Gả Ma

chương 89

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Bảo Bảo.

Khoảng cách giữa bọn họ cực gần, gần như chỉ khoảng nửa cánh tay.

Thích Ẩn kinh hãi tột độ, cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích. Thi thể thần vu kia cũng không động đậy gì. Thích Ẩn nuốt nước miếng cái ực, định gọi Phù Lam, nhưng lại sợ cái thứ quỷ này nổi điên đả thương người. Hắn nhìn chằm chằm những bóng đen kia, bàn tay lần ra sau lưng tìm lá bùa, mò một hồi mới phát hiện bên cạnh mình trống trơn. Thích Ẩn đổ mồ hôi lạnh, tay vẫn lần mò xung quanh, đoạn nhìn mấy bóng đen vẫn đứng im không nhúc nhích kia.

Không động đậy gì là được, hắn thích thi thể an phận thủ thường. Thoáng yên tâm hơn chút, Thích Ẩn lui ra sau, tiếp tục mò dưới đất. Ngón tay hắn chạm vào túi càn khôn, trong lòng thầm vui vẻ, sau đó lặng lẽ lấy kiếm Quy Muội ra vắt sau lưng rồi lấy đăng phù thắp lên. Căn nhà thoáng cái sáng bừng lên, đám bóng đen kia cũng hiện nguyên hình, hóa ra chỉ là giá cắm đến bằng đồng rơi xuống đất, hắn nhìn cái giá đồng mà tưởng là người. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Thích Ẩn quay đầu lại thì thấy một thi thể của thần vu ngồi xổm bên cạnh hắn đang há cái miệng đen ngòm to như chậu rửa mặt.

Mà đầu hắn đối diện với cái miệng to đùng này, giống như mình sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.

Hắn giật mình một cái, sau đó tỉnh lại. Hóa ra chỉ là ác mộng, hắn sờ cái trán đầm đìa mồ hôi của mình. Mơ màng mở mắt ra, trước mặt vẫn là gian nhà tối đen. Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, hệt như một góc thế giới bị lãng quên. Trái tim lại bò lên trên cổ họng, hắn vươn tay muốn lấy đăng phù, chợt một bàn tay lạnh lẽo từ sau gáy vươn tới bịt miệng hắn. Thích Ẩn run lên, theo bản năng định thọc khuỷu tay, người phía sau thấp giọng nói: “Là ta.”

Là Phù Lam! Đôi mắt Thích Ẩn cuối cùng cũng thích ứng với bóng đêm, hắn nương theo đó nhìn thần sắc lạnh lẽo như sương giá mùa thu của y. Mèo đen cũng tỉnh, đang mở to đôi mắt xanh lục trong bóng tối.

Thích Ẩn lập tức nhận ra tình hình hiện tại, Phù Lam ra hiệu im lặng, đoạn che đầu hắn, bảo hắn cúi người bò đến bên cạnh cửa sổ. Nhẹ nhàng chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, Thích Ẩn bò lại gần, vừa thấy cảnh tượng thì lập tức hít sâu một hơi.

Vô số người trong khu rừng ngoài cửa sổ đang vây quanh căn nhà, dưới ánh trăng âm u, từng chiếc mặt nạ Bạch Lộc như ẩn như hiện. Bóng người lay động trong màn đêm, đầu người di chuyển, số lượng vẫn đang tăng lên không ngừng, dường như đang đến gần nhà gỗ của bọn họ. Rõ ràng ban ngày đám thần vu đó là xác chết, giờ phút này đều tụ lại xung quanh gian phòng. Bọn họ bao vây căn nhà gỗ, song vẫn đứng yên trong bóng tối, không biết định làm gì.

Da đầu Thích Ẩn tê dại, hắn lui ra sau, thấp giọng nói: “Xong rồi xong rồi, tổ tông hiển linh rồi. Mọi người nói xem bọn họ tới đây làm gì? Không lẽ chỉ là vì tốt bụng muốn hỏi chúng ta ăn cơm chưa à?”

“Ngươi nói rất có lý,” mèo đen nói, “Bọn họ sẽ nói vừa khéo bọn họ cũng chưa ăn, sau đó dựng một cái vạc lớn rồi nấu cả ba chúng ta lên.”

“Khẩu vị của đám lão tổ tông này cũng nặng quá đi, hôm qua ta chưa tắm á.” Thích Ẩn hỏi.

“Tiểu Ẩn, còn nhớ cách đánh nhau không?” Phù Lam hỏi.

“Nhớ,” trông ý tứ của ca hắn có lẽ là định ra ngoài giết, hai tay Thích Ẩn run rẩy, “Gì.. gì mà, phải nghe nhịp đập của tim kiếm.”

“Đúng thế, không sai,” Phù Lam nhẹ giọng nói, “Nhớ kỹ, không được quá gần ta, cũng không được cách ta quá xa. Cầm chặt kiếm của đệ, đi theo bước chân ta. Giết chết tất cả những thứ đến gần đệ.”

Nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, tựa như đang mùa hạ lập tức chuyển sang đông. Băng hoa dưới chân Phù Lam kết lại rồi trồi lên, sau đó mọc lan tràn ra tứ phía. Thích Ẩn biết y sử dụng bí pháp Vu La, từ giờ trở đi, tất cả những thứ xung quanh tới gần y đều sẽ bị đóng băng. Phù Lam ngước mắt lên, bóng người lắc lư ánh lên song cửa sổ, tựa như có hàng trăm con quỷ đang lặng lẽ lướt qua trong đêm tối.

Phù Lam rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao rét lạnh xuyên qua bức vách bằng gỗ hương xuân, vách tường mỏng lập tức chia năm xẻ bảy, thi thể thần vu phía sau vỡ thành bột mịn. Phù Lam hệt như một ánh đao lạnh lẽo xuyên qua vụn gỗ bay tán loạn, ngang tàng lao vào đám thi thể. Cùng lúc đó, vu thi từ bốn phương tám hướng xông về phía Phù Lam như thủy triều dâng lên, nhưng khoảnh khắc tay chúng sắp chạm vào ống tay áo y đã lập tức đông thành băng, sau đó ánh đao chợt lóe lên, tất cả khối băng ầm ầm vỡ nát.

Thích Ẩn lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, một người một mèo ù té chạy dọc theo con đường Phù Lam mở vào rừng cây hương xuân. Một khi Phù Lam thi triển bí pháp Vu La, tất cả sinh vật trong phạm vi xung quanh đều sẽ bị xóa sổ. Thích Ẩn không thể đứng gần y quá, nếu không cũng sẽ bị đóng thành người băng. Phù Lam đã giải quyết đa số vu thi, nhưng vẫn còn vu thi rải rác ở chung quanh. Bọn họ phát hiện quả hồng mềm Thích Ẩn bèn lập tức đổi hướng nhào tới chỗ hắn như sói đói.

Kiếm Quy Muội rít lên một tiếng rồi lao ra khỏi vỏ, như một vầng trăng khuyết lạnh lẽo bay vào màn đêm. Thích Ẩn biến ra ba bóng kiếm đâm xuyên ngực ba vu thi. Sương lạnh đông cứng nửa thi thể thần vu, bóng kiếm rít lên rồi quay về, Thích Ẩn vừa định quay đầu, không ngờ tay chân của ba vu thi kia run lên rồi bò tới.

“Ông nội ngươi! Vì sao lần nào gặp phải thứ quỷ gì ta cũng giết không chết vậy!” Thích Ẩn rống to, quay đầu lại nhìn Phù Lam, tên kia vung mạnh đao phá tan đám thi thể đang bao vây y như thủy triều. Xương và thịt rơi lộp độp xuống đất như cơn mưa. Thích Ẩn kêu to: “Sao ca ta lại giết được bọn chúng vậy?”

“Bởi vì ca ngươi trực tiếp chém bọn họ thành trăm mảnh, ngươi có thể không!” Mèo đen víu lấy vai hắn.

“Ta có thể bị bọn họ chém thành trăm mảnh!”

“Chạy!” Mèo đen hô to.

Thích Ẩn chạy theo Phù Lam, xung quannh toàn là những chiếc bóng đổ dài của vu thi, trước mặt đều là kẻ địch. Nhìn sơ sơ thì thấy số lượng nhiều gấp bội so với số thi thể mà họ gặp ban ngày, hóa ra tất cả thần vu Ba Sơn đều tập trung ở chỗ này. Thích Ẩn vắt giò lên cổ chạy, bóng kiếm qua lại xung quanh hắn như thoi đưa, hắn la lớn: “Ca, chúng ta đi đâu đây!”

Phù Lam nhíu mày, tiểu ngư bay vòng quanh trong rừng, cả tầm mắt đều là biển thi thể nghìn nghịt. Số lượng quá đông, bọn họ chỉ có hai người một mèo, nói đúng ra thì kẻ có năng lực chiến đấu chỉ có một mình y, bọn họ chống chọi cùng lắm chỉ được một canh giờ. Đột nhiên, tiểu ngư bay vào đầu hồi thần điện, đình đài bằng đá cẩm thạch chiếu vào tầm mắt. Phù Lam nhanh chóng quyết định: “Vào thần điện!”

Mọi người đổi hướng, Phù Lam mở đường, nơi nào có ánh đao lóe qua, cây mây nơi đó đều bị dập nát, vu thi hóa thành bột mịn. Thích Ẩn chia bóng kiếm ra chặt đứt hai chân vu thi, tuy không giết được bọn họ nhưng ít nhất cũng ngăn cản được sự truy kích.

Hai người vừa đánh vừa chạy, thỉnh thoảng vu thi từ trên cây mây vồ xuống Thích Ẩn, áo choàng xòe rộng, bóng dáng mờ ảo trông như con dơi. Thích Ẩn nghiến răng né tránh mới không bị túm được. Bọn họ vào thần điện trước, mọi người đóng cửa lại, Phù Lam và Thích Ẩn chia nhau vẽ bùa trên cánh cửa, sao đó khởi động phù Kết Giới.

Vách tường ở đây rất dày, những vu thi đó không thể xông vào một cách dễ dàng. Quả nhiên, vu thi nhanh chóng đuổi tới, chúng lay cửa sổ sơn đỏ, vô số bàn tay đáng sợ liên tục đập vào song sa, nhưng vẫn không thể tiến vào. Mọi người thở phào một hơi, Thích Ẩn vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Mấy thứ quỷ này là gì vậy chứ, mụ nội nó, chết lâu vậy rồi còn không chịu yên phận, này là thành lão khốn nạn ngàn năm hết rồi!”

“Ta không nghe thấy hơi thở và nhịp tim của bọn họ.” Phù Lam thấp giọng nói.

“Gặp quỷ thật sao?” Thích Ẩn kinh hãi trong lòng. Chẳng lẽ đúng thật là cương thi? Nghe nói thứ này một khi gặp người sống sẽ khởi thi. Nhưng đêm đến bọn họ mới vùng dậy, chẳng lẽ vì lớn tuổi, tay chân yếu ớt, phản ứng chậm hơn người bình thường?

Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn không dứt, Phù Lam làm ngơ, giơ đăng phù kiểm tra xung quanh. Nơi này là đại điện Bạch Lộc của thần điện Ba Sơn, một pho tượng thần Bạch Lộc to lớn đứng sừng sững giữa thần điện, vẫn là sừng nai mọc hoa, thân hình trắng tinh. Tượng thần ở đây khác với pho trong thần mộ, bức tượng hơi cúi đầu, mí mắt rũ xuống, tựa như đang nhìn muôn nghìn chúng sinh đến bái kiến nó.

Thích Ẩn ngồi dưới đất nghỉ ngơi, vỗ vỗ chân tượng thần, “Ôi, chúng ta lại gặp nhau rồi, đại thần Bạch Lộc. Ngươi nói xem vì sao lần nào chúng ta gặp nhau cũng không phải là chuyện tốt lành gì hết vậy? Cũng không biết là do ta, hay do ngài vốn là một vị thần kém cỏi nữa.”

Mèo đen dùng móng vuốt vỗ đầu chó của hắn, “Oắt con, đừng ỷ vào việc vu trớ không có tác dụng với ngươi nên nói năng xằng bậy với đại thần Bạch Lộc. Nếu đại thần đã sống lại, không chừng những gì ngươi nói trước mặt tượng thần người đều nghe cả đấy. Cẩn thận người cáu lên rồi nguyền rủa ngươi bây giờ.” Nói đoạn, mèo đen hé cửa ra nhìn thử, “Đám thần vu đó rốt cuộc đã chết như thế nào? Chưa làm rõ được chuyện này thì lòng lão phu không yên tâm được.”

Nó vừa nói như vậy thì Thích Ẩn cũng dần dần cảm thấy bất ổn. Ban ngày gặp đám thần vu đang chạy trốn khỏi thần điện chứng tỏ trong đó nhất định có thứ gì đó rất ghê gớm. Cả đời thần vu phụng dưỡng đại thần, tuy thần đã chết, nhưng không vào thời khắc nguy cấp bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ thần điện. Rốt cuộc bên trong thần điện đã xảy ra chuyện gì mà khiến bọn họ lại chạy trối chết, còn bỏ mạng giữa đường nữa.

Nếu như có thể tin vào truyền thuyết, thế hệ đại vu cuối cùng đã triệu hồi ác quỷ, ác quỷ đồ sát thần điện. Vậy con ác quỷ này phải lợi hại bao nhiêu mới có thể giết sạch tất cả thần vu chứ. Quan trọng hơn là… Thích Ẩn dáo dác nhìn xung quanh, “Miêu gia, ngươi nói xem, có khi nào ác quỷ kia còn ở đây không?”

Hắn vừa dứt lời, giữa cung điện tối đen như mực vang lên một tràng cười “Ha ha ha”, tiếng cười kia vừa nhỏ vừa ranh mãnh, nghe như giọng của phụ nữ, làm cho người ta có cảm giác âm u gian xảo. Tiếng cười vang vọng khắp cung điện, khiến da đầu người ta tê tái.

Mèo đen nhảy qua vỗ móng vuốt lên miệng Thích Ẩn, “Tiểu Ẩn, ngậm cái miệng quạ của ngươi lại đi!”

“Ông nội ngươi,” Thích Ẩn rút kiếm khỏi vỏ, “Mẹ nó ai đang cười hèn hạ ở đằng kia đấy?”

Quá tối, Phù Lam không nhìn thấy gì cả. Bọn họ chỉ có một xấp bùa, vì dùng tiết kiệm nên chỉ có mình Phù Lam thắp đăng phù. Dựa vào hướng phát ra âm thanh thì hẳn là ở trên mái vòm. Hai ngón tay Phù Lam thắp đăng phù lên, phù chú lơ lửng giữa không trung rồi từ từ bay lên. Cung điện cao ngất ngưởng, ánh sáng lờ mờ dần dần xua tan bóng tối, hắt lên xà nhà. Một góc gương mặt tái nhợt to cỡ bàn tay lộ ra trong bóng tối, trong nháy mắt tiếng cười im bặt.

Cái chỗ quỷ quái này nơi nơi đều có quỷ. Thích Ẩn thầm mắng một tiếng, đoạn hỏi: “Hai người có thấy gì không?”

“Thấy,” mèo đen nói, “Có người đang nấp ở trên, ban nãy chúng ta chỉ kiểm tra ở dưới, quên kiểm tra xà nhà!”

“Ca, huynh cảm thấy là người hay quỷ?” Thích Ẩn nhỏ giọng hỏi. Tốt xấu gì cũng là người từng vào thần mộ, hắn không sợ yêu ma, cũng không sợ phàm nhân có mưu đồ gây rối, nhưng lại e sợ những thứ quỷ quái cứ nấp trong góc tối.

“Không nhìn ra.” Phù Lam nhắm mắt lắng nghe, chung quanh yên tĩnh, “Cũng không nghe được.”

Mèo đen ôm cổ Thích Ẩn nói, “Bé con, tốt xấu gì ngươi cũng là nửa lỗ mũi trâu, lão tặc Thanh Thức kia không dạy ngươi bắt quỷ sao?”

“Dạy cái rắm, Phượng Hoàn Sơn chỉ dạy ta làm sao giả thua luận kiếm, chép bài luận của sư huynh, xông vào cấm địa nhà người ta!” Bị dọa nhiều quá nên Thích Ẩn đâm ra can đảm hơn, hắn vác thanh kiếm sau lưng, nói, “Thôi được, dù sao cũng đã đến đây rồi thì cũng nên bái kiến một tí. Bên ngoài là một đám tổ tông, trong đây chỉ có một, không sợ. Ca, hai ta cùng xông lên hỏi thăm lão tổ tông nào!”

Vừa nói xong, đang định bò lên cột thì bỗng nhiên tiếng cười lại vang lên, lúc này nghe sơ thì không chỉ có một người, có cả trai gái già trẻ lớn bé liên tục cười ha ha ha, hết người này cười đến người khác cười, cực kì ầm ĩ. Trong điện thờ tối đen nhìn có vẻ trống trải này, dường như có vô số người đang nấp trong bóng tối che miệng cười trộm.

Thích Ẩn cứng ngắt.

Cái đám quỷ quái chết tiệt này, không chỉ giỏi hù người ta mà còn có sở trường vả mặt hắn nữa!

Phù Lam cầm đăng phù tỏa ra ánh sáng hắt lên xà ngang bằng đá của điện thờ, từng gương mặt trắng bệch lần lượt được chiếu sáng, lớn nhỏ không đều nhau, cái nào lớn thì lớn cỡ chậu rửa mặt, còn cái nào nhỏ thì chỉ nhỏ bằng một bàn tay, mỗi khuôn mặt như thể bôi rất nhiều phấn trắng, cứng đờ như tờ giấy cứng. Da mặt bọn họ khẽ run run phát ra tiếng cười khanh khách.

Phù Lam chỉ nhìn thoáng qua đã nói: “Không phải người.”

Khỏi nói Thích Ẩn cũng biết, có ai lớn lên mà mặt bự như cái chậu chứ. Tim gan Thích Ẩn lạnh lẽo, biết thế thì hôm trước ở trong miếu xin một cái bùa bình an, mẹ nó giờ gặp quỷ thật rồi.

———

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio