam mạnh mẽ sánh đôi với nữ hung ác. Một người bố trí bẫy, một người làm mồi câu để dụ dỗ, hai ba cái đã trói tên đốn củi bị bỏ ở phía ngoài lại. Tên đó ưỡn cái bụng to của mình ra, nhe hàm răng vàng ố không ngừng kêu ú ớ. Cha hắn sờ mạch đập của tên đó, rồi lại thử hô hấp của gã, y nhíu mày nói: “Người sống.”
“Ta…” A Phù che miệng, “Ta vừa mới giết người rồi.”
“Tự vệ chính đáng, không phải lỗi của cô.” Thích Thận Vi nói.
“Là ôn dịch sao?” A Phù quan sát tên đốn củi này, “Ta biết có loại một ôn dịch, mắc phải sẽ khiến cho người ta như biến thành chó dại.”
Thích Thận Vi lắc đầu, “Không bình thường.” Y cân nhắc rồi nói, “Gã hơi mập.”
Quả thực Thích Ẩn cũng nhận ra điều đó. Thôn này toàn là lều cỏ tường gạch, dân làng thì ăn mặc rách nát, ai nấy đều ốm nhom, chỉ có tên đốn củi này là mập thù lù. Gã chẳng qua chỉ là một người đốn củi, ở đâu ra nhiều chất béo như vậy?
“Thích đạo trưởng,” A Phù hỏi bất thình lình, “Đàn ông mang thai được sao?”
“…” Thích Thận Vi giật giật khóe miệng, “Cô nghĩ sao?”
“Thế giới rộng lớn như vậy, chuyện kỳ quái gì cũng có, các huynh có thể bay lên trời, còn đàn ông thì không được phép mang thai sao?”
Thật ra Thích Thận Vi không muốn để ý đến nàng cho lắm, căng da đầu hỏi: “Tại sao lại hỏi câu này?”
A Phù chọt chọt bụng của gã đốn củi, nói: “Ta vừa thấy bụng của gã động đậy một chút.”
Sắc mặt Thích Thận Vi trở nên nghiêm túc, y nói: “Lùi lại.”
A Phù vô cùng nghe lời, vừa lùi một cái liền cách xa ba trượng, trốn ra phía sau một hòn đá lớn, nàng nói: “Ta trốn xong rồi!”
Thích Thận Vi: “…”
Bụng người đốn củi lại động một cái, giống như có thứ gì đó đang hoạt động trong bụng của gã. Một lát sau, bụng gã gợn nước cứ như đang cuồn cuộn dậy sóng, đường may ở chính giữa tách ra, một con bướm to dính máu cắn vỡ bụng của gã rồi bay ra khỏi đó. Con bướm ngũ sắc rực rỡ kia lớn bằng một cái đầu người. Thích Ẩn há mồm trợn mắt, con bướm này giống hệt như con bướm của Vu Úc Ly, chẳng qua là kiểu dáng hoa văn trên cánh không giống nhau.
Mặt Thích Thận Vi không hề có cảm xúc, y bấm tay niệm thần chú đánh thức Quy Muội. Ánh sáng lạnh thấu xương chợt lóe lên, kiếm Quy Muội ghim thẳng con bướm lên thân cây, băng sương kết đầy trên đôi cánh lông tơ của nó. Ngay sau đó, y vẽ ra một tấm bùa chú phức tạp, bùa chú màu vàng bỗng phóng to ra, biến thành một cái kết giới to lớn bao trùm lấy xóm núi. Cứ vậy thì yêu quá ở bên trong không ra ngoài được, người ngoài cũng không thể đi vào trong đấy. Thích Thận Vi điều khiển Quy Muội bay đến bên cạnh A Phù rồi nói, “Lên.”
“Không phải là không cho ta lên sao?” A Phù nheo đôi mắt to tròn nhìn y.
“Lên.” Thích Thận Vi lạnh lùng nhắc lại.
A Phù leo lên kiếm, đặt tay nải xuống, vui vẻ ngồi ở phía sau.
Kiếm Quy Muội hoá thành một luồng sáng bay thẳng về phía Ô Giang. Tiếng gió rít gào, A Phù hỏi trong gió: “Thích đạo trưởng, có phải ta là cô nương đầu tiên được cưỡi kiếm của huynh không?”
Thích Thận Vi không quay đầu lại, cũng không nói lời nào.
A Phù nào chịu bỏ qua, “Có phải không đây, Thích đạo trưởng?”
Cuối cùng Thích Thận Vi cũng mở miệng, giọng nói trôi theo làn gió, lành lạnh truyền đến.
“Ồn ào, câm mồm.”
————