Biên tập: Bảo Bảo.
Khoảng thời gian cha hắn ở Giang Nam chủ yếu là điều tra chuyện của yêu bướm đêm ở sơn thôn. Lão Thanh Thức kia không đáng tin chút nào, điều tra được một nửa thì xuống núi dạo chơi mất dạng. Bọn họ là những người tu đạo, tu vi gặp phải bình cảnh thì muốn đi ngao du một hồi, gì mà nhìn thiên hạ mới có thể thấu hiểu đại đạo, tuy rằng kết quả thường là kết nên một đoạn nghiệt duyên, để lại một đứa con riêng cùng với nàng quả phụ khóc lóc thảm thương. Thanh Thức ra biển tìm tiên, cha hắn đành điều tra một mình. Nhưng con yêu bướm kia không xuất đầu lộ diện, không thấy tăm hơi đâu cả.
Ở Giang Nam đã lâu, cha hắn quyết định đi về phương bắc. Trước khi đi Lang Vương ngửi thấy mùi của y, chạy tới đòi đấu ba ngày ba đêm, cuối cùng bị cha hắn ném vào cấm địa Phượng Hoàn.
“Mụ nội nó, chẳng lẽ cả cái thiên hạ này chỉ có con ranh kia mới đánh bại ngươi sao?” Lang Vương cả giận nói.
Thích Thận Vi vô cảm nhìn nó.
“Chỉ tiếc là ông nghe nói ngày mai nàng phải gả đi rồi, có lẽ là không rảnh tới chỉnh ngươi.” Lang Vương hừ nói, “Tiểu lỗ mũi trâu, sau này hẹn ngươi đấu tiếp, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ thắng ngươi thôi!”
Lang Vương đi rồi, cha hắn đứng ngây người một lúc lâu. Y ngồi thừ bên bờ sông Ô Giang cả đêm, Thích Ẩn cũng ngồi xổm bên cạnh tên ngốc này hứng gió cả một đêm. Hôm sau, cha hắn đội đấu lạp có vải che lên quay về trấn Ô Giang. Ông chủ kia quả nhiên là người có tiền, gã treo rất nhiều đèn lồng đỏ dưới hiên nhà của mọi người trong trấn. Tiệc cơ động[] được bày trên phố, tất cả dân trong trấn đều đến tham dự. Trước nhà Mạnh gia đốt pháo, giấy đỏ vươn vãi đầy đất. Cha hắn mặc y phục trắng, tay cầm kiếm, lụa trắng trên nón che mặt, đứng giữa dòng người chen chúc xô đẩy. Mọi người chen nhau kiễng chân hóng hớt, ông chủ nhà giàu bụng phệ kia mặc chiếc áo dài màu đỏ cổ tròn cùng với ống tay áo căng rộng như mặt trống, dừng ở trước cửa Mạnh gia, sau đó xuống ngựa.
[] Tiệc cơ động: ai đến trước thì ăn trước.
Thích Ẩn còn tưởng rằng cha hắn muốn cướp hôn, thật ra Thích Thận Vi không định làm thế. Chuyện đời hỗn tạp, đệ tử tiên sơn xưa nay chỉ can thiệp chuyện của yêu ma, không nhúng tay vào tranh chấp của phàm nhân. Y là đệ tử Vô Phương, không thể cưới A Phù, cũng không có cách nào giúp A Phù thoát khỏi bể khổ.
Y chỉ là quay về nhìn một cái, nhìn xong sẽ đi.
Cửa mở ra, người con gái bước qua ngưỡng cửa đứng trên bậc thềm, bễ nghễ nhìn xuống người bên dưới. Bím tóc dày đen óng ả, kẹp áo và làn váy màu đỏ thẫm hệt như một ngọn lửa rực rỡ. Nếu không phải nàng chưa từng cầm đao kiếm, Thích Ẩn gần như cho rằng nàng là nữ thần bước ra từ chiến hỏa, can đảm không sợ gì cả.
“Đại cô nương, sao nàng lại không mặc cát phục?” Ông chủ hỏi.
“Ta đã nói với ông rồi, ta không gả,” A Phù nhún nhún vai, “Người nhận tiền của ông là cha ta, bảo ông ấy gả cho ông đi.”
“Càn quấy!” Cha nàng từ bên trong chạy ra, sau đó quay sang cười xòa với ông chủ Chu, “Chú rể à, đứa nhỏ này lúc nào cũng nói năng bậy bạ, ngài đợi một chút, đợi một chút.”
“Đợi cái rắm!” Ông chủ Chu mắng, “Mạnh A Phù, nàng cho rằng hôm nay muốn làm gì làm không? Nàng không nghe lời, ông đây sẽ cho người đến ép nàng bái đường!”
“Bái đường?” A Phù cười khẩy, sau đó móc một thanh sắt không biết từ đâu ra, vặn mạnh một cái, thanh sắt kia uốn thành cái bánh quai chèo trong tay nàng. Nàng nói: “Bà mày vặn từng đứa như cây sắt này! Ông tin không?”
Thích Ẩn đổ mồ hôi lạnh, hắn biết mẹ hắn mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này. Quay đầu nhìn cha hắn, trong ánh mắt y cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Ông chủ Chu chỉ vào nàng, “Nàng nàng nàng nàng…”
“Nhưng,” A Phù ném cây sắt đi, “Giết người là phạm pháp, ta không thể giết ông.”
Ông chủ Chu gật đầu như giã tỏi, “Đúng đúng đúng đúng…”
“Nhưng ông cũng không thể cưới ta, trừ phi…” A Phù nói, “Ông bằng lòng cưới một người đàn bà hư hỏng.”
“Ý nàng là sao?”
“Bà đây có nhân tình, lén lút tư thông, nửa đêm trèo tường triền miên chăn gối với người khác, chuyện gì cũng làm cả rồi.” A Phù khiêu khích nhìn gã, “Chu viên ngoại, ông còn muốn cưới ta không?”
Thoáng chốc, chung quanh hệt như một nồi nước sôi to đùng, xôn xao cả lên. Con gái thất tiết giống như một đóa hoa bị ngắt đi, từ giờ chẳng còn là bảo bối nữa mà là bùn đất tanh hôi. Thích Thận Vi không ngờ rằng nàng thà hủy danh tiết của mình cũng không chịu gả cho người khác. Tất cả mọi người quát mắng, phỉ nhổ nàng thất tiết, những tên đàn ông ngày trước quyến luyến trước cửa nhà nàng cũng gia nhập đám người thóa mạ. Nàng ngửa cằm đứng trên bậc thềm, tựa như một hòn đá cứng rắn, ánh mắt bướng bỉnh kia vừa quật cường vừa kiên nhẫn.
“Nhân tình?” Ông chủ Chu cười lạnh, “Đã dám tư thông với nàng, vì sao lại không dám gặp nhau? Chỉ sợ là vì nàng không muốn gả nên mới nói bậy bạ thôi. Không sao, hôm nay chúng ta thành thân xong, quay về ta sẽ đích thân kiểm tra thì sẽ rõ ràng thôi? A Phù, dù nàng có lợi hại đến mấy cũng đánh không lại gia nô của ta đâu!” Dứt lời, gia nô của gã tháo dây thừng buộc kiệu rồi đứng ra, một đám đàn ông cao lớn thô kệch như sắt thép dàn hàng ở đấy.
Sắc mặt A Phù tái hơn một chút, mẹ nàng ở phía sau gạt nước mắt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “A Phù, hay là thôi đi.”
“Nói đi, rốt cuộc nhân tình của nàng là ai?” Ông chủ Chu cười nói, “Hay là, căn bản không có?”
“Là ta.”
Âm thanh lạnh lẽo trầm tĩnh vang lên ở phía sau, mọi người sôi nổi quay đầu lại.
Chàng trai áo trắng đeo kiếm bước ra, đi về phía bậc thềm, sau đó tháo nón có lụa che xuống, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng.
Thích Thận Vi nói: “Là ta.”
Như một tia chớp giáng xuống đầu mọi người, A Phù sửng sốt, bá tánh trấn Ô Giang cũng ngây ra như phỗng. Cha Mạnh khiếp sợ hỏi: “Lén lút tư thông là ngươi?”
“Là ta.”
“Nửa đêm vượt tường là ngươi?”
“Là ta.”
“Triền miên chăn gối cũng là ngươi?”
Lúc này Thích Thận Vi trầm mặc, nhưng chàng ta chỉ tạm dừng một lát, đoạn nói: “Là ta.”
“Thích tiên sư, sao ngươi lại… Ngươi là người tu đạo mà!” Tộc trưởng Mạnh gia vô cùng đau xót gõ quải trượng.
Chung quanh khiếp sợ ồ lên. Thích Thận Vi vươn tay về phía A Phù, hờ hững hỏi: “Đi không?” Giọng điệu của chàng ta bình thản, tựa như mời nàng đi tản bộ ven bờ sông xanh biếc. Nhưng mọi người đều biết, một khi đi rồi sẽ chẳng còn đường quay đầu nữa.
A Phù ngơ ngẩn hồi lâu, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhấc váy lên chạy về phía chàng. Hai tay đan vào nhau, cảm nhận độ ấm của đối phương, tựa như có ngọn lửa liếm láp lòng bàn tay, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi. Nhưng không ai buông tay cả, Thích Thận Vi nắm tay A Phù bước vào biển người, đầu người nghìn nghịt như thủy triều phân luồng, nhường đường đi cho bọn họ. Hai người khó khăn đi về phía trước, dần dần có người lên giọng chửi thề, có người ném đồ ăn hỏng và trứng thối ra.
“Cẩu kiếm tiên”, “Đạo sĩ dâm”… Tiếng chửi rủa khó nghe hết đợt này đến đợt khác, trứng gà nện lên mặt Thích Thận Vi, lòng đỏ dính nhớp chảy dọc theo sườn mặt, song Thích Thận Vi không hề chớp mắt, dẫn A Phù rời khỏi nơi đó.
Cánh rừng trụi lá giữa trời đông, thân cây nâu thẫm khô cằn mang vẻ nghiêm nghị khó tả. Người cha này của hắn bây giờ bẩn đến mức khiến y chịu không nổi nữa. Cha hắn dẫn mẹ hắn đến một hồ nước, bảo nàng xoay người đi, không được quay đầu lại, sau đó cởi y phục xuống nước tắm rửa. Khắp người toàn là mùi trứng thối với đồ ăn hỏng, sắc mặt cha hắn trông rất khó coi.
“Thích đạo trưởng,” A Phù che mắt nói, “Huynh cứu ta một lần, yên tâm, ta biết huynh là vì tình thế cấp bách mới gánh thân phận nhân tình của ta, ta sẽ không ăn vạ huynh đâu, chúng ta chia tay tại đây nhé!”
Bên kia im lặng thật lâu, chợt giọng nói lạnh lùng trong trẻo của chàng trai truyền tới: “Cô không sợ sao, Mạnh cô nương?”
“Sao huynh lại hỏi ta chuyện này?” A Phù nói, “Sợ, đương nhiên là sợ rồi.”
“Vậy vì sao còn tự hủy hoại danh tiết mà từ hôn chứ?”
A Phù thở dài, nói, “Ban nãy huynh cũng thấy lão già Chu đầu heo mặt heo mặt mũi dữ tợn kia rồi đó. Huynh thử tưởng tượng đi, vẻ mặt đó mà cười dâm cởi đồ của huynh ra, gọi huynh là nương tử, huynh còn phải chung chăn gối với lão, sinh em bé cho lão… Bỏ đi, huynh không cần tưởng tượng lão chạm vào huynh đâu, huynh chỉ cần tưởng tượng thử nếu bị ta cợt nhả, huynh sẽ cảm thấy thế nào?”
Thích Thận Vi: “…”
“Có một số chuyện nếu không làm, tương lai nhất định sẽ hối hận.” A Phù nói.
Bên kia không nói lời nào, A Phù thử gọi mấy tiếng, rốt cuộc Thích Thận Vi cũng đáp lại: “Mạnh cô nương, cô đã nói ta là phúc tinh của cô.”
“Đúng vậy, ta đã nói thế.”
“Ừ,” Thích Thận Vi nói, “Ta làm.”
“Vâng vâng vâng,” A Phù mỉm cười, “Ngài là đại ân nhân của ta!”
“Mạnh cô nương, cô đã nói cô muốn cưới ta về làm áp trại lang quân.”
“Ngài còn nhớ chuyện này luôn hả,” A Phù xấu hổ cười, “Ta chỉ nghĩ vậy thôi, khác gì lên trời hái ông trăng đâu.”
“Ừ,” giọng nói bình tĩnh của Thích Thận Vi rất rõ ràng, “Ta gả.”
A Phù bỗng quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua kẽ ngón tay nhìn chàng trai trần trụi dưới hồ nước lạnh lẽo kia. Chàng đưa lưng về phía nàng, mái tóc đen tuyền buông thả sau vai như nét mực vẩy, màu tóc đen nhánh hòa cùng sắc trắng nõn của da thịt hệt như một bức tranh sơn thủy phác họa dưới ngòi bút.
“Thích đạo trưởng, huynh… Huynh đùa ư? Vì sao…” A Phù lắp bắp hỏi.
Thích Thận Vi quay đầu lại, ánh mắt hờ hững dừng trên người A Phù, “Bởi vì có một số chuyện nếu không làm, tương lai nhất định sẽ hối hận. Còn nữa,” cuối cùng chàng bổ sung một câu, “Nhắm mắt, quay đầu lại, không được nhìn.”
A Phù khép ngón tay lại, “Thích đạo trưởng, có phải huynh đã để ý ta lâu rồi không? Ta xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn, khiến huynh động lòng phàm à?”
Chàng trai dưới hồ khựng lại, đoạn nói: “Không phải.”
“Vậy thì là vì tâm địa ta lương thiện, tri thư đạt lễ, nên cảm phục ta.”
“Không phải.”
“Vậy vì sao chớ?”
Thích Thận Vi u ám nói: “Bởi vì ta mù.”
A Phù: “…”
Ngày đó, trận tuyết đầu mùa đổ xuống Giang Nam, cha mẹ Thích Ẩn thành thân. Không có sênh ca, không có pháo đốt, cũng không có cha mẹ hay bằng hữu, hai người thành thân trong một căn nhà gỗ nhỏ dưới tàng cây ô cựu rậm rạp nơi chân núi, tại một thôn trang nhỏ của Ô Giang. Trời đất trắng xóa, hà hơi một cái là hóa thành băng ngay. Trong gian phòng củi lửa cháy lách tách, bóng người đong đưa trên cửa sổ giấy. Mẹ hắn hơi say, tựa vào lồng ngực cha hắn ngẩng đầu cười.
“Lang quân ơi lang quân, sao chàng lại đẹp như vậy chứ? Khiến cho tiểu nương tử ta đây ban ngày ngắm chẳng đã, buổi tối còn muốn ngắm, lúc ngủ nhắm mắt không ngắm được, đành phải vào trong mộng ngắm!”
Thích Thận Vi vươn tay, buông chiếc rèm vải thô màu hồng xuống.
Bóng dáng hai người tựa vào nhau phía sau rèm, người con trai thấp giọng than thở, tựa như đang nhẫn nhịn một điều gì đó rất vui vẻ.
Chàng nhẹ giọng bảo: “Bình sinh chưa từng gặp may mắn, chỉ nhờ vẻ bề ngoài mới lọt vào mắt xanh của nương tử.”
Lưu manh. Thích Ẩn ngồi xổm góc tường phỉ nhổ cha hắn, dưới giường thì lầm lì, trên giường thì miệng lưỡi ngọt như mật. Lưu manh!
Bên trấn Ô Giang thỉnh thoảng đến gây sự với bọn họ, hương thân cùng thôn cũng không thân thiết với bọn họ lắm, cha hắn sợ lúc mình không ở đây mẹ hắn sẽ bị khi dễ nên vẫn chưa về tiên môn bẩm lại chuyện này. Cha hắn chịu tang sư phụ còn rất sớm, là đại sư huynh chăm sóc cha hắn lớn lên. Bọn họ cùng nhau đọc sách luyện kiếm, tình cảm rất tốt. Cha hắn cứ suy nghĩ mãi, sau đó viết một phong thư dài trần tình lại sự việc. Cuộc sống cứ thế trôi đi, cha hắn giúp người trong thôn đánh sơn yêu, dần dần không còn bị bọn họ xa lánh nữa. Cha hắn học mẹ hắn cách nấu cơm, giặt quần áo, rốt cuộc từ một cẩu kiếm tiên ngoại trừ ngự kiếm thì chẳng biết gì cả thành một ông chồng xui xẻo nấu cơm thì đốt bếp giặt đồ thì rách đồ.
“Thích đạo trưởng,” A Phù gõ gõ cái nồi cháy đen, nói, “Ngài đúng là một tên đàn ông phá của mà.”
Thích Thận Vi nghiêm mặt mặc tạp dề lên, “Thử lại lần nữa!”
Thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa, cha hắn đẩy xe hai bánh đi họp chợ, mẹ hắn ngồi trên xe ngâm nga câu hát, thỉnh thoảng nhảy xuống xe tự đi, trời đất một màu trắng xóa, chỉ có làn váy đỏ của nàng rực rỡ chói mắt.
Tiếng bánh xe lộc cộc hòa cùng với tiếng hát ca, lúc đó Thích Thận Vi vẫn không biết y dùng những giây phút cuối đời mình hồi ức lại cảnh tượng này. Lúc y nằm trong quan tài gỗ đóng kín mít, bên trong lăng mộ u ám dưới lòng đất, hình ảnh chiếc váy đỏ uyển chuyển như cánh bướm trên con đường lầy lội hiện lên trong đầu y không biết bao nhiêu lần, cùng với đóa hoa nhỏ trên dây buột chiếc bím dày. Dưới ánh mặt trời xán lạn, nàng nở nụ cười với đôi má lúm xinh đẹp như hoa.
“Thích đạo trưởng, sao chàng đi chậm thế!”
Y không trả lời, chỉ im lặng suy nghĩ.
Bởi vì ta đang ngắm nàng đó, A Phù.
Mùa đông năm thứ hai, mẹ hắn hoài thai được chín tháng, bọn họ đến miếu Nữ Oa xin tên cho con mình. Cha hắn nói, để Nữ Oa đặt tên, bà sẽ phù hộ con mình khỏe mạnh trường thọ. Ống Thiên Tự ném ra chữ ‘Khuyển’, mẹ hắn chớp đôi mắt to tròn, “Con của ta thực sự phải lấy cái tên quê mùa này sao?”
“…” Cha hắn trầm mặc một hồi, đoạn nói, “Lấy làm nhũ danh.”
Chẳng biết có phải do trên đường bị động thai khí không, mới vừa trở về, mẹ hắn đau bụng quằn quại. Đại phu trong thôn đến khám thử, bảo là thai lệch chỗ, vô cùng nguy hiểm. Đó là lần đầu tiên Thích Ẩn thấy cha hắn hoảng loạn như thế, người đàn ông đối chiến yêu ma gặp nguy không loạn kia giờ phút này sốt ruột đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu. Y thuật của nhân gian không tinh, cha hắn đến Phượng Hoàn tìm đại phu chữa bệnh, vừa khéo chưởng môn Phượng Hoàn mới về cõi tiên, từ chối tiếp khách. Cha hắn nhanh chóng quyết định đến Vô Phương.
Ngày đó tuyết rơi dày ba thước, đại sư huynh của y đóng cửa không gặp, cha hắn quỳ dưới thềm tuyết không chịu đứng dậy. Thích Ẩn nhìn hàng mi lông mày dính tuyết của cha mình, lòng đau âm ỉ, dường như hắn đã đoán được vì sao cuối cùng cha mình không thể trở về nữa.
Sao trời trên cao, đất trời mênh mông. Rốt cuộc cửa cũng mở ra, một đôi ủng màu đen bước đến trước mặt cha hắn. Thích Ẩn ngẩng đầu lên, thấy Nguyên Tịch đang cụp mắt, trong đáy mắt vươn nỗi khổ sở nặng nề. Hóa ra sư huynh kia của cha hắn lại là Nguyên Tịch.
Hơi thở của Thích Thận Vi yếu ớt, y gian nan nói: “Sư huynh, cứu vợ con ta.”
“Nguyên Vi, ta cứu vợ con đệ, vậy ai cứu đạo của đệ đây?”
“Vợ con ta là đạo của ta.”
“Có thể cứu nàng,” Nguyên Tịch nói, “Nhưng từ giờ trở đi đệ không còn là sư đệ ta nữa, cũng không còn là đệ tử của Vô Phương, tâm pháp kiếm thuật Vô Phương dạy cho đệ, tu vi linh lực tu tập ở Vô Phương, đệ phải trả lại toàn bộ. Gọt xương tẩy tủy xóa hết tu vi, đệ có chịu được không? Trở thành phế nhân mặc người xâu xé, đệ có bằng lòng không?”
Thích Ẩn lắc đầu, hoảng sợ nói: “Đừng đồng ý với ông ta, cha ơi!”
Cha hắn ngước mắt lên, ánh mắt kiên định, như sương như tuyết.
“Được, ta đồng y với huynh.”
Thạch thất lạnh băng, mười hai trưởng lão của Vô Phương vây quanh một người đang hôn mê. Nguyên Doãn lo lắng nói: “Làm vậy thật sự ổn chứ?”
“Đây là vì tốt cho y.” Nguyên Tịch nhìn tuyết rơi lất phất bên ngoài.
“Vậy thê tử của Nguyên Vi…” Có người ngập ngừng nói.
“Với y thuật của nhân gian, thai lệch chỗ, sinh nở khó khăn, nàng và con mình có sống nổi không cũng chưa biết.” Nguyên Tịch quay đầu lại, đoạn nói, “Không cần lo lắng cho nàng ta, ta sẽ dùng bút tích của Nguyên Vi viết một lá hưu thư cho nàng.”
[] Hưu thư: từ ngày xưa chỉ thư li dị vợ.
Nguyên Tịch lừa cha hắn, bọn họ không tước đi tu vi và linh lực mà là phong ấn ký ức của y. Nguyên Tịch nói y bị yêu phụ lừa gạt, quấy nhiễu phàm tâm, cuối cùng hối cải, quay về Vô Phương, tự xin phong ấn ký ức, từ nay về sau quên đi hết mọi chuyện. Cha hắn nhận lỗi trước đại điện Vô Phương, tĩnh tọa Tư Quá Nhai, ngoại trừ hàng yêu phục ma thì không bước ra khỏi Tư Quá Nhai nửa bước. Ba năm sau, chấp kiếm trưởng lão của Vô Phương bệnh qua đời, cha hắn kế vị, trở thành chấp kiếm trưởng lão tân nhiệm.
Cha hắn trầm mặc hơn rất nhiều, gần như là không nói chuyện, không ai biết trong lòng cha hắn đang nghĩ gì. Thích Ẩn nhìn y tĩnh tọa ở Tư Quá Nhai, thời gian trôi nhanh qua người y, sương tuyết rơi trên đầu vai, trông y như một hòn đá phủ tuyết, không vui không buồn, không oán không lầm lỗi.
Sau đó, Nguyên Tịch dẫn một đứa trẻ bốn tuổi đến, bảo y thu làm đồ đệ.
Đứa nhỏ đứng dưới nền tuyết, ưỡn người thẳng tắp, nắm tay nhỏ bên hông quần cho thấy nó đang rất căng thẳng. Thích Thận Vi nhìn nó hồi lâu, bỗng nói: “Sư huynh, bọn họ nói ta cũng có một đứa con, đúng không?”
Nguyên Tịch sửng sốt.
“Nó còn sống không?”
“Nguyên Vi, đệ đang nghĩ gì vậy?”
“Sư huynh, không biết vì sao ta luôn cảm thấy trong tim mình như thiếu đi một góc vậy. Ta có chướng,” Thích Thận Vi cau mày, nhìn về phía vòm trời mênh mang, “Có tâm chướng.”
Cha hắn yêu cầu đi gặp vợ con mình trước, ban đầu Nguyên Tịch từ chối, sau đó đồng ý. Bọn họ đến Giang Nam, tới một căn nhà, Nguyên Tịch cho cha hắn gặp người gọi là “thê tử” kia, là một quả phụ bị Nguyên Tịch mua chuộc, ả dựa vào cột nhà hờ hững thổi móng tay.
“Ồ? Con ư?” Ả nhấc mắt lên, giọng điệu lười biếng, “Té giếng chết rồi. Ai biết không để ý chút thì mất luôn đâu.”
“Nguyên Vi, tình là ảo mộng, người tỉnh mộng tan rồi, đệ vẫn không buông bỏ được ư?” Nguyên Tịch thở dài nói, “Vai đệ gánh vác con đường sau này của phái ta, điều duy nhất đệ không thể phụ trên đời này, là Vô Phương.”
Cha hắn không nói gì cả, để tiền lại rồi xoay người bỏ đi. Đứa bé kia trở thành đồ đệ duy nhất của cha hắn, y dẫn nó xuống núi bái Nữ Oa, ném ống Thiên Tự chọn đạo hào. Có đôi khi Thích Ẩn cảm giác là do cha hắn lười đặt tên thôi, mới nghĩ ra cách như thế cho bớt việc. Ống Thiên Tự lóc xóc cả buổi trời, sau đó rơi ra một chữ ‘Khuyển’. Đứa bé đó sửng sốt một chút, sau đó nhìn cha hắn bằng vẻ mặt vô cùng bất an. Cha hắn cầm thẻ ngây người hồi lâu, trong ánh mắt hiện lên nghi ngờ. Nhưng cuối cùng vẫn chẳng nhớ được gì cả, y nói với đứa trẻ: “Ném lần nữa.”
Thêm một lần nữa, thẻ tre rơi xuống đất, bên trên khắc một chữ ‘Xu’.
Có Thích Linh Xu, cuộc sống của cha hắn mới tô thêm chút sắc màu. Sáng sớm dạy nó kiếm pháp, buổi trưa đọc kinh, tối đến ngồi thiền. Tính tình của đứa bé này bướng bỉnh, lỡ tè dầm trên giường nên cuốn ra giường lại giấu trong ngăn tủ, hôm sau mang đi giặt, sau đó dùng Tị Thủy Quyết hong khô. Cha hắn giả bộ không biết, đến Tư Quá Nhai tĩnh tọa, để cho tiểu đồ nhi có thời gian giặt ra giường. Nhưng nó còn quá bé, giặt không sạch lắm, cho nên canh ba nửa đêm, cha hắn lặng lẽ thức dậy mang ra giường đi giặt lại. Năm Thích Linh Xu mười hai tuổi, cha hắn đích thân đúc kiếm Vấn Tuyết cho Thích Linh Xu, trao tay đứa nhỏ này. Phía trên thềm núi, cha hắn búi tóc vận áo bào trắng, mái tóc đen phủ đầy tuyết, biến thành màu xám trắng, đáy mắt yên tĩnh kia rồi cũng có dấu vết của tháng năm.
Thoáng cái đã bảy năm, ngày nọ, thủy quỷ Dĩnh Hà quấy phá, cha hắn dẫn theo đệ tử đến trừ yêu, sóng nước cuộn trào mãnh liệt, ánh kiếm đâm thẳng xuống đáy sông, tất cả thủy quỷ tan thành tro bụi trong phút chốc, một mình cha hắn ngự kiếm Quy Muội rẽ sóng đi trước, đuổi theo con thủy quỷ đầu sỏ vào trong khe núi. Tựa như vận mệnh an bài, hồ nước xanh mênh mang, rừng liễu xanh ngát vây quanh tứ phía, mặt nước cùng vòm trời yên ả giống như hồ nước trong vắt ở phủ Huy Châu nơi cha mẹ hắn lần đầu gặp gỡ.
Vào khe núi, hồ nước yên tĩnh, Thích Thận Vi lơ lửng trên mặt nước, lẳng lặng chờ đợi. Kinh nghiệm trừ yêu nhiều năm qua cảnh báo ông nguy hiểm đang ở xung quanh, có thứ gì đó đang ẩn náu trong làn nước tối tăm. Đây là ngón trò mà thủy quỷ hay dùng, đầu tiên giấu mình, sau đó đột ngột nhảy ra, nhân lúc con mồi khó mà đề phòng được dùng hàm răng cắn xé yết hầu. Quả nhiên, dưới đáy hồ có thứ gì đó rẽ sóng lướt tới, Thích Thận Vi vẫn không nhúc nhích, chờ con yêu quái kia hiện thân.
Sóng nước khuấy động, một cái bóng tóc tai bù xù lao lên khỏi mặt nước, nhe mấy cái răng nanh dữ tợn chuẩn bị cắn ông. Quy Muội rít một tiếng bay ra khỏi vỏ, ánh kiếm chiếu sáng một vùng hồ. Trong khoảnh khắc đó Thích Ẩn đã thấy gương mặt của thủy quỷ, làn da ngăm dưới nước trắng bệch đến mức trong suốt, hai mắt đen như mực không hề có tròng trắng, chỉ có đôi mày mảnh khảnh mơ hồ phác họa đường nét xinh đẹp như núi xa.
Thích Ẩn sững sờ, đó là mẹ hắn, Mạnh Phù Nương.
Quy Muội khựng lại, ánh kiếm sáng như tuyết chần chờ trong làn nước trống rỗng. Đôi mắt Thích Ẩn mở to, dường như có thứ gì đó đang sống lại nơi đáy mắt ông. Những cơn mưa tháng tư liên miên ở Ô Giang, thôn trấn phủ màu tuyết trắng xóa giữa trời đông, bọn họ ngồi bên bờ ao xanh biếc lột đài sen, đẩy chiếc xe con trên đường nhỏ trong thôn. Những hình ảnh xa xưa kia hệt như lông vũ rào rạt rơi xuống, ông nhớ rồi, nhớ hết tất cả, ký ức tựa như một u hồn đuổi theo ông mười tám năm, cuối cùng giờ phút này cũng bắt kịp. A Phù hung hăng đâm sầm vào ngực ông, hàm răng sắc bén cắn phập lên đầu vai ông một cái. Máu tươi đỏ rực như son phấn tản ra, đôi tay run run của Thích Thận Vi nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ biến thành thủy quỷ này.
Ông vươn tay vuốt mái tóc đen như mực của A Phù, từng lọn từng lọn rồi vén ra sau tai. Ông rời đi mười tám năm, tháng năm đằng đẵng, thê tử của ông từ một người con gái xinh đẹp đã biến thành thủy quỷ đáng sợ. Nhưng nàng là A Phù, lòng mang chí khí khắp thiên hạ, cho dù thành yêu, cũng phải là người đứng đầu bọn chúng.
Ánh mắt Thích Thận Vi chứa đầy bi thương, ông đang khóc, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt rồi hòa vào dòng nước.
“A Phù, ta về rồi đây.” Thích Thận Vi nhắm mắt lại, chôn mặt vào cổ thủy quỷ.
Cho dù cách rất xa, Thích Ẩn vẫn cảm nhận được nỗi bi thương vô vàn trên người ông, tựa như thủy triều lạnh băng đang lan tràn khắp hồ nước.
Thích Ẩn như cảm nhận được gì đó, hắn hoảng hốt gào lên: “Đừng mà!”
Quy Muội chợt động đậy, ánh kiếm lạnh lẽo như sương giá xẹt qua tạo nên một luồng sáng trắng xóa, đâm thủng sóng nước màu xanh đậm, hướng thẳng vào giữa lưng A Phù. Khoảnh khắc kia tựa như trôi qua thật chậm, Thích Ẩn trơ mắt nhìn ánh kiếm đâm vào lưng mẹ mình, sau đó xuyên thủng lưng cha hắn, Quy Muội than khóc, nhưng Thích Thận Vi vẫn tiếp tục bấm tay niệm chú, ánh kiếm chuyển động, hóa thành luồng sáng sắc bén đâm vào tim ông, xuyên qua thân thể hai người.
Thích Ẩn đứng giữa hồ, ánh mắt ngẩn ngơ.
Cha hắn, thiên hạ đệ nhất kiếm đạo, đời này trảm yêu trừ ma chưa từng thua trận. Cha hắn, chỉ bại dưới tay một người, người con gái ấy tươi đẹp như ánh mặt trời tháng tư, Mạnh Phù Nương.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ai nhớ gió tây quạnh buốt lòng
Vi vút lá vàng lấp khung song
Mải nghĩ chuyện xưa chiều đứng bóng
Say rồi khẽ chứ giấc xuân nồng?
Đố sách thích chí chè tràn hương
Bấy giờ chỉ bảo chuyện ngày thường.
(Hoán Khê Sa – Nạp Lan Tính Đức. Dịch thơ: Mắt Cá)
“Thích kiếm tiên à, ta thích chàng nhất đó nha.”
“Ta cũng thích nàng, A Phù.”