Biên tập: Bảo Bảo.Kì lạ nhỉ, chẳng lẽ người vợ kia của Vu Úc Ly chỉ là giả thôi sao? Đang yên đang lành tự nhiên bịa ra một người vợ cho mình làm gì, sợ người khác tơ tưởng dung nhan xinh đẹp của mình à? Thích Ẩn chợt nhớ đến những bức tranh trong rương đựng sách của Vu Úc Ly, bóng ai trắng toát mơ màng, còn có tiếng khóc ai oán trong điện, trong lòng dần nảy ra một suy đoán khủng khiếp.
Vong thê trong lời của Vu Úc Ly, lẽ nào là Bạch Lộc?
Nếu vậy thì dễ hiểu rồi, bảo sao Vu Úc Ly lại cố hết sức hồi sinh Bạch Lộc, hóa ra là muốn làm cho người trong lòng sống lại. Thích Ẩn thầm than một tiếng, sở thích kì quái gì đây, tự nhiên đi thích một con nai? Người và nai thì làm chuyện phòng the kiểu gì?
Sau khi nghĩ chuyện đó thì nhớ đến chuyện của Mạnh gia. Dùng quan tài sắt phong ấn người, cha con Mạnh Hoài Thiện đã gặp chuyện gì ư, hóa yêu như đám yêu quỷ của Vô Phương Sơn à? Thích Ẩn muốn hỏi ý kiến Phù Lam, quay đầu sang thì thấy ca hắn vừa mới uống một chén rượu. Thích Ẩn xách bình rượu lên, khá nhẹ, rượu bên trong đã cạn sạch. Thích Ẩn ngạc nhiên, “Ca, huynh uống hết rồi à?”
Phù Lam ngơ ngác nói: “Tiểu Ẩn ngọt lắm, uống rất ngon.”
“Nhưng huynh cũng đâu thể uống cạn bình thế được, sẽ say mất!”
Phù Lam nhắm mắt tĩnh lặng, dường như đang cảm thụ tình trạng cơ thể mình, sau đó nói: “Không say.”
Nhìn kỹ y dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng như sứ, mắt như thu thủy, thực sự không có vẻ gì là say rượu cả. Thích Ẩn quan sát y một lúc lâu mới nói: “Không tệ nha, ca, tửu lượng của huynh khá đấy.” Hắn lau miệng rồi đứng dậy, “Vậy chúng ta đến mộ phần của tổ tiên Mạnh gia xem thử.”
Muốn biết vì sao cha con Mạnh Hoài Thiện chết chắc chắn phải quật mồ nghiệm thi. Đào mộ tổ tiên người ta thật sự là quá thiếu đạo đức, nhưng tu luyện ở Phượng Hoàn Sơn quá lâu, mấy hành vi đức hạnh bình thường đã ném cho chim ăn từ lâu rồi. Thích Ẩn tự nhiên không để ý, hắn cho tên ăn mày mặt tròn kia vài đồng, bảo gã dẫn đường. Chuyện của Mạnh gia đã qua mười tám năm, mộ phần tổ tiên đã yên ổn từ lâu rồi. Tên ăn mày kia tham tiền nên lập tức đồng ý. Thích Ẩn ôm mèo khỏi đám cô nương, dẫn Phù Lam ra khỏi cửa. Sắc trời bên ngoài đã tối, ánh trăng như một quả cầu bằng nước trắng treo trên bầu trời cao. Vì định quật mồ nên bọn họ đi mua xẻng. Thích Ẩn và Phù Lam mỗi người khiêng một cái, sau đó ngự kiếm ra khỏi thành.
Mộ phần của tổ tiên Mạnh gia ở trên núi Ngưu Giác cách thành mười dặm, màn đêm buông xuống, phượng vĩ xum xuê, những cây cổ thụ đổ bóng, bụi rậm thấp bé xào xạc trong gió, ánh trăng lặng lẽ trút bóng xuống tán lá, tựa như phủ một lớp sợi mỏng lên chúng. Mồ vừa nhìn đã biết lâu rồi không có ai dọn dẹp, cỏ hoang um tùm, gió thổi vi vu. Trời vừa mới đổ một trận mưa xong, bùn đất dưới chân nhão nhoét.
“Tiên sư, con mèo này của ngài tốt nhất nên để xa một tí.” Ăn mày nói, “Người xưa đều bảo rằng khi xác chết lâu năm mà gặp mèo nhất định sẽ vùng dậy. Huống chi con mèo này là mèo đen, không may mắn chút nào.”
“Chuyện này thì ngươi không biết rồi,” Thích Ẩn rung đùi đắc ý, “Miêu gia nhà ta chính là thiên hạ đệ nhất thần miêu từ xưa đến nay. Dù là yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần gặp nó chắc chắn sẽ tè ra quần, dập đầu xin tha. Phàm nhân chỉ cần ôm nó một cái, vận may phát tài, phúc thọ lưỡng toàn. Tới đây, coi như hôm nay ngươi gặp may, cho ngươi ôm một cái.
Mèo đen ‘meo’ hai tiếng tỏ vẻ đồng ý, ăn mày nửa tin nửa ngờ ôm lấy Miêu gia, vừa nhận thì tay gã nặng xuống, suýt nữa đã ôm không chắc.
“Nặng dữ.” Ăn mày kinh ngạc nói.
Quật mồ của Mạnh Hoài Thiện trước, đào cả buổi trời mới đụng được tới quan tài, dùng xẻng gõ một cái, nghe có tiếng vang, đúng là sắt thật. Cạy đinh quan tài rồi đẩy nắp quan tài ra, ở chỗ khe hở có dịch đen tanh hôi chảy ào ạt ra ngoài, tựa như bên trong quan tài có nguồn suối vậy. Ăn mày khiếp sợ, vội kêu lên: “Mau lên, đây là nước trong quan tài đó, chắc chắn có độc!”
“Đừng có kinh hô,” Thích Ẩn nói, “Cái này hoặc là dịch thi thể, hoặc là nước trong lòng đất thấm vào quan tài. Lượng lớn như vậy, tám phần là nước trong lòng đất.” Giang Nam mưa nhiều, cứ hai ba ngày là có một cơn mưa, huống chi vừa nãy cũng mới tạnh, trong quan tài không có nước mới là lạ đó.
Thích Ẩn bấm tay niệm chú mở nắp quan tài nặng trịch ra, một mùi hôi chuột chết xộc ra ngoài, Thích Ẩn suýt nữa ói sạch cơm ăn ban nãy. Hắn che miệng mũi ló đầu qua nhìn thử, bên trong tối đen như mực, tất cả đều là dịch đen hôi thối như nước sơn, sờ thử thì có cảm giác nhờn rít ghê tởm. Xương ngâm ở đây đã nát bấy, không nhìn được gì cả. Nhưng dù sao thì cũng phải tới xem một cái. Thích Ẩn cố nhịn mùi tanh tưởi lấy xương ra xem thử. Phù Lam cởi y phục trải ở cạnh mép hố, Thích Ẩn đặt xương lên đó.
Xương hoàn toàn nát vụn, có cái đã thành tro. Lâu như vậy rồi, cho dù là yêu quái thì hơi thở cũng tan mất. Thích Ẩn hỏi Phù Lam: “Ca, có thể nhìn ra được là yêu hay người không?”
“Người.” Phù Lam nói.
“Sao thấy được vậy?”
Phù Lam chỉ chỉ xương, “Hai trăm lẻ sáu khúc, là số xương của người.”
Dưới ánh trăng xanh trắng, sắc mặt Phù Lam có gì đó không đúng. Hai má đỏ hây hây, tựa như đánh một lớp phấn mỏng, mang đến hương vị hoa đào thoang thoảng. Thích Ẩn có hơi lo lắng, “Ca, huynh có khó chịu chỗ nào không?”
“Có khi nào trúng độc không? Ta nghe người xưa nói, mồ có một loại hơi xác chết, người phàm không nhìn thấy, chỉ cần hít phải thì toàn thân lập tức lở loét, thất khiếu đổ máu mà chết.” Ăn mày run lẩy bẩy nói.
“Thế sao ngươi dám theo đến đây?” Thích Ẩn hỏi.
“Chẳng phải có tiên sư ngài ở đây sao?” Ăn mày cười hê hê.
Thích Ẩn cạn lời, chuyển mắt sang nhìn ca hắn. Phù Lam nhăn mày nói: “Đầu choáng váng quá.”
Chẳng lẽ thật sự có hơi xác chết sao? Ngay cả ca hắn cũng mắc mưu ư? Không đúng, Thích Ẩn cúi đầu nhìn mình, có bị cũng phải là hắn bị trước, nhưng hắn lại chẳng hề hấn gì cả. Tay dơ không thể sờ ca được, Thích Ẩn rướn mặt qua chạm vào trán Phù Lam. Trán nóng hổi, như thể nướng được cái bánh trên đó, Thích Ẩn kêu lên: “Ca, huynh bị sốt rồi!”
Phù Lam nghiêng đầu, bộ dạng mờ mịt, bỗng nhiên y cầm tay Thích Ẩn đặt lên ngực mình. Cơ bắp ngực y thật là rắn chắn, trái tim bên trong đang đập thình thịch, nóng bỏng đến mức như có lửa đốt lòng bàn tay. Thích Ẩn đỏ mặt, vội rụt tay về, hỏi: “Huynh làm gì đó?”
“Tiểu Ẩn, tim đập nhanh quá,” Phù Lam hỏi, “Ta yêu đệ sao? Yêu một người, sẽ khiến đầu óc người ta choáng váng sao?”
Rốt cuộc Thích Ẩn cũng hiểu được tên nhóc này bị gì rồi, hắn buồn bực nói: “Ca, huynh say rồi. Thiêu Đao Tử tác dụng chậm, huynh say!”
Tên ăn mày quan sát hai người bọn họ, tặc lưỡi nói: “Tiên sư, quan hệ của hai người là gì vậy?”
“Chúng ta là huynh đệ khác cha khác mẹ.” Thích Ẩn đáp.
Ăn mày: “…”
Ngay lúc này, bỗng nhiên dưới hố vang lên tiếng đập quan tài, mọi người giật mình một cái. Ăn mày nhảy dựng lên vọt ra phía sau Thích Ẩn, nắm vạt áo hắn hô to: “Đập quan tài! Ngươi nghe không, đập quan tài kìa!”
Đập cái rắm, xương ở ngay bên cạnh bọn họ, lấy đâu ra đập quan tài? Thích Ẩn đứng dậy thì thấy mèo đen đang ngồi xổm trên mép quan tài, mở to đôi mắt xanh lục như ma trơi, khẽ ‘meo’ một tiếng.
“Trời ơi, con mèo này làm hết hồn hà!” Ăn mày vuốt ngực mấy cái.
Chắc chắn là Miêu gia đã phát hiện gì đó, chẳng qua ở đây có người ngoài nên nó không tiện lên tiếng. Thích Ẩn và Phù Lam qua đó, mèo đen nhảy một cái, sau đó đi một vòng quanh nắp quan tài đang dựng nghiêng. Thích Ẩn bấm tay niệm chú, lật nắp quan tài qua đặt nằm dưới đất. Dưới ánh trăng, nắp quan tài sắt đen như được mạ một lớp thủy ngân, mọi người tập trung nhìn, nhất thời lắp bắp kinh hãi. Quan tài này bằng gỗ bọc sắt, mặt lưng được bọc lớp sắt, còn mặt gỗ chi chít những dấu tay đỏ sậm cùng với mấy vết cào sâu hoắm.
Thích Ẩn hít một hơi thật sâu, tức khắc hiểu rõ mọi chuyện.
Lúc Mạnh Hoài Thiện bị đưa vào quan tài chưa có chết, gã ta bị chôn sống.
Không biết Vu Úc Ly đã dùng thủ đoạn gì khiến Mạnh Hoài Thiện chết giả. Đến khi Mạnh Hoài Thiện tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở trong quan tài. Gã đập quan tài cầu cứu, người qua đường lại cho rằng xác chết gã vùng dậy nên không dám tới gần. Gã kêu gào, song có lẽ là vì cách một lớp quan tài sắt, hơn nữa còn vùi dưới lòng đất, gào thét lâu quá khiến cho âm thanh gã khàn đục, nghe không rõ, hơn nữa mọi người đã bị ám ảnh việc xác chết Mạnh Hoài Thiện vùng dậy trước đó, nên đều cho rằng âm thanh kia không phải là tiếng người.
Mọi người đều sợ yêu tà, không dám đến gần, hoàn toàn cắt đứt hi vọng sống cuối cùng của gã, một người sống sờ sờ như vậy cuối cùng ngạt thở cho tới chết.
Cõi lòng Thích Ẩn lạnh lẽo, hắn phát hiện tên Vu Úc Ly này đúng là một kẻ biết chơi đùa người khác, Diệp Khô Tàn cũng thế, Mạnh Hoài Thiện cũng thế. Khi bọn họ vô cùng đắc ý, cho rằng mình đã chiếm hời, nhưng không ngờ rằng mình sắp chết đến nơi rồi, hơn nữa còn chết rất thê thảm.
Tiếp tục đào quan tài của con Mạnh Hoài Thiện, Phù Lam choáng váng, bước đi nghiêng ngả loạng choạng. Thích Ẩn bảo y nghỉ ngơi, đoạn cởi áo ngoài ra khoác lên người y. Ăn mày cầm xẻng phụ đào với hắn. Lớp đất cuối cùng được xới lên, lộ ra bản quan tài sắt đen xì. Hắn mệt đến mức đổ mồ hôi đầy mình, lòng bàn tay đau nhức. Thích Ẩn thở hổn hển mấy hơi, muốn dãn khớp tay mấy cái. Mới vừa xoay người qua thì nghe một tiếng cười khẩy vang lên sau lưng mình.
Tiếng cười này vô cùng nham hiểm, giống một người đang nghiến răng, tiếng cười ấy rít ra từ kẽ răng đó.
Thích Ẩn giật mình, đột ngột xoay người trừng mắt tên ăn mày, nói: “Ngươi cười cái gì?”
“Cười gì? Ta không có cười!” Ăn mày ôm xẻng, giật mình trố mắt nhìn hắn. Gã thấy bộ dạng cảnh giác của Thích Ẩn, đột nhiên sực tỉnh lại, cùng tay cùng chân bò ra khỏi hố đất, vừa bò vừa gào lên: “Ta biết ngay chỗ này tà tính mà! Người xưa đều nói quỷ hồn thích nhất là khiến người ta nghi thần nghi quỷ, người này nghi người kia, cuối cùng sẽ điên cuồng giết hại lẫn nhau. Tiên sư, ngài nói đi! Nhân lúc chúng ta chưa điên thì mau đi thôi.”
“Từ từ, ngươi cười một tiếng cho ta nghe xem nào.” Thích Ẩn nói.
Vẻ mặt ăn mày đưa đám, gã chạy lại chỗ Phù Lam, “Tiên sư, sư đệ của ngài điên rồi!”
“Ta không điên,” Thích Ẩn gọi gã lại, “Mau lên, cười một tiếng ta nghe xem.”
Ăn mày do dự, sau đó méo miệng cười một tiếng: “Hê hê?”
“Không phải thế, nham hiểm một chút.”
“Hô hô?”
Thằng nhãi này còn nhỏ tuổi, giọng nói thật sự rất trong, không giống tiếng cười khẩy quỷ dị kia. Trong lòng Thích Ẩn run rẩy, chẳng lẽ còn có ai đó nấp quanh đây sao? Thích Ẩn đứng dưới hố nhìn khắp nơi, hố nhỏ như vậy, làm gì có chỗ nào để nấp chứ? Chắc không phải là hắn trúng tà rồi tự cười đâu nhỉ?
“Có khi nào ngài bị ảo giác không?” Ăn mày run lập cập.
“Không thể nào.” Thích Ẩn khẳng định, chắc chắn hắn đã nghe thấy một tiếng cười khẩy.
Một chiếc bóng đổ xuống đỉnh đầu, là Phù Lam.
Thích Ẩn ngẩng đầu nhìn y, “Ca, huynh cũng nghe thấy tiếng cười đó sao?”
Nhĩ lực của Phù Lam rất tốt, trong một căn phòng, ngay cả tiếng tim đập của người khác y cũng có thể nghe được rất rõ ràng. Y gật gật, sau đó chỉ chỉ quan tài, “Ở đó.”
“Sao?” Thích Ẩn ngạc nhiên.
Ăn mày nghe thế thì sợ tới mức suýt xỉu tại chỗ, vội vàng vọt ra sau lưng Phù Lam trốn.
“Bên trong có người nói chuyện.” Phù Lam nói.
Một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền thẳng lên trán, ông nội ơi, lẽ nào con trai của Mạnh Hoài Thiện còn chưa chết? Bị nhốt nhiều năm như vậy, không ăn không uống, biến thành nhân yêu!
“Rất nhiều người.” Phù Lam nói tiếp.
Ca hắn nói chuyện còn thở hổn hển, Thích Ẩn đứng dưới hố sởn cả tóc gáy, hỏi: “Sao có thể chứ? Quan tài này nhỏ như thế, một người nằm còn thấy chật nữa là.”
Hắn quay đầu nhìn chiếc quan tài vuông vức dài độ bảy thước ba kia, sao lại có “rất nhiều người” được chứ?
“Coi chừng quỷ đấy.” Ăn mày ấp úng nói.
Quỷ ở trong đó làm gì? Đánh bài cửu sao? Thích Ẩn nghĩ.
Phù Lam thả tiểu ngư ra, những chú cá nhỏ màu xanh nhạt như ánh đèn đom đóm lay động bơi xuyên qua vách sắt chui vào quan tài trước ánh mắt kinh ngạc của ăn mày. Tiểu ngư vào trong, nhất thời quan tài xôn xao cả lên, Thích Ẩn có thể nghe loáng thoáng âm thanh nói chuyện bên trong. Một lát sau, tiểu ngư vẫy đuôi bơi về, ghé vào đầu ngón tay trắng trẻo của Phù Lam. Phù Lam lắc đầu nói: “Tối quá, không thấy rõ.”
Thích Ẩn lấy kiếm Quy Muội ra, đặt ở sau lưng, lấy hết can đảm lặng lẽ đến bên cạnh quan tài, ghé tai lắng nghe. Bên trong có tiếng sột soạt, tựa như có rất nhiều người khẽ thì thầm vào tai hắn. Nghe cả buổi trời cũng không hiểu thứ bên trong đang nói gì, dường như bọn họ đang nói ngôn ngữ khác, giọng điệu đặc quánh, khác hẳn so với tiếng Hán.
Thích Ẩn ngoắc tay bảo mèo đen qua nghe thử. Miêu gia học rộng thông thái, biết đâu nghe hiểu cũng không chừng. Mèo đen cũng ghé tai nghe thử, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải tiếng người.”
Ăn mày cực kỳ hoảng sợ, “Mèo nói chuyện! Mèo nói chuyện!”
“Nói nhảm, đã bảo Miêu gia nhà ta là thần mèo mà?” Thích Ẩn quay đầu hỏi mèo đen, “Không phải tiếng người? Vậy tiếng yêu quái sao?”
“Không phải,” mèo đen nói, “Ý lão phu là chuyện này quá vô lý. Dù là tiếng nào, âm điệu từ ngữ hay trầm bổng đều có quy luật. Nối lại thì người khác nghe mới hiểu được. Có muôn vàn cách diễn đặt, hàng ngàn từ ngữ, nhưng dù là người phàm hay yêu ma thì âm thanh tạo ra cũng có giới hạn, cho nên một đoạn có nghĩa nhất định phải có từ lặp hoặc là âm tương tự. Nhưng thứ này nói huyên thiên một hồi, không hề có âm nào lặp lại, hay đúng hơn là toàn nói bậy một hơi, chẳng khác gì con nít ê ê a a cả.”
“Ý ngươi là, nó không nói gì cả, mà đang kêu bậy?
Mèo đen gật đầu, đoạn xoay mặt qua hỏi Phù Lam: “Tên ngốc, ngươi còn đánh được không?”
Phù Lam đáp được.
Mèo đen nói: “Vậy được. Tiểu Ẩn, ngươi đi ra đi, để ca ngươi mở quan tài. Mặc xác bên trong là thứ gì, thả ra nhìn thử, nếu không nghe lời thì đánh.”