Biên tập: Bảo Bảo.
Bọn họ liều mạng chạy sâu vào rừng cây hương xuân, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn thì thấy vòm trời như bị bao phủ bởi một tầng sương đen dày đặc đang di chuyển phía trên những tàng cây. Khắp cánh rừng vang vọng tiếng kêu thảm thiết của thần vu, nương theo khe hở giữa lá cây truyền tới, khiến cho người ta run sợ. Bọn họ không dám ngự kiếm, sợ đụng phải đám yêu bướm đêm. Cây cối um tùm, rễ bén lan tràn rồi kết chùm lại, bên dưới thân cây có chỗ ẩn nấp.
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết lại có thêm một thần vu gặp nạn. Khi bướm đêm nhập vào thân thể, chỉ trong chốc lát sẽ biến thành vu thi cắn người. Bọn họ lập tức đổi hướng, chạy chừng nửa canh giờ thì Thích Ẩn không chạy nổi nữa, quỳ rạp dưới đất thở hổn hển. Phù Lam bò lên cây nhìn ra xa, phía bắc có một đầm lầy, bốn phía vắng vẻ không có lấy một bóng người, tạm thời không có nguy hiểm. Phù Lam bò xuống nói: “Nghỉ ngơi khoảng nửa nén hương, chúng ta phải tiếp tục chạy.”
Thích Ẩn nói: “Không được, cứ chạy mãi như vậy không được! Chúng ta sẽ tinh bì lực tẫn mất. Ta cá là đám bướm đêm đó bay tới bay lui ong ong ở chỗ này chắc chắn là vì muốn nhóm thần vu chạy trốn, chạy mệt thì chúng nó sẽ đổ xuống ăn sạch sẽ bọn họ. Đám bướm đêm này chắc chắn thành tinh rồi!”
“Chắc chắn là lão quái điều khiển đàn bướm đêm này!” Mèo đen nói.
“Chúng ta tìm một chỗ trốn đi,” Thích Ẩn nói, “Các ngươi có nhớ những thần vu chúng ta gặp ban ngày không? Từ thần điện đến chỗ bọn họ gặp nạn đi cỡ một buổi trưa. Bọn họ chạy xa như vậy mà vẫn chết, có nghĩa là chạy ra ngoài là vô ích, phải trốn mới được.”
“Trốn cũng vô dụng.” Phù Lam nhẹ nhàng lắc đầu.
Thích Ẩn sửng sốt không hiểu vì sao. Mèo đen than một tiếng, nói: “Bởi vì thần vu bị diệt sạch, Tiểu Ẩn.”
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Thích Ẩn nhất thời hiểu ra ngay. Thần vu trong thần điện Ba Sơn là tổ tông, là tổ tông cực kỳ xuất sắc, lẽ nào còn ngốc hơn hắn sao? Phi Liêm tàn sát thần điện, dù là ẩn nấp hay chạy trốn thì bọn họ đã thử hết mọi cách có thể sinh tồn, nhưng bọn họ vẫn biến mất không còn một ai, không có người nào chạy thoát.
“Chúng ta có thể về thần điện.” Mèo đen chợt nảy ra ý tưởng, “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tất cả vu thi đều ra ngoài đuổi theo đám thần vu, bây giờ thần điện nhất định trống trơn, giống như lúc chúng ta mới vào vậy.”
Thích Ẩn lập tức bác bỏ đề nghị này, “Lão quái còn ở đó, ta thà ở chung với đàn bướm đêm còn hơn ở cùng hắn.”
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?” Phù Lam hỏi.
“Chỉ là một câu nói suông thôi,” Thích Ẩn vuốt mặt, “Đừng tin, ca à.”
“Có một nơi rất nguy hiểm, có lẽ có thể đến đó.” Phù Lam nói.
“Chỗ nào?” Mèo đen hỏi.
“Đại Xuân Nghìn Tuổi.”
“Đại Xuân Nghìn Tuổi?” Vẻ mặt Thích Ẩn đầy ngờ vực, “Cây à? Nghe cứ kiêu kỳ sao sao ấy, sống lâu như vậy chắc trở thành lão tổ tông luôn rồi ấy nhỉ. Nguy hiểm sao á, chẳng lẽ nó ăn thịt người sao?”
“Có ăn thịt người hay không thì không biết,” mèo đen nói, “Ta và tên ngốc cũng chưa từng gặp qua. Ở bên ngoài gương trăng, nó đã hoàn toàn hóa đá. Nó là cây hương xuân già nhất Ba Sơn, truyền thuyết kể rằng nó sống hơn một nghìn năm, cao chừng một tòa tháp, phạm vi mười dặm dưới đất chung quanh đều là rễ cây của nó. Sách cổ thần điện có ghi lại, có một hôm đại thần Bạch Lộc du ngoạn không cẩn thận bị đá cắt vào gót chân. Đại thần nghỉ chân phía dưới Đại Xuân Nghìn Tuổi, máu của thần thấm vào rễ cây, thế là Đại Xuân có linh khí.”
“Vậy là thần mộc rồi?” Thích Ẩn kinh ngạc nói, “Cầu nguyện có linh không? Ta đến cầu nguyện mong lão quái sớm tìm được một người vợ sinh em bé, từ bỏ ý niệm hồi sinh Bạch Lộc.”
“Đừng có xen mồm,” mèo đen dùng móng vuốt vỗ đầu hắn, “Chúng ta đã từng phát hiện rất nhiều bộ xương xung quanh nó, người có, yêu có. Đống xương này cũng xuất hiện ở gần rễ cây nó, lão phu đoán là do thần vu mang tới rất nhiều yêu quái động vật con người hiến tế thần thụ Đại Xuân. Nhưng ca ngươi không nghĩ như vậy.”
“Đống xương quá rời rạc.” Phù Lam ngồi xổm dưới đất hái nấm, “Hiến tế thường chọn địa điểm nhất định, sau đó thực hiện nghi thức cố định tại nơi đó. Nhưng xương của chúng nó rải rác khắp nơi, rất kỳ lạ. Giống như là…”
“Một khi tới gần Đại Xuân sẽ chết.” Thích Ẩn lẩm bẩm.
“Muốn đi không?” Phù Lam hỏi, “Chắc giờ nó còn sống đấy.”
“Chỉ e là không đến lượt chúng ta quyết định.” Mèo đen vừa dứt lời, cách đó không xa lại vang lên những âm thanh thì thầm khe khẽ, tàng cây lay động vang lên tiếng sột soạt hòa cùng với những lời thì thầm khắp bầu trời kia khiến người ta sợ hãi tột độ. Vô số tiếng gào thảm thiết của thần vu cắt ngang bầu trời đêm, như thể là một nhóm thần vu đang ẩn trốn bị yêu bướm đêm phát hiện.
“Ca, mau dẫn đường!” Thích Ẩn đứng dậy.
Phù Lam mờ mịt hái một cây nấm nhỏ, “Ta không rành đường.”
Thích Ẩn ngạc nhiên, “Chỗ này không phải là nơi huynh lớn lên sao?”
“Nếu ngươi để y dẫn đường, y sẽ dẫn ngươi xuống mương!” Mèo đen vỗ đầu dưa của hắn, “Mỗi lần tên ngốc vào rừng phải loay hoay dăm ba bữa mới ra được. Ban đầu lão phu cho rằng y tìm báu vật trong đấy, sau lão phu mới biết tên nhóc này lạc đường! Được rồi, đi theo lão phu. Tuy rất khác với khu rừng bên ngoài nhưng địa hình cũng tương tự phần nào, lão phu biết đường!” Đôi mắt mèo đen sáng quắc như hai đốm ma trơi, cẩn thận nhìn khắp nơi, “Đi về phía bắc!”
Vừa định xuất phát, bỗng phía trước vang lên hàng loạt tiếng bước chân, có rất nhiều bóng đầu người lúc nhúc dưới ánh trăng sáng. Thoạt nhìn bọn họ rất đông, không thể đếm xuể. Thích Ẩn cứng đờ, thấp giọng hỏi: “Mẹ nó, đó là thần vu hay vu thi vậy?”
“Dù là ai cũng không phải chuyện tốt, cho dù đụng phải thần vu, hơi thở của ca ngươi giống hệt lão quái, nhất định sẽ bị coi là con của hắn rồi bắt lại.” Mèo đen chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Hơi thở của ta cũng giống Bạch Lộc nè,” Thích Ẩn nói, “Vậy ta giả mạo con trai Bạch Lộc, để bọn họ thả chúng ta đi!”
Phù Lam bỏ cây nấm vào túi càn khôn rồi cột lại, nói: “Nín thở tĩnh khí.”
Thích Ẩn còn chưa kịp hỏi, Phù Lam đã đẩy hắn xuống đầm lầy. Bùn lầy từ bốn phía chung quanh vây lấy hắn, trong mũi toàn là mùi tanh buồn nôn của bùn. Hắn chìm xuống một cách mất kiểm soát, dưới chân có một lực hút kéo hắn xuống phía dưới. Một cảm giác sợ hãi không tên dần dần nổi lên trong lòng, Thích Ẩn hoảng loạn vô cùng, muốn gọi Phù Lam, nhưng miệng hắn đầy bùn dính nhớp như con rắn trườn khắp nơi, không thể mở miệng. Bùn không qua đỉnh đầu, trái tim hắn như thể chìm vào làn nước tĩnh lặng, gần như là ngừng đập. Đúng lúc này, một bàn tay túm lấy gáy hắn lôi hắn lên. Hai tay hắn quơ quào, cuối cùng bắt được eo Phù Lam.
Hắn vuốt mặt, vất vả lắm mới mở mắt ra được thì thấy Phù Lam trước mặt cũng dính bùn khắp người. Mèo đen ngồi xổm trên đầu y, con mèo này chỉ cần không mở mắt ra thì chẳng khác gì ẩn thân trong đêm tối. Thích Ẩn muốn ho khan, nhưng Phù Lam che miệng hắn lại, tất cả bùn trong miệng đều chui xuống bụng hết.
“Đừng nhúc nhích.” Phù Lam thấp giọng nói.
Eo hắn bị Phù Lam xách lên nên thân thể không bị chìm nữa. Tiếng bước chân lộn xộn lướt qua bên tai, một đám thần vu thân thể cứng ngắc đang lượn lờ trước mặt, hệt như những cái xác không hồn. Dường như bọn họ biết ở đây có một đầm lầy, tất cả đều đi vòng sang bên cạnh, đồng thời cũng vòng qua Thích Ẩn, Phù Lam và mèo đen. Trái tim Thích Ẩn gần như ngừng đập, đám vu thi đi ngang qua đầu hắn, vòng bạc dưới cổ chân bọn họ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như thanh đao cắt qua mí mắt hắn.
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao tên nhóc Phù Lam này lại đẩy hắn xuống đầm lầy, bùn có thể che giấu hơi thở, bùn bôi đầy mặt có thể che giấu thân thể. Bóng đêm đen kịt, vu thi sẽ không có cách nào phát hiện bọn họ. Đầm lầy nguy hiểm, vu thi cũng sẽ không xuống đầm lầy. Nhưng cách làm của tên này thực sự đáng giận, chẳng nói chẳng rằng đã xô hắn xuống đầm lầy, hắn còn tưởng tên nhãi này muốn mưu sát đệ đệ yếu ớt. Nghĩ kĩ lại thì tính cách y đúng là như vậy, lúc trong thần điện cũng ném thẳng hắn lên trời như con gà con.
Dù tính tình Thích Ẩn có tốt đến mấy đi chăng nữa thì bây giờ cũng cảm thấy rất tức giận. Hắn thò tay nhéo eo Phù Lam một cái, Phù Lam cứng đờ, đứng trong vũng bùn ngơ ngác nhìn hắn.
Nhìn cái lông, Thích Ẩn trừng Phù Lam. Mặt Phù Lam dính đầy bùn, chỉ có đôi mắt sáng rực đang chớp chớp, vẻ mặt hoang mang không hiểu gì cả.
Đột nhiên, cổ chân Thích Ẩn bị siết một cái, như thể có bàn tay dính đầy dầu mỡ nào đó ở bên dưới đang túm lấy cổ chân hắn. Thích Ẩn cả kinh, nhưng vu thi còn đang lượn lờ trước mặt, hắn không dám lên tiếng. Lực tay kia càng lúc càng mạnh, Thích Ẩn dần dần chìm xuống, thoáng cái cằm hắn đã chìm trong vũng bùn.
Có thứ gì đó đang kéo chân ta! – Thích Ẩn làm khẩu hình với Phù Lam.
Phù Lam cau mày, ra sức lôi hắn lên. Cổ áo vốn chỉ rách một xíu giờ đã rách toạc, Thích Ẩn chìm sâu xuống dưới. Âm thanh xé rách quần áo đột ngột vang lên giữa khu rừng tĩnh mịch, tất cả vu thi quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm hai người ở giữa đầm lầy.
Trái tim Thích Ẩn run lên, sống lưng lạnh toát.
Tất cả vu thi tập tễnh bước tới, sau đó vươn đôi tay về phía bọn họ. Xung quanh đầm lầy chỉ toàn là những cánh tay cứng đờ như cành cây, trông rất khủng khiếp. Có vu thi không sợ nguy hiểm, trực tiếp lội xuống đầm lầy. Sau khi xuống thì không thể động đậy, nhưng chúng vẫn cứ dùng sức thò tay về phía Thích Ẩn và Phù Lam.
Mèo đen hoảng loạn kêu lên: “Tên ngốc, Tiểu Ẩn, mau nghĩ cách đi!”
“Có cái gì đó đang kéo chân ta!” Thích Ẩn gào lên.
Phù Lam rút đao, đao Trảm Cốt xoay một vòng tựa như tia chớp lóe sáng giữa màn đêm, tất cả cánh tay của vu thi rơi lộp độp xuống đầm lầy. Thích Ẩn cũng ngự kiếm, Quy Muội lao xuống cắt đứt cánh tay đang kéo chân hắn kia. Thoáng cái chân được thả lỏng, Thích Ẩn biết là cắt được rồi bèn thở phào một hơi. Ngay sau đó, lại có một bàn tay khác túm lấy mắt cá chân hắn. Thích Ẩn sắp điên lên, hét lớn: “Trời ơi, phía dưới không chỉ có một đứa đâu!”
“Có phải quỷ hồn chết ở đầm lầy không?” Mèo đen cũng kêu lên, “Giống như thủy quỷ vậy, gặp người thì kéo, sau khi chết đuối biến thành thủy quỷ giống bọn chúng!”
“Mặc xác chúng là gì, ta khô máu với chúng luôn! Đã tới điện Diêm Vương thì ta cũng phải cắn Diêm Vương thành thủy quỷ!” Thích Ẩn tức giận rống to, sát khí trong người đột nhiên trỗi dậy, Quy Muội lao xuống đầm một lần nữa, cũng bất chấp tất cả quậy tưng bừng bên dưới, mặc kệ có bao nhiêu quỷ hồn, chém hết cho mẹ chúng nó nhìn không ra luôn.
Bên dưới đột nhiên chấn động, tựa như bị hắn chọc giận, cả đầm lầy rung lên, vô số đôi tay phía dưới bám lấy thân thể bọn họ, những bàn tay kia dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, giống như thi thể bị ngâm trong nước lâu ngày, mang đến cảm giác lạnh thấu xương.
Ngay sau đó, hai người đồng loạt bị kéo xuống. Thoáng cái đầu bọn họ đã bị nhấn chìm trong đầm lầy, trước mắt đen như mực. Trong lúc hỗn loạn Phù Lam ôm chặt lấy hắn, là tư thế bảo vệ thân thuộc, đầu của hắn chôn trong ngực Phù Lam, sau gáy cũng được y che chở. Vô số đôi tay kéo bọn họ xuống tận sâu trong bóng tối, như thể đi về cõi U Minh. Tiểu ngư tủa ra khỏi người Phù Lam rồi vây xung quanh bọn họ thành một cơn lốc màu xanh lá. Giữa dòng bùn cuộn trào mãnh liệt chỉ có bầy cá màu xanh lá kia phát sáng lấp lánh.
Giữa sự im lặng vô tận, tiểu ngư của Phù Lam lặng lẽ nói với hắn: “Đệ đệ, đừng sợ.”
Sợ hãi qua đi, trong lòng dần dần bình tĩnh lại. Thích Ẩn bắt đầu suy nghĩ linh tinh, hắn nghĩ nếu bọn họ chôn thây nơi này, tương lai sẽ biến thành hai bộ xương trắng. Lúc còn bé hắn nghe người ta nói khi khai quật mộ phần của đôi phu thê hợp táng nào đó sẽ thấy bọn họ cũng ôm chặt lấy nhau như thế này. Có biết bao nhiêu người đi đường đã từng đi qua mảnh đất kia, bánh xe ngựa lăn lộc cộc trên lớp đất ướt rượt, không một ai biết rằng dưới nền đất yên tĩnh ấy có đôi tình nhân đang ôm lấy nhau đến vĩnh hằng cũng không chia lìa.
Mà bãi đầm lầy vô danh này sẽ là mồ của hắn và Phù Lam, trước khi xương của bọn họ nát thành bột mịn, bọn họ vẫn sẽ ở nơi này, giống như hai pho tượng đúc bằng sắt vĩnh viễn ôm chặt lấy nhau, cho đến khi đầm lầy khô cạn, cho đến lúc thiên địa già đi, cho đến thời khắc mà năm tháng liên miên cũng không thể cản trở được, cuối cùng đặt một dấu chấm hết.
Ca, Thích Ẩn nhắm mắt lặng lẽ nói với chính mình, ta yêu huynh, ta không sợ.