Biên tập: Bảo Bảo.Một đường bị lôi đi, Thích Ẩn để trần nửa thân trên, lưng cọ vào vách đá thô ráp đau đớn dữ dội. Thích Ẩn cố gắng vươn tay mò túi càn khôn tìm kiếm Quy Muội, nhưng đường hầm quá hẹp, vốn không thể thi triển kiếm Quy Muội được. bỗng nhiên hắn chợt nhớ lúc đám dây đeo đến gần đống lửa thì rụt lại, trong đầu nảy ra một ý tưởng, bèn vội vàng lấy phù chú ra, cũng mặc kệ có đốt cả mình không, hắn lập tức mồi lửa rồi ném về phía đỉnh đầu. Quả nhiên đám dây leo kia hệt như thấy quỷ, nhốn nháo buông Thích Ẩn và Tông Lan ra rồi rụt vào sâu bên trong.
Thích Ẩn lăn quay một cái, sau đó bò dậy định chạy trốn. Quay đầu thấy Tông Lan còn nằm đó, hắn hơi xoắn xuýt một chút rồi quay lại kéo gã ta theo. Một dây leo như mũi tên nhọn từ hướng xiên đâm mạnh tới, Thích Ẩn đực ra, mắt thấy mình sắp sửa bị thứ đó xuyên thủng người. Bỗng nhiên Tông Lan bổ nhào tới chắn trước người hắn, dây leo đâm thủng gã ta, ngực và bụng lập tức ướt đỏ một mảng lớn.
Thích Ẩn ngây ra như phỗng, hệt như một con rối gỗ.
Tông Lan phun ra một búng máu, đoạn cúi đầu nhìn ngực bụng của mình, đau thương nói: “Ta không định cứu ngươi… Nhưng con yêu quái kia cứ thì thầm… Ta không khống chế được. Ta muốn… Ta muốn về núi… Về Vô Phương…” Dây leo rụt lại, đồng thời cuốn cả người gã ta vào sâu trong đường hầm, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Vẻ mặt bi thương thân bất do kỷ của gã ta hằn sâu vào tâm trí của Thích Ẩn. Đám thần linh đó đang làm cái gì vậy, Thích Ẩn không hiểu, vì sao bọn họ lại muốn Tông Lan bảo vệ hắn, hắn vừa sợ vừa lo. Thần linh muốn đối nghịch với Vu Úc Ly không phải là nên giết hắn sao? Nữ La nói thần đã phái vô số thuộc hạ vào gương trăng trước, nhưng không một ai trở về. Chẳng lẽ cái gọi là ‘thuộc hạ’ này chính là dùng ‘thì thầm’ khống chế những kẻ đáng thương kia? Bọn họ từng bước tiến vào đây mà không hề sợ hãi, cuối cùng bỏ mạng ở nơi này.
Trong lòng Thích Ẩn như có một nỗi bi thương đè nén, khiến hắn buồn bực khó chịu. Hắn ngồi dậy định quay về sơn động, chợt phát hiện hắn đang đứng ở một ngã rẽ, xung quanh là năm hướng thông ra năm đường khác nhau. Hắn không nhớ là mình đã tới từ hướng nào, bèn cúi đầu tìm dấu vết trên đất, song lại phát hiện đường hầm này cực kì quỷ dị, bức tường đá vôi được bao phủ bởi những đường vân xanh đậm dày bằng cánh tay, linh lực phát sáng như những sợi tơ nhện mỏng manh vắt chồng lên nhau, chậm rãi chảy xuôi bên trong đó. Tất cả kinh mạch dường như đang đập, từng nhịp từng nhịp một. Thích Ẩn gần như sụp đổ, lẽ nào hắn đang ở trong bụng của con yêu quái khổng lồ kia sao?
Sợ kéo đám dây leo tay quỷ tới nên hắn không dám lớn giọng gọi Phù Lam. Phía Tông Lan biến mất chắc chắn có yêu quái, không đi được, Thích Ẩn chọn đại một hướng, đoạn xé một góc vải quần đặt ở cửa hướng đi. Chẳng biết đã bò được bao lâu, sau đó hắn phát hiện có một chân đèn bằng đồng được khảm trên vách đá, bên trong còn châm đèn Trường Minh bằng mỡ nhân ngư. Quả nhiên đã từng có người đến đây, hắn quan sát kỹ vách đá, quả thực có thấy hàng chữ “Đại thần Khương Ương và thần vu Tiểu Nguyệt Nha đã đến đây chơi.” ở trong một khe hở.
Khương Ương là Bạch Lộc, còn Tiểu Nguyệt Nha lại là ai nữa? Thời thượng cổ, thần vu tương đương với tăng lữ, là người xuất gia. Thời khắc được chọn làm thần vu bọn họ phải bỏ lại họ tục, trở thành người hầu cho thần linh suốt một đời, vì thế nên các thần vu đều không có họ. Đối với người có thân phận, bá tánh thời cổ thường thêm chức nghiệp của bọn họ vào trước tên, ví dụ như Bào Đinh, “Đinh” là tên người nọ, “Bào” biểu thị hắn ta là một đầu bếp. Vu Úc Ly hay Vu Thú cũng thế, “Úc Ly” và “Thú” là đều là tên bọn họ, còn “Vu” để chứng tỏ thân phận vu chúc.
Nhưng nếu “Tiểu Nguyệt Nha” này là thần vu thì nên gọi là Vu Nguyệt Nha mới đúng. Cho dù khắc tên ở đây thì cũng nên là “Thần vu Nguyệt Nha đã từng đến đây.” “Tiểu Nguyệt Nha”, nghe qua cứ như là một tùy tùng vậy. Thôi, với cái nết của Bạch Lộc thì chuyện gì mà chả làm được, phong cho một tùy tùng làm thần vu cũng chẳng hiếm lạ mấy.
Thích Ẩn tắt đăng phù, theo hướng chân đèn bằng đồng đi về phía trước, trước mặt bỗng trở nên sáng sủa, là một hang động thạch nhũ. Bên dưới măng đá có rất nhiều quan tài cũ nát, chung quanh còn bốc lên mùi gỗ mốc meo. Đi qua một măng đá lớn, có một chiếc bàn nguyệt nha được đặt trên một bệ đá lớn, bên cạnh là chiếc ghế sơn mài cùng với một trản lư hương trên bàn, lò hương đã châm hết, bên trong tích đầy tro hương. Dưới gầm bàn có mấy cái rương và lọ cát xanh, không biết dùng để đựng cái gì.
Vừa nhìn thấy quan tài thì hắn có đôi chút sững sờ, đoạn vòng qua chúng để đến bệ đá, mở những cái rương dưới bàn lên. Khóa đã rỉ sắt nên cứng cóng, không bẻ được, Thích Ẩn rút kiếm Quy Muội ra chém một cái. Khóa vỡ làm đôi, Thích Ẩn mở rương ra, bên trong đặt mấy bộ y phục. Y phục này không biết may bằng chất liệu gì mà vẫn còn mặc được, hắn chọn một bộ màu xanh đơn giản và mặc nó vào. Mở một cái rương khác, bên trong có rất nhiều tranh vẽ, giấy rất mỏng, vừa lật một cái đã rách, hắn bèn cẩn thận lấy ra khỏi rương xem thử, tất cả đều là sơ đồ huyệt vị kinh mạch gì đó của cơ thể người.
Thích Ẩn đứng dậy, nhìn về phía những quan tài bên dưới bệ đá, chợt nhớ tới cỗ thi thể mà Nữ La chôn dưới nhà sàn. Ông trời ơi chỉ là nói giỡn thôi đúng không? Trong những chiếc quan tài đó lẽ nào đều là những người giống hệt Phù Lam? Hắn đếm sơ sơ, chừng hơn hai mươi cái. Hơn hai mươi ca ca, đúng là được mùa rồi. Thích Ẩn cạn lời một lúc lâu, sau đó quyết định mở một cái ra nhìn thử.
Chọn một cái quan tài, bên trên vậy mà không có đóng đinh. Bớt được một việc, Thích Ẩn gõ mấy cái lên quan tài trước, nghe bên trong không có động tĩnh gì bèn bắt đầu dịch chuyển nắp quan tài. Nắp quan đen như mực di chuyển từ chút một, thứ nằm bên trong nhanh chóng lộ ra dưới ánh đèn màu xanh lá. Thích Ẩn vừa nhìn qua thôi đã thấy sởn tóc gáy. Bên trong quan tài là một thứ quái quỷ gì đó đen thùi lùi có ba đầu sáu tay, đã cháy thành than, không nhìn ra được nguyên dạng. Thích Ẩn dùng kiếm khảy ba cái đầu của nó, hai mắt cháy rụi, không có môi, lộ ra hàm trăng trắng ởn.
May mà không phải là một kẻ có vẻ ngoài giống Phù Lam, Thích Ẩn còn chưa chuẩn bị tâm lý bỗng nhiên có quá trời ca ca như vậy. Hắn lại mở thêm cái quan tài khác, bên trong đều là mấy tên có dáng vẻ quái lạ, có tên tận hai cái đầu, có tên thì đầu như bướu thịt, đeo thêm cọng dây xích trên cổ. Khắp hang động toàn là thi thể của quái vật, Thích Ẩn không muốn ở đây nữa, bèn xách kiếm định ra khỏi động, vừa mới bò được một thước thì thấy có một bóng người đang đứng phía cuối đường hầm.
Hắn vội vàng lui trở vào hang động, trái tim trong ngực đập thình thịch liên hồi. Đó chắc chắn không phải Phù Lam, bóng đen kia có dáng người nhỏ nhắn, giống như một người lùn vậy. Đầu của nó to lớn một cách kỳ lạ, như thể đội một cái chùy lớn lên cổ. Quan trọng hơn cả là hai chân nó không hề chạm đất, cả người lơ lửng giữa không trung. Má ơi, lẽ nào là quỷ ư? Thích Ẩn cẩn thận ló nửa đầu ra nhìn thử, vừa thấy thì sợ hết hồn, bóng quỷ kia đang bay về phía hắn.
Mẹ ơi. Thích Ẩn rón rén quay về, tuy rằng hắn có thuật pháp trên người, nhưng gặp phải mấy thứ khó hiểu như này thì trốn là thượng sách. Nhưng cái hang động này nhìn lướt qua một cái là thấy hết, không có chỗ nào trốn được cả. Thích Ẩn sốt ruột đến mức đổ mồ hôi lạnh, bỗng nhiên hắn thấy một cái quan tài rỗng, không kịp nghĩ ngợi gì đã chui vào nằm, tiện tay kéo nắp quan tài lại.
Nín thở im lặng, nương theo khe hở của nắp quan tài trông ra ngoài, lờ mờ thấy cái bóng quỷ đầu to kia đã tới cửa động. Đừng vào mà, đừng vào mà, Thích Ẩn lẩm nhẩm trong lòng. Sau đó hắn thấy đôi chân nhỏ nhắn đang thõng xuống kia di chuyển, bóng quỷ bay vào hang động.
Ông trời ơi. Thích Ẩn thầm mắng. Bóng quỷ kia đi vào rồi ngừng lại một lúc lâu, không biết đang làm cái gì. Khe hở quá nhỏ, Thích Ẩn chỉ có thể nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn kia mang ủng đen. Bóng quỷ khẽ động đậy, sau đó đi về phía đống quan tài, một âm thanh ‘kẽo kẹt’ vang lên, là tiếng nắp quan tài di chuyển. Bóng quỷ ngừng một lát, đoạn dời sang quan tài kế tiếp, lại là âm thanh ‘kẽo kẹt’, nắp quan tài dịch chuyển, bóng quỷ bay về phía một quan tài khác.
Nó đang làm gì vậy? Thích Ẩn lộp bộp trong lòng, bỗng nhiên hắn nhận ra mình đã đi sai nước này rồi. Hắn nằm nhầm quan tài, con tiểu quỷ đầu to kia bay tới bay lui là đang tìm quan tài của chính nó! Trong nháy mắt hắn hệt như rơi vào động băng, cả người rét run từ đầu tới chân. Bóng quỷ kiểm tra được một nửa số quan tài rồi, nó cách hắn càng lúc càng gần, sắp sửa đi đến chỗ của hắn. Hắn nhắm mắt, bỗng nhiên nảy ra một diệu kế.
Một tia sáng xanh xuyên qua khe hở chiếu lên mũi Thích Ẩn. Thích Ẩn nhìn chằm chằm đôi chân nhỏ kia, bóp cổ họng rồi bật cười ‘Ha ha ha’ một cách âm trầm.
Quỷ dọa quỷ, hù chết quỷ, ông đây đánh không lại mày thì ông hù chết mày.
Quả nhiên, đôi chân kia dừng lại. Thích Ẩn bóp cuống họng nói: “Bé con, lão phu là Thiết Đầu Đại Vương của động nhện vạn năm, hôm nay trưng dụng động phủ của ngươi làm chỗ nghỉ tạm. Nếu ngươi thức thời thì hãy tự giác rời khỏi đây, lão phu tha cho ngươi một mạng.”
Bên kia im lặng một lúc lâu, bỗng một giọng nói thiếu niên vang lên, “Thất kính thất kính, hóa ra là Thiết Đầu Đại Vương, xin hỏi tên húy của đại vương là gì?”
Còn có thể nói chuyện nữa hả? Xem ra không phải quỷ, là yêu quái. Thích Ẩn cất giọng đáp: “Tên lão phu là Thích Bá Thiên, không cần vấn an, ngươi rời khỏi đây lẹ đi.”
Yêu quái không rời đi mà bay lên bệ đá, đoạn vung tay áo lên, trên bàn bỗng xuất hiện một cái ấm tử sa cùng với hai cái chén nhỏ tinh xảo.
“Đại Vương đại giá quang lâm hàn xá, tại hạ chưa kịp quét dọn nghênh đón, thật sự hổ thẹn.” Yêu quái kia cười nói, “Tại hạ Úc Ly, không biết có vinh hạnh được ngồi uống trà với Thiết Đầu Đại Vương không nhỉ?”
Thích Ẩn sửng sốt, đẩy nắp quan tài ngồi dậy, “Lão quái?”
Ngón tay đang cầm chén của Vu Úc Ly khựng lại, hắn nheo mắt hỏi, “Ngươi gọi ta là gì?”
“À không không không,” Thích Ẩn lăn ra khỏi quan tài, xoa tay cười xòa, “Sư thúc, sư thúc!”
Thích Ẩn ngồi xuống cái ghế đẩu đối diện Vu Úc Ly, có hơi giật mình. Trước mắt hắn là một thiếu niên nom chỉ mới mười hai mười ba tuổi, mặc một chiếc áo choàng đen thêu hoa văn mây trời bằng chỉ bạc, cúc áo bạc trên cổ áo trắng tinh tươm, lụa đen được là phẳng phiu không hề có một nếp nhăn nào. Hắn cầm chén trà, lộ ra chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc xanh trên ngón tay cái, là ngọc màu xanh nhạt, bao quanh ngón cái trắng nõn như sứ. Ban nãy nhìn thấy bóng của hắn giống tiểu quỷ đầu to là vì hắn đội mũ choàng. Sư thúc này của Thích Ẩn xưa nay luôn là một người tinh tế, ngay cả khi chết cũng phải xinh đẹp như hoa, đừng nói chi là lúc còn sống. Thích Ẩn có hơi cảm thán: “Sư thúc, ngài cải lão hoàn đồng hở? Còn giàu lên nữa.”
“Chê cười rồi.” Vu Úc Ly gật đầu, “Tiểu Ẩn, ta cho rằng ngày ta gặp lại ngươi là lúc lấy đi thân thể của ngươi. Không ngờ rằng chưa được một tháng chúng ta đã gặp lại nhau rồi.”
Nhắc đến chuyện lấy thân thể, trong lòng Thích Ẩn khó tránh khỏi chua xót. Tên này mạnh như vậy, đơn thương độc mã diệt cả tòa thần điện Ba Sơn, cái mạng chó này của Thích Ẩn làm gì còn hi vọng nữa. Hắn lúc nào cũng bi quan, khi còn bé xem hát tuồng trên sân khấu, thư sinh từ biệt giai nhân lên kinh thành đi thi, mới tiến triển đến đoạn tiễn đưa, hắn đã định rằng thư sinh này sẽ trèo cao trên con đường danh vọng, đời này không gặp lại giai nhân nữa.
Tướng quân xuất chinh chắc chắn sẽ chết, trung thần tốt bụng lúc nào cũng bị ban chém cả nhà, hải đường bị phong trần nghiền nát, mỹ nhân rồi cũng sẽ già đi. Cái tính của hắn đúng là bi quan như vậy đấy, trông thấy nhà thủy tạ đẹp đẽ trên sông Tần Hoài ở Kim Lăng, lại nghĩ đến một ngày nào đó rêu xanh sẽ phủ đầy ngói đỏ.
Từ khi rời khỏi Vô Phương Sơn, hắn sống như chưa từng được sống, mỗi sớm mai thức dậy đều nghĩ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của cuộc đời mình, chỉ mong đừng giữ lại tiếc nuối gì. Khóe miệng Thích Ẩn giật giật, hắn không muốn nói thêm gì về chuyện này nữa. Ngẩng đầu quan sát Vu Úc Ly, sắc môi của tên này nhợt nhạt quá, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay trắng bệch cả ra. Hắn bảo: “Sắc mặt của ngài không được tốt cho lắm.”
“Không sao,” Vu Úc Ly hờ hững nói, “Trước khi đến đây có bói một quẻ, hao tổn chút linh lực.”
Thích Ẩn bắt đầu cân nhắc xem có nên thừa dịp Vu Úc Ly bị bệnh mà lấy mạng hắn ta không, có điều chênh lệch thực lực giữa hai người vẫn còn quá xa, bèn thuận miệng nói: “Ta nghe nói bói toán hại thân thể lắm, chỉ hỏi mai con gà mái đẻ mấy quả trứng thôi đã chảy máu mũi rồi, hỏi mấy chuyện lớn còn hao tổn linh lực hơn nữa, có người bói sao mà suýt nữa mất mạng luôn. Sư thúc hỏi cái gì đấy?”
Vu Úc Ly buông chén trà xuống, đoạn nói: “Vận mệnh thiên địa.”
Thích Ẩn nghẹn lời, nhân vật lớn quả thực là không giống với người bình thường, ngay cả câu hỏi cũng khác người nữa. Nếu hắn hỏi, e là hắn chỉ lo đổ xúc xắc trong sòng bạc ra bao nhiêu nút thôi. Nghĩ lại thì tên này hỏi vận mệnh thiên địa chẳng lẽ có liên quan tới Bạch Lộc? Thích Ẩn thầm tặc lưỡi, sau đó hỏi: “Quẻ tượng như ý chứ?”
“Chỉ nửa câu thôi.” Hắn lắc đầu, “Đừng nhắc chuyện này nữa, Tiểu Ẩn, sao ngươi lại tới đây?”
Thích Ẩn xấu hổ, chuyện này làm sao mà nói toẹt ra nữa? Cũng đâu thể nói thẳng là mình tới đây để rình coi bí mật của hắn ta chứ.
Nét mặt của Vu Úc Ly đượm vẻ sầu khổ, hắn lúc nào cũng thong dong ưu nhã, luôn khiến cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng không thể với tới, bây giờ khuôn mặt có nhiều biểu cảm hơn mới cảm nhận được mùi vị con người nơi hắn ta.
Hắn thở dài: “Khắp thiên hạ này chỉ có duy nhất một giọt máu của Bạch Lộc thôi, ở ngay trong huyết mạch của ngươi. Nếu ngươi gãy tay gãy chân gì đó, ta sẽ buồn lắm. Ta tặng ngươi tính mạng của Thích Linh Xu để đổi lấy thân thể ngươi, cho phép ngươi gặp người mình muốn gặp, thành toàn tâm nguyện chưa xong của ngươi. Nghĩ kĩ lại thì hẳn là một giao dịch không tồi đấy. Nhưng nếu ngươi gặp người không nên gặp, nghe những chuyện không nên nghe, tới những chỗ không nên tới,” Vu Úc Ly mỉm cười áy náy, “Vậy ta đây đành phải thỉnh ngươi dời bước khỏi nhà mình, hoàn thành việc của ta, kính nghênh thần về.”
Dáng vẻ của người đàn ông này thoạt nhìn thì dịu dàng hiền hòa, thực tế lòng dạ cực kỳ độc ác. Thích Ẩn không dám chống đối hắn, vội thề thốt: “Sư thúc, không phải ta muốn vào thật mà. Là có một mụ điên nào đó không biết chui đâu ra vác ta tới đây!”
Vu Úc Ly than nhẹ, “Đúng là không phải lỗi của ngươi, thôi được, tạm tha cho ngươi lần này.”
“Sư thúc quả nhiên khoan dung, quả nhiên khoan dung,” Thích Ẩn miễn cưỡng cười, xoay đầu lại nhìn những quan tài đó, đoạn hỏi, “Ở đây là nhà cũ của ngài sao? Mấy thứ trong quan tài là gì vậy? Trông sợ gần chết.”
Vu Úc Ly ô một tiếng, sau đó cúi đầu cười rộ lên, “Theo ta thấy, ngươi không nên biết thì tốt hơn.”
“Yên tâm, giờ gan ta lớn lắm, không sao, ngài cứ nói đi, muốn hù ta không dễ đâu.”
Chén trà tử sa đảo một vòng quanh bàn tay trắng nõn, Vu Úc Ly chậm rãi nói: “Bọn họ là ‘Phù Lam’ trước đây.”