“Thời khắc Phù Lam xuất hiện, hắn tựa như người lữ hành bôn ba nơi sa mạc tìm được một ốc đảo, dưới trời tuyết trắng xóa trông thấy một lò than ấm áp, cảm thấy giữa đất trời mênh mang cuối cùng cũng có một nơi cho hắn quay về.”
Bồng vũ (nhị)
Ánh kiếm Quy Muội đột nhiên mạnh mẽ hơn gấp chục lần, chỉ trong chớp mắt nó đã biến hóa ra hơn mười bóng kiếm, sau đó dàn trận thành hình một ngôi sao. Ánh kiếm tựa như sao băng giữa bầu trời đêm, lướt qua con đường dài tăm tối và liều mạng lao về phía đám thần linh đang ẩn mình trong cõi u tối kia. Những lời thì thầm của thần không còn nữa, tất thảy những đôi mắt lập lòe kia cũng biến mất.
Cuối cùng Phù Lam cũng tỉnh táo lại, y cong ngón tay quệt nước mắt trên má Thích Ẩn, ngơ ngác nói: “Tiểu Ẩn, đệ khóc. Đệ… khóc vì ta sao?” Trong lòng y rất mông lung, vừa rồi hình như đã xảy ra chuyện kì lạ nào đó, nhưng trong đầu y toàn là sương mù, không nhớ được gì cả.
Thích Ẩn lau mặt, đoạn lắc đầu, sau đó xoay người nhìn Vu Úc Ly.
“Đứa trẻ dũng cảm.” Tên kia đang đứng trên dây leo cao cao, rũ mắt mỉm cười, “Ngươi khiêu khích thần linh linh thiêng, không sợ bọn họ gây phiền phức cho ngươi à?”
“Ngươi cũng không sợ mà? Sư thúc, thứ cho ta nói thẳng, ngươi và đám thần linh đó đều là những kẻ khốn kiếp. Lúc trước ngươi nói giao dịch gì gì đó, tưởng ta ngu chắc, ta vốn dĩ không có quyền lựa chọn, vậy thì giao dịch mẹ gì? Cho dù ta không nhờ ngươi cứu tiểu sư thúc, ngươi cũng sẽ không tha cho ta, đúng không?”
“Đúng là như thế.” Vu Úc Ly gật đầu.
Thích Ẩn cúi đầu cười cười, “Con người của ta ấy, vừa nhát gan vừa vô dụng, luyện kiếm thì luyện không xong, đọc sách cũng chả hiểu gì mấy, toàn thân chẳng có lấy một bản lĩnh cầm tay. Sống đến mười tám tuổi, chẳng những không cưới được vợ mà còn khắc chết cả nhà dì. Ca ca duy nhất đem lòng thích ta lại là do bị thần linh dùng cách bóp méo ý thức.”
Phù Lam nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt.
Thích Ẩn xoa đầu y, trong lòng có một chút vị đắng cay nghẹn ngào: “Rõ là xúi quẩy, có đôi khi ta tự hỏi rốt cuộc mình sống có ý nghĩa gì. Bạch Lộc nói đúng, sống thì phải lo lắng, có một đống chuyện phiền nhiễu, cùng với một đống người phiền phức. Bỏ đi, đời này thứ giá trị nhất của ta có lẽ là thân thể này, có thể giúp ngươi hồi sinh Bạch Lộc.”
Sống ở đời ai ai cũng có ước muốn, người bình thường hi vọng cả nhà đoàn viên, sung túc an khang. Trong một góc sân nhỏ, cả nhà ngồi vây quanh chiếc bàn vô cùng náo nhiệt. Trẻ con thì ước muốn đơn giản hơn, quanh năm suốt tháng chỉ ngóng trông ngày lễ tết được người lớn phát tiền mừng tuổi, reo hò chạy đến cửa hàng mứt hoa quả mua kẹo. Nhưng Thích Ẩn không giống thế, hắn không có ước muốn gì cả, hắn không cha không mẹ, ngày lễ tết dì cho hắn tiền bảo hắn đi mua đồ ăn, về đến nhà còn phải đứng trước mặt dì báo giá từng món, miễn cho hắn trộm tiền mua bánh ngọt.
Thời khắc Phù Lam xuất hiện, hắn tựa như người lữ hành bôn ba nơi sa mạc tìm được một ốc đảo, dưới trời tuyết trắng xóa trông thấy một lò than ấm áp, cảm thấy giữa đất trời mênh mang cuối cùng cũng có một nơi cho hắn quay về. Nhưng hóa ra ốc đảo lại là mộng cảnh hão huyền, lò than ấm là khói lửa hư vô, hết thảy đều là kẻ khác sắp đặt cho hắn. Hắn sẽ là một vị khách cô độc cứ đi mãi đi mãi dưới cơn mưa triền miên giữa thế giới này.
“Nhưng…” Thích Ẩn nhìn lòng bàn tay mình, “Cứ vậy mà giao thân thể ta ra thì quá hời cho ngươi rồi, ta ăn biết bao đắng cay khổ cực mới có ngày hôm nay. Cho dù chết trong tay ngươi, ít nhất cũng phải đâm chi chít bàn tay ngươi mới phải,” hắn cười vui vẻ, “Ngươi nói có phải không, sư thúc?”
Vu Úc Ly than một tiếng, “Tiểu Ẩn, đó không phải là một lựa chọn sáng suốt.”
Quy Muội đột nhiên chấn động, ánh kiếm dữ tợn như bạch xà thoáng hiện, sau đó lao nhanh về phía Vu Úc Ly. Dây leo điên cuồng sinh sôi dệt thành một tấm thảm chặn ánh kiếm kia lại. Phía bên kia, vô số dây leo tay quỷ từ dưới nền đất vươn lên ngăn cản trước mặt Thích Ẩn. Càng lúc càng có nhiều dây leo vòng qua, ngoằn ngoèo kết nối lại với nhau, dệt thành một vật cản cây mây thật lớn giữa đường.
Vu Úc Ly nói: “Tiểu Ẩn, thực lực của ngươi kém ta quá xa.”
Thích Ẩn nhún vai, “Quả thực là như thế, nhưng chuyện gì cũng phải thử một lần mới biết.” Hắn quay đầu hô to, “Ca, mở đường cho ta!”
Đao Trảm Cốt lập tức chuyển động như để đáp lời Thích Ẩn, ánh đao tựa làn tuyết rơi quét qua không trung, tất cả những dây leo đang vặn vẹo đều bị cắt nát tơi tả. Bí pháp Vu La đồng thời phát động, những dây leo chui từ dưới đất lên bị đông cứng trong nháy mắt, biến thành một tư thế tùy tiện trông rất dữ tợn. Thích Ẩn đạp đống dây leo đông đá nhảy bật lên, lúc lướt qua Phù Lam hắn thấp giọng nói: “Lát nữa ta không nói gì thì huynh đừng nhúc nhích!”
Hắn nhảy tới, cố nén cơn đau dữ dội từ trong kinh mạch để lao vào những tán cây rậm rạp. Hồi trước hắn rõ là một đứa tay bị đập tí thôi đã la oai oái cả buổi trời, song giờ đây lại có thể chịu đựng những cơn đau đớn khôn tả xiết gần như đứt cả kinh mạch. Trên cao vẫn có dây leo như mãng xà đang bò ngoằn ngoèo lên thân cây với tốc độ kinh người, Thích Ẩn vung một xấp bùa vàng, chúng rơi lả tả như tiên nữ tán hoa, trong đó có đủ thứ loại phù Định Thân phù Minh Hỏa phù Tỏa Túc, Thích Ẩn bất chấp tất cả ném hết trong một lần. Phù Minh Hỏa nổ đùng một tiếng, dây leo tay quỷ bị nổ tan tác, sau đó bị phù Định Thân chế trụ, một cọng dây leo bị cháy, ngọn lửa nhanh chóng liếm láp xung quanh rồi lan tràn thành một biển lửa hừng hực.
Thoáng cái đã đến gần, Thích Ẩn sắp tiếp cận được Vu Úc Ly. Vu Úc Ly đứng ở đó thong thả chống đỡ kết giới, không bị ngọn lửa bén tới dù chỉ là một vạt áo.
Hắn lắc đầu thở dài, “Tiểu Ẩn, vô dụng thôi.”
“Được hay không thì thử mới biết!” Thích Ẩn đột ngột xuất hiện phía sau lưng Vu Úc Ly, chiêu này là hắn học từ ca hắn, bình thường dùng không quen lắm, hôm nay khuếch đại kinh mạch, linh lực tăng cao nên mới may mắn thành công.
Ánh sáng lạnh lẽo như sương tuyết bao trùm lấy Quy Muội, đoạn ánh kiếm kia tựa hồ sương giá giữa không trung. Hắn dốc hết linh lực toàn thân đâm về phía kết giới hộ thân của Vu Úc Ly. Mũi kiếm chạm vào kết giới tạo ra một số vết nứt nhỏ chạy dài, rải rộng khắp kết giới màu xanh nhạt, tựa như vết rạn nhỏ trên bề mặt sứ men xanh. Ánh mắt Thích Ẩn sáng lên, thầm nghĩ có kết quả rồi. Không ngờ ngay sau đó, những vết nứt đó dần dần biến mất, kết giới bị đóng lại, một kháng lực thật lớn đánh bật Thích Ẩn văng ra ngoài.
Phía dưới là dây leo gai nhọn cùng với vô số đá vụn, nếu Thích Ẩn ngã xuống chắc chắn tan xương nát thịt. Phù Lam trừng mắt, vừa định nhảy lên đón hắn thì chợt nhớ lời Thích Ẩn dặn, bèn cố gắng không nhúc nhích.
Vu Úc Ly thoáng hiện sau lưng hắn, luồng gió nhẹ nhàng từ bốn phía tụ lại đỡ lấy Thích Ẩn. Vu Úc Ly giữ chặt cánh tay Thích Ẩn, giúp hắn đứng vững rồi nói: “Tiểu Ẩn, mấy khóa học thuật pháp ngươi đều ngủ gật sao? Nếu không biết cửa vào kết giới, một khi dùng linh lực cưỡng ép công kích kết giới sẽ bị đánh bật lại. Huống hồ ngươi đã quên một chuyện, không giết chết được ta.”
“Ta không quên, sư thúc.” Thích Ẩn cười với Vu Úc Ly, bỗng nhiên rút một lá bùa vàng ra vỗ cái bẹp lên trán hắn ta, “Ai nói ta muốn giết ngươi, ta là muốn vào ký ức của ngươi xem tử huyệt của ngươi rốt cuộc ở đâu!”
Con ngươi Vu Úc Ly co rụt lại, trên gương mặt trắng nõn hờ hững kia cuối cùng cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Đầu ngón tay Thích Ẩn lóe sáng, dứt khoát quát lên, “Điểm Phách!”
Thoáng chốc ký ức hệt như thủy triều ùa tới, những hình ảnh xa lạ chợt vụt qua trước mắt hắn. Thích Ẩn hoa cả mắt, không nhìn rõ gì cả, trong lúc hoảng loạn đã nhảy đại vào một nơi. Hắn nghe thấy tiếng gió lướt qua những chiếc chuông gió kêu leng keng leng keng. Trước mắt là viên gạch bằng đá khắc hoa Triền Chi, gần trong gang tấc, vì hắn đang ụp mặt xuống viên gạch kia.
Hắn đeo mặt nạ, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống ngang eo, cổ tay và cổ chân đeo chiếc vòng bạc được chạm khắc tinh xảo, trên lưng khoác tấm áo choàng nặng trĩu. Thích Ẩn biết bây giờ hắn là ai, hắn là thần vu, Vu Úc Ly.
“Nếu trận này bại, ta sẽ trở thành tội thần Nam Cương. Nhưng thần không được phép phạm sai lầm, cho nên bọn họ để ngươi gánh chịu tội lỗi của ta.” Một âm thanh vang lên trên đỉnh đầu hắn, “Thần không thể có tội, cho nên bọn họ để ngươi gánh tội thay ta.”
“Vâng.”
“Đồng liêu của ngươi sẽ lấy làm xấu hổ vì đã từng làm việc cùng ngươi. Con dân của ngươi sẽ phỉ nhổ tên tuổi ngươi. Từ thời khắc này cho đến trăm ngàn năm sau, sử sách Nam Cương sẽ xóa sổ bóng dáng ngươi, cho dù ngươi có tồn tại, cũng phải dùng thân phận ác quỷ giáng thế.”
“Vâng.”
“Nếu ta tử trận, ngươi sẽ phải chịu hình phạt khắc nghiệt nhất. Có lẽ bọn họ sẽ thi chú trớ bất tử lên người ngươi, phong ngươi vào tượng vàng, sau đó đưa vào thần mộ của ta.”
“Vâng.”
Hắn cảm thấy tận sâu dưới đáy lòng mình có một cảm giác vô cùng bi ai, tựa như thủy triều dâng lên giữa biển khơi mênh mông. Hắn ngẩng đầu lên, nước mắt nhòe đi tầm nhìn, bên cạnh tượng thần Bạch Lộc khổng lồ có một thiếu niên đầu bạc mắt trắng đang ngồi. Thích Ẩn nhận ra ngay, đó là Bạch Lộc. Ánh mặt trời từ mái vòm chiếu xuống người cậu, giờ phút này Thích Ẩn không hề thấy dáng vẻ cáu kỉnh khi mình gặp cậu ở thần mộ nữa, cậu ngồi ở đó, tựa như một quân vương thời cổ xưa cô độc giữa trung tâm thế giới.
“Đại vu chúc, vì sao lại khóc? Ngươi sợ đau sao?”
“Không, là vì người phải đi, thần à.”
“Vạn vật đều có hồi kết, ta sinh ra giữa hỗn độn và hư vô, chết đi chẳng qua chỉ là đưa ta quay về cội nguồn, đây là định mệnh của ta.”
Bạch Lộc bay xuống, dừng ở trước mặt Vu Úc Ly, sau đó xòe lòng bàn tay ra, một chiếc vòng cổ treo trên ngón tay của cậu. Chiếc vòng được tết bằng cỏ mây, giữ lấy một hoa sen nhỏ giọt nước đỏ rực như máu.
Vu Úc Ly nâng tay lên nhận lấy chiếc vòng cổ kia.
“Giọt máu của tiểu gia, cho ngươi.” Bạch Lộc không quay đầu lại, cất bước về phía ngoài điện, “Nếu bọn họ thật sự đưa ngươi vào thần mộ, hãy dùng cái này giải chú trớ, tự chấm dứt đi.”
Cánh cửa lớn nặng nề rộng mở trước mặt Bạch Lộc, ánh mặt trời chói mắt ùa vào đại điện. Sắc trời bên ngoài nhuộm màu đỏ rực, yêu ma dàn trận, phàm nhân cầm giáo, mũ và áo giáp đen dữ tợn tỏa ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, mũi giáo bằng đồng cứng rắn chỉ thẳng lên bầu trời, trùng trùng điệp điệp tựa núi non biển cả. Bạch Lộc đứng trước điện thờ, trên ngực phủ thêm khôi giáp bạc đen, bên trên có khắc hình mặt trăng cùng với hoa Triền Chi, là biểu tượng của thần điện Nam Cương, là hóa thân của cậu. Cậu giang hai tay, đồng thời hét lớn:
“Ta có giáp rách, gìn giữ quê hương.
Bất kể chư thần, nhật nguyệt không tỏ.
Chư thần bất thiện, còn ta bất khuất.
Tiếp thêm máu lửa, Nam Cương uy vũ!”
Tiếng trống hùng hồn vang dội khắp bốn phương, tiếng sau trầm hùng hơn tiếng trước vang vọng khắp bầu trời, như thể nhịp tim của đất trời mênh mông. Vô số chiến binh đồng thanh rống to cùng cậu: “BẠCH LỘC UY VŨ, NAM CƯƠNG UY VŨ! BẠCH LỘC UY VŨ, NAM CƯƠNG UY VŨ!”
Tiếng hô hào hùng của tất cả chiến binh hòa cùng nhịp trống dồn dập vang vọng khắp bầu trời đỏ như máu. Trong khoảnh khắc đó, vũ trụ như thể đang rung chuyển, vòm trời vĩnh viễn cùng lắng nghe âm thanh gầm thét giận dữ của bọn họ.
“XUẤT CHINH!”
Bạch Lộc nhảy lên hóa thành một con linh lộc trắng tinh, đạp gió chạy về ánh chiều tà phương bắc đỏ như máu. Vô số yêu ma hóa thành mây đen vây xung quanh cậu. Phàm nhân giục ngựa phi dưới đất, bụi bay mịt mù tạo thành màn sương dày đặc kéo dài mấy chục dặm. Nhóm thần vu quỳ gối ở thần điện, cung kính cúi đầu. Trước khi đi, linh lộc ngoái đầu vọng lại Ba Sơn xanh ngát cùng với thần điện nguy nga lần cuối, sau đó đề một tiếng rồi chạy về phía số mệnh vĩnh hằng của mình.
Mà vị thần vu kia vẫn còn phủ phục dưới nền gạch hoa Triền Chi lạnh băng trong thần điện, lặng lẽ chảy nước mắt.
———